34 - Di Truyền Của Dòng Họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dành tặng susie6868, cám ơn sự ủng hộ của em!

xxxx

Hôm nay tí thì không đăng kịp vì đến phút cuối tôi quyết định sửa lại vài chỗ logic không ổn, cả ngày cũng bận việc. Cuối cùng là vẫn sửa lại câu từ để dùng được, chapter này hơi bị dài :v

Các cháu đón Trung Thu thế nào rồi? 

------------

"Ngoài kế hoạch hả?"

Tôi thẽ thọt hỏi người rừng trong lúc bị kéo lên mấy bậc cầu thang, không dám chắc là mình sẽ được nghe câu trả lời. Tôi không ở vị trí nào trong nhà Harte để phán xét hay tò mò về màn cãi nhau vừa rồi.

"Không hẳn, tôi cũng có thể đoán được." người rừng xăm xăm bước thẳng tới cuối hành lang, dùng chân đá cánh cửa vào trong.

Phòng của khỉ đột trông khá đơn giản và gọn gàng, có lẽ là chẳng mấy khi gã ở lâu nên nơi này cũng không giống như cái ổ bừa bãi ở bắc Kỳ Lân. Ga giường của gã màu xanh đậm, nội thất gỗ cũng màu tối, tiệp một gam thuần lạnh cho cả căn phòng. Đối diện giường ngủ là màn hình TV siêu mỏng gắn tường, khá lớn và trông có vẻ sẽ không đau mắt tí nào khi có ý định muốn cày phim qua đêm.

Người rừng đặt hai túi đồ của chúng tôi xuống thảm rồi tự thả mình nằm ườn ra giường. Được vài tíc tắc, Jack Harte lôi điện thoại trong túi ra, bật lên quẹt quẹt cái gì đó như thể vô cùng bận bịu. Vừa quẹt, gã vừa nói.

"Chỗ kia là phòng tắm, cô có thể thay đồ trong ấy."

Tôi bước đến nhìn vào, phòng tắm này sạch trơn, trên giá đựng đồ cũng chẳng có mấy món đồ cá nhân.

"Anh không phiền nếu tôi muốn xả qua người 1 chút chứ?" chuyến bay đi từ Kỳ Lân cũng không tệ đến thế, tôi chỉ cảm thấy nếu dự tiệc thì cũng nên sạch sẽ, thơm tho một chút.

Tôi có thể lờ mờ đoán thật ra gã cũng chẳng vui vẻ gì cho lắm với cuộc cãi nhau tóe lửa ban nãy. Mà tôi thì không ở trong bất cứ vị trí nào để tò mò hay đánh giá, nên tôi quyết định tỏ ra như cuộc cãi vã vừa nãy chưa bao giờ xảy ra.

"Ừ." người rừng không rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhừa nhựa đáp lời tôi.

"Tôi lấy thêm giấy vệ sinh ở đâu nhỉ?" tôi nhìn bàn tay hơi nổi một đường gân giữa của người rừng đang cầm điện thoại, hỏi.

"À, ra khỏi cửa phòng tôi rẽ trái, phía cuối hành lang có một ngăn tủ ốp gỗ sát tường, mấy thứ đồ vệ sinh đều ở trong đấy hết."

Tôi không ngờ là nhà cửa bây giờ lại có thể thiết kế hay ho như vậy, nhìn mãi cả phút mới thấy khe đặt tay để kéo mở tủ đựng đồ mà Jack Harte nói. Tôi còn tưởng gã vẫn còn tâm trạng chơi trò đùa với tôi. Nhìn ngắm hộc tủ tinh vi kia mất vài phút để lấy thêm khăn tắm và giấy vệ sinh, tôi sập cửa lại và nhìn thấy có ai đã đứng ngay cạnh mình từ lúc nào. Giật thót mình, tôi suýt làm rơi mấy món đồ trong tay cùng với cả quả tim yếu ớt của mình luôn.

"Ôi trời ơi-" Cái *** gì thế?

