12-18-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THĐT _ 3P
____

*Cạch.

Cửa phòng vừa mở ra, hai người đang ngồi dưới sàn đồng thời quay lại.

Trần Cảnh Thâm nhìn hai người một lớn một bé ngơ ngác.

Dụ Phồn nhìn Trần Cảnh Thâm đứng trước cửa lại nhìn xuống cái đầu nho nhỏ nhấp nhô đang ngồi trong lòng mình.

Trong đầu vang đầy câu chửi thề, Dụ Phồn hỏi: "Chúng ta mơ cùng một giấc à?"

Trần Cảnh Thâm bước vào căn phòng, anh khẽ cười: "Không, chúng ta xuyên không rồi."

"..."

"Trần Cảnh Thâm, thì ra trong mơ cậu biết đùa."

"..."

"Dụ Phồn, ở trong mơ cậu ngốc hơn à?"

"Cậu-"

"Anh ơi"

Giọng nói trẻ nhỏ vang lên nhắc Dụ Phồn không nên kích động.

Cậu bé ngồi trong lòng Dụ Phồn tròn xoe mắt, tay chỉ về phía Trần Cảnh Thâm.

"Anh đẹp trai, chú kia là ai thế ạ?"

Trần Cảnh Thâm nhìn quanh căn phòng, xác nhận là phòng ngủ của mình trong quá khứ.

Nghe thấy cậu nhóc gọi mình một tiếng "chú", Trần Cảnh Thâm bỗng đứng hình.

Anh bước tới ngồi xuống trước mặt bé con và Dụ Phồn, khẽ búng vào chóp mũi em.

"Nhóc con, tên gì? bao nhiêu tuổi rồi?"

Cậu nhóc giật mình ôm mũi, dụi vào lòng Dụ Phồn làm nũng.

"Anh ơi, chú này dữ quá."

Dụ Phồn dở khóc dở cười đưa tay nhéo chiếc má bánh bao của bé: "Ngoan, chú chỉ hỏi tuổi em thôi mà."

"Chú?" Trần Cảnh Thâm đau đầu đưa tay xoa xoa mi tâm.

Dụ Phồn lắc đầu không nói.

Bé con trong lòng khẽ cựa quậy quay lại ôm cổ Dụ Phồn, ghé vào tai cậu nói gì đó.

Dụ Phồn gật đầu, lại nhìn Trần Cảnh Thâm.

"Trần Cảnh Thâm, 12 tuổi."

"Em đã nói là bí mật mà?"

Dụ Phồn hất cằm về phía Trần Cảnh Thâm.

"Cậu ấy cũng là Trần Cảnh Thâm, hiểu em hơn anh, làm sao mà giữ bí mật?"

Tiểu Thâm hoang mang không thôi, bé tròn xoe mắt hết nhìn Dụ Phồn lại nhìn Trần Cảnh Thâm.

Trần Cảnh Thâm gật đầu tán thành, anh đưa tay vò rối tóc tiểu Thâm.

"Được rồi, 12 tuổi còn ngồi gọn trong lòng người khác, có biết xấu hổ hay không?"

"Không xấu, em thích anh đẹp trai tóc dài, ngồi cùng người mình thích có gì là sai?"

Dụ Phồn ngồi im lặng xem trò vui trước mắt.

Trần Cảnh Thâm liếc cậu, anh đưa tay định búng cái nữa lên mũi tiểu Thâm thì bị cản lại.

Dụ Phồn: "Cho dù nó là cậu nhưng bắt nạt trẻ con có vẻ không tốt lắm."

Trần Cảnh Thâm đen mặt nắm lấy tay Dụ Phồn: "Cậu bảo vệ nó?"

"Tôi chỉ nói cậu không nên bắt nạt trẻ con."

"Trần Cảnh Thâm."

Trần Cảnh Thâm nghiêm giọng gọi tiểu Thâm, Dụ Phồn nghe vậy không nhịn được mà bật cười.

