67- Xuất Hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ quán cà phê, mưa ngày càng nặng hơn và bầu trời vẫn dày đặc mây đen, chẳng có dấu hiệu nào của việc thời tiết sẽ khả quan hơn vào tối nay. Và như vậy thì việc Janice có thể đến đúng giờ hẹn hôm nay cũng là điều không thể chắc chắn được.

Kẹt!

Tôi mới nghĩ tới đó thì cửa vào quán cà phê đã mở ra, kéo theo một làn gió lẫn nước mưa tạt thẳng vào trong. Không gian của nơi này cũng không quá lớn nên tôi có thể cảm giác được những hạt bụi nước li ti bay lên tay và mặt mình. Sau màn mưa đương nhiên là Janice, với bộ dạng hoàn hảo như thể vừa đi bộ ngoài trời quang mây tạnh vào trong quán chứ không phải cơn mưa bão siêu cấp kia.

"Xin lỗi, đột nhiên mưa to quá, tao không trở tay kịp." Janice nói trong lúc ngồi xuống, một tay phẩy phẩy chiếc ô dài cầm tay của cô ả xuống mặt thảm sàn. Một dòng nước nhỏ rơi lõng tõng xuống mặt thảm lát sàn, tạo thành một vệt tròn sậm màu có xu hướng lớn dần lên.

"Không sao, tao cũng mới đến thôi." tôi đáp lại, tự cảm thấy hóa ra cuộc nói chuyện này có thể sẽ không quá ngại ngùng như tôi dự đoán trước đó.

Sau khi chờ cô nàng phục vụ bàn nhận order một cách vô cùng từ tốn, vì chúng tôi là những người khách duy nhất ở chỗ này ngày hôm nay, Janice mới chậm rãi nói.

"Tao nghĩ mày sẽ không đến." Một tay cô ả giơ lên, luồn vào mái tóc xoăn xù quyến rũ.

"Vì sao?" Tôi ngoáy ngoáy ly cà phê rõ ràng không hề bỏ đường của mình, hỏi.

"Vì, chuyện lần trước, tao nghĩ là mày đã thật sự nổi giận."

"À.." Thì cũng đúng là tôi đã nổi giận, nhưng chủ yếu là vào thời điểm đó thôi.

Qua lâu rồi thời gian tôi vẫn còn giữ thói quen ôm khư khư mấy cảm xúc tiêu cực. Đơn giản chỉ là vì nếu cứ liên tục không thể bỏ qua một chuyện gì đó thì người tiếp tục mệt mỏi lại là tôi thôi. Vì thế tôi nghĩ, chả việc gì phải tự làm khổ bản thân mình cả, không cần phải chấp nhặt những điều mình khó có thể kiểm soát được.

"Nhân tiện đó thì tao xin lỗi." Janice tiếp tục nói, đôi mày cong nhăn lại "Khi đó đầu óc tao không còn đủ tỉnh táo để cư xử đúng mực nữa, Ash. Thế giới mà tao tưởng tao biết bỗng dưng cứ thế mà sụp đổ, tao thật sự không còn có thể bình tĩnh để nhận ra mình đã có thể làm tổn thương ai đó-"

Tôi đặt tay mình lên bàn tay còn lại đang đặt trên mặt bàn của Janice.

"Its ok. Tao không nghĩ nhiều thế đâu."

Ừ, tôi chả hiểu cái đức tính tốt đẹp này của mình nó phòi từ chỗ nào ra nữa. Tôi cũng không cho rằng đấy hoàn toàn là phản ứng thông cảm với những gì mà Janice đã phải trải qua. Chỉ là, dạo này tôi không còn cảm thấy quá tiêu cực nữa.

Có lẽ tôi cũng không phải người duy nhất nhận ra điều này, vì tôi cũng thấy một vẻ ngạc nhiên thoáng xẹt qua đôi mắt sẫm màu vô cùng xinh đẹp của Janice. Nhưng trái với sự chờ đợi - gần như là chấp nhận số phận- của tôi, cô ả lại lựa chọn nói về một vấn đề khác mà tôi không ngờ tới.

"Tao sắp chuyển công tác."

"Hả? Đi đâu?" theo một cách nào đó, tôi có phần hơi hơi mong chờ điều này. Không đơn giản chỉ là vì nó là cách giải quyết hợp lý nhất sau mọi chuyện đã xảy ra với Janice, mà còn là việc thời gian gần đây xung quanh tôi cũng có nhiều người rời đi và nhiều thứ cần phải kết thúc. Mà kết thúc cũng là điểm khởi đầu.

"Về trụ sở chính ở Thủ Đô. Thật ra tao cũng được cân nhắc từ trước.." Janice cắn môi, nói bằng giọng nửa đắn đo, nửa nhẹ nhõm.

"Ồ.." tôi ậm ờ, không thể quyết định được là mình có nên thấy ngạc nhiên hay bất ngờ vào theo tầng cảm xúc nào.

Tôi đoán, thật ra Janice đã được cân nhắc cho một vị trí ở trụ sở chính tại Thủ Đô từ rất lâu rồi. Có nhắm mắt lại đi chăng nữa tôi cũng thừa biết là cô ả hoàn toàn có đủ khả năng để tiến xa hơn nữa. Nhưng khi đó, kết cục là Janice lại lựa chọn không tiến tới, đơn giản là vì còn Armando nữa.

Người ta thường hay nói rằng nên sống một cuộc đời thật xứng đáng, nhưng thật sự như thế nào mới gọi là một cuộc sống không hề hối tiếc mới là cái mà tôi không rõ ràng. Trên đời này sẽ có rất nhiều lần chúng ta đứng trước những ngã rẽ của lựa chọn, đôi khi đó sẽ là những lựa chọn rất quan trọng và có ảnh hưởng trực tiếp tới tương lai sau này. Với mỗi thời điểm của cuộc sống, chúng ta lại có những ưu tiên và nhu cầu khác nhau, dẫn đến những lựa chọn và quyết định khác nhau, nhiều khi quyết định không chỉ là của riêng chúng ta nữa. Bởi vậy mà Janice, kiêu hãnh và tài năng như vậy, vẫn có thể bỏ qua một cơ hội lớn để nhìn về tương lai khác.

Có đôi khi, những quyết định này sẽ không dẫn tới cuộc đời mà chúng ta mong muốn, đương nhiên lúc đó sẽ là hối tiếc. Nếu như đám cưới này không bị hủy và Janice có một cuộc sống viên mãn như mong ước, thì sau này vẫn sẽ có một vài khoảnh khắc cô nàng suy nghĩ về những cơ hội mà mình đã bỏ qua.

Ừ, nghe như thế thì nó không giống hối tiếc mà giống hoài niệm hơn. Tôi cảm thấy việc không nghĩ ngợi về một vấn đề nào đó trong quá khứ và tưởng tượng rằng nếu hồi đó mình làm khác đi gần như là không bao giờ xảy ra, bởi đơn giản là cuộc đời tuy ngắn mà dài, và chúng ta thực ra dành nhiều thời gian ở một mình với bản thân mình hơn là ở cùng với ai đó.

"Vậy,..khi nào mày định đi?" tôi hỏi lại, cố kéo mình ra khỏi luồng suy nghĩ miên man ban nãy.

Janice chớp mắt "Đầu tuần sau."

"...Hơi gấp nhỉ?" tôi hơi chững lại một chút trước thông tin này, hôm nay đã là thứ 7.

Tôi nửa cảm thấy ngạc nhiên, nửa cảm thấy như mình đang mong đợi điều này. Không phải ý của tôi là muốn đuổi Janice đi, mà giống như một linh cảm là rồi thì chuyện này cũng sẽ đến.

"Ừ.." đặt ly trà thảo mộc của cô ả xuống bàn, Janice quay đầu nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ"..tao cũng không còn gì để lưu luyến ở đây nữa."

Cũng đúng, chẳng còn gì để mà nuối tiếc ở đây cả.

.

.

Sau khi Janice rời đi vì còn những cuộc gặp cuối và những việc cần giải quyết nốt trước khi đi, tôi vẫn ngồi lại trong quán cà phê. Một phần vì trời vẫn mưa rất to và tôi chẳng cần làm gì trong hôm nay nữa, phần còn lại thì có lẽ là vì Janice. Tin tức và sự ra đi bất ngờ của Janice, tuy không có gì quá đáng ngạc nhiên, nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy cần ngồi tiếp nhận và chờ nó ngấm vào hoàn toàn. 

