8. Nếu em rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi chiều trở về trung tâm, bầu trời xanh thẳm. Gió trên cành cây đung đưa. Muôn vàn tia nắng như những sợi chỉ vàng chói lọi tung mình trong không trung, chan hòa mà ấm áp. Nắng chiếu trực tiếp vào kính xuyên ngang mắt của em, khiến Charlotte phải nheo mắt mới có thể lái dù các táng cây thi nhau che nhưng không thể che hết được cái nắng hoàng hôn, vài phút sau có một vật chắn ngang khiến các tia nắng không thể xuyên qua.

" P'Faa không cần phải che, em nhìn thấy mà " Charlotte nắm lấy tay chị đặt xuống

Engfa vẫn kiên định một tay che, đầu nghiên tựa vào cửa mỉm cười nhìn em mặc cho em có kêu là không cần chị vẫn muốn che nắng, che như này mãi mãi chị cũng không ngại. Ở góc nhìn nào thì nhan sắc của em vẫn khiến chị rung động như lần đầu. Cái nắng này thật tai hại, nó làm em trở nên lung linh khó tả, nếu cô không ngăn lại, trái tim sẽ cứ mãi thổn thức chìm sâu vào nhan sắc ấy mất.

Charlotte quay sang thấy chị nhìn mình mỉm cười, lúc nào Engfa cũng nhìn cô bằng đôi mắt ấy, hiện lên hai chữ bình yên, khiến cô cũng bất giác cười theo có chút ngượng ngùng. Giá mà khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi,.. Trong mắt Engfa bây giờ chỉ toàn có em và nắng, là trong đôi mắt của kẻ si tình.

Mong cô hãy nhìn em thật lâu, thật lâu.. vì thử thách phía trước đang từng ngày chờ cô và em nhận lấy nó. Vấn đề là thời gian, mong cả hai lưu giữ hình ảnh hiện tại thật sâu trong trái tim mình.

.

.

.

Về đến nhà trời cũng đã bị bao phủ bởi màn đêm,  Charlotte dừng xe trước cổng chầm chậm mở cửa như không muốn rời đi, Charlotte giao lại chìa khóa xe cho chị. Engfa quan sát từng hành động của em hôm nay cũng có chút kì lạ, em muốn nói gì đó nhưng có điều gì ngăn em không thể thốt ra, cô sợ là do mình nghĩ nhiều không tiện hỏi làm phiền đến suy nghĩ của em nên cứ im lặng xem như mình không nghĩ gì.

Engfa đứng vẫy tay tạm biệt, chờ em vào đến nhà mới yên tâm rời đi, nhưng được vài bước thì cô thấy em quay lại, chạy về phía mình.

" Cũng còn sớm, hay là đi dạo với em một lát nha? " Charlotte ngỏ ý muốn đi dạo công viên gần nhà đương nhiên Engfa sẽ vui vẻ chiều theo ý em tất.

Cả hai đi dọc theo con sông Chao Phraya xinh đẹp, vì trời cũng đã tối, gió từ sông lớn thổi vào càng lúc càng lạnh hơn, Engfa cởi áo khoác đen của mình choàng lên vai cho em vì sợ em lạnh. Dìu em ngồi ở băng ghế đá gần đó, trước mắt là thành phố Bangkok đang sáng đèn lộng lẫy

Em quá quen với việc chị lo lắng cho mình chỉ biết mỉm cười nhìn chị. Nụ cười có chút ngượng ngạo, cô cảm giác mỗi khoảnh khắc bên chị đều trôi qua càng lúc càng nhanh hơn kể từ lúc gặp boss, thời điểm để cô quyết cũng đã gần đến.

Charlotte hít một hơi thật sâu.

" Nếu vì một lí do gì đó em rời đi, chị có chờ em quay lại không? " Charlotte ôm lấy hai cánh tay mình, giọng nói trùng xuống.

Engfa im lặng, cau mày nhìn em đầy sự thắc mắc dù em có nở nụ cười khi thốt câu hỏi nhưng nó vô cùng ngượng ngạo, em giấu chị chuyện gì?

Charlotte nói tiếp

" Đôi lúc trở về nhà, em nghĩ về chị thật nhiều, vì em mà đã tốn nhiều thời gian, chị sẽ hối tiếc nếu như .. " Cô cuối đầu, giọng ngập ngừng từng chữ,  ánh mắt không dám nhìn chị.

Vừa nghe đến hai chữ hối tiếc, bất giác Engfa liền bước đến khụy gối trước mặt em, nhẹ nhàng nâng gương mặt để em không phải trốn tránh mình, ngăn không cho Charlotte nói tiếp

"Charlotte nghe chị nói, nếu chị đã lựa chọn, thì sẽ kiên trì, nếu đã kiên trì, thì chị không hối tiếc" chị nắm lấy bàn tay em xoa dịu nó, ánh mắt đầy chân thành nhìn em

Thấy rõ từng nét trên khuôn mặt buồn bã dần hiện lên, em lo lắng điều gì sao?

Bỗng chốc có một vài giọt nước mắt rơi xuống tay mình, cô nghe tiếng em nấc càng thêm lo lắng, hai tay ôm lấy đôi gò má đỏ ửng của em. Cả ngày hôm nay cô làm em khó chịu điều gì sao? hay vì cô làm em khó xử. Xin em hay nói cho tôi biết, em như vậy tôi không đành lòng.

" Có chuyện gì, sao em khóc " cô lau đi giọt nước mắt còn vươn lại trên đôi gò má

Charlotte mở miệng muốn gọi tên chị, thế nhưng câu từ lại tắt nghẹn nơi cổ họng không tài nào thốt ra. Hai tay choàng qua cổ, ôm lấy chị. Xin chị hãy cho cô trốn tạm sau lưng, một chút thôi. Cô không thể nói ra được, không thể, cô nhớ lại tất cả những chuyện Engfa đã vì cô, chăm sóc, quan tâm, nuông chiều, che chở cho cô buộc cô phải mạnh mẽ kiên định hơn với sự lựa chọn của mình.

Cô lén lau nước mắt, thả lỏng tay, lui người lại để nhìn rõ gương mặt người trước mắt đang lo lắng cho mình mà lòng đau xót. Thầm trách sao mình lại xúc động ngay lúc này, để chị phải bận tâm vì mình một lần nữa.

" Em chỉ là nghĩ đến cảnh chị không còn muốn bên cạnh em nữa " cô hạ thấp giọng còn vài tiếng nấc nhỏ, trấn an chị.

Đây là tất cả những gì Charlotte có thể tóm gọn mọi thứ đang chất đầy trên vai cô, cũng một phần sự thật điều cô luôn nghĩ đến. Tuy Charlotte chưa bao giờ nghiêm túc nói yêu chị, muốn bên chị nhưng lúc nào cô cũng sợ rằng chị sẽ bỏ mình, quên mất mình.

Chờ đến khi chị hết nhiệm kì, liệu chị có còn thương nhớ em không? Englot như một con dao hai lưỡi, đặt không đúng vị trí nó có thể làm đau cả hai, nhưng cô không thể để chị đau và mất mát bất cứ điều gì vì cô nữa, hãy để một mình cô nhận lấy.

Cái gọi là định mệnh phải bắt cô nhận lấy, bắt buộc cô phải lựa chọn.

Một là vì chị mà rời xa.

Hai là

Vốn dĩ ngay từ đầu cô chưa bao giờ nghĩ đến điều thứ hai, chuyện ở lại, tất cả là vì chiếc vương miệng quốc tế, nó danh giá, là thứ Engfa luôn mong muốn có được, vì tình yêu của chị, tình yêu của cả hai cô không ngần ngại ra đi chỉ là Charlotte muốn được bên cạnh, trong khoảnh khắc chị đăng quang, em tin rằng chị sẽ làm được, sẽ làm được nếu em rời đi lúc này...

" Dù có chuyện gì xảy ra, hãy quay lưng lại, luôn có chị phía sau chờ đợi em, xin em hãy nhớ kĩ điều đó, đừng lo lắng nữa " Engfa ôm chặt em vào lòng, giọng nói đầy ấm áp.

Engfa không hiểu cảm xúc hiện tại của em là gì, nghe từng câu từng chữ xuất phát từ em mà trái tim cô đau nhói. Em ngốc nghếch nghĩ rằng Engfa dễ dàng từ bỏ em vậy sao?

Nhận được cái ôm, Charlotte càng yên tâm với quyết định của mình. Không cần phải bi quan quá, cô có thể đặt niềm tin ở trái tim chị mà đúng không? Khi em quay lại chị vẫn sẽ ôm em vào lòng như lúc này đúng không? Hai tay siết chặt nhau không muốn rời xa.

"Engfa,

hãy ôm em thật chặt,

lỡ mai nơi đây không còn em

xin chị cũng đừng quên Charlotte "

.

.

.

.

AU: rồi rồi tôi hứa sẽ có chap ngọt hơn gấp 10 lần. Nay chỗ tôi mưa nên hơi tâm trạng, tự viết tự thấy buồn luôn đó, thơm ngon mời bạn buồn chung nha. Từ từ rồi hạnh phúc ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net