"Cậu định tự giáo huấn mình đấy à?"

Trần Cảnh Thâm không để ý cậu, trực tiếp đưa tay đẩy nhẹ trán tiểu Thâm khiến cậu bé nghiêng ngả về phía sau.

"Nhóc đi tìm anh hùng ở trại hè chơi đi."

"Không phải anh hùng! Cậu ấy là thần của em!"

Nghe đến đây Trần Cảnh Thâm và Dụ Phồn đồng thời im bặt, quá khứ ùa về làm cả hai không biết phản ứng ra sao.

*Cạch.

Cửa phòng lần nữa được mở ra, thiếu niên mặc đồng phục rất tự nhiên bước vào mà không thèm để ý xung quanh.

Hắn đặt cặp sách lên bàn học, Dụ Phồn nhìn chằm chằm góc mặt thiếu niên sau đó không nhịn được thốt lên một tiếng.

"Wtf?"

Nghe được tiếng động, thiếu niên kia nghi hoặc quay người lại.

Ba người ngồi dưới sàn gần như bất động, lát sau mới nghe thấy giọng nói trầm ấm còn pha chút vẻ đơn thuần của một thiếu niên.

"Dụ Phồn?"

Dụ Phồn ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt đen láy cùng vẻ hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt cậu trai.

"Cậu đi đâu thế? sao tôi gọi cậu không bắt máy? Đến nhà cũng không..."

Nói dở, hắn lại để ý thấy hai người một lớn một nhỏ bên cạnh Dụ Phồn.

Mí mắt Trần Cảnh Thâm giật giật.

Dụ Phồn gật đầu, nói với Trần Cảnh Thâm.

"Cậu. 18 tuổi."

"Ồ, Thâm Thâm."

"Thâm Thâm?" Thiếu niên đảo mắt nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt, khuôn mặt liệt hiếm khi có cảm xúc.

"Tôi đang mơ à?"

"Có lẽ vậy." Dụ Phồn nói.

Tiểu Thâm đứng dậy bám lấy Thâm Thâm, "Anh ơi anh đẹp trai quá, rất xứng đôi với anh đẹp trai tóc dài!"

Trần Cảnh Thâm túm nhóc con lại, dạy dỗ: "Đẹp cái gì mà đẹp, anh với cậu ấy mới đẹp."

"Cái gì?" Thâm Thâm phân tích tình hình, rất nhanh chóng giành giật lợi ích cho mình, "Dụ Phồn nói thích tôi cơ mà."

"Dụ Phồn chỉ nói thích cậu, còn cậu ấy nói yêu tôi, nói muốn cưới tôi." Trần Cảnh Thâm nói, lại suy tư một lát, "... Ở trên giươ-."

Không để Trần Cảnh Thâm nói hết câu, Dụ Phồn vội đưa tay che miệng anh lại.

"..."

Thâm Thâm kinh ngạc, hắn ngồi xuống bên cạnh Dụ Phồn mà suy tư.

"Làm rồi sao?"

Trần Cảnh Thâm khẽ cười một cái, "Làm rồi, không chỉ một lần."

"Anh dám?"

"Người của tôi, tại sao lại không?"

Dụ Phồn đau đầu xoa xoa thái dương, cậu cúi xuống hôn nhẹ lên trán tiểu Thâm đang lim dim trong lòng.

Thâm Thâm cùng Trần Cảnh Thâm đồng thời quay lại nhìn cậu chằm chằm.

Tiểu Thâm cũng tỉnh giấc, Dụ Phồn khẽ xoa đầu em, nói: "Tiểu Thâm, em ra ngoài chơi chút nhé, ở đây không tiện."

Tiểu Thâm gật đầu rồi lại lắc đầu: "Anh và chú dữ quá, em cũng không dám ở."

Dụ Phồn cười cười đẩy tiểu Thâm rời khỏi phòng, lúc cánh cửa đóng lại, Trần Cảnh Thâm rất nhanh nhẹn nhào tới ôm lấy cổ cậu.