Tất nhiên đây không phải là lần tạm biệt của tôi và Janice, tất cả đám bạn đại học chúng tôi hẹn sẽ gặp nhau ở sân bay hôm cô ả đi. Gần đây tôi phải đối mặt với khá nhiều sự ra đi và phải nói khá nhiều những lời tạm biệt, tất nhiên không phải lời tạm biệt nào cũng quá nặng nề, nhưng với Janice thì tôi cảm thấy buồn. Một ngày nào đó cái người mà vẫn luôn gắn bó với bạn trong những năm đại học rồi đến cả những năm đầu tiên đi làm và xây dựng cuộc sống riêng của mình đột nhiên không còn ở gần mình nữa thì dù thời gian bên nhau không quá vui, chúng ta vẫn sẽ thấy hụt hẫng và mất định hướng. Tôi biết cảm giác này chỉ là tạm thời, nhưng trong khoảnh khắc này, chỉ ý nghĩ rằng tôi sẽ phải thích nghi với việc không còn Janice ở gần bên cạnh cũng khiến tôi cảm thấy không dễ dàng gì. Tôi chấp nhận nó, nhưng nó sẽ không hề dễ dàng, kiểu kiểu đó.  

"Suy tư cái gì đến mức anh tới em cũng không thấy thế hả?" giọng nói khàn khàn của khỉ đột vang lên ngay sát khiến tôi giật mình. 

Jack Harte đã tới từ khi nào và tự cho phép mình ngồi luôn xuống chiếc ghế bên cạnh tôi, không phải chiếc ghế đối diện mà Janice mới ngồi, khóe miệng mèo của gã mỉm cười đầy ẩn ý.

"À,.." tôi cố gắng dành nửa giây để lấy lại tinh thần"..Janice sắp chuyển về Thủ Đô."

"Hả? Thế tức là hôm nay không phải gặp để hàn gắn tình thân mà để từ mặt luôn à?" nét ngạc nhiên thoáng lướt qua khuôn mặt đẹp trai của khỉ đột, trước khi gã luồn một bàn tay sang nắm tay tôi.

Tôi nhìn mười ngón tay của chúng tôi lồng vào nhau. Ừ thì, tôi quyết định cho thứ tình cảm xuất phát từ kiểu hợp tác kỳ lạ của chúng tôi một cơ hội. Tôi không dám nói trước quá nhiều, nhưng hiện tại mọi thứ lại tốt đẹp hơn tôi tưởng tượng nhiều. 

"Không phải từ mặt, em còn đi tiễn hôm nó ra sân bay nữa."

"Khi nào?" đôi mắt xám của gã nhìn tôi.

"Sang tuần sau." tôi cố gắng không thở hắt ra khi đáp lại khỉ đột.

"Hơi sớm nhưng mà good move, anh nghĩ người như Janice nên được thỏa sức chiến đấu ở một nơi như Thủ Đô." và Jack Harte gật gù.

"Ừ, em cũng cho rằng Janice sẽ rất phù hợp với cuộc sống ở Thủ Đô." tôi gật đầu đồng tình, hóa ra không chỉ có mình tôi suy nghĩ như vậy.

"Chậc, thế là em chỉ còn mỗi mình anh à?"khóe miệng mèo của khỉ đột nhướn lên đầy xấu xa trong lúc bàn tay ra vân vê mấy ngón tay của tôi.

"Sure, nếu anh muốn nghĩ vậy thì cứ thế đi."Tôi vừa muốn cười, vừa rất muốn cấu cho khỉ đột một phát thật đau, nhưng tôi biết gã chỉ đùa thôi. Tôi cũng biết tôi vẫn còn nhiều những điều khác cần phải quan tâm trong thời gian sắp tới, chỉ là có những cuộc chia ly đến theo cách khó tin nhất.

"Hứ"Đôi mắt xám của gã lập tức híp lại ra vẻ giận dỗi vô cùng trẻ con. Sau khi xác định quan hệ với nhau, hình ảnh Jack Harte thường thấy trong đầu tôi đã bị đập nát hoàn toàn bởi một tên con trai lớn xác hay dỗi hờn ra mặt hơn tất cả. 

