52 - Thực tế mà nói - Jack's POV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn say đêm nay của tôi rất kì lạ, thường khi hơi cồn bốc hết thì tôi sẽ luôn tỉnh táo cho đến hết đêm, hoặc ít nhất cho đến lúc quyết định là mình cần đi ngủ. Thế nhưng đêm nay, sau khi hơi cồn bốc hết rồi thì tôi lại có vẻ như mất tỉnh táo thêm một lúc nữa. Khi lấy lại tri giác của mình lần nữa, tôi phát hiện ra tôi và song sinh quỷ dữ đã lăn lóc lên đến tận giường của cô nàng, bằng một cách nào đó. Đệm giường của cô nàng khá êm, mềm hơn tấm đệm tạm của tôi trên nhà.

Không hẳn là tôi không có tí nhận thức nào về những sự việc trước đó, chỉ là nó vẫn diễn ra, tôi vẫn nhìn và nghe thấy, nhưng tôi không thể làm ra tí phản ứng nào khác trong đầu cả. Đại loại tôi có thể lơ mơ nhớ được một đoạn về việc Ashley kêu mỏi lưng trong lúc tôi đặt mấy chai rượu rỗng vào sọt rác. Sau đó là một chuỗi hình ảnh rời rạc lúc nàng tự đứng lên bước đi vào trong, và chân tôi hẳn cũng đã tự động bước theo.

Không, chúng tôi chẳng làm cái quái gì cả, chỉ đơn thuần nằm phịch ra giường rồi lại tiếp tục nói chuyện. Mà nói trắng ra, muốn có hứng nổi cũng còn khó chứ đừng nói là có thể làm được gì. Con người khi say khướt chẳng thể đéo nào làm tình được theo cái kiểu mãnh thú điên rồ mất hết lí trí mà trong phim ảnh hay bịa ra kia đâu.

Nhưng tôi thật lòng cũng không nhớ tôi đã tiếp chuyện gì với Ashley sau khi ngã ra giường cho đến ban nãy.. Khi tôi cảm thấy mình hơi tỉnh lại thì quay sang cũng thấy 509 đã mở mắt nhìn chăm chú lên trần nhà từ khi nào, trông cũng như thể vừa tỉnh lại và có thần hơn đôi chút.

Sống mũi thẳng của Ashley hơi hếch hếch lên trời vì dáng nằm ngửa lên, màn tóc đen mềm đổ xoã xuống, tương phản với màu đệm vải và ga giường màu xanh lơ xung quanh. Hàng mi cong đậm màu của cô nàng thi thoảng lại chớp nhẹ, chủ yếu như chỉ để phủ lại một lớp bóng nước lên đôi con ngươi nâu thẫm đang phản chiếu ánh đèn trần màu vàng phía trên kia, khiến cho nó cứ lấp lánh. Được vài tích tắc, đôi mắt nâu đánh sang, bắt gặp mắt tôi, rồi lại đánh trở lại phía trên trần nhà.

Lại thêm vài tích tắc nữa, Ashley cất tiếng "Đã khi nào anh cảm thấy mình thật bất lực chưa, Jack?"

Giọng nói của cô nàng rất nhẹ, nhưng lại ẩn chứa thứ gì đó rất nặng nề.

"Hả?" Tôi chống một tay lên tấm đệm giường có mùi xà phòng giặt nhàn nhạt, nhướn người, hỏi lại. Tôi nghĩ mình nghe nhầm?

Hắng giọng, cô nàng nói tiếp, giọng vẫn rất nhẹ nhàng.

"Ý tôi là đã bao giờ anh ở trong cái tình huống mà mình không có cách nào xử lý ổn thoả theo cách nhẹ nhàng nhất, ít khó chịu nhất. Cuối cùng, nhận ra rằng mình thật sự chỉ là một con người yếu đuối, không đời nào có thể có thứ sức mạnh trí não, tâm tưởng hay siêu nhiên nào để tạo ra điều kì diệu cả ấy?"

Ngực tôi bỗng dưng có cảm giác hẫng một cái đầy bất an và khó hiểu, cảm giác giống như vừa bị thả rơi ngoài không trung vậy. Đầu tôi vùn vụt hiện ra mấy mảnh kí ức hỗn loạn hồi còn trẻ hơn bây giờ. Có lẽ câu nói của Ashley thật sự đã chạm vào nơi nào đó trong tôi, nhưng tôi lại đồng thời cảm thấy quá say để nhớ rõ ràng mọi chi tiết của vài lần chật vật đó. 

"Hừm,.. có lẽ là có." tôi nheo nheo mắt, chép miệng đáp.

"Thật à? Khi đó anh như thế nào?" Ashley chớp mắt, hỏi tiếp.

