66 - Jack's POV - Phán Quyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi nhìn mình trong gương, cảm thấy đếch thể nào vừa lòng với mái tóc của mình, và việc này hết sức lố bịch. Lần cuối cùng tôi cảm thấy vô cùng lo lắng về ngoại hình của mình là lúc chó nào cơ chứ?

Và tay tôi cũng ra cả mồ hôi nữa, cái cơ thể chết tiệt này.

Sáng nay Ashley nhắn tin hẹn gặp tôi vào buổi chiều. Nói thật lòng thì điều đó khiến tôi cảm thấy vừa hứng khởi vừa lo lắng. Có lẽ lo lắng nhiều phần hơn, thật ra cũng khó mà nói trước được. Như vậy, cảm giác chung của tôi về cuộc gặp sắp tới là khó nói trước được gì.

Tôi chưa bao giờ có thể chắc chắn tôi có thể dự đoán được song sinh quỷ dữ sẽ làm gì tiếp theo. Hồi trước khi chúng tôi mới gặp nhau thì còn có vẻ là có thể, nhưng càng ngày càng vướng vào nhau nhiều hơn thì cái xác suất tôi đoán đúng ngày càng giảm xuống. Nhưng nói theo một cách nào đó thì là tôi có thể đoán được các hành động của cô nàng nhưng kết quả cuối cùng lại là một thứ mà tôi khó lường được nhất. Giống như việc cuối cùng là tôi lại thích cô nàng vậy.

Urgh, fuck this shit. Bình thường mày có như thế này đâu Jack?

.

.

Ashley hẹn gặp tôi ở nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc lần trước. Thật lòng mà nói thì tôi không đánh giá địa điểm này là nơi tốt để diễn ra sự kiện gì đó có tính chất lãng mạn hay tình cảm. Không phải là nó không thể, mà là cái không khí quán ăn ầm ỹ này tràn ngập mùi dầu rán rồi chiên nấu, mặt bàn có thêm cái chảo nướng lúc nào cũng dinh dính mỡ nhờn. Đấy là còn chưa kể tôi cũng có thể bị bắn nước sốt thịt lên quần áo nữa. Ý tôi là chuyên môn của tôi là phân tích và đánh giá, và cái hoàn cảnh này không hề phù hợp tí nào với mong đợi của tôi.

Ok ok, việc lo lắng như thế này không thể giúp mày giải quyết được việc gì. Thôi được, vậy trường hợp tệ nhất có thể xảy ra ở buổi gặp mặt này là gì? Ashley từ chối mày?

Sure, chắc là tôi sẽ bị xuống tinh thần đấy, nhưng đây cũng không phải kết thúc của thế giới. Tôi sẽ vẫn còn cơ hội khác.

...

Hoặc là không bao giờ.

Tôi không biết.

Tôi có thể suy nghĩ thật nhiều về tất cả những việc có thể xảy ra, tất cả kết quả tốt và xấu và những gì tôi có thể làm sau đó. Nhưng vẫn không có điều gì có thể thật sự giúp tôi chuẩn bị với điều sẽ xảy ra, đấy chính là một nghịch lý của cuộc sống.

Đúng lúc đó thì Ashley mở cửa bước vào nhà hàng, mấy lọn tóc đen của cô nàng bay lên cùng hướng gió hút từ ngoài cửa vào khiến tôi có cảm giác rất là không thật.

"Anh đến được bao lâu rồi?" ngồi xuống bang ghế đối diện tôi, hỏi bằng giọng nhàn nhạt.

"Tầm 5-10 phút gì đó, tôi cũng ở gần thôi" Tôi nói, cố tỏ ra bình tĩnh. Thật ra thì đến lúc này, khi phải đối mặt với song sinh quỷ dữ, tôi lại cảm thấy mình không còn quá sốt sắng như cách đây 5 phút. Có lẽ là việc này không thật sự đáng sợ như tôi nghĩ, chỉ có tôi là cố tình tự khiến mình cảm thấy bất an hơn?

Nhưng tôi nhầm.

Ít nhất trong vòng nửa tiếng đồng hồ sau đó, chúng tôi gọi đồ nướng và ăn uống rất bình thường. Bình thường ý của tôi là vô cùng tẻ nhạt, không hề nói một câu chuyện ngoài lạc ra ngoài các chủ đề tán dóc vớ vẩn cả. Và cứ mỗi phút đồng hồ trôi qua, điều đó càng khiến cho tôi cảm thấy khó chịu hơn. Không hiểu là mùi mỡ thịt nướng bị kìm hãm, lưu cữu trong cái không gian hình hộp này hay là cái vấn đề đang cần được giải đáp giữa chúng tôi đang đè nặng lên tất cả mọi thứ đây?

