Chap 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Engfa và Tina đi làm ở quán của Pich rất thuận lợi. Chủ quán thì rộng lượng, những người làm chung thì đối xử rất tốt với họ, với lại lâu lâu cũng có khách bo thêm tiền cho hai người, kiếm thêm được một số tiền làm họ vui hơn, không phải lo lắng nhiều cho ngày sau.

" Thật sự cảm ơn mọi người nhiều lắm! Mọi người đã giúp đỡ tôi rất nhiều! " Pich đưa tiền lương cho mọi người trong quán, trong đó có cả tiền thưởng thêm.

Ai nấy cầm tiền lương mà vui vẻ, tuy mệt nhưng cũng hậu hỉnh mà!

" Haha, cô chủ thật là có lòng mà! " anh đầu bếp cũng hài lòng với mức lương mà mình nhận được.

" Không có gì đâu, đây là mọi người xứng đáng nhận được mà! Bây giờ thì mở quán thôi! "

Đợi mọi người đi hết, Pich mới đi đến bên cạnh Engfa và Tina.

" Engfa, Tina, tôi thật sự rất cảm ơn hai người. Hai người đã vất vả rồi! " Pich cảm kích.

Tối nào hai người cũng đợi Pich đóng cửa rồi mới đi về, thậm chí đợi cô vào trong nhà luôn rồi mới đi về. Pich tận dụng nhà của mình để làm luôn quán nhậu nên không phải tốn tiền mặt bằng, nhờ thế mọi người có tiền thưởng thêm nhiều như vậy.

" Không có gì đâu mà! Sao cô chủ cứ khách sáo vậy? " Tina cười đùa.

" Có khách kìa, mày bớt cười lại, thu cái mặt 'gian tà' của mày vô! " Engfa chọc Tina rồi đi đến nơi mà khách vừa ngồi.

" Xin hỏi, quý khách muốn dùng gì ạ? "

" À, cho tôi..."

Người khách đó vừa quay mặt lại nói với Engfa thì giật mình, nhưng nhanh chóng nở một nụ cười khó hiểu về phía Engfa. Engfa cũng bàng hoàng khi nhận ra người nọ là ai, vì ban nãy ngồi quay lưng với cô nên cô không biết được.

" Là cô..."

" Là anh..."

" Chúng ta, cũng có 'duyên' chứ nhỉ? " Layson đứng thẳng người dậy, đối diện với Engfa.

" Có lẽ..." Engfa cũng không muốn ở đây đôi co với Layson, vì cô đang phải làm công việc của mình.

" Cô làm ở đây, Charlotte có biết không? "

" Đó không phải là chuyện của anh! Anh vui lòng gọi món giúp tôi "

" Oh, được, tôi gọi món mà. Cô không nên tức giận như vậy " chỉ nụ cười của hắn thôi là Engfa đã không giữ bình tĩnh nổi rồi.

" Được, trong quán này có món gì, lấy hết ra cho tôi! "

Engfa và Tina chật vật với Layson và nhóm bạn của hắn, gây phiền hà đủ thứ, đến nỗi hai người không được uống một chút nước.

" Mày có biết anh ta không? Nãy giờ thấy nhìn mày hoài vậy " Tina thở không ra hơi mà nói.

" Biết, cũng không biết " Engfa nhắm chặt đôi mắt lại, không muốn nhìn gì nữa.

" Là sao? Mày nói gì khó hiểu vậy? "

" Tao thật sự là biết anh ta, là bạn của Charlotte, còn nhiêu là không biết! "

" Vậy sao anh ta nhìn mày như muốn 'thách thức' vậy? " Tina đứng nhìn ra bàn của Layson ngồi, lâu lâu còn thấy hắn ta liếc mắt cười nhìn hai người.

" Kệ đi! Cái người có học thức mà không biết cư xử, tao mới không cần quan tâm! "

Không biết phải do cố ý hay không, Layson và nhóm bạn của hắn ngồi lại đến gần 12h đêm mới chịu về.

" Cô đi làm ở đây, mà lại quen biết được Charlotte. Thật bất ngờ! " Layson giả vờ vỗ tay khen ngợi.