Tôi chẳng hề có nhu cầu ngồi căng não ra để mà ghép lại trí nhớ của mình vào tầm giờ này của đêm cho lắm, đặc biệt với bộ não vẫn đang có cảm giác tê liệt cục bộ vì cồn này đây. Không phải là tôi không muốn, tôi đã cố thử nhưng chỉ cảm thấy căn phòng xung quanh cứ có vẻ như đang quay mòng mòng nhanh hơn. Vì thế việc hồi tưởng hiện tại là không khả thi, cũng chẳng hiệu quả chút nào. Thực tế mà nói, thì chuyện đã qua thì nên cho qua. Lúc say mà ngồi nhớ lại quá khứ thì chỉ toàn cảm thấy khổ đau thôi. 

"Tôi không nhớ rõ lắm, chủ yếu là chuyện công việc thôi." tôi nghĩ là mình vừa cố nhún vai nhưng không thể vì cái đệm dưới lưng quá mềm. 

"..anh có nhớ mình đã làm gì để vượt qua nó không?" 509 lại hỏi, có vẻ do dự hơn so với ban nãy.

Đối diện với đôi mắt màu nâu cà phê của Ashley như đang ẩn ẩn vẻ chờ đợi lẫn gì đó hơi tuyệt vọng, tôi bỗng dưng cảm thấy áp lực cần phải đưa ra một câu trả lời chính đáng. Hoặc ít nhất thì cũng phải dễ nghe và có suy nghĩ hơn là mấy câu nói chỉ có mục đích bông đùa là chính ban nãy.

"Cô đang cảm thấy bất lực hay gì, em sinh đôi?" Tôi nghĩ mình cần có thêm thông tin để trả lời câu hỏi của Ashley, vừa cần thời gian để cố lục lọi đầu óc của mình kĩ hơn nữa.

Thở hắt ra một tiếng, Ashley thú nhận"Ừ, đấy chính là cảm giác của tôi bây giờ."

Câu khẳng định của Ashley giống như vừa gạt chiếc công tắc bật mở andrenaline quái dị nào đó trong đầu tôi, và tôi cảm thấy mình chưa bao giờ lại tỉnh táo như thế. Tim tôi đập thình thích như chạy đua trong lồng ngực, và mọi thứ trong căn phòng chỉ có ánh đèn vàng mờ nhạt này như vừa sáng lóa lên mấy phần, từng đường nét trên những thứ ấy cũng trở nên vô cùng rõ ràng trong mắt tôi.

"Ồ, tại sao?" 

Tôi quay hẳn người sang bên, tập trung nhìn 509. Ngoài chuyện chán chường vì việc đã xảy ra với Janice bạn thân của cô nàng cùng mấy câu chuyện không hiểu tình yêu đích thực là cái bỏ mẹ gì kia ra, vẫn còn có thứ gì đó khiến em sinh đôi của chúng ta cảm thấy tuyệt vọng hơn nữa ư? Thế thì tôi cần phải biết nó là cái khỉ gió gì, nếu không tôi sẽ không ngủ được đêm nay vì tò mò mất.

Đôi mắt nâu thẫm của Ashley chầm chậm quay sang nhìn tôi. Cánh môi trên của Ashley mấp máy định nói mấy lần mới phát ra thành tiếng. 

"Chuyện mà tôi vừa kể với anh, về Armando ấy. Tôi sẽ phải đi nói với Janice." 

"Nó sẽ không tệ như cô nghĩ đâu." Ý tôi là ngoài chính bản thân họ ra thì làm gì có ai có thể đối phó được với phụ nữ cơ chứ? 

"Không phải thế." Ashley lắc đầu, nuốt khan một cái "Tôi sẽ phải đi một mình để gặp cô ả, không ai trong đám còn lại có đủ gan."

"Oh shit." tôi làm ra vẻ cảm thán đáp lại, thật ra cũng không hiểu lắm vì sao chuyện ấy lại ảnh hưởng tới song sinh quỷ dữ đến thế "Nhưng tôi không nghĩ là cô không thể làm được, tôi nghi ngờ đây là lần đầu tiên cô đưa tin xấu tới bạn mình."

"Đúng, nhưng lần này không giống thế." Ashley nhắm mắt, lại đưa tay lên luồn vào tóc"Tôi thường chỉ đưa tin xấu của bản thân tới cho Janice, và tôi cũng biết mình như thế nào nên việc phản ứng của Janice tốt hay xấu hay lời tôi nói khó nghe thế nào cũng chẳng quan trọng cho lắm. Lần này câu chuyện lại xoay quanh chính cô ả, tôi thấy mình không có cách nào để mở lời. Janice đã dành từng ấy năm yêu Armando và từng ấy thời gian để chuẩn bị cho cái đám cưới thế kỉ kia, tôi biết cô ả đã háo hức mong chờ như thế nào, cuối cùng thì cái kết lại là sụp đổ, tôi cảm thấy không đành lòng."

"Cô cảm thấy bạn cô sẽ hủy đám cưới kia hay là sẽ nhẫn nhịn chịu đựng hết đến cuối đời?" tôi hỏi, cảm thấy cô em song sinh này của mình thật sự đang suy nghĩ hơi nhiều. Đúng hơn là phụ nữ thường suy nghĩ hơi nhiều về những thứ như thế này. 

"..Tôi không biết, có lẽ là 50-50."mất một lúc, Ashley mới lắc đầu nói. 

 "Vậy là cô không loại bỏ khả năng cô bạn mình có thể đã biết, tốt." Tôi gật đầu"Tôi nghĩ cô đừng đánh giá thấp bạn mình như thế, một khi đã xác định cưới con nhà siêu giàu thì cô ta cũng phải chuẩn bị tinh thần cho những chuyện như thế này rồi. Cô không cần phải cảm thấy khó nói đâu." 

Thật ra thì mối quan hệ nào chẳng có nguy cơ đổ bể, giống như chuyện làm ăn mà thôi. Tôi biết tư tưởng của mình hơi máy móc, nhưng đơn giản hóa cách suy nghĩ thì càng dễ giải quyết thuận lợi hơn.

"Janice không phải lúc nào cũng hùng hổ và tự tin như anh vẫn thường thấy, ít nhất thì điều ấy tôi có thể chắc chắn." Ashley chậm chạp nói, lại quay mặt nhìn lên trần nhà. 

"Cô thử nghĩ xem, tin xấu kể theo kiểu thẳng thắn, thật lòng hay kiểu ý nhị, cẩn thận thì nghe không giống như tin xấu hơn? Cô có nghĩ là cô càng lòng vòng thì bạn cô sẽ càng cảm thấy đối phương đang tỏ ra thương hại mình không?" 

Lần này thì tôi hoàn toàn khiến cho song sinh quỷ dữ phải quay sang nhìn mình đầy ngạc nhiên, lẫn cả một tẹo gì đó mà tôi tạm thời cho là ngưỡng mộ đi. Phản ứng của cô nàng khiến tôi vừa bực mình vừa buồn cười. Bực mình không phải là vì cảm thấy cô nàng đang suy nghĩ rối rắm quá đà, mà là vì bỗng dưng lại phải khám phá ra cái mặt yếu ớt của cô nàng bằng cách này, vào lúc này. Còn buồn cười thì chủ yếu vì tự mãn với bản thân khi nhận được ánh mắt ngạc nhiên từ người khác, tôi tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội được phổng mũi tỏ vẻ một chút. 

Trong lúc tôi đang cố kìm hãm nụ cười sung sướng lại trong lòng vì cái câu nói vừa rồi, thì Ashley đã nhắm mắt lại từ khi nào. Rất lâu sau đó, đủ lâu để tôi nghĩ là cô nàng đã ngủ luôn và sẽ quên hết mọi thứ vào sáng hôm sau, thì Ashley lại mở miệng cất tiếng. 

"Ừ, có lẽ là anh đúng." 

Và thế là khóe miệng tôi lập tức kéo dãn hết cỡ thành một nụ cười hăm hở không thể kiềm lại được. Đừng mở mắt ra, Ashley, đừng mở mắt ra vào lúc này. 

"Cuối cùng thì mọi thứ sẽ qua và đâu sẽ vào đó thôi, và cô rồi cũng sẽ bình thường trở lại." trong nỗ lực không để cho sự xấu xa của mình bộc lộ quá đà, tôi hắng giọng, quay đầu nhìn trở lên ánh đèn trần. 

"Ừm." Ashley lại nhàn nhạt đáp lời tôi. 

Well, tối nay trôi qua tốt hơn là tôi tưởng nhiều. Tôi vừa được gặp song sinh quỷ dữ, vừa giúp cô nàng (gần như) giải quyết một vấn đề khó. Nghe thì thật là cháy nhà thì đi hôi của, nhưng tôi nghĩ mình nên âm thầm cảm ơn Janice và điềm xui của cô ả lần này. Chưa kể tôi còn được nghe cái giọng lẽo nhẽo chưa từng có của Ashley, và bây giờ thì tôi còn đang được phép nằm ườn thoải mái trên tấm đệm sạch sẽ thơm tho ở phòng 509 nữa. Tôi dám chắc mình có thể nằm ngủ ở đây đêm nay. Và chỉ một cái với tay là tôi cuối cùng cũng có thể chạm đến mái tóc đen đang xõa mềm ra kia-

"Jack? Anh ngủ chưa?"

Tiếng của Ashley làm tôi hơi giật mình vì bị kéo ra khỏi luồng suy nghĩ hào hứng trong đầu.

"Hèm, chưa. Sao thế?" Tôi hắng giọng, cố tỏ ra bình thường. Hi vọng là không bị đuổi ra ghế sofa vào lúc này. Tôi thật sự không muốn động đậy tí nào.

Chống một tay lên đệm giường, Ashley nhổm dậy nhìn tôi, mắt nâu long lanh như vừa ngộ ra chân lý nào đó vô cùng tuyệt vời.

"Anh sẽ cùng đi với tôi gặp Janice vào mai chứ?"

Mẹ kiếp.

----------

Đêm dài lắm mộng nha anh trai =))))

Chúc mừng năm mới anh em, anh em ăn Tết ở nhà có dzui hong?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net