Chương 101-105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sói vồ mồi, như một tổ ong bay thẳng ra khu vực hậu trường.

Thẩm Tuyển Ý rất nhanh xuất hiện, vẫn dáng vẻ như lúc thường, cười cười nói nói, không chút nào nhìn ra tâm trạng bị ảnh bởi tin đồn thất thiệt ở trên mạng.

Phóng viên dựa theo lệ thường hỏi vài câu liên quan đến sản phẩm mới vừa giới thiệu trong cuộc họp báo, vừa xong trình tự cơ bản liền gấp gáp nhảy ngay vào vấn đề.

PV >> Về tin đồn giữa cậu và Thịnh Kiều, có thể giải thích cụ thể một chút không?

Thẩm Tuyển Ý nhìn vào màn ảnh, nghiêng đầu cười.

TTY >> Mọi người đừng dọa huynh đệ của tôi nha, cô ấy mà sợ chạy, hoặc kéo tên tôi vào sổ đen thì sẽ không còn ai dẫn tôi chiến đấu nữa.

Phóng viên cười vang.

PV >> Cho nên ảnh chụp kia chỉ là gặp gỡ bình thường thôi sao?

Thẩm Tuyển Ý nghĩ nghĩ, trả lời.

TTY >> Cũng không tính bình thường... (khẽ nhíu mày, thần tình hóa bi thương) ... khi đó, tôi vừa lo xong ma chay cho bà nội, tâm tình rất tệ, muốn tìm người uống rượu. Nhưng tôi rời khỏi Hàng Châu đã lâu, ở đó không quen biết ai, vừa lúc biết Tiểu Kiều đóng phim ở Hàng Châu nên tôi ôm tim cầu may gọi cho cô ấy thử xem sao.

Thẩm Tuyển Ý thở dài.

TTY >> Mấy người không biết đâu, cô ấy cư nhiên còn không lưu số điện thoại của tôi nữa á. Tôi gọi đến 3 lần cô ấy mới bắt máy, còn hỏi tôi là ai nữa.

Phóng viên lại cười vang một trận nữa. Thẩm Tuyển Ý bĩu môi, cười cười.

TTY >> Tôi thật sự phải năn nỉ ỷ ôi, đem cả bà nội bà ngoại ra làm áp lực mới mời được cô ấy đi uống rượu. Thời gian đó cô ấy đóng phim rất mệt. Rất cảm ơn cô ấy đã nguyện ý bồi tôi uống rượu, còn ngồi nghe tôi kể khổ. Mặc dù hôm ấy cô ấy chỉ uống một ly sữa đậu nành.

Sau đó phóng viên hỏi thêm vài câu về lịch trình làm việc tiếp theo, lúc này người đại diện đi lên tuyên bố phỏng vấn kết thúc, sau đó dẫn Thẩm Tuyển Ý rời đi.

Lên xe, Thẩm Tuyển Ý kéo mũ xuống, che mặt. Người đại diện nhìn nhìn, than thở vài câu, đến lúc xe khởi động mới hỏi.

"Này, tôi hỏi thật, cậu thực sự không có yêu đương chứ?"

Thẩm Tuyển Ý cười.

"Yêu cái quỷ. Cô ấy lại không thích tôi."

Người đại diện phát hiện rõ ràng nội dung câu trả lời có gì đó sai sai.

"Vậy còn cậu? Có thích cô ấy không?"

Thẩm Tuyển Ý ngửa đầu gối lên cánh tay, nửa ngày mới nhàn nhạt trả lời.

"Không quan trọng." – ngồi bật dậy – "Yên tâm. Tôi sẽ không để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến tiền đồ đâu. Tôi rất rõ định vị của mình."

Mấy năm nay Thẩm Tuyển Ý phát triển rất tốt. Hắn biết bản thân muốn gì. Cũng biết Ý Nhân nghĩ gì, muốn gì.

Người đại diện nghe thấy thế, cảm thấy rất yên tâm, lại nói.

"Tôi đã tra xét rồi, mấy tấm ảnh kia là do tư sinh tuồn ra."

Thẩm Tuyển Ý cười một cái, giống như kết quả này hoàn toàn không nằm ngoài ý muốn. Người đại diện nhíu mày.

"Cậu không thể cứ dung túng cho họ như vậy. Sự việc kia cũng không phải lỗi của cậu."

Thẩm Tuyển Ý xua tay.

"Không nói nữa. Tôi ngủ một lát."

Xe chạy như bay trên đường. Cảnh vật hiện lên bên ngoài cửa sổ, nhấp nhoáng, mơ hồ.

Video phỏng vấn rất nhanh được tung lên mạng.

[Thẩm Tuyển Ý ngay tại hiện trường trả lời về tin đồn yêu đương] xuất hiện trên hotsearch.

Thẩm Tuyển Ý thoải mái hào phóng thản nhiên trả lời câu hỏi của phóng viên, thật sự là một chút ái muội đều không thấy.

Thì ra, bởi vì bà nội mà hắn yêu thương qua đời nên muốn tìm người bồi rượu. Mà cái người ngay cả số điện thoại của hắn cũng không lưu, luôn tỏ ra ghét bỏ hắn, đang đóng phim vất vả – Thịnh Kiều, lại không cự tuyệt hắn.

Huhu... đây là tiểu thiên sứ thiện lương gì vậy?!?

Không nhắc tới thân phận đối thủ, bọn họ dù sao đã từng hợp tác, cho dù quan hệ không tới trình độ là bằng hữu thì cũng xem như có quen biết, đều là nghệ sĩ với nhau, chẳng lẽ biết được người ta đang đau buồn vì nhà có tang sự, muốn tìm người bồi uống rượu mà bạn nỡ cự tuyệt sao?

Thịnh Kiều trừ bỏ là fan của Hoắc Hi thì đầu tiên vẫn là nghệ sĩ của giới Cbiz.

Antifan còn định nhảy nhót cười cợt, lại đột nhiên bị Ý Nhân ra tay bóp chết.

Ý Nhân >> Cảm ơn cô đã không cự tuyệt bảo bối của chúng tôi vào thời điểm bảo bối cần một người ở bên cạnh nhất.

Phần lớn Ý Nhân đều rất sáng suốt. Idol chẳng những tự mình bác bỏ tin đồn, còn không trốn tránh phỏng vấn của giới truyền thông, thẳng thắn minh bạch như vậy, bọn họ còn lý do gì để nắm nhà gái không buông chứ. Huống hồ, sự việc lần này là do tư sinh nhà mình tung tin đầu tiên, nhà gái là bị tai bay vạ gió.

Đoàn đội hai bên tích cực xã giao, hướng gió nhanh chóng được khống chế.

Bối Minh Phàm sức cùng lực kiệt gọi điện cho Thịnh Kiều.

"Bà cô của tôi ơi, nữ hiệp của tôi ơi, còn có chuyện gì mà tôi không biết nữa không? Hả? Cô mau thành thật khai báo đi."

"... không có, thật sự là không có."

"Lần trước cô cũng nói vậy."

"..."

Đang nói chuyện, bóng đèn trong nhà phụt tắt. Thịnh Kiều hoảng hồn, nói nhanh vào điện thoại.

"Cúp đây. Hình như bị đứt cầu dao, tôi phải đi xem một chút. Không nói nữa."

"Tôi biết ngay cô lại lấy cớ để cúp điện thoại!"

"Tạm biệt."

Cúp máy, cô mở đèn pin trên di động, chạy ra phòng khách kiểm tra nguồn điện, phát hiện cầu dao không bị đứt, gọi điện cho công ty quản lý nhà mới biết bọn họ đang tu sửa ở dưới đường, sẽ bị cúp điện khoảng 1 tiếng đồng hồ.

Cảm thấy nhàm chán, Thịnh Kiều quyết định xuống lầu đi dạo. Cảnh vật bên dưới được xanh hóa, có núi giả, có hồ nước, có cây cối, không khí ban đêm lại mát mẻ.

Thay quần áo, đang xỏ giầy, cửa phòng bị gõ vang. Thịnh Kiều hoảng sợ, nhìn qua mắt mèo, trên hành lang chỉ có ánh đèn mờ ảo, ngoài cửa là bóng dáng của một người thanh niên đội mũ, mặc nguyên bộ đồ đen, vẻ mặt nhàn nhạt. Thịnh Kiều gấp gáp mở cửa, không biết nên khiếp sợ hay là vui mừng nữa.

"Hoắc Hi?!? Anh không phải đã lên phi cơ buổi chiều rồi sao?"

Hoắc Hi ngẩng đầu nhìn vào căn phòng tối thui, nhíu mày.

"Em muốn ra ngoài sao?"

"Bị cúp điện. Em tính đi xuống lầu hóng mát một chút."

Vừa nói xong, Hoắc Hi bước tới, đẩy cô vào trong, duỗi tay đóng cửa lại.

Trong phòng tối u u, chỉ có bầu trời đêm xuyên qua cửa sổ chiếu vào một chút ánh sáng mông lung. Thịnh Kiều mới xỏ một chiếc giầy thôi, ngơ ngẩn không biết Hoắc Hi muốn làm gì, chần chờ một lát mới gọi.

"Hoắc Hi?!?"

Cô có trực giác, anh đêm nay là lạ.

Thời điểm này không phải anh nên ở trên máy bay sao? Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình? Chẳng lẽ... đờ mờ... anh thấy được tai tiếng của mình với Thẩm Tuyển Ý nên đặc biệt tới tính sổ?

Thịnh Kiều run bần bật.

"Hoắc Hi... anh sao còn chưa đi vậy?"

Bốn phía đen nhánh. Hoắc Hi bước tới 2 bước. Thịnh Kiều lùi 2 bước, đụng vách tường, khó khăn nuốt nước miếng. Hoắc Hi cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói.

"Trước khi đi, chợt nhớ còn có chuyện chưa làm."

Thịnh Kiều hơi ngẩng đầu, khẩn trương hỏi.

"Chuyện... chuyện gì?"

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, cô thoáng thấy anh khẽ cong môi cười lên. Cô còn chưa kịp phản ứng trước nụ cười mê người kia, anh đột nhiên vòng tay qua sau ót cô, nâng đầu cô lên, cúi đầu hôn xuống.

Một nụ hôn bất thình lình.

Trong bóng đêm, cô mở to hai mắt, hô hấp đình trệ, thân hình cứng đờ, ngay cả đại não cũng không hoạt động.

Nhưng anh vẫn tiếp tục hôn xuống.

Trằn trọc mút vào, so với nụ hôn trên phim trường còn sâu hơn, giống như hận không thể cắn cô thành từng mảnh, đem cô nuốt vào bụng, ngay cả hô hấp cũng dồn dập nóng bỏng.

Cô bị thiếu oxy, người nghiêng ngã không đứng vững. Một tay Hoắc Hi lót ra sau đầu rồi đè cô lên tường, một tay thì vòng qua eo, đem cô siết chặt vào ngực.

Không biết qua bao lâu, Hoắc Hi mời rời khỏi môi cô.

Bốn phía tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người. Cô giống như đang trong mơ, hoảng hốt hỏi.

"Hoắc Hi~ anh làm gì vậy?"

Anh dùng tiếng nói trầm thấp từ tính để trả lời.

"Đóng dấu."

Cô cố gắng ngước lên, nhìn vào mắt anh. Đôi mắt có ý cười đạm bạc, giống biển sâu, giống đêm đen, lại giống như hư không hun hút.

Hoắc Hi đột nhiên cười lên.

"Vốn không nghĩ sẽ sớm như vậy. Nhưng em làm anh không yên tâm chút nào."

Cô ngốc lăng, khuôn mặt đỏ bừng, cả người mơ mơ màng màng. Hoắc Hi dùng lực, lại lần nữa siết chặt cô vào lòng, thì thầm bên tai cô.

"Kiều Kiều, em là của anh, biết không?"

Hô hấp của cô dồn dập. Sau một lúc, cô lắp bắp, không dám xác định mà hỏi nhỏ.

"Hoắc Hi... anh nói... là ý... là ý kia ư?"

Hoắc Hi khẽ cười.

"Ừ... chính là ý kia."

Thân hình cô bắt đầu run run.

"Là... chính là... thích... thích em sao?"

Tiếng nói của anh trầm trầm.

"Phải, thích em, muốn ở cùng em."

Cô ngơ ngẩn không nhúc nhích. Hoắc Hi dở khóc dở cười, buông tay, cô liền mềm nhũn trượt theo vách tường mà ngồi xuống đất.

Hoắc Hi ngồi xổm trước mặt cô, từng câu từng chữ hỏi.

"Kiều Kiều, anh thích em. Em thích anh không?"

Cô ngơ ngác nhìn anh. Hoắc Hi cầm tay cô, đặt lên trái tim mình, thấp giọng nói.

"Không phải là thích của fan giành cho thần tượng, mà là thích của nữ nhân giành cho nam nhân, là Thịnh Kiều thích Hoắc Hi."

Bàn tay cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, cảm nhận được nhịp đập kịch liệt của anh.

Hoắc Hi lại nhìn cô thật sâu, hỏi lần nữa.

"Em thích anh sao?"

Cô ngửa đầu, không hề chớp mắt nhìn anh. Nửa ngày, hốc mặt đột nhiên đỏ lên.

"Em thích anh" – đưa tay dụi mắt, tiếng nói nghẹn ngào theo tiếng khóc nức nở, nhưng lời nói vừa nghiêm túc lại vừa kiên định – "Hoắc Hi~ em thích anh."

Chương 105

Hoắc Hi cúi xuống hôn cô lần nữa.

Lần này thật nhẹ, giống như chuồn chuồn lướt nước, ôn nhu hết mức. Thịnh Kiều lại đỏ mặt. Hoắc Hi sờ đầu cô, cười cười đem cô kéo lên khỏi mặt đất.

Bốn phía vẫn tối đen. Tim đập thật nhanh, cô nhỏ giọng hỏi.

"Hoắc Hi~ kế tiếp... muốn làm gì?"

Anh cười nhẹ.

"Em muốn làm gì?"

Cô phát hiện lời này có thể hiểu theo nghĩa khác, nghẹn đỏ cả tai, lắp bắp nói.

"Em muốn... đi tản bộ."

Hoắc Hi cúi đầu, cầm tay cô, bàn tay anh bao bọc toàn bộ bàn tay cô.

"Vậy đi thôi."

Cô khẽ run, cảm giác có tia điện từ đầu ngón tay chạy thẳng vào tim, bất thình lình cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc đến muốn hôn mê, đầu óc không thể nghĩ gì, trong lòng trong mắt đều chỉ có anh.

Hoắc Hi khẽ buông tay, lôi từ trong túi ra một chiếc khẩu trang, mang lên, quay đầu nhìn cô, lại đem mũ của mình đội lên đầu cô, chiếc mũ rất lớn, vành nón rũ xuống, che khuất nửa khuôn mặt. Hoắc Hi khẽ cười, dắt tay cô, mở cửa đi ra ngoài.

Bị cúp điện nên thang máy không hoạt động. Hoắc Hi mở cửa thang thoát hiểm, nắm tay cô, cùng đi thang bộ. Một bước lại một bước, tiếng bước chân trong không gian trống trải vang vọng quẩn quanh. Cô một chút cũng không thấy sợ. Anh nắm tay cô, mặc kệ là đi đâu, cô đều không sợ.

Xuống tới mặt đất, bốn phía tối đen, đèn đường không có, chỉ có đèn an toàn dọc theo bồn hoa là còn sáng, tạo thành một thông đạo lập lòe. Xung quanh không ai, hai người tản bộ dọc theo bãi cỏ.

Thịnh Kiều đến bây giờ vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đầu óc còn chưa khởi động lại. Hoắc Hi không mở miệng nói chuyện, cứ nắm tay cô mà đi, từ núi giả này sang núi giả khác, từ cổng vòm này sang cổng vòm khác.

Đêm hè, gió mát, trăng thanh, ao nước, cảnh vật thật đẹp.

Đi nửa ngày, đầu óc cô lúc này mới khởi động lại, vội vàng hỏi.

"Hoắc Hi~ anh đổi vé máy bay chưa?"

Ngón tay anh cọ cọ vào lòng bàn tay cô.

"Ừm... đổi sang chuyến 12g đêm."

Anh đã liên lạc với thầy giáo bên kia, hoãn đến 12g đêm nay là kỳ hạn tối đa rồi. Thịnh Kiều mở đồng hồ ra xem, đã hơn 9g. Cô còn muốn gấp hơn anh.

"Vậy anh mau đi nhanh đi, nếu không sẽ trễ chuyến bay, không biết trên đường có bị kẹt xe không nữa."

Anh dừng chân, xoay người nhìn cô, nhỏ giọng nói.

"Nửa năm qua rất mau, em phải ngoan ngoãn chờ anh trở về, biết không?"

Cô gật mạnh đầu. Mũ quá lớn, lúc cô gật đầu, vành mũ còn đập vào mũi cô hai lần. Hoắc Hi cười rộ lên.

"Anh ở cạnh em thêm nửa giờ nữa, nhé?"

Vừa xác định tình cảm liền phải xa nhau, cô một chút cũng không oán giận, vừa nghe có thể ở bên anh thêm nửa giờ, vui mừng như điên.

"Ừm... vậy chúng ta lại đi thêm một vòng đi."

Thế là anh nắm tay cô, đi thêm một vòng.

Không lâu sau, Tiểu Đản gọi điện tới.

"Đến giờ rồi."

Hoắc Hi không muốn cô đưa tiễn, dắt cô về tận phòng, lấy mũ trên đầu cô mang lên đầu mình, nhìn ánh mắt lưu luyến không nỡ rời xa của cô, nhịn không được mà cúi xuống hôn cô lần nữa.

Thịnh Kiều trong một đêm bị hôn đến 3 lần, hai lỗ tai muốn bị thiêu cháy.

Hoắc Hi không thể nấn ná lâu, thật sự phải đi, buông tay khỏi người cô, hôn nhẹ lên trán.

"Anh đi đây, bạn gái."

Cô xoắn xoắn góc áo, nhỏ giọng nói.

"Tạm biệt."

Hoắc Hi khẽ cười, sau đó xoay người rời đi.

Thịnh Kiều đứng trong bóng đêm, không nhúc nhích, chẳng biết qua bao lâu, đèn trong phòng phụt~ một tiếng, sáng lên.

Ánh sáng chói lóa, đâm vào mắt khiến cô khẽ lung lay muốn ngã. Bốn phía im ắng, cô cúi đầu nhìn tay mình, lại quay đầu nhìn xung quanh, hồi tưởng chuyện vừa rồi ở trong bóng đêm, có khi nào là giấc mộng không.

Huhu... là mộng hay là thật vậy?

Có khi nào vì cô nhớ nhung Hoắc Hi nhiều quá mà xuất hiện ảo giác không?

Cha mạ ơi, cũng quá thảm đi~

Cô run run lấy điện thoại ra, bấm nút gọi cho Hoắc Hi. Điện thoại rất nhanh được chuyển, tiếng nói bên kia đầu dây vừa ôn nhu vừa tha thiết.

"Kiều Kiều?"

Thịnh Kiều thoáng chần chờ, nhỏ giọng hỏi.

"Hoắc Hi~ chuyện vừa rồi... không phải là mơ đúng hôn?"

Hoắc Hi nhịn không được cười lên.

"Không phải."

Cô liền ô a hai tiếng khóc lên. Hoắc Hi cười hỏi.

"Có điện rồi sao?"

"Có... vừa có."

Hoắc Hi thấp giọng nhắc nhở.

"Vậy em sớm rửa mặt đi ngủ. Chờ sáng mai tỉnh lại, anh đã tới nơi rồi. Đến lúc đó anh sẽ nhắn tin cho em, nhé?"

Cô dùng sức gật đầu, lại bắt đầu hoảng hốt.

"Dạ vâng."

Cúp máy, nghe lời đi tắm rửa, sấy tóc, thay đồ, nằm lên giường, sau đó trùm chăn lăn qua lộn lại, ôm gối hét lên, một lát thì đấm giường, một lát thì đạp chân.

Cuối cùng, chợt nghĩ tới cái gì, hấp tấp bò lên, cầm điện thoại gọi cho Bối Minh Phàm.

Bối Minh Phàm đang giúp con gái làm bài tập, thấy cô gọi đến, tức khắc sinh ra dự cảm chẳng lành, ngay cả mí mắt cũng giật 3 cái. Điện thoại chuyển, âm thanh của cô vừa nghiêm túc vừa khẩn trương.

"Tôi có chuyện này cần thông báo với anh."

"Cuối cùng cô cũng chịu thông báo trước cho tôi biết rồi à. Nói đi, còn chọc phá chuyện tày trời gì nữa?"

"Tôi yêu đương."

"???????"

Thiếu chút nữa Bối Minh Phàm đánh đổ ly sữa bò của con gái, hắn lảo đảo đứng lên, chạy ra ban công.

"Lúc nào?"

"Vừa mới."

"???"

"Anh không hỏi là ai sao?"

"Còn có thể là ai? Tôi mẹ nó, trừ bỏ Hoắc Hi thì còn ai nữa?"

"Hí hí..."

"Cô xong rồi. Tôi nói cô biết, lần này cô xong rồi. Cô có biết yêu đương với lưu lượng sẽ có kết cục ra sao không? Chưa nói tới việc sự nghiệp của cô đang trên đường phát triển, những chuyện thảm thiết sau đó để tôi nói cho mà nghe..."

"... Ảnh không phải lưu lượng, ảnh rất có thực lực."

"Hoắc Hi đi theo đường lưu lượng, bán hình tượng là lưu lượng, cho dù có thực lực thì vẫn là lưu lượng. Cô chờ bị fan của cậu ta giết chết đi."

"..."

"Ô ô... tên kia nói chuyện không giữ lời, rõ ràng đã đáp ứng với tôi rồi, vậy mà trước khi đi còn trêu ghẹo cô, cô vậy mà không khán cự nổi."

"Đã thành sự thật rồi, anh tiếp nhận đi thôi."

"... bài tập Vật Lý làm xong chưa? Kịch bản chọn xong chưa? Tống nghệ chọn xong chưa?"

"... tôi... cúp máy đây."

"Hừ!!!"

Cúp máy, Bối Minh Phàm đứng ở ban công trầm tư một lát, không còn tâm trí giúp con gái làm bài tập nữa, sau đó đi vào thư phòng, mở máy tính lên, bắt đầu viết một bản kế hoạch mới, gọi là "Dự án xã giao khi tình yêu bị bại lộ".

Haiz... ngày này thế nào cũng sẽ đến thôi.

Một đêm này, đối với vài người đều là một đêm khó quên.

Thịnh Kiều kích động hưng phấn nguyên đêm, cho tới tờ mờ sáng mới mơ màng đi ngủ. Ngủ một giấc đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh, cầm di động liền thấy tin nhắn của Hoắc Hi gửi qua.

Hi Hi >> Anh tới nơi rồi.

Cô dụi mắt, nhẩm tính giờ giấc Bắc Kinh với New York, bên kia hẳn là buổi tối, anh bay đường dài, chắc còn chưa ngủ, sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi nên cô quyết định không hồi âm.

Cô bò dậy đi rửa mặt, nấu cơm. Giáo viên phụ đạo gọi cho cô hỏi thăm xem bài tập vật lý làm đến đâu rồi, sẽ nhanh chóng kiểm tra. Thế là ăn cơm xong, cô chạy đi làm bài tập, làm xong liền chụp hình gửi qua cho cô giáo xem.

