38. Ánh mắt cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi chiều ở khu biệt thự của Sarakann tràn đầy hương hoa và gió mát. Xe đưa Charlotte vừa về tới, các gia nhân đã chạy ra đón cô.

Bọn họ nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới thấy có chút khác so với trên ảnh, vẻ ngoài xanh xao đến đau lòng.

" Trông cô mệt mỏi quá! Mau vào nghỉ ngơi nhé " quản gia cũng bắt đầu lên tiếng nhẹ nhàng mời cô vào trong. 

Lúc này cơ thể cô như mệt nhừ ra vì bị nhốt trong xe cả ngày, hai mắt vẫn còn rưng rưng, cô yên lặng để quản gia đưa mình vào nhà. Quả thật cô cần chút gì đó vào bụng mới có thể phản kháng lại với bất kì ai, hiện tại sức lực không cho phép được nữa. 

Cô không muốn phải bỏ mạng vì những người cô không có tình cảm, cô cũng không thể ở đây được, nhưng cũng chẳng muốn sống nữa...

Tiếc là Davis vừa phải đi có việc, nếu không, hắn ta cũng ngồi cùng trò chuyện và trưng bộ mặt giả tạo ấy để chăm sóc cô chu đáo. 

Nghỉ ngơi một lát, cô bèn tìm cách liên lạc với Engfa, từ đầu đến cuối cô như một con rối của Davis, chỉ biết rằng có thể cơ ngơi này là của hắn, ngoài ra cô không còn biết điều gì khác nữa. Kể cả mối quan hệ anh em nhà Sarakann cũng không.

Khi Charlotte được đưa về đến nhà Davis, phía trước sân đã có một chiếc xe rất quen thuộc cách đó không xa, cảm giác cô đã từng nhìn thấy biển số xe rất đặc biệt này. Chỉ là một chiếc xe bình thường đang đỗ ở đó mà linh cảm của cô cứ nhộn nhạo không yên.

Charlotte đứng từ trong phòng nhìn xuống qua khung cửa sổ. Bất chợt nhìn thấy được một bóng lưng một người con gái từ bên trong căn biệt thự bước ra. Hiếu kì cô liền ló đầu ra ngoài, nheo mắt nhìn, sau đó bỗng mở to cả hai mắt, không tin nổi "Sa...Sarah?"

Gương mặt sắc sảo cùng nụ cười lạnh nhạt quen thuộc của Sarah hiện ra dưới vành mũ. Charlotte mừng rỡ, định cất giọng kêu tên. Nhưng chợt nghĩ lại lời căn dặn trước đây của Sarah, giống như chị ta đã biết được tất cả mọi chuyện mà nhắc nhở trước thì đành lấy tay che lại đôi môi đang hé mở chuẩn bị cất giọng. Nhưng nếu chị ta từ trong nhà đi ra, chắc chắn hắn sẽ biết có sự bất thường.

Vừa khi nãy cô hạ quyết tâm phải tìm cách lấy lòng hắn, làm hắn lơ là cảnh giác để nới lỏng việc kiểm soát mình trong ngôi nhà này. Nếu bây giờ để hắn phát hiện cô lén lút gặp Sarah để tìm cách thoát thân thì ngày tự do coi như vĩnh viễn không bao giờ có nữa. Bản thân cũng không rõ Sarah là điều tốt hay xấu đối với cô.

Viễn cảnh u ám khiến Charlotte đang hướng ra ngoài đành ngậm ngùi quay người trở vào.

Phía bên dưới, Sarah được một gia nhân tường thuật lại sự việc. Cô không trả lời chỉ đanh mắt lại nhìn lên hướng cửa sổ phòng của Charlotte, căn phòng đã từng làm thay đổi một con người.. 

.

.

.

Hiện giờ là giữa mùa Xuân, tiết trời không nắng, cũng không quá lạnh nữa, đôi khi đi trên phố sẽ có một ngọn gió se thổi qua người mát rượi.

Engfa dựa vào cửa kính xe thất thần nhìn những toà cao ốc như có thể chạm được cả vào mây cho đến những con phố cổ, nhà gỗ có bán một số thứ đồ lưu niệm. Chợt nhớ mình từng hứa sẽ đưa em đến đây mua sắm thỏa thích, em ấy thích những món cũ kĩ. Trong lòng càng căm hận tên khốn kia bây giờ cứ trốn chui trốn lủi cắt đứt mọi liên lạc.

