30. Tin tưởng hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Chị có tự hỏi một năm qua, một cô gái trẻ với trái tim mỏng manh như Charlotte liệu em ấy có chấp nhận cô đơn một năm để chờ đợi chị hay không? Hay là... "

Đôi tay Engfa đang buông thõng dưới ghế liền nắm thành quyền lập tức dậy hít một hơi thật sâu

" Tôi không biết em rõ chuyện này như thế nào, em muốn nói gì nghĩ gì đều được, nhưng tôi không cho phép em nghĩ Charlotte là người như vậy. Tôi cảnh cáo em, đừng khiến tôi có suy nghĩ phải bỏ đi mối quan hệ thân thiết này nữa " lời nói thốt ra đanh thép

Nói xong lập tức rời đi, tiếng đóng cửa phát ra âm thanh thật lớn khiến những nhân viên bên ngoài giật mình xoay lại, nhìn thấy vẻ mặt tức giận đáng sợ của Engfa khi bước ra khỏi phòng liền tập trung lại bàn tán. Khuôn mặt thanh tú phảng phất cơn giận lạnh lẽo, ánh mắt đầy sát khí khiến cho người ta không rét mà run, quét một lượt từng người không ai dám ho cho đến khi bóng dáng Engfa rời khỏi.

Bên trong căn phòng vẫn còn người hả hê chờ đợi màn kịch tình yêu mà mọi người cho là định mệnh, liệu lần này có thể vượt qua được nữa hay không? Sự phản kháng của Engfa còn hơn những gì Sarah nghĩ, còn chưa kịp nói vế sau chị đã lập tức hiểu ý đùng đùng nổi giận quay đi.

Lấy chiếc điện thoại từ túi xách, gọi vào một dãy số điện thoại chưa được lưu tên trong danh bạ. Âm thanh tín hiệu đã kết nối cuộc gọi vang lên. Đợi người bên kia nói hết câu, Sarah mới từ tốn đáp khẽ

" Charlotte về đây lâu như vậy rồi, phía Davis, xem anh ta có động tĩnh gì khác cứ báo lại cho tôi "

.

.

Tâm can như đang bị giằng xé từng giây từng phút

Khi nghe những lời Sarah nói, Engfa ngoài mặt như không quan tâm, thực ra là cô cố gắng điều khiển suy nghĩ rằng mình không được phép để tâm tới. Nhưng cũng không thể tự lừa dối được trái tim.  Những câu Sarah thốt ra như một sự uy hiếp tinh thần, nó khiến tình trạng tồi tệ thêm mỗi khi cô nhớ về những chuyện mình nghi ngờ.

Chính là khi Engfa bỗng phát hiện ra nhiều chuyện bất thường từ người mình yêu. Thời gian gần đây, mỗi ngày cô đều nhìn thấy em ôm chiếc điện thoại cười tủm tỉm một góc đến khi cô tiến lại gần, em lập tức giấu đi sự tươi vui đó đi cùng chiếc điện thoại. Có tự mình đi tìm hiểu phía Marima, được biết những ngày qua lịch trình bận rộn rất ít khi trò chuyện với Charlotte. Em cũng thường xuyên ra ngoài lén lén lút lút nghe những cuộc gọi lạ, nhưng khi hỏi đến Charlotte đều ậm ừ trả lời cho qua là trao đổi công việc dang dở ở Anh, thậm chí khi bị hỏi nhiều lần em còn tỏ ra khó chịu.

Nhưng Engfa hiểu rằng trong tình huống này cô phải suy xét thật kỹ. Nếu chỉ vì bản thân ghen tuông quá hóa giận thì mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa... Vẫn mong mọi chuyện không đi quá giới hạn. Dù tình cảm có nhiều cách mấy nhưng sự chiếm hữu vốn có của Engfa là thứ gì đó còn ghê gớm hơn rất nhiều lần so với cơn tức giận mà mọi người đã từng chứng kiến..

Vì lí do bận rộn phải chuẩn bị hành lí và một số vấn đề nhỏ lẻ ở công ty hoặc cũng có thể là do giận cá chém thớt, nên cả ngày trước khi ra sân bay, Engfa không hề liên lạc với Charlotte, dường như để Charlotte ra khỏi suy nghĩ của mình, giả dối chỉ muốn tập trung vào công việc.