Sau đó cô đem văn kiện của mấy chương trình tống nghệ ra đọc từng cái. Nhìn qua nhìn lại, cảm thấy chương trình lữ hành dường như không tệ lắm, tiết mục tên là "Thế Giới Lớn Như Vậy", quay hình ở Châu Âu, cô có quen thuộc, đi thử một chút vậy.

Loại tống nghệ lữ hành này nói nhẹ nhàng cũng được mà nói không thoải mái cũng được, dù sao bọn họ phải đi qua rất nhiều địa phương, đường rất dài, không biết tổ tiết mục sẽ diễn xiếc kiểu gì, nếu là quay hình du lịch bụi gì gì đó, chiêu trò gì cũng có thể dùng tới. Chỗ tốt là có thể đi du lịch nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, nếu cứ ngó lơ máy quay hình kè kè một bên thì thật ra chơi cũng rất vui.

Quyết định xong tống nghệ, Thịnh Kiều nhìn qua kịch bản phim. Lần trước đã đọc sơ một lần, hiện tại cần đọc kỹ xem hình tượng nhân vật nào cô có thể khống chế khi diễn.

Vừa đọc xong kịch bản của Tiểu Bạch Thăng Chức Ký, cảm thấy câu chuyện xưa thật cảm động, liền có điện thoại của Bối Minh Phàm.

"Bộ phim cô quay khi còn ở Tinh Diệu sắp lên sóng, cô có muốn tham gia tuyên truyền không?"

Thịnh Kiều sửng sốt hỏi lại.

"Bộ phim nào?"

"Bộ đam mỹ đó. Thứ sáu tuần sau sẽ phát, vừa mới thông báo."

Thịnh Kiều lúc này mới nhớ ra.

"À à... là Phong Ngữ. Đương nhiên muốn tuyên truyền rồi, dù sao cũng là tác phẩm của tôi mà."

"Có 2 điểm cần chú ý. Thứ nhất, nữ chính bị mắng chửi từ đầu tới cuối, chưa từng ngừng, lên sóng rồi thì tiếng chửi rủa chỉ có tăng chứ sẽ không giảm, rất ảnh hưởng tới danh dự của cô. Thứ hai, cô quay phim này khi còn ở Tinh Diệu, toàn bộ tiền lời từ phim đều về tay Tinh Diệu. Công ty sẽ không giúp đối thủ tuyên truyền."

"... Vậy tôi nên làm sao bây giờ? Tốt xấu gì cũng là con tôi nha, không thể mặc kệ nó chứ?"

"Ý kiến của đoàn đội là cô lên weibo chuyển phát tượng trưng là được. Các vấn đề tương tác sau đó thì không cần tham dự, đừng để bản thân bị dính vào."

Thịnh Kiều ngẫm nghĩ.

"Vậy được. Tôi lên chuyển phát một cái."

Bối Minh Phàm còn không quên dặn dò.

"Hai nam chính trò chuyện cười đùa gì đó, cô không được tham dự. Cơ bản đây là phim đam mỹ, trên phim cô là tiểu tam, hiện thực không nên dây dưa, khán giả xem phim xong nếu có ác ý đều sẽ trút hết lên người của cô đấy."

Thịnh Kiều hứa bảo đảm sẽ làm theo.

Cúp máy, mở weibo, phát hiện tài khoản chính thức của Phong Ngữ đúng là đang tuyên truyền. Chung Thâm với Phó Tử Thanh cũng đã chuyển phát. Thịnh Kiều đăng nhập tài khoản chính, chuyển phát, viết thêm 4 chữ: Mong chờ phim chiếu.

Danh khí của cô hiện giờ so với lúc quay phim đã tăng cao không biết bao nhiêu lần, hơn nữa còn có ân oán với Tinh Diệu, bên phía sản xuất lo lắng cô sẽ không tuyên truyền, vừa thấy cô chuyển phát trên weibo, trong lòng liền an tâm một chút.

Fan nguyên tác nghĩ tới chuyện bộ phim thêm vào một nhân vật nữ chính, nghẹn khuất đã lâu, nhiều fan cực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net