[Event] Heart Fever

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/N: Tôi đã cố để văn phong, những chú thích nói hay suy nghĩ trở nên giống cô hết cỡ.

Không nhất thiết phải đọc khúc này đâu phần mở của Coloz.
____________
/Heart Fever: Một căn bệnh xuất hiện khi bạn yêu một ai đó và đau khổ vì họ. Nó khiến bạn khó thở, cảm giác như trái tim bạn bị hàng ngàn chiếc kim đâm và nôn ra những mảnh thủy tinh hình trái tim.Đến cuối cùng, tim bạn sẽ hóa thành thủy tinh và vỡ tan.../

.

.
"Ame? Anh ổn chứ?" Canada đứng trước cửa phòng, giọng tràn đầy lo lắng.

"Ọe-" Gã nôn khan, từng mảnh thủy tinh đỏ thẫm thoát khỏi cổ họng, tạo nên những vết xước chồng chéo lên nhau bên khóe môi America.

"Không sao...mày khỏi lo..." Qua một lát, gã mới chậm chạp trả lời, tay lau đi vết máu đang chảy khỏi miệng.

"Anh chắc chứ?"

"Ừ..."

"Vậy em xuống nhà đây, nếu có gì thì gọi em nhé."

Không có tiếng đáp lại. Canada thở dài, bước đi và khuất bóng ở chỗ cầu thang. Lúc này, bên trong căn phòng, America lau đi vết máu trên sàn, gom tất cả những mảnh thủy tinh đã được lau sạch cho vào một chiếc hộp nhỏ và cất nó vào trong kệ tủ.

Bên trong chiếc kệ gỗ đã chứa đầy những chiếc hộp nhỏ tương tự như thế. Từng cái từng cái đều đựng các mảnh thủy tinh hình trái tim nhỏ, lấp lánh, phản chiếu lại từng chuyển động của America.

Gã biết gã bị gì. Heart Fever , một căn bệnh tưởng chừng như chỉ có trong ảo mộng.

Lần đầu nôn ra thủy tinh, America đã hoảng loạn vô cùng. Và khi biết bản thân mắc phải căn bệnh quái quỷ này, gã lại càng hoảng loạn hơn. Vì lúc ấy gã thậm chí còn chẳng biết mình thích hay yêu ai.

Cho đến khi, a ha ha, gã thấy thằng nhóc em trai Ussr, Russia được một đứa con gái tỏ tình. Khi đó là lần gã nôn ra nhiều thủy tinh nhất từ trước tới giờ.

America đã nghĩ chắc là gã thích con bé kia, nhưng lần nào nôn nhiều cũng đều có mặt Russia thì chứng tỏ vấn đề nó là thằng nhóc đấy cmnr.

"Phải làm sao bây giờ đây..." Trái tim của gã đã hóa thành thủy tinh phân nửa, tức là quãng đường từ giường đến hòm cũng không còn bao xa nữa.

Gã mà chết thì nó sẽ là hạnh phúc của một tang gia luôn ấy, cha UK ghét gã bỏ mẹ.

-Đọc từ đây-

"Ame, ê!"

Thật ra gã vẫn không hiểu sao mình có thể thích nhóc lớp dưới đó được. Cũng có chút nhan sắc, đẹp trai...cơ thể thì có chút lực lưỡng...mà tại sao một thằng nhỏ hơn hai tuổi lại có phần nhỉnh hơn cả gã chứ?!

"Bà mẹ- United States of America!!" - "Chát!"

"Ah! What the f-?! China??"
Ồ tuyệt, đang ngồi nhớ lại sự việc hôm qua thì bị thằng bạn thân (ai nấy lo) cho một táng vào đầu. Câu chửi thề liền nuốt ngược vào trong khi nhận ra bản thân ngồi ngẩn ngơ để hắn gọi khàn cổ, cú đánh cũng coi là hợp lý đi.

"Chuông nghỉ trưa reo được năm phút rồi, có định đi ăn không?"
China dựa bàn hỏi lại câu hỏi mà bản thân đã hỏi từ lúc chuông reo với câu trả lời là sự im lặng của America.

"Đi thì đi! Có nhất thiết phải đánh tao thế không?" - Gã cằn nhằn nhưng không có định nói việc hắn đánh mình là sai, ai bảo America lo nghĩ tới trai quá chi-

//Mẹ mày USA! Nghĩ cái gì vậy hả?! Đồi trụy, đen tối, không đúng đắn a! Cha biết thì từ ghét bay qua việc cho mình xem giấy nhận con nuôi có tên United States of America quá.// - Thấy suy nghĩ xàm xí và sai quá nên gã liền tự tát mình một cái, mà cái tát đó khiến đứa bạn liền bày cái ánh nhìn khó hiểu pha chút khinh bỉ khi cố né xa.