" Tôi cũng không ngờ, một người giàu có như anh lại chọn cái quán bình dân như vậy để giải khuây "

Layson nghe Engfa nói xong, nụ cười liền cứng nhắc. Là cô đang chê hắn sao?

" Được, tôi sẽ còn ủng hộ dài dài. Tạm biệt! " Layson vỗ vỗ vai Engfa rồi ra về.

" Anh ta hống hách thật " Tinq nhìn theo hướng Layson mà tức giận nói.

" Đâu phải lần đầu tiên mày thấy người giàu cư xử như vậy! Dọn dẹp lẹ đi rồi còn đi về nữa "

Từ khi biết Engfa đi làm thêm, Charlotte đã bắt buộc Engfa là mỗi tối đi làm về đều phải nhắn tin cho em. Engfa tuy không hiểu được làm vậy thì Charlotte sẽ bị làm phiền, lỡ như lúc đó em đang ngủ thì sao? Nhưng dần dần thì cũng thành thói quen, thậm chí lâu lâu còn lấy điện thoại ra xem Charlotte có nhắn tin hay gọi không nữa.

" Mày không nhắn tin với Charlotte hả? " Engfa và Tina đã dọn dẹp xong, mọi người cũng về hết rồi, chỉ còn đợi Pich đóng cửa là họ về được rồi.

" Tao có nhắn rồi, mà chắc em ấy ngủ rồi..." Engfa cũng đang đợi tin nhắn của Charlotte. Vẫn chưa thấy em hồi âm, làm cô có chút sốt ruột...

*Ting*

" Kìa, mới nhắc là thấy liền "

Engfa mở điện thoại ra xem. Cô thấy rất vui vì Charlotte đã nhắn lại cho cô, nhưng hình như là tin nhắn hơi dài...

'Em đợi chị nhắn tin cho em mà em lại ngủ quên mất! Sao chị lại nhắn trễ như vậy? Làm gì thì làm, cũng đừng để bị ảnh hưởng đến giờ nghỉ ngơi chứ! Hơn nửa đêm rồi đó. Chị với chị Tina là con gái mà cứ đi đêm như vậy, hai chị không sợ hả? Lại còn, chị làm công việc gì mà về trễ như vậy chứ? Em lo cho chị đó~'

Engfa ngồi đọc tin nhắn mà cười tủm tỉm, cô cứ đọc đi đọc lại câu cuối mà em nhắn cho cô.

" Ayya, Fa à, tao muốn nói với mày một điều, mày muốn hay không thì hãy thừa nhận với tao đi! "

" Thừa nhận cái gì? "

" Mày có đang để ý ai không? " Tina nhích lại gần Engfa, ánh mắt lại sáng lên làm Engfa phải lùi xa ra.

" Để ý ai? Mày nói cái gì vậy? " Engfa thậm chí còn đẩy Tina ra, không cho cô nhích lại gần mình hơn nữa.

" Tao với mày là lớn lên cùng nhau, sống cùng nhau, ăn cùng nhau, chơi cùng nhau, đi làm cũng đi chung với nhau, mày có thay đổi gì là tao biết hết! Đừng thấy tao cứ im nhưng thật ra tao biết nhiều lắm đó nha! " Tina nói với một giọng đầy chắc chắn.

" Biết là biết cái gì? "

" Có thể mày chưa xác định được là mày thích ai, nhưng tao biết đang có người thích mày! " Tina búng tay một cái làm Engfa giật mình.

Tina hơi liếc mắt nhìn Pich đang thu dọn đồ đạc. Lúc nãy, khi cô vừa để đống chén dĩa vào bếp thì Pich đã kéo cô lại.

" Có chuyện gì vậy? "

" Tina, tôi hỏi cô một chút được không? " Pich ngập ngừng, nửa muốn hỏi nửa lại không.

" Cô cứ hỏi đi! "

Tina thấy Pich cứ quay qua quay lại, không nói năng gì làm cô cũng muốn hết kiên nhẫn.

" Không hỏi thì tôi đi nha! "

" Ấy ấy, khoan đã! Engfa..." Pich nói giữa chừng, rồi giọng nhỏ dần.

" Engfa Làm sao? "

" Engfa có đang để ý ai không? " Pich hỏi xong, mặt đỏ cả lên, còn tránh đi ánh nhìn của Tina.