Gương mặt vẫn như mọi ngày, không chút thần sắc bước vào sảnh. Dù nhiệm kỳ đã kết thúc nhưng các hợp đồng quảng cáo luôn chất đầy chờ cô đến để trao đổi, nhưng khoảng thời gian này còn tâm trí gì đến công việc. Không thể tập trung hoàn toàn cô sẽ không thể nhận những hợp đồng mới được nên buộc hôm nay Engfa đến gặp ông Nawat giải quyết một số việc nhỏ rồi tạm nghỉ ngơi một thời gian.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong sảnh, lễ tân thấy cô liền mừng rỡ chạy đến.

" Có một người chờ chị từ sớm đến giờ, em không liên lạc được với chị nhưng anh ta bảo nhất định chị sẽ đến đây nên vẫn còn chờ ngoài kia. "

Cô thầm nghĩ chắc là một nhà báo yêu nghề mà thôi nên cô vội xua tay không đáp lại, cô không có tâm trạng gặp mặt nhiều người. 

Thấy Engfa không có ý định gặp mặt nên đã chuyển lời theo như người đàn ông kia căn dặn

" Anh ta giới thiệu mình là Davis Sarakann và rất muốn gặp chị để trao đổi một số chuyện "

Vừa xoay người bước đi vài bước thì khựng lại khi nghe thấy tên hắn ta. Không cần tìm tự khắc chui đầu vào tận đây còn mong cầu điều gì khác, Engfa kiêng dè nghĩ ngợi những lí do khiến hắn đến đây để tìm cô. Quả thật để liên lạc với cô không khó nhưng muốn trực tiếp như thế này chắc chắn là bất thường!

Lúc này Davis vẫn rất điềm đạm từ từ lật từng trang báo của MG, gương mặt vẫn không chút biểu cảm, đôi mắt chăm chăm nhìn vào hình ảnh Engfa đầy trên trang báo nhưng vẫn nhận ra có một người đang từ từ đi về phía mình, hắn đoán chỉ có thể là người trong hình mà thôi.

" Muộn thế này mới đến đây tìm ông Nawat xin nghỉ sao? " 

Davis hiện tại trước mắt cô mới thật sự là con người thật của hắn? Nhìn từ đôi giày hiệu bóng loáng cùng chiếc quần tây được ủi phẳng phiu, trông hôm nay cô mới tin đây là anh trai của Sarah, giàu có. 

" Đừng cố chấp giành người yêu của tôi, muốn gì cứ nói " chỉ muốn khẳng định trước chỉ có cô mới xứng đáng danh xưng như vậy so với tên cặn bã trước mắt

Dù đã biết trước nhưng khi Davis chính tai nghe thấy Engfa nói vậy thì không tránh được khó chịu. Cơn giận mới nguội bớt của hắn lại bắt đầu nhen nhóm rồi.

Hắn xoay người điều chỉnh lại dáng ngồi, hai chân bắt chéo rất mực ngang tàng

 " Tôi muốn gặp Charlotte, muốn nghe em ấy nói về chuyện này. Mày đã làm gì em ấy rồi? " cô trầm giọng

Đáp lại cô chỉ là tiếng hít thở khò khè.

Cô nhìn thẳng Davis, mặt đanh lại. Hai mắt Engfa trợn trừng, xung quanh con ngươi là vẫn vện những tia máu, oán hận dâng lên ngập đầy, che lấp chút ánh sáng le lói trong tròng mắt tối tăm.

Davis không đáp lời ngay, quay sang nhìn theo hướng lễ tân rồi chỉ sang bên đó

" Đám người ở đây lắm chuyện, cô nghĩ ở đây thích hợp để nói chuyện này sao? Chi bằng để tôi đưa cô đến tận đấy, chúng ta ba mặt một lời rồi kết thúc " 

Xung quanh quả thật rất đông người qua lại, còn diện mạo hắn ta quá hoàng nhoáng ai nấy đi ngang đều phải nhìn ngó và cố nghe câu chuyện của bọn họ. Buộc lòng cô phải chiều theo ý hắn, đối với cô được gặp Charlotte vẫn là điều cô mong muốn nhất lúc này. 

Bầu không khí trên xe rất căng thẳng, Engfa liên tục nắm chặt lòng bàn tay mà lo lắng. Không phải vì sợ hãi điều gì từ người đàn ông bên cạnh chỉ là lo lắng cho Charlotte có đang thực sự ổn hay không. 

" Đừng để tôi thấy Charlotte xảy ra chuyện gì " lòng bàn tay càng lúc càng siết chặt hơn

Đôi mắt phượng thâm thúy của Engfa nhìn thẳng ánh mắt cương nghị của Davis, phảng phất một tia cảnh cáo.

Sau đó, trước sự thiếu kiên nhẫn của người bên cạnh, cô rút điện thoại ra, lục tìm các bài tin tức. Ngón tay thô dài, sạch sẽ lướt lên lướt xuống, cuối cùng ưng ý bấm vào một hình ảnh, làm cho tấm ảnh căng tràn cả màn hình.

Đó là hình ảnh Charlotte mặc áo dài bằng ren trắng giản dị, trên mặt phủ khăn voan mềm mại thanh lịch, an an tĩnh tĩnh đứng cạnh Engfa mặc vest bảnh bao trông thật đẹp mắt. Bó hoa cô cầm trên tay cùng với hoa trên ngực áo của hẳn lại càng tăng thêm vẻ hài hòa, quấn quýt.

Engfa rất hài lòng với bức ảnh, hẳn là tay phóng viên này đã trang bị một bộ ống kính siêu chất lượng cho máy ảnh thì mới chụp rõ nét được khuôn mặt xinh đẹp của người yêu cô đến vậy.

Cô giơ điện thoại lên, màn hình sáng chói hướng về phía đối phương, lạnh lùng cười.

Ảnh chụp đẹp đến mức làm người ta đau lòng!

Davis trừng trừng nhìn khuôn mặt xinh đẹp, tĩnh tại của Charlotte dưới lớp voan, trong lòng nảy lên một tia mất mát.

" Tôi biết anh nhận ra sự khác biệt trên khuôn mặt Charlotte khi bên cạnh tôi và anh, chỉ mong anh hãy suy nghĩ thật kĩ. Thứ anh đang làm đó là sự ích kỉ không phải tình yêu " cô đủ hiểu hắn thiếu thốn tình thương như thế nào và nghĩ con người này còn chút thiện ân nhận ra.

Nghe được câu đầu tiên khi Engfa ngồi trên chiếc xe của hắn lại là lời đe dọa từ một cô gái thì hắn cười ra mặt. 

" Đến cả thiên thần cũng có những toan tính của tội ác và cả ác quỷ cũng có những mưu cầu của điều lành. Chẳng mong muốn hóa thiên sứ trắng dùng người để đổi chác, thà biến thành quỷ diện đen đem mọi thứ để chiều nàng. Còn cô? ít nhất cô có bao giờ nghĩ đến em ấy trong những lúc vinh quang nhất trong cuộc đời mình chưa? Hay mải mê chạy theo ánh hào quang chờ ngày vụt tắt mới quay đầu lại tìm kiếm em ấy? "  Câu cuối cùng như đào sâu nội tâm của Davis

Hắn tức điên luôn cho rằng mình là kẻ chiến thắng trong chuyện này, chiến thắng đầu tiên trong đời tự mình giành lấy nhưng càng nghe những lời Engfa nói trong lòng càng nổi giận, hắn muốn đánh cược và bán mạng trong cuộc tình này. 

" Nếu tôi với cô cùng chết, thì kết quả sẽ công bằng và rõ ràng nhất "

Một tên có bệnh về tâm lí hình thành những suy nghĩ lệch lạc từ nhỏ thì chuyện kinh khủng nhất cũng có thể nghĩ ra. Rằng nếu cả hắn và Engfa cùng bỏ mạng thử xem Charlotte sẽ vì ai mà đau lòng, nếu hắn không được toại nguyện hạnh phúc bên người mình yêu thì người khác cũng không được phép

Davis điên cuồng mà nhấn ga xe mặc cho bên cạnh Engfa cố vùng vẫy, bản thân từ nhỏ đã rất sợ tốc độ nên đã rất khó khăn trong việc cố ngăn cản và giành lấy vô lăng để điều khiển được xe. Ngoài việc ngăn tên rác rưởi bên cạnh cô cũng khó có thể làm được chuyện gì khác. 

Vận tốc mỗi giây đều tăng dần trên con đường hoang, chỉ cần một chiếc xe lạ xuất hiện mọi chuyện sẽ dừng lại. 

Đột nhiên, 

từ phía xa, một cô gái thở hổn hển lao thẳng ra đường hướng về chiếc xe của Davis, ánh mắt hoảng hốt nhìn chăm chăm vào đầu xe. Trong tình thế hoảng loạn trong xe, cả hai đều có thể nhận ra người con gái phía trước. 

Charlotte. 

Cô vô thức nâng cánh tay dang ngang, đôi bàn tay gầy guộc, cử động những ngón tay, cảm giác như sức lực ngày đang ngày một trôi đi. Từ lâu cô đã biết sức khỏe của mình ngày càng đi xuống. Những triệu chứng bất thường trong cơ thể đã xuất hiện từ sau tai nạn xe năm đó. Đứng trước một sống một mất và nhìn thấy gương mặt hoảng loạn của Engfa làm cô nhớ đến tai nạn xe năm đó thảm khốc đến mức nào, dĩ nhiên người trải qua như Charlotte hiểu rõ nhất. 

Dù biết trước diễn cảnh sắp diễn ra với mình nhưng thà người ra đi là cô không phải Engfa. Mạng sống của Engfa lúc này quý giá đối với cô nhường nào. Cảm giác đau đớn ấy là điều cô không bao giờ muốn chị phải trải qua, nó đau đớn lắm. Mọi thứ cứ để cô gánh chịu, cô phải đem cả bản thân ra để chính minh tình yêu của mình đối với Engfa là cả mạng sống.

Nhưng về phía Davis

Không, đây không phải là điều anh ta muốn, chỉ cần Engfa mất đi tình cảm của em sẽ thuộc về hắn. Nhưng với vận tốc hiện tại có đạp phanh để dừng là điều không thể. 

" Davis, bẻ lái ngay, mày còn suy nghĩ cái gì vậy? " Engfa nhìn thấy Charlotte phía trước thì bao nhiêu nổi sợ hãi đều bằng không. Cô liều mình nắm chặt vô lăng, nhưng mọi thứ đã quá muộn màng.

Khoảnh khắc Engfa bẻ lái vô lăng mặc cho có đâm vào đâu cũng được nhưng cả cơ thể Charlotte đều đã bị ảnh hưởng bởi cú tông mạnh ấy. 

Mọi thứ như ngưng lại, những giọt máu cũng đã bắt đầu thuận theo mà chảy khắp cơ thể cả ba người. Chiếc xe đâm vào một vách đá mà bốc khói mù mịt. 

Đôi mắt mơ màng cố gắng hé mở, Engfa muốn chạy thật nhanh ra ngoài để gặp em và ôm em vào lòng. Thứ cô không thể mất được không phải mạng sống, mà là Charlotte. 

Dùng chút sức lực cuối cùng mở cánh cửa xe đã bị bung ra. Làn khói từ trong xe lan tỏa làm cổ họng cô khô đặc, ho sặc sụa.

Cô gái nhỏ của cô với gương mặt đẫm máu đã nằm im trên mặt đường lạnh lẽo. Chân tay Engfa bủn rủn không dám nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Mặc cho cơ thể cũng đang bị thương nặng, chỉ nhìn thấy Charlotte nằm bất động lòng cô như chết lặng vội chạy đến ôm em vào lòng, đôi bàn tay đầy máu của Charlotte. Chất lỏng màu đỏ phía sau đầu đang tuôn ra không ngừng.

" Charlotte, chị đến rồi. Đừng rời xa chị. " tay chỉ biết ôm phần đầu của em đang tuôn trào đầy máu, cơ thể run lên bần bật

Engfa hét lớn cầu cứu người qua lại, bản thân cũng chỉ khá khẩm hơn một chút nhưng rồi một màu đen dần xuất hiện trước mắt cô, đôi mắt lờ đờ không thể gắng gượng. Gục ngã nhưng vẫn ôm chặt em vào lòng...

.

.

.

Chị từng hỏi

" Tại sao Charlotte lại vì chị mà chịu nhiều thiệt thòi đến như vậy? "

Em vẫn thản nhiên trả lời 

" Vì chị thì điều gì em cũng thấy xứng đáng "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net