"Hi." Charlotte tóc vàng đứng ngay sau cánh cửa tủ đồ, miệng treo một nụ cười mỉm cứng đơ như con búp bê barbie kích cỡ người thật bị quỷ ám trong mấy bộ phim kinh dị bom tấn hay chiếu ngoài rạp.

Sau khi tạm thời hoàn hồn, tôi phải thầm cảm ơn trời là mình đã không hét lên hay lỡ tay đấm cho cô ả mấy phát để tự vệ như lần bị người rừng hù dọa. Nếu tôi thật sự làm thế thì có khi phải trốn về Kỳ Lân ngay lập tức trong đêm nay.

"Hi Charlotte. Cô cũng muốn lấy đồ hả?" tôi cứng nhắc đáp lại, tay siết chặt mấy món đồ trong lúc không hiểu em gái kế của người rừng định làm gì.

"Nah, tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi." đôi mắt xanh của Charlotte phát ra mấy tia sáng quái dị, vẫn kèm theo nụ cười mỉm ban nãy.

"Có chuyện gì thế?" tôi hỏi, cảm thấy không tốt cho lắm.

Charlotte khoanh hai tay vào nhau, nhìn tôi đầy dò hỏi "Cô thật sự đang hẹn hò cùng Jack hả?"

Bây giờ thì tôi chắc chắn Jack Harte đã làm cái gì đó với cô gái này rồi, và tôi đang phải hứng chịu ảnh hưởng trực tiếp của nó đây.

"Ừ." tôi gật đầu.

"Hai người hẹn hò được bao nhiêu lâu rồi?" Phần giữa hai lông mày của Charlotte hơi nhăn lại khó chịu, dường như vẫn không tin tưởng lời tôi nói cho lắm.

Tôi liếc nhìn sang bên cạnh, cố nhớ xem lần đầu tiên mình gặp người rừng là khi nào.

"Khoảng 5 tháng-" thì phải?

"NÓI DỐI. Tôi thừa biết phụ nữ với anh ta chỉ có giá trị sử dụng trong một đêm thôi. Chắc chắn anh ta đã trả tiền cho cô để đến diễn trò đúng không?"

Barbie quỷ ám gần như hét vào mặt tôi đầy bực tức, đôi mắt xanh biển long lên sòng sọc trông rất kinh khủng. Sự thay đổi nhanh kinh hoàng từ lịch sự đến thô lỗ của em gái người rừng khiến tôi cảm thấy mất phương hướng.

"Chúng tôi đang yêu nhau, tin hay không là tùy cô, Charlotte." Nén cảm giác muốn oẹ xuống bụng, tôi lùi lại một bước, nhàn nhạt đáp trả.

Trên má tôi có cảm giác ươn ướt như đã dính phải giọt nước miếng phun ra trong lúc tuôn trào cảm xúc của Charlotte. Mẹ kiếp, thánh thần ơi, con cứ phải liên tục hứng chịu các thứ dịch nhầy kinh tởm này mỗi lần đối mặt với các cô gái có dính dáng đến tên khỉ đột không lông buông thả kia là như thế nào vậy?

"Bịa đặt, cô vẫn đang có được sự chú ý của anh ấy chẳng qua là vì cô khác biệt mà thôi." Charlotte lắc đầu nguầy nguậy nhìn tôi.

"Gì cơ?" khác biệt gì cơ? Con bé này bị ấm đầu à?

Barbie quỷ ám đưa tay lên hất mái tóc vàng rơm ra sau lưng. "Đừng cố lừa dối bản thân mình nữa, cả tôi và cô đều biết Jack chỉ đang có một cơn yellow fever mà thôi. Chẳng mấy chốc anh ta sẽ chán ngấy với kiểu người như cô."

"Excuse me? Kiểu người như tôi?" Cái gì cơ? Tôi đếch tin được vào tai mình nữa rồi. Con bé kia thật sự vừa nói thế với tôi à?

Yellow fever là cái fetish thích phụ nữ châu Á/ngoại hình châu Á của đàn ông da trắng/không phải châu Á. Lí do là vì ngoại hình của chúng tôi khác lạ, cái gì khác lạ thì đều có thể gây hứng thú. 