Cuộc gọi nhỡ (4)

Engfa nghe thấy nhưng không có tâm trạng để nhận cuộc gọi của Charlotte. Khi cô quyết định lao đầu vào dự án trước mắt, sẵn sàng bỏ qua những tình cảm, cảm xúc cá nhân. Phong thái làm việc trở lại như những ngày đầu đương nhiệm.

Ở nhà, Charlotte sốt ruột vì không thể liên lạc với chị, loay hoay cứ vài phút trôi qua cô sẽ nhìn đồng hồ một lần, ngồi một mình trong căn phòng nhỏ đếm từng phút vì chuyến bay của chị sẽ khởi hành vào cuối ngày nhưng cả một buổi sáng, Charlotte vẫn chưa được nghe giọng nói của chị. Trong lòng chợt sinh ra một cảm giác hụt hẫng vì chưa bao giờ cô nhận được sự lãnh đạm, thờ ơ này bao giờ.

Hết cách, chỉ có thể dùng tin nhắn gửi đến chị.

/Nếu chị bận rộn không thể dành vài giây để nghe điện thoại của em thì hãy đọc tin nhắn này lúc chị rảnh nha. Bên đó khí hậu thay đổi, chị phải chú ý đến sức khỏe, hãy ăn đủ bữa mới có năng lượng giúp đỡ mọi người, làm việc thật tốt. Chị đi lâu như vậy, không có chị bên cạnh, Charlotte nhớ chị lắm, em sẽ ở đây chờ chị về./

Vừa lo lắng vừa muốn trách móc người kia. Chẳng ai bận rộn đến mức không thể nghe một cuộc gọi hay trả lời một tin nhắn. Muốn sẽ tìm cách, còn không muốn sẽ tìm lí do để trốn tránh.

Nhận được tin nhắn của em mà trái tim Engfa như bị ai đó thắt lại. Thầm nghĩ mình đã quá phũ phàng với em ấy hay không? Liệu mình đang đánh mất sự tin tưởng mà ngờ vực người mình yêu?

/Chờ chị về nha, nhớ em/

Lời nhắn đáp lại cuối cùng cũng được gửi đi khi Engfa đã yên phận ngồi trên ghế máy bay khoang thương gia. Đôi mắt xa xăm nhìn hướng cửa sổ, trong lòng nôn nao cùng với một chút gì đó bất an không thể nào hiểu được.

Trong đầu Engfa lúc này có hai dòng ý kiến thi nhau biểu tình.

Một

"Vốn là người coi trọng sự phân minh, chuyện gì cũng phải rõ ràng. Tại sao không thử thẳng thắn hỏi rồi nghe em ấy giải thích mọi chuyện như thế nào? "

Hai

"Charlotte tuyệt đối không phải kiểu người con gái dễ yêu dễ bỏ, sự lâu dài là điều cốt lõi trong một mối quan hệ của Charlotte, phải tin tưởng em ấy."

.

.

.

Hơn nửa tuần trôi qua không có Engfa bên cạnh, những món ăn chị chuẩn bị sẵn cho cô cũng vơi đi, một phần cảm thấy ngấy những món đóng hộp nhưng cũng vì nghe lời Engfa nên cô rất hạn chế kêu đồ ăn có sẵn bên ngoài, chị sợ không hợp vệ sinh làm ảnh hưởng đến đường ruột, dạ dày của cô nhưng chị cũng không muốn Charlotte vào bếp chắc là sợ cách em ấy cầm dao..

Quyến định ra ngoài mua nguyên liệu đơn giản về để chế biến thêm là tốt nhất.

Đi vào thang máy Charlotte lẩm bẩm nhắc lại những món cần mua thêm. Miễn không ở gần Engfa, cô cảm giác lúc nào mình cũng trong trạng thái thiếu thốn thứ gì đó. Ngón tay chạm vào nút thang máy xuống sảnh chính. Không cần phải trốn tránh Engfa nữa nên tâm thế đỡ phải dè chừng xung quanh, vẫn ra vào thoải mái ở phạm vi nhất định.