Tất nhiên câu chuyện không phải là tôi cũng phải nhập vai người mẹ của khỉ đột trong mối quan hệ này, mà chỉ là tôi cảm thấy gã đã thoải mái hơn trong việc bộc lộ những đức tính kì lạ khác của mình ra trong thời gian riêng tư. Thế nên tôi nghĩ quan niệm đàn ông thật ra chẳng bao giờ lớn lên không hề sai chút nào. 

"Này.."tôi nhìn mấy ngón tay của mình đang tiếp tục bị vần vò trong bàn tay to đùng của khỉ đột. Có một điều ở câu nói trước đó của khỉ đột khiến tôi phải suy nghĩ. 

"Ừ?"

"Anh có cảm thấy anh đã bỏ lỡ những cơ hội lớn khi chọn tiếp tục ở lại Kỳ Lân sau khi hoàn thành chương trình không?" Điều này thật ra tôi đã đắn đo từ khi gặp Annabella lần trước, và việc của Janice khiến tôi nhớ lại.

"Hả? Ý của em là gì?" Đôi mày sắc của Harte hơi nhíu lại.

"Thì em cảm thấy anh cũng thừa khả năng chiến đấu ở những môi trường lớn hơn, cơ hội hay ho hơn." Tôi nhún vai, nói ra việc này khiến tôi thấy hơi khó chịu, có lẽ là cái ý nghĩ có thêm những cuộc chia ly khiến tôi thấy vậy.  Nhưng sự thật vẫn là khỉ đột có thừa khả năng thành công ở những nơi cạnh tranh khốc liệt hơn Kỳ Lân nhiều, nhắm mắt lại tôi cũng có thể đoán được vậy.

Jack Harte chững lại vài giây trước khi nhìn tôi"Wait, ý em là kiểu,.. em nghĩ rằng anh chọn ở lại đây là vì có thêm em hở?"

"...maybe?" Tôi nghĩ là tôi cũng có ý đó, nhưng tất nhiên không ai lại nói toẹt ra thế cả.

"Pffft hahaha" gã phá ra cười khùng khục "Đừng đánh giá mình cao thế, Ashley"

"What?" the f***? Tôi hiểu sai chỗ nào hả?

Khỉ đột cố gắng nín cười, nói"Không phải anh có ý xúc phạm em đâu, mà là anh vẫn luôn có kế hoạch ở lại đây.Ý anh là, chẳng lẽ việc anh bỏ tiền ra mua một căn nhà tử tế để ở thay vì tiếp tục đi thuê phòng trọ không chứng minh được điều gì hả? Gặp em lại là một trong những điều ngoài kế hoạch mà anh không lường được."

"Uh-huh."ai mà biết được, tôi vừa nghĩ vừa gỡ tay của mình ra khỏi tay gã.

"Come on, i really, really like you though." Sau khi tôi tuột tay ra thì khỉ đột luồn nguyên cánh tay dài sang, kéo cả người tôi vào ngực gã đánh ập một cái.

Và tôi có thể cảm nhận được lồng ngực gã cũng rung theo nhịp giọng nói ồm ồm phát ra phía trên đầu mình"Em hãy nghĩ rằng việc em xuất hiện góp phần khẳng định rằng quyết định của anh là đúng đi."

------
Hello các anh chị em, tôi đã trở lại rồi đâyyyy

Thật ra cũng hết lời giải thích nào khác ngoài bận rộn và tôi đang có nhu cầu thay đổi công việc, lí do đơn giản chỉ là công việc hiện tại đang không còn có thể phục vụ cho nhu cầu và những dự định của tôi trong thời gian tới (cụ thể là tiền:))

Thi thoảng tôi cũng hơi mong là Wattpad VN có thể có hình thức hỗ trợ nào đó để giúp tôi có thêm những khoản ích lợi thụ động hơn một chút.

Bạn nào theo dõi tôi qua IG thì có thể cũng biết gần đây tôi có chia sẻ 1 bộ sưu tập xốp pi lấy cảm hứng từ bắc phoi mà các bạn có thể lượn lờ và thích thì có thể mua luôn tùy ý. Nói chung gu thẩm mỹ của tôi cũng khá phông bạt check in và quan niệm cái gì tốt thì mình dùng chứ mình íu lom dom, nên nếu thích các bạn có thể ghé qua link dưới comment kìa :))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net