"Mày.."

"Tao không bị thần kinh, cảm ơn."

China không thèm nói nữa, đành mặc cái tên dở dở ương ương bên cạnh. America cũng đâu muốn hành động như vậy đâu chứ, chỉ là-

...

Là? Gã không nghĩ được lý do để bảo vệ bản thân nữa, tự mình nghĩ rồi còn có thể trách ai đây trời.

"Tiền bối China!!"
Tới nữa rồi đó...giọng nói trên là của Vietnam - năm hai as know as China's Boyfriend, bạn trai của thằng bạn thân là con trai của gã. Như mọi hôm sẽ lại tới thồn cơm chó nghẹn họng America cho coi, thôi thôi né đi cho nhanh.

Thế là China liền mất hút bóng dáng gã khi vừa quay qua nói chuyện với Vietnam được mấy giây, America thì lầm lì cúi đầu đi một đường thẳng không quay đầu. Và gã rất hối hận vì hành động của mình...

"Ah."
Đi một mạch không nhìn chi rồi đụng người ta rồi, gã nhắm mắt đợi khi mình ngã bịch ra sau nhưng lại được người kia đỡ lại. Tay người nọ rắn chắc đỡ qua eo giữ lấy America.

Cảm giác nó thật là yomost a!!

Chiếc kính râm bất ly thân của bản thân bị lệch khỏi mặt nhưng America không mảy may quan tâm, mắt lấp lánh chăm chú nhìn lồng ngực to lớn trước mặt. Đúng là cái bệnh mê trai đầu thai không hết, đây chắc là một trong những khoảnh khắc bạn nhận ra mình không có hứng thú với con gái mà họ hay nói đây a...

"Tiền bối? Anh không sao chứ?"

Giọng nói người ấy phát lên mới khiến gã hết hồn mà bừng tỉnh. Khuôn mặt thèm thuồng nào đó liền biến mất, nhanh chóng đẩy người ra mà chỉnh kính.

"Thằng ngu này! Đã nói là đi lo nhìn trước mặt mà!"
Người đi cạnh đó liền đánh một cái vào đầu cậu. Mày nhăn lại nhưng không cãi liền xin lỗi gã.

"Tiền bối không sao chứ?" - Cậu hỏi lại chỉ là...

Làm sao America thể nói mình ổn khi gặp crush hả?!

Đúng rồi, người vừa đỡ gã là Russia a, mà tình huống đụng trúng nhau sao có thể ảo phim truyện như thế chứ?! Mà được cậu ta đỡ cũng khiến căn bệnh của USA có phần dịu lại nha, ít nhất là bản thân gã tự nghĩ vậy.

"Ừ k-không sao. Cảm ơn đã đỡ tôi.." Gã bối rối quá đi..nói thế có nhạt nhẽo quá không, liệu có thể nói kiểu hoa mỹ hơn như 'cảm tạ công đức của thí chủ, tại hạ cosplay tam giác vuông nằm ngang cảm tạ thí chủ' - ấy xàm quá xàm!

Bên ngoài mặt gã vẫn bình tĩnh nhưng bên trong là hình ảnh bản nhỏ của mình đánh bay đám mây suy nghĩ xàm c.hó ở trên.

Đáng ra chuyện vậy là xong rồi nhưng Russia còn nổi ý muốn mời gã một bữa coi như phần xin lỗi còn lại, dù đã nói không cần nhưng rồi vẫn kết thúc với trường hợp America ngồi ở bàn đợi cậu đi lấy đồ ăn. Thêm ông anh của cậu là Ussr trước khi ôm trùm trường mà nó yêu đi còn nhìn Russia rồi quay sang gã với cái ý tưởng sâu xa in trên mắt hiện rõ mồn một cái vibe "không đúng đắn."

Vì hành động đó nên Ussr đã được nhận không chỉ một mà là h.a.i ngón tay thân thiện từ America. Bổn công tử nổi tiếng danh hiệu 'hoa hậu' "thân thiện" đó.

"Xin lỗi đã để anh đợi, bữa này em mời coi như xin lỗi nhá?"
Đó là câu hỏi tu từ, gã không có sự lựa chọn nên đành ậm ừ bất lực đồng ý việc để học sinh năm nhất trả tiền bữa ăn cho tiền bối năm ba...