Tôi không thể đoán được gì qua đôi mắt nâu thẫm của Ashley, đôi mắt không có đồng tử thấy rõ được thật sự khiến tôi chịu chết, nhưng tôi lại không thể cưỡng lại được nó. Được thêm một lúc nữa, tôi quyết định là sự chịu đựng của mình cũng có hạn thôi và định tận dụng một lúc trong khoảng yên lặng nhìn khói từ mấy miếng thịt nướng bốc lên và bị hút vào ống khói dạng treo ngay phía trên để hỏi về chuyện hôm trước. Nhưng vừa mở mồm chưa kịp phát ra tiếng nào thì Ashley đã cướp lời.

"Hôm trước tôi đi gặp Anna."

"Vậy à?" cảm giác bừng bừng muốn nói chuyện cho ra ngô ra khoai của tôi nguội đi một chút, tôi vẫn chưa xác định được cái thông tin gì từ buổi gặp Anna của cô nàng có thể giúp tôi đây.

Khóe miệng của Ashley hơi hơi nhếch lên ý cười, một tay cô nàng vươn tới, cầm lấy chiếc kẹp để lật thịt trên vỉ nướng "Chúng tôi đã nói chuyện về anh"

"Hả?" Tôi tự cảm thấy mình đã ngồi thẳng hơn một chút so với vài giây trước trên ghế. Và trong nỗ lực cố gẳng tỏ ra là mình đang rất bình thường, tôi đành thò tay cầm cốc nước lên giả bộ uống

"Và chúng tôi đã đi đến một kết luận.."

Ashley không nhìn tôi mà vẫn chăm chú vào mấy miếng thịt vừa kêu xèo xèo vừa dần chuyển màu nâu vàng trên vỉ. Được vài tíc tắc im lặng, cô nàng gắp một miếng thịt được cắt vuông vắn, rất vừa miệng cắn bỏ vào bát tôi, toét miệng cười "..rằng anh rất đáng yêu, JackJack."

"What?" Tôi không biết phải phản ứng với câu chuyện của Ashley như thế nào, nhưng tôi công nhận nó khiến cho tôi cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều. Hay là do nụ cười kia, tôi không biết.

"Đáng yêu không bao giờ là từ dành cho người như tôi đâu, Ashley." tôi lẩm bẩm đáp lại. Ý tôi là hãy nhìn thân thể này, chiều cao này, và thần thái này đi, đáng yêu ở chỗ quái nào vậy?

Nếu được so sánh thì tôi thích được ví như James Bond hơn. Nghe hơi lối mòn và cổ lỗ sĩ, nhưng tự tôi cảm thấy mình có khá nhiều điểm tương đồng về tâm lý với James Bond của Daniel Craig. Mà tôi đương nhiên cũng không phải là người duy nhất có cái mong muốn ấy, tôi dám cá phần lớn đám đàn ông làm việc ở RIDGE đều có ít nhất một lần đặt mình vào cái tưởng tượng mình là điệp viên nổi tiếng và nguy hiểm nhất thế giới.

"Oh but I think it does." Còn tôi thì không nghĩ như vậy.

Ashley tiếp tục nhoẻn miệng cười, và mọi thứ càng ngày càng khó hiểu hơn đối với tôi. Thế là thế nào? Họ đã nói câu chuyện gì để đến được cái quyết định kì quặc như vậy?

"Whatvever." Tôi nhún vai đáp lại. Tôi không thể tìm ra câu nào để nói lại cô nàng nữa, cũng không dám đặt câu hỏi tiếp về vấn đề mà tôi đang đau đáu kia. Tôi không muốn phá vỡ bầu không khí nhẹ nhõm mới được kéo trở lại này chút nào.

Thêm một lí do khác khiến cho tôi không thể nói thêm gì nữa, ấy là kể từ khi tôi trực tiếp đối diện với những cảm xúc khác lạ của mình với Ashley, việc cư xử bình thường với cô nàng như trước đây tôi vẫn làm trở thành một điều gì đó rất xa xăm, thậm chí là khó khăn. Không phải tôi cảm thấy thật khó mà thể hiện bản thân mình mà là thật khó để không còn bận tâm cô nàng sẽ suy nghĩ điều gì về mình nữa. Tất nhiên, nếu những suy nghĩ ấy là tích cực thì chẳng có gì phải bàn nữa.

"Muốn đi uống gì ở Vault không?" Ashley lên tiếng hỏi.

"Hả?" Quanh quẩn với mớ suy nghĩ của mình cả tối, đến lúc tôi nhận ra thì chúng tôi đãi đứng ngoài lề đường bên ngoài quán thịt nướng từ bao giờ. "..tùy cô, mai tôi cũng không bận."

Thế là chúng tôi lại lóc cóc đi bộ tới Vault, vẫn tiếp tục nói những câu chuyện không liên quan chút nào và cũng không hề có gì dính dáng đến câu chuyện mà tôi đang quan tâm nhất hiện tại. Sau bữa thịt nướng và câu nói đùa kì lạ kia, tôi cảm thấy sự tự tin của tôi tụt đi khá nhiều. Vì thế tôi không muốn, đúng hơn là không dám hỏi 505 nữa, tôi nghĩ là tôi sợ phải nghe thấy điều gì mình không thích lắm.

Chúng tôi tới Vault đúng vào lúc quán đang đông nhất, Harry bận túi bụi và quầy cạnh bar đã kín người nên chúng tôi đành ngồi ở một trong mấy chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Tuy không thể thấy được bartender pha chế nhưng bù lại có cảnh con phố dài nhiều người qua lại về đêm ở ngoài, cũng khá đẹp. Phù hợp cho một buổi hẹn hò, tôi nghĩ thế.

Ngồi xa nên tôi tự đi về phía quầy để gọi đồ, ngồi dọc quầy bar là một dàn 4, 5 cô gái đang tíu tít tám chuyện và tôi mạnh dạn đoán đó là một trong các đêm họp mặt của hội chị em. Hôm nay khá đông khách nên tôi thấy có thêm một cậu trai dong dỏng làm phụ bar cùng hắn, mỗi người đứng một đầu quầy. Nhưng dĩ nhiên là dù đang bận tối mặt thì Harry vẫn thừa ra được nửa giây để nhìn thấy tôi đang đi tới và chen sang đổi chỗ cho cậu phụ bar trước khi bày ra một bộ mặt hóng hớt đầy láu cá lúc tôi đi đến.

"Tôi có thể lấy gì cho cậu đây người anh em?"

Hắn vừa nói vừa cười cười, 2 cô nàng ngồi trên quầy cũng cùng lúc đó ném sang chỗ tôi mấy ánh nhìn. Tất nhiên là tôi không nhìn lại họ, tôi chỉ có cảm giác là có người đang chú ý tới mình, nói chúng nó cũng không khó để nhận ra.

Ý tôi là khuôn mặt và chiều cao này, you know.

"2 Manhattan, please" Lúc order xong tôi mới nhận ra là mình không hề hỏi Ashley câu nào về việc cô nàng muốn uống gì mà tự biết luôn cô nàng sẽ gọi cocktails giống mình.

Harry gật gù, lại cười cười quay đi, bước một mạch sang chỗ bên kia quầy, nơi bình thường vẫn là chỗ hắn đứng để pha chế đồ uống, lách cách lôi đủ đồ nghề ra rồi đem tất cả đến đặt trước mặt tôi để pha. Thật là kệch cỡm không để đâu cho hết được.

"So, chuyện đến đâu rồi?" Harry gắp hai viên đường vuông mà người ra hay dùng pha trà và cà phê bỏ vào ly để pha chế, lắc mấy giọt bitters lên trước khi bắt đầu dùng chày nghiền nhỏ nó ra.

"Cái gì đến đâu rồi?" Tôi đáp nhàn nhạt, nhìn hắn chuyển sang việc đong rượu mạnh và rượu mùi cần thiết cho một ly Manhattan đúng điệu, lần lượt đổ vào ly trộn. Tôi biết là mình chẳng thể nào tránh được câu hỏi này, nhưng vẫn cố tình tỏ ra không hiểu gì. Bởi đơn giản là có cái chó gì để mà báo cáo đâu.

Harry tặc lưỡi, xúc một xẻng đá lớn đổ ụp vào ly chứa chất lỏng ban nãy, vừa đưa thìa khuấy vào khuấy, nói.

"Chuyện cậu và cô nàng của cậu chứ còn gì nữa, đừng giả vờ."

Tôi lại cảm thấy có mấy ánh nhìn tò mò ném sang.

"Tôi không cảm thấy đấy là chuyện anh cần bận tậm hơn chuyện pha chế đồ uống cho ngon đâu, Harry."

"Tức là chưa có gì hả?" Vừa cười cợt, hắn vừa hỏi dò.

Tiếp tục có mấy ánh mắt nữa ném sang, và nó khiến cho tôi thấy khó chịu. Nếu có đức tính gì ở phụ nữ luôn làm tôi hơi ái ngại trong việc dính dáng tới họ chính là bản lĩnh hóng chuyện và soi mói bất kể đấy là ai, có liên quan tới mình hay không.

Hmm, Ashley thì không như vậy đâu nhỉ?

