Chương 10 : Ở chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa Vương Vỹ trở về quán ăn để cậu thu dọn một vài thứ. Trước khi ra khỏi xe, Vương Vỹ lo lắng nhìn anh, tai nạn đêm qua làm cậu có chút ám ảnh.

Như biết cậu nghĩ gì trong lòng, Tiêu Anh mỉm cười sờ sờ vành tai cậu: “Tối anh đến đón em.”

“Dạ.”

Vương Vỹ ngập ngừng không muốn xuống xe. Nhìn nhìn anh rồi bất chợt nghiêng người tới ôm lấy cổ anh, dâng môi mình lên.

Tiêu Anh thuận theo mà ngậm lấy chúng, mút nhẹ, vói lưỡi vào trong càn quét một trận rồi mới buông cậu ra. Khẽ cười nhìn cậu đỏ mặt, vội vàng mở cửa xe chạy lên nhà.

Tối đó sau khi quán ăn đóng cửa, Vương Vỹ cũng đã chuẩn bị đồ đạc xong. Vừa nghe thấy tiếng xe của Tiêu Anh đỗ lại dưới nhà liền chạy ào ra.

Tiêu Anh còn chưa bước xuống xe thì đã thấy cậu híp mắt cười chạy tới.

Xoa xoa mái tóc mềm mại của Vương Vỹ, hỏi: “Chỉ mang một cái balô? Có muốn mang theo gì nữa không?”

Vương Vỹ lắc lắc đầu: “Dạ không. Ừm… dù sao, chỉ ở một khoảng thời gian thôi, buổi sáng vẫn đến quán ăn, cho nên em nghĩ là không cần mang gì nhiều.”

“Ừ.” Tiêu Anh mở cửa xe cho cậu.

Xe chạy ra ngoại thành, đã mười giờ tối nên đường xá vắng vẻ. Suốt đường đi tay Vương Vỹ bị ai đó nắm mãi không buông, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay xoa xoa mu bàn tay cậu. Làm cậu nhột muốn chết nhưng vẫn không muốn rút tay về, cứ mặc cho người ta xoa nắn.

Đi không lâu lắm, chừng nửa tiếng, Vương Vỹ nghĩ đi nhanh như vậy cũng là nhờ thời điểm trời khuya lúc này, nếu là giờ cao điểm, có lẽ sẽ phải ùn tắc một chốc.

Xe chạy vào đến trước một cánh cổng sắt, nó rất lớn, họa tiết bên trên cầu kỳ tinh xảo. Khi xe vừa chạy đến, có người bước tới mở cửa.

Nhà của Tiêu Anh là một căn biệt thự, phía trước có lối đi dành cho xe chạy thẳng đến gara, còn có rất nhiều bồn cây cao to và hồ cá. Nếu là buổi trưa, ắt hẳn sân nhà anh cực kỳ râm mát, hoàn toàn không lo ánh nắng mùa hè khiến nhiệt độ trong nhà trở nên oi bức. Quả là một nơi lý tưởng tránh ánh nắng mặt trời cho Vampire. Lại nói, Vampire cũng không sợ ánh nắng, chỉ là không thích mà thôi.

Dọc đường xe lăn bánh là mấy cột đèn vàng sáng lòe lòe, ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng chiếu rọi đường đi.

Mãi đến khi Vương Vỹ được Tiêu Anh dắt vào trong nhà, cậu vẫn còn trố mắt nhìn xung quanh.

Vương Vỹ nghe thấy hai người giúp việc trong nhà chào anh một tiếng rồi ra về. Cậu còn nghe anh nói gì đó, đại khái là bảo họ khoảng thời gian này tạm thời không cần đến nhà anh dọn dẹp.

Theo như anh nói, có lẽ lúc này thật sự là đoạn thời gian căng thẳng, tuy cậu vẫn có chút ngơ ngác không cảm nhận được, thế nhưng nghĩ tới tai nạn liên hoàn đêm qua cậu liền rùng mình sợ hãi. Sáng nay lúc về tới nhà, khắp TV báo chí đều nói về sự kiện đó, số người chết và bị thương vì xe bồn nổ mạnh lên đến hai con số. Sự việc này còn liên quan trực tiếp đến Tiêu Anh Ca ít nhiều gì cậu cũng cảm giác được mọi chuyện không đơn giản.

Trong nhà rất rộng, có ba tầng lầu, mỗi tầng đều có khá nhiều phòng, Tiêu Anh dẫn cậu đi dạo một lúc.

Vương Vỹ vừa đi vừa nắm góc áo anh. Mắt mở to nhìn xung quanh, hỏi: “Bình thường anh đều ở một mình trong căn nhà to thế này sao?”

“Ừ… Mà cũng không hẳn.” Tiêu Anh kéo lấy tay cậu, cầm chặt: “Bình thường người giúp việc sẽ ở lại đây, nhưng khoảng thời gian này tôi cho bọn họ nghỉ phép. Dù sao, có một số thứ xảy ra mà họ chỉ là người bình thường, cũng không phải người của gia tộc, bí mật về gia tộc không thể cho người ngoài biết.”