Russia cứ cười với gã.

Gã không thích nhìn cậu cười...nó chỉ khiến America lụy thêm với cậu thôi nhưng nó lại giúp căn bệnh kia đỡ hơn rất nhiều. Nó xung đột thật đấy. United States of America là một kẻ ngạo mạn và gã không cúi đầu hay lùi bước trước bất cứ ai, USA là người dũng cảm dám đối mặt và gã chẳng quan tâm ý nghĩ của người khác; Là kẻ ngạo mạn tự cho mình đúng và là người sẽ đóng băng trước ái tình, America chỉ là tên nhát gan và quan tâm đến cảm nhận của cậu.

Gã lo rằng cậu kì thị nếu gã thú thật về tình cảm của mình, dù sao ở Nga cũng vẫn còn nhức nhối vấn đề đồng tính; hoặc có thể Russia sẽ chấp nhận việc America đồng tính! Nhưng sẽ không đồng ý tình cảm này...
_______

Tối đó gã nằm trên giường ngắm nhìn trần nhà nhạt nhẽo, lờ đi tin nhắn nhờ chụp bài và cả lời hỏi thăm cha mẹ bản thân của China. Tắt thông báo rồi lại nghĩ ngợi đến lúc sáng ở trường.

America thở dài rồi lết xuống nhà pha cho bản thân cốc sữa, các em gã thấy vậy liền thắc mắc gã bị làm sao.

"Anh á hả? Bị bệnh thôi."

"Hả?! Bệnh gì? Nặng không?! Để em đi mua thuốc cho!" - Australia nghe vậy liền hoảng hốt đòi đi ra hiệu thuốc vào 9 giờ 45 tối, khoác xong áo vào rồi thì nghe câu trả lời muốn ngã ngửa của thằng anh cả.

"Bệnh tương tư."
Gã chấm nước mắt vô hình rồi nhanh chóng cầm ly sữa chạy đi trước khi ăn cú cắn của con rắn Mulga hay còn được gọi là quái vật rắn độc sở hữu những đặc điểm đáng sợ nhất trong tự nhiên ở nước Úc.

Trêu em trai xong còn chuồn trót lọt lên tầng liền khiến gã muốn cười, chỉ là phút chốc quên mất mình thực sự có bệnh. Mà căn bệnh này lại không thật sự có thuốc chữa...

Đau khổ vì họ hả? America đã đau khổ vì cậu chưa?

Không chắc chỉ là tâm trí gã tự đầu độc chính mình. Nghĩ đến câu tỏ tình của cô bé đó, nghĩ đến một ngày Russia có người mà cậu yêu mà không phải gã, nghĩ đến việc tình cảm sẽ bị từ chối khiến trái tim bản thân cứ đau thắt lại đúng nghĩa đen. Hơn cả gã biết mình nói gia đình sẽ vui khi không còn tên trẻ trâu như America trong nhà nhưng nếu gã không có họ thì sẽ chẳng vui vẻ được gì cho cam...Ame sẽ không lôi họ chết cùng đâu, cấm nghĩ đến trường hợp đó.

Nhâm nhi cốc sữa trắng trong tay đưa mắt về phía kệ gỗ quen thuộc, trông như những hộp thủy tinh đựng sao ước ấy nhưng khác rằng bên trong không phải là ước mơ của gã, càng không phải thứ dùng để tặng người mình thích. Chúng là những tình cảm, nỗi đau từ ruột gan truyền lên cổ, là khoảng thời gian bị thần chết cướp đi của America.

Hình ảnh của nhóc Russia đó lại mập mờ hiện lên trong những trái tim trong suốt nhỏ ấy, nó lại khiến tim gã nhói lên.

"Xoảng!"

//F*ck it!//
Thầm chửi thề trong lòng khi nhìn tay mình vô lực thả chiếc cốc sứ khiến nó vỡ tan trên sàn nhà để ôm cổ ho.

Chúng lại tới rồi...

Trái tim nó dễ thương thật, thủy tinh trong trắng nhưng mỏng manh - chúng sẽ là sự kết hợp hoàn hảo, nhưng cái giá của chúng quá đắt. Máu lại hòa trên nền đất, đi ra cùng đống tim thủy tinh với hình người gã yêu thoắt ẩn, thoắt hiện.