Đôi mắt xanh biển của Barbie nhìn như muốn khoan một lỗ xuyên thủng đầu tôi, khóe miệng cô ả dẩu lên đầy khinh bỉ. 

"Cô nghe rõ rồi đấy! Cô thật sự nghĩ rằng mình đủ xinh đẹp để thu hút Jack hả?"

Ok, điều con mẹ nó đầu tiên tôi cần phải nói, là tôi đếch bao giờ nghĩ mình có vẻ bề ngoài đủ hấp dẫn con khỉ đột không lông kia. Không phải với tư cách một người gã sẽ qua đêm cùng, mà là đối tượng hẹn hò ấy. Sau cùng, tôi cảm thấy Jack Harte vẫn sẽ ở bên một ai đó, nhưng người đấy trong tưởng tượng của tôi chắc chắn phải vô cùng quái dị hoặc ở một đẳng cấp có thể khiến gã phải phủ phục chịu thua mới được.

Tôi siết chặt mấy món đồ trên tay, cực kỳ phân vân giữa việc lao lên dùng khăn siết cổ Charlotte và quay lưng bỏ đi trước khi mất kiềm chế với những ý nghĩ đen tối trong đầu mình. Tôi cũng không tìm được lời nào để nói ở trong tình huống thật sự chỉ muốn mở mồm ra chửi bậy nhưng không được phép vì mình đang làm khách như thế này.  

Và vì mình đang phải giúp đỡ người rừng diễn một màn tình yêu giả tạo. 

"Tốt nhất là cô nên tỉnh mộng sớm đi, vì Jack sẽ luôn mò trở lại đây khi được gọi về, sẽ luôn luôn là như thế..." Barbie quỷ ám không cho tôi cơ hội đáp lời, nuốt khan vào một cái trước khi lên giọng vô cùng tự phụ.

"..vì anh ta bị thu hút bởi TÔI." Cả khuôn mặt Charlotte sáng long lanh lên đầy ác độc, như ánh sáng phản chiếu từ viên thiên thạch sắp sửa bay đến đâm nát Trái Đất.

CÁI *** GÌ CƠ???

Não tôi đã dừng hoạt động ngay sau câu nói chốt hạ đỉnh điểm cho sự điên rồ của Charlotte. Lúc đầu tôi có nhận thức trở lại thì Charlotte đã biến mất, chỉ còn mình tôi đứng trong hành lang vắng đang dần đổ tối.

.

"JACK F*CKING HARTE! Lúc nãy ở trên máy bay anh có bỏ gì vào cà phê của tôi không?" 

Tôi dùng chân đạp cánh cửa phòng khỉ đột, gần như bay người vào trong, tay vẫn ôm mấy cái khăn và vài cuộn giấy vệ sinh.

"Cô có cần dùng từ thô tục thế không?" Người rừng vẫn nằm ườn trên giường nghịch điện thoại, chỉ hé một mắt lên nhìn tôi.

Tôi ném mấy thứ trên tay vào mặt gã "Chỉ có hai khả năng, hoặc là anh vừa chơi tôi hoặc là Charlotte bị điên rồi."

"Giả thiết thứ 2 của cô có lẽ đúng rồi đấy!" Jack chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên hất cả đám đồ sang một bên.

"Hay đồ ăn nhẹ trên ấy có vấn đề gì?" tôi cố căng não nghĩ xem đồ ăn nhẹ trên máy bay có thành phần nào có thể gây ảo giác hay không?

"Tóm lại là cô làm sao? Tiêu chảy à?" người rừng thả điện thoại xuống giường, ngó tôi đầy kì lạ.

Tôi lắc đầu"Không, em gái anh vừa đánh một màn phủ đầu tôi."

"Sao cơ? Nó làm gì?" người rừng cuối cùng cũng bật dậy khỏi giường, nhìn tôi chăm chú. Mái tóc nâu hạt dẻ lòa xòa trên mặt gã.