“Còn có Minh Ly, là tài xế của tôi, cũng là người của gia tộc, nhưng hiện giờ thì được phân phó một vài nhiệm vụ nên không về nhà.”

Nói rồi nhéo mũi cậu: “Làm sao? Lo anh ở một mình sẽ cô đơn?”

Vương Vỹ ngại ngùng xoa mũi.

“Vậy thì dọn đến ở hẳn cùng anh luôn đi.”

Thấy mặt Vương Vỹ đỏ lên, Tiêu Anh cười ha ha, tiếp tục dẫn cậu lên lầu ba. Trên này là phòng ngủ, có khá nhiều phòng không biết cho ai dùng, phỏng chừng là cho khách. Mà phòng của Tiêu Anh thì nằm ở giữa dãy hành lang phía đông.

Tiêu Anh một tay dắt Vương Vỹ, một tay cầm balô của cậu đẩy cửa bước vào.

Phòng anh rất rộng, có một cái tủ sách thật lớn dựng ở sát tường, còn có một cái tủ quần áo, một cái TV gắn trên tường, một cái bàn nhỏ, một cái ghế, và một chiếc giường to thật to.

Vương Vỹ không ngừng ngắm nghía xung quanh, tường sơn trắng, trên trần có họa tiết tinh xảo được sơn màu xanh đậm.

Tiêu Anh để cậu đứng đó ngó dáo dác phòng mình, yên lặng mở tủ quần áo ra, đặt đồ đạc của cậu vào trong, còn chu đáo lấy ra một chiếc khăn tắm cùng áo choàng tắm, nhét vào tay cậu: “Em đi tắm đi, bên trong anh đã chuẩn bị bàn chải và vật dụng mới cần thiết rồi.”

Vương Vỹ nghe anh nói mới cảm thấy nóng nực, thời tiết đang chuyển, tuy không còn quá nóng nhưng độ ẩm cao, cậu lại chạy tới chạy lui trong quán ăn cả buổi, quả thật đã rất khó chịu vì cả người dính dấp rồi.

Cậu ôm đồ đi vào phòng tắm. Không gian bên trong hiển nhiên cũng hết sức rộng rãi, còn có một cái bồn tắm bự, cậu cảm thấy ba người chen chúc trong đó hoàn toàn không thành vấn đề.

Trong lúc kỳ cọ Vương Vỹ xả nước vào bồn tắm, sau đó ngâm mình một lúc. Mát mẻ tới mức làm cậu chỉ muốn ngủ luôn trong này.

Lúc cậu khoác áo choàng tắm bước ra thì Tiêu Anh cũng vừa cúp điện thoại, vẻ mặt anh không được tốt cho lắm. Cậu lo lắng đi tới, nhẹ nhàng vuốt lên cánh tay anh: “Anh, không sao chứ ạ?”

Tiêu Anh sờ sờ mặt cậu: “Không có gì, chỉ là một số chuyện bên chỗ Tiêu Lam, em trai anh. Chuyến bay của nó gặp chuyện.”

“Cậu ấy không sao chứ?”

“Nó không sao. Nhưng người thương của nó thì có sao.” Tiêu Anh ôm lấy cậu: “Tôi sợ kế tiếp sẽ là em, Tiểu Vỹ à, bắt đầu từ ngày mai, chỉ cần em ra khỏi nhà sẽ có vệ sĩ đi theo em. Bọn họ sẽ thường xuyên báo lại chuyện của em cho anh để đề phòng bất trắc.”

“Vâng.” Vương Vỹ dịu ngoan đáp.

“Tôi biết như vậy có thể sẽ khiến em khó chịu vì bị theo dõi nhưng…”

Tiêu Anh chưa nói hết câu thì Vương Vỹ đã ngắt lời anh: “Em hiểu mà, em không khó chịu đâu. Biết được anh vẫn luôn dõi theo em, em cảm thấy rất tốt, rất an toàn. Không có gì phải khó chịu cả. Hơn nữa, em cũng không muốn anh lo lắng.”

Anh ngước đầu nhìn cậu một lúc lâu, lòng cảm thấy mình thật may mắn khi có được Vương Vỹ, bé cưng hiểu chuyện ngoan ngoãn lại dễ thương hay ngại ngùng như em, nếu thả ra ngoài thật không biết sẽ có bao nhiều người theo đuổi, cũng may là từ trước đến giờ em thích trạch trong nhà, chỉ cần không có việc gì cần thiết thì sẽ nhốt mình trong nhà hoặc quán ăn. Nếu không, có lẽ cái đêm kia sẽ không xảy ra, sẽ không có bé cưng nào ngồi ở quầy bar mang gương mặt đỏ hồng nhìn lén anh, sau đó cầm hai ly rượu tới mời anh.