Chờ âm thanh thang máy kêu lên cô mới chịu rời mắt khỏi điện thoại, theo thói quen hay cuối đầu đi ra ngoài nên nhanh chân lao về phía trước. Đi ngang khu vực sảnh, chợt nghe thấy giọng nói của một người ngoại quốc đang dùng anh ngữ nhưng điệu bộ có vẻ đang rất tức giận với lễ tân, Charlotte tò mò ngước lên, lén nhìn trộm.

Người đàn ông này nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng sáng giá. Ngay đến đồng hồ đeo trên tay dù kiểu dáng không phô trương nhưng cũng có thuộc nhãn hiệu xa xỉ. Cách phát ngôn rất có khí chất đã khiến cho người lễ tân có chút căng thẳng đối diện. Càng nhìn cách anh ấy đôi co, lí luận rất giống một người cô quen biết.

" Anh Davis!? " cô bất ngờ tự kêu lên tên hắn khi nhìn thấy rõ được gương mặt đang tức giận xoay về phía mình

" Char.. " nghe giọng liền nhận ra ngay là đứa em nhỏ của hắn

Charlotte vội vàng chạy đến lôi anh ta đi theo cô trước khi hét tên mình lên cho mọi người chú ý. Anh ta dáng vóc không cao lớn. Với một người đàn ông so ra thì vẫn lớn hơn Charlotte rất nhiều, nhưng vẫn bị cô lôi đi dễ dàng như một đứa trẻ bị tóm cổ.

Không thể dẫn Davis đi khắp nơi với cô để mua đồ được nữa, hết cách đành lôi anh ta quay trở về phòng của mình.

" Sao anh biết em ở đây mà đến vậy? " Charlotte cau mày tỏ vẻ bức bối

" Ba em là người kêu anh sang đây trông chừng em. Ông ấy nhờ anh phụ em chuyện căn nhà ở Phuket, sợ em lơ ngơ lại bị người ta gạt "

Vừa nghe là biết Davis bịa ra chuyện để nói dối cô rồi. Chuyện giấy tờ cô đã lo ổn thỏa xong xuôi với người mua từ mấy tuần trước, cũng thường xuyên liên lạc cho ba rất vui vẻ nên không lí nào ông ấy lo lắng đến mức nhờ một người không ruột thịt đến giúp cô cả.

Anh ta thản nhiên đi vào, mắt nhìn ngó xung quanh tra nơi ở của em như thế nào rồi ung dung ngồi xuống ghế sofa. Davis bẻ khớp ngón tay, cơn đau đớn truyền lên não giúp cho đầu óc của anh tỉnh táo hơn phần nào, hắn khịt mũi một tiếng, liếc nhìn xung quanh.

Có vài quyển tạp chí đặt trên bàn nhưng có một quyển rất thu hút hắn, ảnh bìa của quyển này rất bắt mắt.

Chậm chạp đọc từng chữ trên bìa tạp chí " Engfa Waraha? " rồi nói tiếp

" ... Anh đi đâu cũng nhìn thấy hình ảnh cô ấy trên các biển quảng cáo. Nhưng so với một năm trước, anh thấy bây giờ nét đẹp này ngày càng trở nên sắc sảo, rất quyền lực. Thảo nào.. " Davis đóng lại quyển tạp chí, đôi mắt xanh di chuyển lên nhìn Charlotte đang ngồi đối diện.

Qua cách nói chuyện, thừa biết anh ấy bay sang đây không phải thăm hỏi nói chuyện vòng vo, mục đích chỉ để nhắc nhở cô quay trở về nước. Trước khi sang Thái, giữa cô và Engfa xảy ra nhiều chuyện khiến cả hai hiểu lầm chưa được giải quyết, không rõ nên vội hứa suông rằng xong chuyện giấy tờ sẽ quay trở về Anh sớm. Gặp lại Engfa là chuyện ngoài dự đoán nên thời gian ở Thái kéo dài hơn dự định.

Charlotte vươn người giật lại quyển tạp chí yêu thích nhất của cô đặt vào lòng.

" Đừng nói về chị ấy nữa. Anh muốn ăn gì không? " nghe thấy một người đàn ông ngắm nhìn người quan trọng của cô, khen lấy khen để cũng sinh ra cảm giác khó chịu trong người, liền muốn cắt ngang.