Tôi khoanh tay lại, tựa lưng vào cửa phòng phía sau "Charlotte vừa có một màn sỉ nhục sắc tộc và cố tình ám chỉ rằng anh và cô ta có tình ý nhưng không đến được với nhau."

"WHAT THE FUCK?" đôi mắt xanh xám của người rừng trợn ngược lên.

" Ừ, tôi cũng đếch tin nổi thứ tôi vừa nghe đâu!" Tôi nheo nheo mắt nhìn Jack Harte, tiếp tục nói "Tôi biết là câu hỏi này rất tệ, nhưng anh đã ngủ với cô ta chưa?"

Cho dù tôi không muốn tin tí nào, nhưng trên đời này thật sự vẫn có những người thích cái trò cấm đoán như vậy. Và có những nơi trên thế giới này việc loạn luân không phải là phạm tội, nếu vẫn có sự đồng thuận từ cả hai phía, như vài bang ở Mỹ và ở Nhật. Người ta bảo sống thì phải cởi mở, nhưng tôi cảm thấy sắp đến giới hạn chịu đựng của bản thân rồi đấy. Làm quái có cách lí giải nào khác cho vấn đề này ngoại trừ việc ăn xong chùi mép của gã đây.

"Cô điên à? Dù cho chúng tôi không cùng huyết thống thì tôi cũng không đủ tâm thần hay đói khát để làm trò ấy." mặt khỉ đột méo xệch đi, nhìn tôi như thể tôi vừa nói cái gì xúc phạm lắm.

"Không phải Charlotte là em gái anh à?" nhưng ban nãy..

"TẤT NHIÊN là không rồi, cô ta là con riêng của Deidre. Cô nghĩ như nào mà tôi có thể ngủ cùng em gái ruột của mình chứ?" nhíu chặt mày, khỉ đột nhìn tôi đầy bực mình.

"Ai biết được anh có thích mấy thứ đó hay không hả JackJack?" tôi nhún vai.

Jack Harte ngồi thẳng dậy trên đệm giường, hai bàn tay gã đan vào nhau, đặt hờ trên đùi. Đôi mắt xám của gã trở nên lạnh lẽo, hằm hằm nhìn tôi.

"Tôi biết là cô không thích cách sống của tôi, nhưng cô cũng không cần phải liệt kê tôi vào danh sách mấy loài động vật không có vùng tư duy phát triển đâu, Ashley." 

Tôi cựa người, khó chịu thừa nhận là mình đã hơi quá đà. Có lẽ đâu đó trong thời gian biết Jack Harte tôi cũng vượt quá giới hạn đạo đức với sự ghét bỏ của mình.

"Được rồi, chúng ta làm gì với cô em hoang tưởng thích incest của anh đây?"

"Chịu, tôi không hiểu mình đã làm gì để cô ta có thể nghĩ là tôi thích cô ta kìa." đưa một tay lên bóp trán, người rừng nói.

"Hồi nhỏ anh có thân với cô ta không?" tôi hỏi.

"Không, lúc Charlotte 15 tuổi mới được Deidre dẫn về đây, khi đó tôi vừa lên đại học và lúc nào cũng ở trong trường, chẳng về nhà mấy. Có gặp nhau tôi cũng không có nhu cầu nói chuyện." Người rừng lắc đầu, trả lời.

"Có thể là vì thái độ hờ hững của anh chẳng hạn, nữ sinh trung học mê mẩn mấy thằng điên hay tỏ ra lạnh lùng lắm. Thêm cái thiên hướng hoang tưởng vào đấy, cùng việc anh có một cuộc sống chơi bời mỗi ngày ngủ với một cô trông na ná Charlotte thì tôi thấy tưởng tượng của cô ta méo mó thành vậy cũng dễ hiểu thôi." tôi chép miệng, nói đầy trêu chọc.

Thật ra tôi cũng không chắc là mình nói đúng, tôi đâu phải bác sĩ tâm lý. Nhưng cái kiểu tưởng tượng huyễn hoặc ở tuổi teen tôi cũng đã từng trải qua rồi. Trên đời này có 2 loại người: Loại đầu tiên sẽ đem cái ảo mộng này đi tiếp, may mắn gặp người tốt thì có thể u mê suốt đời. Loại còn lại sẽ bị hiện thực bên ngoài đạp cho nát bét hết tất cả và học cách sống thực tế. Tất nhiên tôi là loại còn lại rồi, vì cuộc đời tôi làm quái có chữ may-mắn, chỉ có chữ cố-gắng-không-thì-phải-chết thôi.

"Please, Ashley, tóc vàng hoe không phải gu của tôi. Thêm nữa, tôi biết thừa Charlotte có khi còn ngủ với nhiều người hơn cả tôi." người rừng bĩu môi nhìn tôi, ra vẻ chê trách.

"Oh wow, tức là cái máu dê chúa này đúng là chảy trong huyết quản của cả gia đình Harte nhỉ?" tôi nhướn một bên mày, trêu. 

It runs in the family.

Người rừng nhăn nhó lắc đầu, nhìn tôi đầy bất bình.

"Urgh. Một lần nữa, Charlotte KHÔNG PHẢI em gái của tôi. Cô ta là con riêng của Deidre. Deidre là người đàn bà vật chất và ham vinh nhất mà tôi từng biết. Bà ta sống và làm mọi thứ bằng phương châm thoả mãn bản thân, nếu-không-bị-ai-bắt-được-thì-không-sao-hết. Vậy thì cô thử tưởng tượng xem, một đứa trẻ con ngây thơ được nuôi lớn trong vòng tay của người chỉ có nhu cầu thoả mãn chính mình như vậy thì sẽ lớn lên thành cái gì?" 

Mái tóc nâu hạt dẻ của khỉ đột rung rinh theo từng cử động của gã, như một đoạn quảng cáo dầu gội đầu nam siêu mượt.

"Vậy tại sao bà ấy lại ở với bố anh?" thế giới này bị điên à?

"Vì ông ấy YÊU giọng hát của bà ta. Tình yêu của nghệ sĩ ngu xuẩn thế đấy! Deidre từng là ca sĩ, nhưng không thành công mấy nên cô có thể hiểu được phần hư vinh tức cười kia ở đâu ra rồi!"

Jack Harte nheo mắt nhìn lên không khí như thể chính gã mới là người đang phải nghe giảng đạo lý tình yêu phi logic vậy.

Tôi thở dài nhìn người rừng, cảm thấy muốn cuốn xéo khỏi đây ngay lập tức. 

"Tôi cứ tưởng cuối tuần này ở Thủ Đô của mình sẽ là giả vờ diễn sâu một lúc rồi thoải mái ăn uống và nghỉ ngơi đến hết chứ không phải động vào thứ gì là thứ ấy be bét ra như thế này." 

Thật ra thì gia đình nào cũng đầy vấn đề, cứ bới ra là thấy. Nhưng tôi không thích đang làm người ngoài lại bị lôi vào ngay tâm điểm của chiến tranh như ban nãy, còn thêm một cô em gái kế có bệnh tâm thần nữa. 

Vài tia đểu cáng phát ra từ đôi mắt màu xanh xám của người rừng cho dù phần còn lại trên mặt gã chẳng biểu lộ cảm xúc gì.

"Cô không có quyền rút lui đâu Ashley. Cô nợ tôi một ân huệ, nhớ không hả?" 

 Jack Harte đã lên kế hoạch cho việc này, chắc chắn là gã đã làm thế.

Tôi bực tức đá chiếc giày oxford bằng da lộn màu trà thẫm của khỉ đột nằm trên thảm sàn sang một phía.

"Khốn nạn, nhỡ tôi bị em gái kế của anh cào rách mặt thì sao?"

Gã giơ tay lên để nhìn đồng hồ, lầm bầm.

"Pfft, nếu cô muốn tắm thì nhanh lên, sắp tới giờ rồi." 

------------

Thầy trò Đường tăng đi thỉnh kinh cũng không gặp nhiều yêu quái như Ashley đi giả làm bạn gái của khỉ đột =)))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net