America không muốn phải lau nhà đâu, gã lười lắm nhưng mùi của chúng kinh khủng chết được. Lại lật đật dùng khăn nhặt mảnh thủy tinh cho vào hộp và cả mảnh sứ vào thùng rác rồi lấy hydrogen peroxide (oxy già) để lau đi nền nhà dính máu. Coi có khác gì Tấm không?

Xong việc bản thân liền quay về giường mà cố gắng chìm vào giấc ngủ, chỉ là gã không chú ý rằng những hình trái tim mình nôn ra đã có phần sứt mẻ...
_______

Lại là một ngày đi học khác, một ngày khác lại bị sai vặt bởi các thầy cô...

//Hừ! Coi mình như thú cưng ấy mà thích sai gì thì sai!//

America chửi thầm nhưng hành động vẫn cầm giấy tờ đi thoăn thoắt, mặt vẫn nở nụ cười tao ổn.

Qua lớp này đưa đồ rồi lại đưa hộ của lớp đó qua lớp kia. Cái quần què gì đang xảy ra vậy nè!?

Gã là người 'bệnh' đó! Để gã nghỉ ngơi chút được không?!

"Em đưa trả cô Tina ở lớp 10B hộ cô nhé."

Nghe xong gã đứng hình đôi chút, 10B cạnh lớp của Russia mà..đi qua là phải chạm mặt hả! Trời má cơ hội tốt nhưng mà nó chỉ khiến America lại overthink về mấy trường hợp bủh bủh dảk dảk thôi!!

"Vâng ạ." - Rồi vẫn phải đồng ý ôm cái chồng sách của nợ này đi thôi chứ biết sao giờ.

Gần đến cửa lớp thì có người từ đằng sau gọi tên gã, mà nghe một cái âm điệu trầm trầm này là America biết của ai ngay.

"Tiền bối America đưa đồ đi đâu vậy?"
Russia đi từ nhà vệ sinh ra liền chạy theo hướng gã đi để thắc mắc.

"Lớp 10B, cậu không về lớp sao?"

Russia đã đi ngang qua lớp mình, vụt qua khiến cô hoàn toàn không chú ý mà lại đi theo sau America. Nói cậu đi về thì lại khăng khăng đòi cầm đồ giúp gã.

"Không cần đâu, tôi tự làm được-"
Chưa kịp nói hết câu thì tay đã nhẹ đi rồi, America vừa cảm thấy tay cả hai người chạm nhau lúc Russia cầm lấy chồng sách giúp gã. Tất nhiên nó chỉ là vô tình nhưng một cái chạm nhẹ từ crush là đủ khiến gã bấn loạn rồi, mà là ở trong tâm thôi.

"C-Cảm ơn..." - Gã quay mặt qua bên, hy vọng cậu không thấy ánh hồng hồng trên mặt.

Nói chung là càng tránh thì càng gặp, tránh vỏ dưa mãi vẫn không thể ngăn việc vô tình hay cố ý mà chạm mặt nhau. Nhất là khi cả hai học chung trường...may là gã bị Heart Fever chứ không phải Hanahaki, nếu lỡ nghĩ tới cô nhóc kia là lại hộc ra hoa liền.

America cảm giác được bên trong trái tim mình đang dần trở lại bình thường, là màu đỏ máu thịt chứ không phải là thủy tinh sắc bén.
.

.
"Của cô Jenny hả? Cảm ơn hai em nhé."
Cô giáo lớp sau khi thấy Russia để sách lên bàn giáo viên liền vui vẻ cười với hai người, cả hai cũng nhanh chóng chào cô rồi về lớp. Cậu trước khi vào còn vẫy tay chào tiền bối, America cũng đành chào lại xong liền chạy tốc biến khi cậu quay mặt đi.

"Chịu về rồi hả? Còn tưởng theo ai kia xong cúp học chứ?"
Cậu vừa về chỗ thì liền bị trêu bởi bạn cùng bàn - India, cả Vietnam ngồi trước cũng quay người hùa theo.

"Kệ tao!" - Cậu nhăn nhó lên tiếng, xong liền cúi đầu né viên phấn bay lệch sau khi trúng trán India và cả Vietnam nữa.

"Vietnam, India! Ra hành lang đứng cho cô."

-Quay lại phía bên America-

Gã về lại lớp thở chưa xong thì đã bị China ngồi sau khều người. Xong liền thấy hắn ta thì thầm rằng biết mình vừa đi cạnh đàn em lớp 10A.

Nghe xong gã liền định phản bác nhưng điện thoại trong túi quần liền rung lên, hoãn lại việc đấu võ mồm với thằng bạn thân để mở ra xem tin nhắn.
________

Nam của tao<3
China này, em với lũ bạn vừa thấy tiền bối USA đi cùng Russia đấy nhá! <3

520 Trung Hoa
Ok cảm ơn Vietnam!!
Tôi sẽ trêu nó bốc khói luôn!
________

China gửi ảnh màn hình tin nhắn với người yêu của mình cho gã, bỏ qua mấy cái trái tim sến sến thì cái tin mà nhóc châu Á đó nhắn đã bán đứng cũng như chặn họng Ame rồi.

Gã chỉ đành chửi một tiếng rồi quay mặt đi luôn.
.

.

.

.

.

.
"Renggggg!!"

"Ra về!!!"

Mặc kệ thầy cô còn đang giảng bài hay nỗ lực truyền đạt kiến thức cho các em, các em méo care xách cặp về hết luôn.

Câu nói "Bài này chưa xong các em nghe giảng thêm 5 phút" chưa nói được nửa câu thì nháy mắt cái đã không còn thấy học sinh lớp mình đâu rồi. Cả học sinh 'gương mẫu' như America cũng đã chạy mất hút.

Các giáo viên chỉ đành cười khổ, nhớ hồi xưa họ cũng nhiệt huyết với nhanh nhẹn như mấy học sinh của mình vậy.

"Tối nay đi xem phim không? Tao có hẹn với Vietnam mà còn một vé nên rủ mày theo đó!"
Vừa đi ra cổng thì thằng bạn lại mời America đi chơi, mà sao cảm thấy như cho gã đồ dư thừa ấy...mà hình nhứ đúng là vậy thật.

"Thôi thôi! Tao không có nhu cầu làm bóng đèn hay cái hố để chúng mày nhét cơm chó nhá!"

"Ơ kìa?"
Gã định đi về luôn rồi nhưng lại có người gọi. Lần nữa.

"Tiền bối, tối nay đi xem phim với chúng tôi không?"

"Hả?"

Russia rủ gã đi xem phim chung á? Chắc là cùng bọn của China nhưng rõ ràng là hắn đã nói chỉ có hắn, Vietnam và định có lòng tốt mời America đi vì dư vé thôi mà. Giờ sao lại có cả cậu nữa?

"Em có nhờ Vietnam nói cho tiền bối China gọi thêm anh đi mà, anh ấy không nói cho anh sao?"
Cậu đi ngang cạnh với gã mà thắc mắc, America liền bối rối giải thích.

"Anh bình tĩnh đi." - Russia cười trừ với hành động rối ren của gã, liền đề cập lại việc xem phim một lần nữa với Ame.

"Được thôi, dù sao mai cũng là thứ bảy."

Cậu thành khẩn muốn gã đi như thế thì cũng đành đồng ý thôi chớ..America chỉ là..nổi lòng làm người tốt a. Không phải là vì có cậu nên mới đi đâu.

Nói xong Russia còn muốn trao đổi số điện thoại với gã, cố tỏ ra bình thường, America add cậu vào danh sách bạn (người yêu) bè (tương lai). Cậu có nick gã vào máy liền hớn hở, còn định nói gì đó nhưng bị anh mình kẹp cổ đi vào xe rồi, chỉ kịp tạm biệt gã một tiếng thôi.

Còn Ame?

Gã thêm một lý do vào danh sách tại sao ghét hội trưởng hội học sinh - Ussr chứ sao. Ít ra lòng đã có chút nở hoa (butterfly!!) và hơn cả, gã biết rằng cái bệnh kì lạ kia đang dần biến mất.
_______

Cả nhà gã đang thấy hình ảnh đứa con tưởng hớn hở ăn mặc như đi hẹn, vui vẻ bay khỏi nhà mà không thèm giải thích là mình đi đâu, khi nào về. Hỏi sao UK lại không ghét cho được...
.
.
.
America ra khỏi taxi sau khi đưa tiền cho tài xế, vừa đi thêm mấy căn nhà liền thấy ba người đứng đợi trước rạp. Vậy nhưng đập vào mắt gã đầu tiên phải là Russia, cùng lúc cậu cũng đang nhìn xung quanh tìm ai đó.

"A, tiền bối!"

Oh.

Oh. Tìm...gã hả?

Russia sau tiếng gọi liền vẫy tay cho America nhìn thấy, gã giấu đi sự vui vẻ khi thấy cậu tìm mình chứ không phải ai khác mà chạy về phía của họ.

"Lâu lâu ra ngoài lại có dịp ăn diện ha~"
China kéo dài giọng giễu cợt sau khi nhìn thấy "trang phục" của gã, America cũng chỉ cười cười tự mãn.

"Đâu phải lúc nào cũng nhìn cái 'cửa sổ tâm hồn' của mày đâu!"
Nghe hắn nói gã mới nhận ra, thảo nào cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó!

USA - Tức United States of America, tắt là America quên mang cái đôi kính râm quen thuộc của mình đi rồi!!

"Haha..anh không đeo kính trông cũng rất đẹp mà."
Thấy vẻ hốt hoảng chuẩn sang bất ngờ, rồi u tối của gã thì Russia cũng mở miệng trấn an đàn anh. Nếu như câu khen đó của cậu dùng để giúp gã bình tĩnh thì đối với America, câu trên nghĩa là gã được Crush khen là đẹp.

Bây giờ chuyển sang giật mình, đỏ mặt rồi.

"A t-tôi...cảm- cảm ơ-"

"Có định xem phim không vậy hai con người kia?"

Đang ấp úng câu cảm ơn thì đã bị thằng bạn chen ngang, America mang tâm trạng vừa tức, vừa vui đi vào trong rạp. Nhờ hắn mà gã thoát khỏi cái trường hợp có phần oái oăm, ngại ngùng này nhưng gã vẫn muốn cảm ơn lời khen của Russia một tiếng cái đã!!! (Ame cắn khăn, Ame không đồng ý.)

"Ăn, uống gì gọi đi! Dù gì hai người không có người yêu, hai bọn tôi sẽ trả tiền cho."
Lời nói thân thiết, tốt bụng lắm...đó là nếu họ bỏ khúc giữa, sau dấu chấm - trước dấu phẩy đi. Nói xong nghe ngứa tai, ngứa đòn. Mà người nào khó chịu tai còn ai muốn ăn đấm thì chắc không cần nói ra nhỉ?

"Xì...tưởng có bồ là kinh lắm sao." - Gã lầm bầm rủa. Đợi đến khi America có người yêu đi, gã sẽ trả hết nổi khổ bóng đèn cho hắn!!

"Vậy thì bỏng ngô với nước ngọt nhé? Em gọi cho." - Russia cười trừ dù bên trong cũng đau, vẫn gọi đồ cho cả bốn người.

Trong lúc đợi đồ ăn, America liền nhìn lên tấm biển quảng cáo phim mà họ chuẩn bị xem. Trên đó là hình ảnh một cô bé với chiếc cổ chảy máu, tay cầm một cái đầu người không còn đôi con ngươi, chỉ có một cái hốc đen đáng sợ vẫn đang chảy máu. Gã đoán đó là đầu cô bé.

Đằng sau có một thân người buông thỏng trong như bị treo lên, đoán là 'bị' treo cổ, còn có thân các xác chết và máu xung quanh.

"Phim kinh dị à?" - Gã bâng quơ hỏi.

"Đúng rồi! Sao vậy? Mày sợ à?"
China trả lời xong liền trưng ra khuôn mặt rất là Anya mà đùa giỡn. Gã chỉ bĩu môi không thèm nói mà quay đi.

Không đùa chớ! Nếu nói đến thứ mà America sợ thì chỉ có bị hù, jumpscare thiếu đồ ăn nhanh hay dầu thôi. À, và cả cái Heart Fever kia nữa.

"Đồ của các em đây."
Khi nhân viên lên tiếng khi cầm đồ ra thì gã mới quay lại, định cầm lấy sau khi nói cảm ơn thì bị giật mất trước khi kịp đụng vào.

"Để em với Vietnam cầm cho, hai tiền bối cứ đi thong thả là được."
Cậu ta ga lăng vãi nồi. Đã ôm một nửa đồ rồi dúi cho nhóc sinh ra ở Đông Nam Á kia một nửa rồi, chỉ là gã thấy vậy không hợp ý.

"Sao được, để tôi cầm giúp cho."

"Em cầm được mà!"

"Thôi mà! Để tôi giúp!"

Chi-đang được người yêu đút miếng bỏng-na với Viet-cũng đang tự bỏ vào miệng mình một miếng-nam đứng nhìn hai con người nào đó đẩy đẩy đùn đùn, tranh nhau đòi bưng đồ.

Đến cuối Russia vẫn phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net