"Tại sao dường như cả Kỳ Lân để có mối quan tâm đặc biệt tới chuyện của tôi vậy?" Con mẹ, đi uống cocktail thôi mà cũng như thể đi điều trần làm chứng vậy?

"Sao lại không quan tâm được? Chúng ta đang nói về Jack Harte, là cậu, huyền thoại độc thân của Kỳ Lân kia mà" tiếp tục là những ánh mắt làm tôi khó chịu.

"Anh đang không giúp gì được đâu, đồ điên."

Tôi nói, đút tay vào túi quần lục tìm bao thuốc. Thật ra đêm nay tôi không có ý định hút thuốc chút nào để có thể tỉnh táo nói chuyện với song sinh quỷ dữ. Nhưng với rất nhiều áp lực vô hình và hữu hình hiện diện xung quanh ngày càng nhiều lên thế này thì tôi cần sự trợ giúp của nicotine mới có thể kinh qua được.

Việc nghiện ngập một thứ gì đó đến mức cần phụ thuộc vào nó để tiếp tục sống cũng là một điều đáng sợ. Đáng sợ hơn là nếu như đó là con người hay một thứ gì đó mà chúng ta không thể kiểm soát được.

"Nói cậu nghe này, tôi có thể cho gấp đôi lượng cồn ở ly thứ 2 cho 2 người chẳng hạn. Lúc lâng lâng ai cũng dễ nói chuyện hơn hẳn." Đẩy 2 ly đồ uống đã hoàn thiện và tranh trí đầy đủ tới cho tôi, Harry hạ giọng đề nghị.

"Im đi." Tôi không cần phải nghe thêm bất cứ một gợi ý nào từ thằng điên này nữa.

Phần còn lại của buổi tối tiếp tục trôi qua giống hệt như bữa thịt nướng trước đó, nhưng ít ra thì tôi đã có thể thư giãn hơn maột chút nhờ cồn và thuốc lá. Chúng tôi nói rất nhiều chuyện lung tung, từ việc Ashley vẫn khó tưởng tượng là cô ấy lại có thể ở lại Kỳ Lân tới bây giờ cho tới những gì mà tôi cảm thấy khác biệt ở đây so với Thủ Đô. Trên đường đi bộ về nhà cùng nhau, tôi có cảm giác đây chính là một buổi hẹn hò. Chỉ là không hiêủ đây là buổi đầu tiên hay cuối cùng thôi.

Nhưng tôi vẫn không dám hé răng nói gì, ít nhất cho tới lúc tôi đưa Ashley tới tận chân toà nhà của chúng tôi.

"Hôm nay anh trầm tính bất thường đấy Jack Harte." Ashley quay sang nhìn tôi.

Tôi im lặng nhìn vào đôi mắt nâu đã đổi sang màu sẫm khi trời đổ tối của cô nàng, mất một lúc mới cất tiếng.

"Vậy theo cô nghĩ là vì sao?"

"Tôi nghĩ là anh đang bận lòng, chuyện của chúng ta." Mấy lọn tóc đen của cô ấy bay vút lên theo hướng gió đêm về phía xa.

"Thế cô đã sẵn sàng cho tôi câu trả lời chưa?" Và tôi cảm thấy mình đột nhiên trở nên bình tĩnh kì lạ. Dù sao kết thúc hay bắt đầu cũng nên thật rõ ràng.

Trong lúc tôi gần như chuẩn bị nhắm mắt chờ chết thì lại cảm thấy cổ áo sơ mi mình bị kéo giật xuống. Sau đó là cảm giác mềm mại trên môi tôi, mùi cồn lẫn mùi thơm của bitters trên sống mũi và dư vị một thứ gì đó vừa ngọt ngào vừa ngấy ngấy đang lan toả khắp người tôi.

Trong lúc tôi vẫn còn ngạc nhiên chưa định hình được gì thì nó đã kết thúc, và tôi phải đối mặt với ánh mắt ra vẻ hờn dỗi của cô ấy.

"Thế anh vẫn không nhận ra tín hiệu đèn xanh đã bật cả tối à?"

Urgh, phụ nữ. Họ gửi những cái tín hiệu trời đánh như mật mã thế thì ai mà hiểu được.

.
.
.

"Nghe này, Ashley. Đêm nay anh không đưa em về phòng mình đâu."

Xxxxxx

Không ngờ được phải không =))))

Bận quá cuối cùng là thức đêm viết nốt cho quý dzị đóoo. Còn cái quyết tâm ngồi viết này tôi tự nhủ tự gồng hơn cả tháng mới có thể làm được.

Nhưng tóm lại trọng điểm là đã update được rồi anh em eiii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net