Tiêu Anh ôm cậu một lúc thì cũng đi tắm. Vương Vỹ dạo một vòng quanh phòng, sau đó dừng bên tủ sách một lúc lâu, bên trong là đủ loại sách với đủ thứ tiếng. Vương Vỹ tìm cuốn nào mình có thể đọc hiểu, ngồi bên giường xem một lúc. Ước chừng nội dung bên trong không hợp với cậu, xem chưa được bao lâu thì hai mắt díp lại, buồn ngủ muốn chết. Cậu quyết định đặt về vị trí cũ, từ nhỏ đến lớn, thứ cậu xem nhiều nhất và thích nhất chỉ có sách về ẩm thực và sách dạy nấu ăn, cậu có thể thất thần nhìn một bức ảnh in màu trong sách nấu ăn tới nửa tiếng đồng hồ mà không chán.

Vương Vỹ quyết định đi ra ban công hóng gió, nơi này là nơi duy nhất mà cậu chưa dạo qua trong phòng anh. Ngoài ban công có trồng vài chậu cây kiểng, một băng ghế mềm và cái bàn gỗ nhỏ, gió thổi mát mẻ, lá cây đong đưa, bên trên còn treo chuông gió kêu leng keng.

Lan can không phải là bệ tường hay khung sắt, mà là một tấm kính kính cường lực dày, trông rất chắc chắn. Có trụ và thanh chắn ngang nữa, bề mặt thanh chắn khá rộng. Vương Vỹ chống khuỷu tay trên nó, đứng hóng gió.

Đứng được một lúc, bỗng dưng có một đôi tay mang theo hơi nước mát lạnh vòng tới từ phía sau, ôm lấy cậu.

Vương Vỹ giật mình xoay người lại.

“ Ca, Tiêu Anh Ca!” Thấy là Tiêu Anh, Vương Vỹ thở phào một hơi: “Sao em không nghe thấy tiếng động gì hết. Làm em sợ muốn chết.”

Tiêu Anh hôn lên phần cổ lộ ra dưới vạt áo của cậu: “Đứng ngoài này nãy giờ sao?”

Vương Vỹ nhột, rụt rụt người: “Ưm ~ Cũng không phải, lúc nãy em có xem sách một chút.”

“Sách gì?”

“Em… lấy trong tủ của anh, chiến lược dữ liệu, huy động vốn gì gì đó.”

“Đọc hiểu không?”

“Buồn ngủ.”

Tiêu Anh cười khẽ, vói hai tay vào trong vạt áo choàng của cậu, mơn trớn vuốt ve.

Hơi nước lành lạnh cùng với nhiệt độ cơ thể vốn thấp của anh làm Vương Vỹ thoải mái đến mức híp mắt.

Bỗng nhiên đầu hạt đậu đỏ bị khều nhẹ.

“A…”

Cổ áo choàng đã bị người nào đó kéo lỏng ra, da thịt trước ngực phơi bày trong không khí. Hai bên đầu hạt đậu bị nắm lấy, đầu ngón tay day nhẹ.

Vương Vỹ bị kích thích, cái thứ nhỏ bé  bên dưới không tự chủ được mà hơi hơi ngóc đầu. Cậu xấu hổ dùng tay che lại, quay đầu nhìn anh: “Chúng ta… ưm ~ Chúng ta, vào trong được không anh?”

“Tôi muốn em.” Tiêu Anh gặm cắn sau gáy Vương Vỹ: “Ngay tại đây.”

Sau khi xong chuyện, Tiêu Anh nhanh chóng lau qua cho cậu, anh sợ mình lại kiềm không được mà đè cậu xuống làm thêm một lần.

Lau xong mới đưa Vương Vỹ vào phòng tắm. Lúc ôm cậu ngồi trong bồn tắm, vói ngón tay vào trong khiến cậu run lên, mơ màng nức nở: “Đừng… em, em không làm nữa đâu.”

Tiêu Anh hôn nhẹ trán cậu: “Ngoan, thả lỏng, tôi rửa cho em.”

Vừa dỗ dành vừa lấy tinh dịch trong thân thể bé cưng ra. Cả quá trình Vương Vỹ sụt sịt dụi mặt vào cổ anh. Cậu mệt muốn chết, nhưng trong lòng là tư vị ngọt đến không thể ngọt hơn, cảm giác khi được chăm sóc sau một cuộc mây mưa kịch liệt luôn tốt đẹp như vậy.

Người nào đó nhịn không được hôn hôn cổ anh, chọc cho anh bật cười: “Đừng quyến rũ tôi nữa, bảo bối, hôm nay làm hai lần thôi.”

Vương Vỹ xấu hổ, nhưng vẫn thật ngoan ngoãn nghe lời vì sợ lại bị anh ‘ăn’ sạch lần nữa.

Đêm đó, Vương Vỹ ngọt ngào nằm rúc trong lòng Tiêu Anh mà ngủ say. Hoàn toàn không biết sau nửa đêm sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net