29. Cảm nhận nỗi đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Đồ ăn trong dĩa nguội lạnh hết rồi, để chị gắp lại những món còn nóng " cố gắng nặn ra một nụ cười bình thản nhất, động tác nhanh nhẹn cầm lấy một chiếc dĩa mới thay thế nhưng chẳng thèm nhìn lấy em một chút.

Cô chỉ biết gật đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn từng hành động của chị.

Cả hai tiếp tục rơi vào im lặng, Charlotte không biết phải nói gì tiếp theo chỉ biết xuôi theo hoàn cảnh trước mắt, âm thanh còn sót lại là tiếng dao, nĩa va vào nhau. Cô rất hiểu tâm lí của Engfa, dù chị có nghi ngờ chuyện gì cũng sẽ tự mình tìm hiểu hoặc chờ chính miệng người đó giải thích, không muốn tra khảo bất cứ ai trừ khi đã nắm chắc được câu trả lời trước đó.

Nhìn khuôn mặt hoàn hảo trước mắt, trong đôi mắt của chị không chút gợn sóng, vẫn giữ một vẻ thâm trầm, thái độ lạnh nhạt nhưng cố tỏ ra không có gì của chị làm bản thân cô cảm thấy bức bối, hiểu rõ điều chị đang mong mỏi ở mình là một lời giải thích nhưng lúc này chưa phải. Thiết nghĩ nên chuyển chủ đề để không khí đỡ căng thẳng hơn.

" Hiếm khi nào em thấy chị không đi làm, mãi lo ăn uống em quên hỏi. Ở công ty sắp sửa có dự án lớn nào sao? "

Đã từng làm việc với công ty nên Charlotte biết rất rõ cách thức những khi có dự án lớn, họ sẽ cho mọi người nán lại công việc hiện tại vài ngày để tập trung vào các dự án chính. Thầm đoán lần này chắc vẫn diễn ra như vậy.

" Chị cũng đang lựa lời để nói với em, sắp tới chị có chuyến công tác thiện nguyện ở Congo. Do dự án lớn lần này là dự án cuối cùng của chị trước khi kết thúc nhiệm kỳ nên thời gian diễn ra chuyến đi lần này sẽ kéo dài hơn những dự án cũ. Vừa mong chờ cũng vừa đau đầu vì nghĩ đến những ngày không được nhìn thấy Charlotte " hàng chân mày nhíu lại, đôi mắt trở nên long lanh khi biết mình không thể ở gần em, thở một hơi dài.

Nghe thấy chị sắp sửa đi công tác đến một nơi xa xôi mà cô không thể ở cạnh bên, trong lòng lại nảy lên cảm giác lo lắng có một chút sợ hãi trong đó. Dù lòng không muốn cảm giác ấy quay trở lại nhưng cũng không thể ích kỷ giữ Engfa bên mình mãi được, chị ấy còn có sứ mệnh riêng phải thực hiện làm tròn bổn phận nên chỉ có thể nói khéo để chị đỡ buồn.

" Đừng ủ rũ như vậy, chúng ta sẽ liên lạc thường xuyên. Nếu chị lo lắng, em sẽ cập nhật mỗi giờ mỗi phút mình đang làm gì. Chuyến đi xa này người lo lắng phải là em, mong chị làm việc nhưng quan tâm đến bản thân một chút, đừng hành hạ nó nhé, em ở nhà xót lắm " Charlotte nắm lấy tay chị dịu dàng xoa nhẹ, xoa cả bên trong trái tim Engfa đang rối bời.

Engfa chỉ yên lặng nhìn Charlotte rồi khẽ mỉm cười, cho cô điều an ủi duy nhất còn sót lại rằng vẫn có em ở nhà chờ cô trở về.

Sau khi ăn tối xong, cả hai cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ. Engfa ngồi trên ghế sofa phòng khách hướng mắt về hướng cửa sổ. Toàn diện khung cảnh đường phố Bangkok sầm uất lúc lên đèn đẹp lung linh rực rỡ từ trên tầng 19, nhìn xuống, cả thành phố như đang gói gọn qua tấm kính trong suốt của cửa sổ sát đất.

Tựa hồ như đang thư giãn ngắm nhìn hình ảnh đầy mãn nhãn trước mắt nhưng thật ra tâm trí đã sớm bay đi đâu mất.

Charlotte từ trong bếp đi ra ngồi xuống cạnh Engfa. Những quả táo đã được cô rửa sạch, gọt vỏ mang ra đặt trên bàn, luôn muốn chị được thưởng thức trước tiên. Charlotte gắp một miếng táo đưa lên miệng chị.

" Để chị tự ăn " Engfa nghiêng đầu né tránh miếng táo đang kề sát trên môi mình.

Charlotte quyết không bỏ qua, vẫn lộ ra nét mặt nũng nịu tay vẫn kề miếng táo lên môi buộc chị mở miệng. Không có điều gì có thể giúp Engfa chống chọi lại sự đáng yêu này được nữa. Đôi môi vừa hé mở một chút thì em đã thu miếng táo tự cho vào miệng của mình. Cô cười ngây ngất khi nhìn thấy biểu cảm bực tức đáng yêu của chị, chỉ muốn trêu chọc mãi thôi.

Bỗng nhiên một chút thoáng qua thôi nhưng Charlotte vẫn đủ tinh tế cảm nhận được trên khuôn mặt Engfa một sự gượng gạo.

" Chị sao thế? Có chuyện gì không vui à? " thấy kì lạ liền lay lay cánh tay chị

Engfa hơi đờ người ra nhìn em trong giây lát. Chỉ còn vài hôm nữa Engfa sẽ rời khỏi Thái, thực hiện chuyến công tác xa nhà. Đi làm trong tâm thế bồn chồn thấp thỏm thực sự khó mà tập trung được.

" Em thật sự không có gì muốn nói với chị sao? " ánh mắt vẫn cố định như cầu xin điều gì đó

Lần này là ngoại lệ, không phải tra khảo nhưng Engfa thừa biết bên trong có thể là một vết thương ngoài da, nếu không có chuyện gì thì vết đó không rõ ràng đến như vậy. Không thể trách Engfa cố xen vào chuyện riêng khó nói của Charlotte, ai lại không xót ruột nhìn thấy người mình yêu đã trải qua cơn đau gì mà đến mình cũng không rõ.

Charlotte không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu ẩn ý không có điều gì muốn nói.

" Nếu em muốn khép mình với chị thì thôi không cần phải nói nữa " hàng chân mày cau lại

Thoáng qua, cô cũng chẳng hiểu sao lời nói của mình phát ra có chút nặng nề. Nhưng trong lòng rất khó chịu khi nhìn thấy em mỗi ngày phải che giấu, e dè khi đối diện với mình. Một mình cô suy nghĩ nhiều là đủ rồi, không muốn em phải vì sợ điều gì đó mà phải khép mình như thế này. Engfa cực kỳ không dễ chịu khi bản thân muốn hiểu em nhiều hơn nhưng em thì muốn thu mình lại, từ chối để mình bước vào.

Hai gương mặt đối nhau thật gần

" p'Fa, em.. " trong đôi mắt Charlotte chợt trở nên long lanh như tuyến lệ sắp sửa trào ra. Tại sao ngữ điệu chị lại lạnh lùng như vậy, mình đã làm điều gì không đúng ư?

Engfa nhìn thấy nét mặt em hơi sợ sệt khi đối diện mình, trong lòng lại hẫng lên một nhịp, tự trách hành động vừa rồi, nghĩ rằng mình đang cố ép Charlotte, lập tức thay đổi ánh mắt, nhẹ nhàng giải thích

" Chị xin lỗi. Chỉ là chị lo cho sức khỏe của em, mấy ngày qua em làm chị phải suy nghĩ rất nhiều. Bây giờ đã có chị bên cạnh, em có thể quay trở lại công ty nhưng tại sao lại chọn trốn trong căn phòng nhỏ này? Em còn chuyện gì khó nói đúng không? " giọng cô đầy lo lắng thật sự muốn em tin tưởng mở lòng với mình nhiều hơn

Hiểu chị đang muốn nói đến vấn đề gì. Lại một lần nữa đấu tranh tâm lí để chị dồn mình vào đường cùng mới thôi. Bây giờ nghĩ đến chuyện tìm cớ khác lảng tránh là điều không thể. Nhìn nét mặt lo lắng của Engfa, đột nhiên cảm giác hối hận dâng lên khiến Charlotte lập tức mềm lòng. Nhưng cũng không biết phải giải thích từ đâu.

" P'Fa nhắm mắt lại được không? nhưng có chuyện gì hãy hứa với em không được mở mắt ra " giọng nói khẽ run lên có chút bất lực

Nhìn vào đôi mắt long lanh đang cầu xin mình. Engfa không đáp chỉ gật đầu nhẹ, hai mi mắt từ từ nhắm lại. Trong phòng tĩnh mịch chỉ có cô và em nên nghe thấy rất rõ tiếng sột soạt như tiếng tháo gỡ rất nhiều miếng băng gạt ma sát trên da, đôi mắt nhắm tịt không thể thấy được gì, trong lòng cảm thấy bất an.

Cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của Charlotte nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mình đặt lên phần bụng của em, chạm vào đầu ngón tay cô di chuyển, từ làn da mịn màng đến một vị trí hơi sần sùi, cảm nhận như một vết sẹo dài không đều nổi lên bề mặt da rất rõ.