Nhìn Davis kéo chiếc vali to đi khắp nơi ở sảnh chính cũng thầm đoán được anh ta vừa đáp máy bay rồi chạy thẳng đến đây. Chắc là chưa có gì trong bụng.

" Tùy em có gì để ăn không " anh ta điềm đạm trả lời

Cảm nhận được sự do dự cứ kéo dài từ ngày này sang ngày khác, vẫn chưa nhận được câu trả lời từ Charlotte. Chờ đợi một tin nhắn từ em ấy khiến hắn cảm giác như mình đang coi thường chính bản thân. Nhưng lí do thật sự hắn quay về vì khi nghe tin em đã gặp lại Engfa, chỉ sợ cô ấy sẽ làm tổn thương em nhỏ của hắn một lần nữa nên Davis nôn nóng bay sang Thái muốn đưa Charlotte quay trở về.

" Nhà anh ở gần đây không? Ăn xong em đưa anh về, không cần phải bắt taxi " cô đi vào bếp làm tạm món đơn giản cho bữa sáng

Cảm thấy vừa bất an nhưng cũng thấy may mắn vì Davis xuất hiện đúng lúc Engfa không có ở đây. Vài hôm trước có xảy ra nhiều chuyện khiến cô và chị có lớn tiếng với nhau nên thời gian này mọi thứ rất nhạy cảm. Engfa là người suy nghĩ nhiều nên cô không muốn gây rối thêm chuyện để chị ấy hiểu lầm, mới sinh ra những hành động lén lén lút lút như vậy. Trách Engfa quá nhạy bén hay để ý những chuyện vặt nên những hành động giấu đầu lòi đuôi của Charlotte đều trở nên vô nghĩa.

" Vừa về nước chưa được bao lâu em đã sắm xe rồi? Nhưng mà anh không được ở đây sao? Sofa này cũng đủ êm " Davis nhìn xung quanh ghế, tay sờ vào da của sofa đang ngồi

Hàng chân mày lập tức cau lại, đôi mắt tròn xoe lắc đầu không đồng tình. Davis muốn giết cô hay sao mà muốn ở lại đây, Charlotte chẳng biết khi nào Engfa sẽ về nhưng mong Davis bay về Anh càng sớm càng tốt hoặc đừng xuất hiện nhiều ở khu vực này.

" P'Fa đi công tác nhưng có để lại chiếc Bentley cho em tiện di chuyển. Xong chuyện em đưa anh về, ở đây không tiện đâu "

" Ki bo vậy sao? Sợ cô ta nhìn thấy anh à? "

" Chị không thích bị người khác qua mặt, nếu là bí mật xin em hãy giấu nó cẩn thận đừng để chị vô tình tìm ra bí mật đó trước khi em nói với chị " chợt câu nói Engfa chạy ngang đầu cô, mỗi khi chị không hài lòng điều gì đó đều sẽ răn đe như vậy với cô, khiến thuộc lòng từng chữ.

" Đừng châm chọc em nữa, p'Fa hiện tại chưa biết chuyện gì hết vì em sợ chị ấy lo lắng với lại em cũng không giỏi ăn nói. Đợi chị ấy về em sẽ tìm cách, em muốn tự mình nói với p'Fa. Em không muốn chị ấy hiểu lầm, tâm lí chị ấy rất nhạy cảm. "

Davis gật gù hiểu chuyện. Nhìn cách Charlotte suy nghĩ cho Engfa làm anh có chút ghen tị.

Khi ở bên cạnh, biết Engfa là một người có xu hướng ghen tuông và kiểm soát, một người luôn bất an và cần ai đó bên mình, phải chăng là kết quả của một tuổi thơ thiếu sự chăm sóc, yêu thương và kề cạnh, chỉ cần nghĩ đến những quá khứ chị từng trải qua, cô biết chắc chắn mình có đủ tình yêu dành cho chị, có thừa sự bao dung để chấp nhận yêu thương tính cách của chị mà không cảm thấy gò bó.

Vì bản thân cô cũng muốn mình là một phần mà chị không muốn đánh mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net