" Cô thích Engfa hả? " Tina cười cười, khoái chí nhìn Pich.

" Suỵt, sao cô nói lớn như vậy? Engfa nghe được thì sao? " Pich vội lấy tay che miệng Tina lại, còn nhìn ra ngoài để xem Engfa có ở bên ngoài hay không.

" Haha, cô sợ nó nghe hả? Không sao đâu. Engfa nó vô tư lắm. Chuyện của nó, tôi nghĩ cô nên tự mình đi hỏi nó "

Pich suy nghĩ lời nói của Tina, đến cả Tina ra bên ngoài với Engfa rồi thì cô mới điều chỉnh tâm tình mà đi ra.

Chiều hôm sau, Engfa chở Charlotte đến trước cổng nhà, nhưng em vẫn không chịu xuống.

" Sao vậy Char? "

" Chị nói cho em biết đi mà~ Chị đi làm thêm ở đâu vậy? "

Charlotte đã gặng hỏi Engfa nhưng cô vẫn chưa trả lời, em đành làm liều mà ngồi tiếp trên xe, phải nghe cô trả lời rồi mới tính tiếp.

" Chị đi làm vài công việc lẻ tẻ thôi mà..."

" Lẻ tẻ là công việc gì? Làm lẻ tẻ mà đến nửa đêm hả? " Charlotte đột nhiên cáu gắt lên.

" Chị..."

" Chị không nói thì chở em tới chỗ chị làm luôn đi! Dù sao, tối nay em cũng rảnh "

" Chị...chị đi làm ở quán nhậu..." Engfa bị Charlotte làm cho hoảng sợ, liền nói ra.

" Quán nhậu? Vậy chị càng phải chở em đến đó! "

" Nhưng mà..."

" Không nhưng nhị gì hết! Mau chở em đi! "

Engfa hết lời, đành phải chở Charlotte đến chỗ làm. Charlotte lại cười thầm trong lòng, vì Engfa đã nghe lời mình!

Engfa trước khi đi, liền gọi điện cho Tina, bảo là chở Charlotte lên quán trước rồi sẽ về chở bạn lên sau.

" Hừ, mày có sắc bỏ bạn! Vậy mà dám ngó lơ vụ không để ý đến ai! " Tina khinh thường Engfa, rồi cũng cười cười, vì ít ra có người 'trừng trị' Engfa thay mình.

Pich đang định dọn quán, thấy Engfa đến liền rất vui vẻ ra đón, nhưng nụ cười lại tắt khi thấy có một cô gái theo sau Engfa.

" Đây là chỗ làm mới của chị hả? "

" Ừ. Đây là Pich, chủ của quán này " Engfa quay sang Pich " Còn đây là Charlotte "

" Chào chị Pich "

" Ừ, chào em "

Có thể nói, do Charlotte đang để ý Engfa nên em cũng rất tinh mắt. Vừa đến, Pich thấy Engfa liền tươi cười, nhưng thấy Charlotte theo sau liền không thấy cười nữa. Cùng là người đang tương tư, em cũng biết tâm trạng đó là như thế nào mà.

" Em ngồi ở đây chơi một chút nha. Chị về chở Tina lên "

" Dạ, chị cứ đi đi "

" Cô không uống một chút nước rồi hẳn đi? "

" Thôi, không cần đâu! Tôi đi nhanh mà "

Đợi Engfa đi rồi, Pich mới thấy là Charlotte đang nhìn chằm chằm mình.

" À, Charlotte, em ngồi ở đây đợi Engfa một chút nha "

" Dạ, em cảm ơn chị "

" Mà, Engfa là gì của em vậy? " Pich không thể nào để sự tò mò dằn vặt mình được.

" P'Fa hả? Chị ấy là tài xế riêng của em, cũng là người rất quan trọng với em " Charlotte nhướn mi, muốn xem phản ứng của Pich như thế nào.

Và đúng như Charlotte dự đoán. Sắc mặt Pich liền tệ xuống. Pich nhìn Charlotte. Một thân đồ công sở xinh đẹp, lại sang trọng, sắc đẹp cũng hơn cô nhiều lần, phần thắng này có vẻ cô không nắm chắc được rồi...

-------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net