Charlotte lặng lẽ quan sát biểu cảm trên gương mặt chị từng đường nét sẽ thay đổi như thế nào khi chạm vào vết thương không bao giờ lành của mình. Từ khuôn mặt điềm tĩnh ban đầu, hai hàng chân mày bắt đầu cau lại, đôi môi chị mím lại như che giấu hàm răng đang nghiến chặt bên trong.

Quá khứ như sắp được tua ngược khi có ai đó chạm vào vết thương cũ, đôi mắt ứ đọng những giọt lệ, Charlotte đã cố kiềm nén để không phát ra tiếng nấc trong lòng.

Engfa để bàn tay em ra khỏi tay của mình, không cần Charlotte phải điều khiển ngón tay mình nữa. Đến lúc này, cô muốn để bản thân tự cảm nhận được nỗi đau của em.

Những gì có thể mường tượng đây là một vết sẹo rất lớn như từng trải qua một cuộc phẫu thuật hoặc có thể nhiều hơn? Cô chậm rãi di chuyển theo đường vết sẹo, cảm nhận được đến đâu cô đau lòng đến đó, nhưng nó cứ kéo dài không tìm được điểm kết thúc.

Bàn tay run rẩy khi hình dung được vết sẹo trong đầu, không còn can đảm để tiếp tục, Engfa vội rút tay về nắm chặt, mở to đôi mắt nhìn em.

" Charlotte.. tại sa..  " từng chữ thốt ra khó khăn dường nào

Bình thường đến những chuyện nhỏ nhặt nhất Engfa cũng không muốn em động tay đến. Vậy mà, phải để em chịu đựng không biết bao nhiêu mũi kim mới có thể khâu lại vết thương nghiêm trọng này, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng cảm nhận được sự đau đớn đến mức nào.

Bản thân bảo rằng thương yêu em hết mực nhưng lại không thể làm gì để bảo vệ được em. Nghĩ đến lại thấy thất vọng, đau xót như bị cả nghìn mũi dao đâm vào. Engfa xót xa không kiềm được nước mắt, dùng tay bịt lấy miệng để không phát ra âm thanh yếu đuối.

" Chị đừng khóc, cũng đừng đau lòng vì em. Bây giờ em vẫn còn sợ hãi khi nhìn thấy nó, đợi đến chị đi công tác thuận lợi trở về, muốn biết điều gì em cũng sẽ nói " giọng nói mềm nhũn ra có chút lo lắng khi nghe được thanh âm run lên bần bật từ chị

" Được " lòng như lửa đốt khi hiểu được tại sao em lại kích động mạnh khi cô gợi ý cho em quay trở về công ty.

Chỉ biết trơ mắt nhìn Charlotte từ đầu đến cuối. Bất lực mà đau xót, cô đưa tay lau đi nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt mình

Thực sự thì Charlotte hơi khâm phục bản thân mình, cô đã bình tĩnh đến mức nào. Vết sẹo xấu xí theo cô cả đời làm sao có thể mang nó khoe với công chúng được chứ? Thật là một cảnh đáng xấu hổ. 

.

.

.

Tại văn phòng chờ MG - trước ngày đi công tác 1 ngày

" Những ngày qua ở cạnh Charlotte, em không tin một người nhạy bén như chị lại không nhận ra những điều bất thường " Sarah cầm cốc cà phê trên tay lắc đều nhìn đối phương

Đối diện một người con gái quyến rũ, xinh đẹp nhưng đôi mắt Engfa âm u ảm đạm chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một lần. Sống lưng thẳng tắp tựa vào ghế cầm quyển tạp chí tuần trên tay chăm chú đọc rồi lật đều từng trang, đầu óc hoàn toàn là một mảng trống rỗng

" Em nhớ không lầm.. là gì nhỉ? Anthony Davis? " nhàn nhạt thưởng thức cốc cà phê vừa pha

Sarah giả vờ như vừa thốt bừa ra một cái tên, xem biểu hiện của Engfa như thế nào. Quả thật đúng như cô nghĩ, quyển tạp chí trên tay liền bị gấp lại đặt mạnh xuống mặt bàn, ánh mắt Engfa bắt đầu sắc lên khi nghe đến tên gã đàn ông lai tây đó.

" Em muốn bày ra chuyện gì? "

Nhìn thấy Engfa còn mang ánh mắt sắc lạnh ra nhìn cô, cố chấp tỏ ra mình không hề quan tâm đến cái người tên Davis. Không gấp, cô bình thản đứng dậy tiến từng bước sang chiếc ghế chị từ từ ngồi xuống bên cạnh, cằm đặt lên vai thì thầm to nhỏ

" Chị có tự hỏi một năm qua, một cô gái trẻ với trái tim mỏng manh như Charlotte liệu em ấy có chấp nhận cô đơn một năm để chờ đợi chị hay không? Hay là... "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net