Thâm Thâm không theo kịp, hắn chép miệng tỏ vẻ tiếc nuối.

Dụ Phồn vỗ vỗ cánh tay ôm chặt cổ cậu của Trần Cảnh Thâm.

"Không phải hai cậu là một à? Tại sao phải ganh đua với chính mình như vậy?"

"Một?" Thâm Thâm lên tiếng, "Một 18 một 24, một chỗ nào?"

"..."

"Dù cậu ta là tôi thì vẫn là hai bản thể, không thể là một."

"Nhưng rồi Thâm Thâm cũng lớn..."

Trần Cảnh Thâm đưa tay đẩy cổ Dụ Phồn ngửa lên rồi cúi xuống hôn cậu, ngón tay cái để nơi yết hầu khẽ xoa nhẹ rồi chuyển hướng vuốt dọc cần cổ trắng nõn.

Thâm Thâm nhìn đến cay mắt, nhớ trước đây Dụ Phồn thường phản kháng những nụ hôn của hắn mà giờ phút này, ngay trong phòng hắn lại bị chính "hắn" cưỡng chế mà ngoan ngoãn hôn môi trông thật là ngoan ngoãn.

Trần Cảnh Thâm buông Dụ Phồn ra, anh nhấc mắt nhìn Thâm Thâm đang đen mặt.

"Thế nào? Cậu làm được không?"

Dụ Phồn thở dốc, đưa tay đấm vào ngực của người phía sau.

Chân cậu mềm nhũn, ngay khi suýt ngã xuống sàn thì được nhẹ nhàng đỡ lấy.

Thâm Thâm đỡ Dụ Phồn dậy, lại nhíu mày đưa tay xoa khẽ khuôn mặt cậu.

"Dụ Phồn, 24 tuổi rồi mà cậu vẫn nhẹ như thế à?"

"Nhẹ?" Trần Cảnh Thâm đưa tay kéo Dụ Phồn lại, "Thời gian qua tôi chăm cậu ấy như vậy, cậu nói nhẹ là nhẹ? Do cậu béo quá thì đúng."

"..."

Dụ Phồn bất lực hất tay cả hai ra: "Đủ rồi, thì ra hai người trẻ con đến vậy."

Trần Cảnh Thâm và Thâm Thâm trầm mặc, đến cả họ cũng không nghĩ bản thân có thể phát điên chỉ vì Dụ Phồn.

Thâm Thâm: "Xin lỗi."

Trần Cảnh Thâm: "Không sao..."

Thâm Thâm: "Tôi nói xin lỗi Dụ Phồn."

Trần Cảnh Thâm: "..."

Dụ Phồn uể oải nằm xuống giường, cổ áo rộng lệch sang một bên làm lộ khung vai cùng xương quai xanh.

Trần Cảnh Thâm nuốt nước bọt định bước đến thì đã thấy Thâm Thâm nhào tới trèo lên người Dụ Phồn.

Ánh mắt đánh giá, anh nhìn hắn thành thạo trói hai tay Dụ Phồn trên đầu, lại thành thạo hôn môi cậu.

Dụ Phồn đưa tay mò xuống nơi đũng quần ướt sũng của hắn, khẽ nhếch miệng.

Thâm Thâm bị nắm mà giật mình, hắn vội vàng buông cậu ra.

Dụ Phồn: "Thâm Thâm đã thiệt thòi nhiều rồi, có muốn thử chút không?"

"Không được!" Thâm Thâm còn chưa lên tiếng, Trần Cảnh Thâm đã quát lên.

"Không được dùng miệng dưới, nếu có thì cậu cũng chỉ được quyền dùng miệng trên thôi."

"Cậu-" Dụ Phồn không thể phản kháng trước sức lực của hai chàng trai cao lớn, sức thiếu niên cùng sức thanh niên, cậu hoàn toàn bị kẹp ở chính giữa.

Trần Cảnh Thâm đưa tay luồn vào áo Dụ Phồn, khẽ xoa nắn vòng eo nhỏ mềm mại.

"Nơi này nhỏ như vậy, hai vật có thể vào một lần được sao?"

Dụ Phồn đỏ mặt quay đầu đi, Thâm Thâm thấy vậy liền kéo cậu lại, một tay thuận đà mân mê đầu ti cậu, một tay bóp cằm ép cậu mở miệng ra.

Cùng lúc cảm nhận được sự xâm nhập của hai người, Dụ Phồn mơ màng ưỡn người run rẩy theo từng nhịp nhấp.

Cửa phòng đóng chặt, trong căn phòng tràn ngập âm thanh ẩm ướt mị hoặc.

Trần Cảnh Thâm đỉnh vào phía trong Dụ Phồn ép cự vật của Thâm Thâm không chịu được mà phải rút ra ngoài.

Anh cười nhạo: "Của cậu chỉ bé như vậy, làm sao có thể làm Dụ Phồn sướng?"

Thâm Thâm bỏ qua lời cười nhạo, hắn bóp mở miệng Dụ Phồn đưa cự vật căng cứng đẩy vào trong.

Miệng trên miệng dưới đều bị lấp đầy, toàn thân không nơi nào thiếu vết bầm do lực tay của Trần Cảnh Thâm cùng Thâm Thâm để lại, nước mắt sinh lý không cầm được chảy dọc xuống thấm ướt vào chân tóc Dụ Phồn.

Trần Cảnh Thâm ra sức đỉnh vào nơi nhạy cảm nhất, Thâm Thâm lại càng không chịu thua mà đẩy cự vật vào sâu trong cổ họng cậu.

Hơn hai tiếng đồng hồ, sau khi bắn một lần trên giường, Trần Cảnh Thâm ôm Dụ Phồn vào phòng tắm muốn làm sạch cho cậu xong cuối cùng lại bị Thâm Thâm khiêu khích mà gây ra chiến trường trong bồn tắm.

Mãi đến tận khi trời chuyển sáng, Dụ Phồn dù đã bị hành mệt rã rời nhưng vẫn không tài nào chợp mắt nổi. Cậu khẽ xoa đầu Thâm Thâm và Trần Cảnh Thâm ở hai bên đang ôm chặt mình, lại hôn nhẹ lên trán tiểu Thâm nằm gọn trên ngực.

Dụ Phồn nhìn đồng hồ trên tường, theo dõi từng giây kim đồng hồ quét qua.

Bỗng nhiên từng khoảng kí ức quá khứ - hiện tại - tương lai chạy vụt qua trước mắt, Dụ Phồn giật mình.

Dòng kí ức quá rõ ràng, từ đau đớn - vui vẻ đến hạnh phúc.

Không gian trước mắt dần biến mất, tiểu Thâm và Thâm Thâm cũng không còn nằm bên cạnh nữa, chỉ còn lại Trần Cảnh Thâm đã thức giấc.

Anh ôm lấy Dụ Phồn, cả hai người trở về hiện thực.

Trước căn nhà cháy rụi, hai thi thể được đội cứu hộ đưa ra.

Bàn tay họ nắm chặt lấy nhau, đội khám nghiệm tử thi làm mọi cách cũng chỉ có thể gỡ một nửa.

Sau khi thấy được cặp nhẫn cưới bạc còn rớm máu ẩn hiện bên trong đôi bàn tay ấy, một bác sĩ nam khẽ lắc đầu, người đồng nghiệp nam khác tới vỗ vai anh: "Hẳn tình cảm của họ phải sâu đậm lắm, tiếc thay cho số phận."

Lúc hai thi thể được xe cứu thương mang đi, thấp thoáng xa xa lấp lo hai bóng dáng mờ nhoè.

Sợi dây tơ hồng buộc trên ngón út kéo dài từ tay người này đến tay người kia, Trần Cảnh Thâm nắm lấy bàn tay Dụ Phồn, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu đến thế giới của chúng ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC