Chương 12 : Bao Vây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài có rất nhiều thợ săn xông vào, tất cả đều dùng khói độc, khắp sảnh và hành lang đều phủ đầy khói. Tiếng đánh nhau và đồ đạc đổ vỡ vang lên trong nhà, nhưng hiển nhiên là không có tiếng súng, tất cả đều được trang bị ống giảm thanh.

Vương Vỹ không dám bật đèn, cậu không biết mình đang ở phòng nào, chỉ biết mình ở lầu hai, trong phòng không có cửa sổ nên hoàn toàn không có ánh sáng, bao bọc cậu là bóng tối đen tuyền.

Căn phòng này có hiệu quả cách âm không tốt lắm, tiếng đánh nhau bên ngoài liên tục vọng vào làm Vương Vỹ run sợ, nhưng không phải sợ cho mình mà là sợ tình cảnh ngoài kia gây ra thương tổn cho Tiêu Anh Ca.

Cậu mò mẫm xung quanh, trên tường là công tắc đèn nhưng cậu nhanh chóng bỏ qua, không thể bật đèn, nếu không ánh sáng sẽ để lộ vị trí cho kẻ địch bên ngoài.

Bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng động, rất khẽ, sau đó là tiếng nói chuyện. Vương Vỹ đang đứng sát bên cửa giật nảy mình, có một nhóm người đang đứng trước cửa phòng.

Cậu nghe thấy tiếng chửi thề, đứng nép vào tường, dùng cả hai tay che miệng, kiềm chế hơi thở, rất sợ mình vô tình tạo ra tiếng động sẽ khiến kẻ bên ngoài nghe thấy.

Ngoài cửa có mấy tên thợ săn, một trong số đó chửi thề:

“Mẹ kiếp tên thuần huyết này khó chơi quá! Các anh em đã bị hắn giết gần hết.”

“Chia ra, hai đứa bay đi cầu thang phía tây vòng xuống, tao và mày đi phía đông, phải kèm chặt hắn ở giữa, hắn đã trúng vài viên đạn độc, sức lực chắc chắn không còn bao nhiêu, sẽ không thoát nổi gọng kìm của chúng ta….”

Dứt lời, tiếng bước chân đã đi xa, một vài câu không truyền vào phòng. Vương Vỹ không nghe được phân phó cuối cùng của tên thủ lĩnh để lại một kẻ tìm kiếm cậu. Rõ ràng là muốn trừ khử luôn cả cậu, hoặc nếu bằng cách nào đó Tiêu Anh sống sót được trong trận tập kích này thì chỉ cần bắt được cậu là sẽ khống chế được Tiêu Anh.

Vương Vỹ lúc này ở bên trong cánh cửa lo sợ không thôi. Điều duy nhất cậu để ý là Tiêu Ca trúng phải đạn độc!

Cậu… cậu không thể trốn mãi trong này. Vương Vỹ nóng ruột vò đầu bứt tai, làm sao đây? Làm sao đây?

Đúng rồi! Trong phòng ngủ, cậu để khẩu súng và thanh kiếm bạc mà Tiêu Anh Ca cho cậu trên đó. Cậu phải tìm cách chạy đến phòng ngủ lấy vũ khí.

Dưới tầng lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng súng dữ dội, có vẻ như nhóm người kia không mang ống giảm thanh, cũng không phải thực hiện nhiệm vụ đột nhập lén lút, nên tất cả đều không kiêng nể gì mà nổ súng. Nhất thời, tiếng động trong nhà trở nên hỗn loạn cực kỳ.

Vương Vỹ vuốt ngực, cố gắng trấn tĩnh mình. Tự hỏi còn bao nhiêu kẻ ở bên ngoài, lỡ như chưa kịp chạy về phòng mà gặp phải kẻ địch thì làm sao?

Cậu lần mò trong bóng tối, hy vọng tìm được cái gì đó thích hợp làm vũ khí tạm thời.

Cái gì đây?

Lọ hoa?

Cái gì đây? Gối?

Phòng ngủ à? Chẳng phải anh nói phòng ngủ đều nằm trên tầng ba sao?

Vương Vỹ bỗng nhiên túm được một cái gì đó lạnh lẽo, cứng rắn, rõ ràng là kim loại. Nhưng mà… cái này là cái chảo mà?

Nếu như không phải đề phòng đả thảo kinh xà thì Vương Vỹ thật sự muốn bật đèn lên xem rốt cuộc căn phòng ngủ bí ẩn này là phòng gì mà anh nói không ai vào được, lại còn để một cái chảo trong phòng ngủ.

Nhưng cậu không có nhiều thời gian, nếu còn không nhanh chân, có lẽ Tiêu Anh Ca sẽ không chống cự nổi. Cái chảo này tuy không thích hợp dùng làm vũ khí nhưng cầm cũng rất vừa tay.

Vương Vỹ hít vào một hơi thật sâu, đặt tay lên chốt cửa, mở khóa.

Căn phòng mà Vương Vỹ trốn vốn là kho chứa đồ, vải vóc, nệm gối, nồi niêu xoong chảo đều có, được thiết kế đặc biệt, nếu cửa được đóng kín, nhìn từ bên ngoài sẽ là một bức tường nguyên vẹn hoàn toàn không thể nhận ra có một căn phòng ở đó, vậy nên không kẻ nào phát hiện ra. Đúng như Tiêu Anh nói, chỉ cần cậu ở yên bên trong thì sẽ không ai tìm ra được. Hiển nhiên, một căn phòng như vậy không chỉ có tác dụng chứa đồ, chỉ là người nào đó không tìm được phòng thích hợp làm nhà kho liền lấy nó ra trưng dụng.

Cũng nhờ vậy mà ít ra Vương Vỹ có được cái chảo tạm thời làm vũ khí. Hai tay siết chặt cán chảo, cẩn thận thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh, trên hành lang không có ai cả.

Vương Vỹ thầm cảm thấy may mắn, chỉ mong có như vậy để cậu chạy thẳng lên tầng ba lấy vũ khí của mình. Thế nhưng, ngay lúc chạy đến góc rẽ cầu thang cậu va phải một ngọn núi lớn, trong bóng tối của góc rẽ lù lù xuất hiện một bóng đen, cao hơn Vương Vỹ một cái đầu.

“Ái chà, có một con chuột nhắt!”

Vương Vỹ bị va đến choáng váng mặt mày. Cậu hốt hoảng vung chảo, chảo nện thẳng vào đầu tên kia, kêu đến vang dội.

“Khốn kiếp!”

Gã ta chửi một tiếng, tay cầm súng chỉa vào người Vương Vỹ, bóp cò.

Trong một tích tắc, Vương Vỹ tưởng là mình sẽ bị bắn chết, thế nhưng… lạch cạch một tiếng.

Hết đạn?

Mình thật là may mắn! Vương Vỹ lại vung chảo đánh vào tay cầm súng của gã, hất bay khẩu súng, rồi lách người muốn chạy đi.

“Mày tưởng mày thoát được sao?”

Gã tức giận gầm lên. Trên người một gã thợ săn chưa bao giờ chỉ có một loại vũ khí, một sợi xích bạc căng ra, ở đầu xích là một lưỡi dao cực kỳ bén nhọn, nó như vật sống khi nằm trong tay gã, vừa vung lên liền quấy lấy một chân Vương Vỹ đang bước trên bậc thang, lưỡi dao cắm vào trong thịt, kéo cho cậu ngã nhào.

Gã đè lên người cậu, dùng thân xích siết cổ cậu.

Vương Vỹ vung chảo loạn xạ muốn đập gã ta, đập cho máu chảy đầy đầu thế nhưng gã vẫn nhe răng cười hềnh hệch, tay càng kéo mạnh, sợi xích lại càng siết chặt.

Mặt mũi Vương Vỹ đỏ bừng vì bị siết cổ, Vương Vỹ trợn mắt, dùng hết sức bình sinh thúc đầu gối vào đũng quần gã.

Cậu không tin có kẻ chịu đựng được nỗi đau nát bi này. Quả nhiên, mặt mũi gã liền vặn vẹo, lực tay thả lỏng. Vương Vỹ được thở, cậu nhân cơ hội trở mình, hất gã xuống khỏi người. Sau đó liên tục dùng chảo đập vào hạ bộ gã, gã đau đến gập người lại che chắn, Vương Vỹ liền đổi thế đập vào gáy gã, cậu nghe nói đập mạnh vào đây nếu không chết thì cũng ngất.

Quả nhiên, vừa nện một cái hai mắt gã liền trợn trắng, nằm vật ra không nhúc nhích nữa.

Vương Vỹ thở hồng hộc gỡ sợi dây xích vẫn còn quấn trên cổ và lưỡi dao còn cắm trên chân mình.

Không ngờ cái chảo này cũng hữu dụng phết.

Lúc này tiếng đánh nhau và tiếng súng không còn nữa, cả căn nhà bỗng dưng chìm trong yên lặng dị thường.

Tiêu Anh Ca!

Vương Vỹ không kịp nghĩ nhiều, cũng không còn thời gian để cậu tìm vũ khí của mình. Mặc kệ cái chân máu chảy đầm đìa mà cầm chảo xông thẳng xuống lầu.

Tiêu Anh bị bao vây dưới tầng, khắp người anh đầy thương tích, vết thương do đồ bạc gây ra đau đớn cực kỳ. Thật vất vả mới giết được tên cuối cùng, anh cũng đã bị cơn đau và chất độc ngấm trong cơ thể hút cạn năng lượng mà khuỵ xuống.

Dù khói độc xung quanh đã tan đi hết, nhưng những viên đạn ghim vào người anh đều có lõi chứa độc, ảnh hưởng không hề nhỏ, thậm chí còn đáng sợ hơn cả khi nó lan tỏa trong không khí.

Tiêu Anh thở hổn hển, vốn đang định đứng dậy đi tìm Vương Vỹ thì sau lưng bỗng vang lên tiếng lạch cạch của ổ đạn.

Gã thợ săn chỉ chờ giây phút anh sức cùng lực kiệt mà xuất hiện rồi giải quyết nốt đang lên đạn cho khẩu súng của mình, rồi chỉa nó vào đầu Tiêu Anh : “Hừ, cuối cùng cũng gục.”

Đồng tử đỏ như máu của Tiêu Anh co rụt lại, bản năng anh muốn tránh đi nhưng thân thể đã cứng ngắc vì độc như không còn chịu kiểm soát của anh, mọi phản ứng đều trở nên chậm chạp. Thực ra cũng không phải là chậm, nhưng đã không thể tránh được đường đạn này nữa rồi.

“KHÔNG!!!!”

Từ phía sau gã thợ săn có một bóng người lao tới.

Lúc Vương Vỹ không còn nghe thấy tiếng súng, rất sợ Tiêu Ca của cậu chống đỡ không nổi nữa, cậu chạy khắp tầng một mà không thấy anh đâu, khi vừa lao xuống tầng trệt, đập vào mắt chính là cảnh tượng vừa rồi. Cậu còn chưa kịp vui mừng khi thấy anh vẫn còn sống, thì đã có kẻ chỉa súng vào đầu anh, muốn nổ súng.

Vương Vỹ hét lớn một tiếng, lao tới vung chảo đập vào gáy tên đó, mà súng trong tay gã cũng đã nổ.

Đoàng một tiếng.

Vương Vỹ đỏ mắt, liên tục đánh vào đầu gã, mặc kệ gã đã ngã xuống với cái gáy lõm sâu. Nước mắt không kiềm được mà tuôn ra, Vương Vỹ vừa đánh vừa gào lên: “Sao mày dám! Sao mày dám!”

Tiêu Anh choáng váng khẽ lắc lắc đầu rồi đứng dậy, thật không nỡ nhìn cậu như phát điên mà giết người, còn có tiếng nức nở của cậu như ghim sâu vào tim anh.

Anh lảo đảo đi tới ôm lấy cậu, siết chặt thân thể đang run lên không ngừng của cậu: “Đừng đánh nữa, hắn chết rồi.”

Vương Vỹ khóc tức tưởi, cái chảo cầm trong tay đã dính đầy máu và thứ gì đó màu trắng, vẫn còn trong cơn hoảng loạn mà mặc sức đánh nát đầu gã thợ săn.

“Ngoan, hắn chết rồi, buông tay ra nào.”

Hai tay Vương Vỹ siết chặt cán chảo đến trắng bệch, cả người được anh ôm vào lòng nhưng vẫn còn run bần bật. Đầu ngón tay bấu chặt đến bật máu.

Bên tai là hơi thở và tiếng thì thầm quen thuộc, nhanh chóng xoa dịu trái tim đang đập kịch liệt trong lồng ngực cậu. Chỉ có cậu mới biết khi vừa thấy cảnh tượng kia, cậu đã sợ thế nào.

“Ngoan, buông tay ra nào, đừng làm mình bị thương.”

Tiêu Anh khẽ hôn lên đỉnh đầu người trong lòng, lau nước mắt cho cậu rồi gỡ những ngón tay trắng bệch của cậu, nhìn đầu ngón tay đã bật máu mà đau lòng không thôi.

Cái chảo rơi xuống sàn vang dội mới khiến Vương Vỹ tỉnh táo lại, nhìn gã thợ săn đã bị mình đánh gục dưới đất, nhớ lại vừa rồi gã đã kịp nổ súng. Cậu hốt hoảng quay người lại kéo lấy tay anh, giọng run rẩy: “Hắn...hắn có.... bắn trúng anh không?”

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cậu liền muốn khóc. Khắp người anh có rất nhiều vết thương, phần lớn chúng đều đen sì như thịt khét, giống hệt miệng vết thương của con quái vật cậu đâm trong phòng bếp.

Tiêu Anh vuốt tóc cậu: “Em lao tới đánh nên hắn không nhắm trúng anh, không sao cả.”

Vương Vỹ níu áo anh, nức nở: “Như thế này, mà không sao?”

Suýt thì cậu đã mất anh, cậu sợ đến cả người lạnh toát.

Tiêu Anh ôm cậu dỗ dành: “Thật sự không sao, chỉ là mệt chút thôi. Ngược lại là em, có bị thương ở đâu không?”

Tiêu Anh dùng hai tay bao lấy khuôn mặt nhỏ, nâng lên nhìn nhìn, liền thấy ở cổ cậu có một vết đỏ bầm, dưới chân cũng đầy máu.

Tiêu Anh lạnh mặt, sát ý tỏa ra ngùn ngụt, con ngươi vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.

Vương Vỹ vịn tay anh: “Em không sao, chân chỉ là rách da một chút thôi. Cũng không có gì… A!”

Tiêu Anh không cần nhìn cũng biết, vết cắt ở chân cậu rất sâu và dài, mùi máu của cậu rất nồng, kéo một đường từ phía cầu thang đến đây, chảy không biết bao nhiêu máu rồi. Anh dứt khoát xé vạt áo sơ mi trên thân cậu, ngồi xổm xuống băng bó tạm thời để tránh chảy máu nhiều hơn.

Vương Vỹ nhẫn nhịn để anh băng bó cho mình, xong xuôi, cậu dứt khoát kéo anh lên: “Vết thương của anh làm sao bây giờ?”

Tiêu Anh một tay vịn eo cậu, lúc này mới hiện ra chút chật vật, Vương Vỹ cũng dìu anh bước vào phòng bếp. Đi vòng qua xác của gã thợ săn bị Vương Vỹ đâm vào tim, anh lục lọi tìm một con dao bình thường, nhanh chóng cởi chiếc áo thun đã dính đầy máu trên thân mình, ngồi xuống ghế, tay cầm dao đang giơ lên bỗng dưng khựng lại, ngước mắt nhìn Vương Vỹ : “Anh bây giờ phải lấy đạn ra, em đừng nhìn.”

Hốc mắt Vương Vỹ đã đỏ hoe, cậu có chút không dám nhìn cảnh tượng đó, không phải vì sợ máu, là một đầu bếp, việc mổ một con vật, lấy thịt chúng để làm nguyên liệu nấu ăn là chuyện bình thường, từ rất sớm cậu đã không sợ máu rồi. Nhưng mà cậu sợ nhìn anh đau.

Vương Vỹ mím môi, ngồi xổm dưới đất, dựa sát bên chân anh, kiên cường lắc đầu: “Nếu, nếu anh đau, có thể nắm tay em, cắn em cũng được.”

Nói rồi đưa tay ra cho anh.

Tiêu Anh thương cậu muốn chết, hơn ba trăm năm sống không phải là chưa từng bị thương nặng, nhưng đây là lần đầu có người nói với anh như vậy. Anh nhìn nhìn cái tay trước miệng, hôn nhẹ một cái. Rồi không chút báo trước mà dùng mũi dao moi một viên đạn bạc trên bụng mình ra, mặt không đổi sắc, chỉ là khi chạm đến viên đạn, anh nhíu nhíu mày, nhanh chóng và dứt khoát moi nó ra.

Vương Vỹ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh lấy được một viên đạn, động tác thành thạo như thể đã làm việc này vô số lần.

Lõi viên đạn là một lỗ hổng nhỏ còn mang theo chút dịch màu trắng ngà kỳ lạ, vừa lấy ra liền bốc hơi hết.

Liên tục moi thêm ba viên nữa trên người, lúc này Tiêu Anh mới thở ra một hơi nhẹ nhàng như vừa rũ bỏ được gánh nặng. Mà vết thương của anh bây giờ mới rỉ ra ít máu, không còn cảm giác đau rát kinh khủng như thịt bị nướng nữa.

Những thứ bằng bạc luôn tạo thương tổn đáng sợ hơn vũ khí bình thường.

Vương Vỹ tìm được một ít băng gạc trong ngăn kéo chỗ bếp, cậu dán lên vết thương cho Tiêu Anh, hai mắt lo lắng nhìn anh: “Tốt hơn chút nào chưa anh?”

Tiêu Anh gật đầu, nắm lấy tay cậu nhéo nhéo: “Ừ.”

“Bây giờ chúng ta làm gì tiếp đây? Báo cảnh sát hả anh?”

Tiêu Anh lắc đầu: “Cảnh sát bình thường không xử lý được bọn này. Phải liên lạc với người của hiệp hội quản lý phi nhân loại.”

“Em đỡ anh đi lấy điện thoại.”

Hai người dìu nhau lên phòng làm việc trên lầu, nói là dìu nhưng cũng không tới mức đó, phần lớn là vì Vương Vỹ quá lo lắng và Tiêu Anh thì lo cho cái chân đang bị thương của cậu. Giữa chừng bắt gặp gã dùng dây xích siết cổ Vương Vỹ, gã đã tỉnh lại từ khi nào, đang vịn vào tường vừa đi loạng choạng vừa nói vào bộ đàm: “Tất cả đều bỏ mạng, kế hoạch B của anh triển khai được rồi đó.”

Tiêu Anh vừa nhìn thấy sợi dây xích bạc liền biết vết bầm trên cổ Vương Vỹ là do mà đâu ra, lại nghe câu nói vừa rồi, hai mắt lóe lên sự tàn nhẫn, vung tay lên, con dao trong tay bay ra, ghim vào sau ót gã, máu văng tung tóe.

Anh nói: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng làm việc.

Vương Vỹ thì chạy vào phòng ngủ lục tìm vũ khí của mình rồi mới chạy vào phòng làm việc, thấy anh cầm điện thoại nhíu chặt mày, vẻ mặt khó lường thì hỏi: “Tiêu Ca, có chuyện gì sao ạ?”

“Không gọi được. Có lẽ bọn thợ săn đã đặt thiết bị nhiễu sóng.”

Nói rồi anh đút điện thoại vào túi, định rời khỏi biệt thự rồi gọi cho người của gia tộc. Sau đó lấy từ trong tủ ra một chiếc đai dùng để mang công cụ hỗ trợ đeo cho Vương Vỹ, trên đó đã có sẵn một khẩu súng và một đống băng đạn. Anh hỏi cậu: “Còn nhớ cách dùng chứ?”

Vương Vỹ gật đầu: “Vâng.”

“Tốt!”

Chuẩn bị cho cậu xong, anh kéo ngăn bàn, lấy ra hai khẩu súng, lắp ráp với tốc độ chóng mặt. Cũng đeo đai, vắt súng và một đống băng đạn trên đó, đồng thời còn lấy thêm một con dao găm cùng một ‘chiếc bút’ giống với của Vương Vỹ

Tất cả vũ khí đều được cho thêm bạc, đảm bảo sử dụng để giết người thường hay giết Vampire đều không thành vấn đề.

Vương Vỹ lúc này đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, sân biệt thự rất rộng, nhưng nhìn ra cửa cổng ở phía Tây hoàn toàn không bị trở ngại vì trăng đêm nay rất sáng, đủ cho cậu nhìn thấy những bóng đen kỳ lạ đang tung người nhảy qua cửa sắt, chạy về phía này với tốc độ cực nhanh.

Vương Vỹ run lên: “Tiêu...Tiêu..Ca...! Bên ngoài lại có kẻ tập kích.”

Tiêu Anh đã chuẩn bị xong cho mình, trên tay cầm một khẩu súng được nạp đầy đạn, nghe Vương Vỹ nói liền bước đến bên cửa sổ nhìn. Vừa nhìn sắc mặt liền âm trầm lạnh lẽo, anh kéo tay Vương Vỹ, dẫn cậu chạy ra ngoài.

Những bóng đen kia chạy với tốc độ nhanh chóng mặt, chỉ tích tắc thôi đã từ cửa sắt chạy đến biệt thự, bao vây tất cả cửa ra vào cũng như cửa sổ.

Bọn thợ săn ban nãy xông vào đã sớm phá hỏng vài cửa kính cường lực, những sinh vật đáng sợ kia đã tràn vào từ một vài cửa kính đó, một số khác không tìm được lối vào liền dùng thân mình tông vào cửa, sảnh dưới vang lên tiếng huỳnh huỵch đáng sợ.

Hoàn toàn không có lối ra.

“Có lẽ đây chính là kế hoạch B mà tên kia nói.”

Vương Vỹ nhìn thấy có con đã lần theo mùi máu chạy lên lầu, diện mạo chúng hệt như sinh vật mà cậu gặp trong phòng bếp, mắt chúng đỏ như muốn rỉ máu, không có lông tóc, mặt mũi dị hợm, răng nanh dài nhọn chìa ra khỏi miệng, móng tay cũng vậy.

Những thứ này lẽ ra không nên tồn tại, từ rất nhiều năm về trước, khi hiệp hội quản lý phi nhân loại được thành lập, những ma cà rồng cấp thấp như chúng đã bị thanh trừng gần hết, còn sót lại trên thế giới hầu như cực kỳ cực kỳ ít. Thế nhưng lúc này lại đông như kiến, vồ vập nhào tới như những con zombie chỉ có trên phim. Rõ ràng là một đội quân được nuôi dưỡng để sử dụng như vũ khí sinh vật, kẻ đứng sau hiển nhiên không phải ai khác mà chính là thế lực đang trong giai đoạn đối địch gay gắt với gia tộc họ Lục...

Bây giờ chỉ còn một cách thoát.

Bọn ma cà rồng cấp thấp tràn vào nhà, lần theo mùi máu thơm ngọt mà bám sát phía sau hai người. Đã mấy lần hai người phải quay đầu xử lý bớt.

Tiêu Anh kéo Vương Vỹ chạy vào một căn phòng ở dãy phía đông, anh nhanh tay khóa cửa, đẩy một cái tủ lại chặn cửa. Bọn ma cà rồng phía sau liền đập người vào cửa khiến nó rung lên bần bật. Cách này không thể cầm chân được bao lâu.

Bước đến bên cửa sổ, Tiêu Anh cúi đầu nhìn xuống, đội quân ma cà rồng tràn qua từ cửa chính ở phía tây, phần lớn bao vây khu vực phía tây, gara để xe cũng vậy, nhưng phía đông lại không có một mống nào.

Tiêu Anh  ôm lấy eo Vương Vỹ : “Ôm chặt.”

Không cần anh nói tiếp theo làm thế nào để thoát, Vương Vỹ đã hiểu, cậu có chút sợ độ cao, tay cầm súng vòng lấy cổ anh ôm chặt, nhắm mắt vùi mặt vào hõm vai anh.

Tiếng gió lướt qua bên tai, trong lòng chỉ thầm cầu nguyện bọn họ thành công thoát khỏi vòng vây.

Ký ức đêm hôm đó, Vương Vỹ chôn nó vào một góc trong trí nhớ, thế nhưng chỉ cần hơi nhắc lại thì từng cảnh tượng, từng chi tiết đều có thể hiện rõ trước mắt cậu.

Mùi máu trên người cả hai quá nồng, máu của cậu, máu của bọn thợ săn dính trên người Tiêu Anh. Trong mắt đội quân Vampire được nhận lệnh đặc biệt truy sát bọn họ, cả hai liền trở thành mục tiêu rõ ràng, chỉ thoáng chốc đã bị chúng đuổi kịp, trốn không thoát.

Vương Vỹ không giỏi bắn súng, cái trúng cái không, rất nhanh tiêu hao hết đạn, cậu vứt cả súng chuyển sang dùng kiếm, đối với một đầu bếp, thứ này quả nhiên quen tay hơn.

Tiêu Anh lúc này động tác cứng ngắc vì chất độc ngấm trong cơ thể, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì tới trình độ ngắm bắn của anh, mỗi một viên đạn bắn ra đều xuyên thủng đầu một con.

Nhưng đội quân ma cà rồng tràn vào hết đợt này tới đợt khác, như sóng triều không dứt.

Khuôn viên phía đông rất rộng, biệt thự lại nằm trên một ngọn đồi nhỏ ở ngoại thành, xung quanh là đồng cỏ trải đều, mặt đất bằng phẳng càng tiện lợi cho chúng.

Hai người, làm sao địch nổi một đội quân.

Súng của Tiêu Anh cũng nhanh chóng hết đạn, anh cầm kiếm trong tay, vì mở đường mà thương tích đầy mình.

Vương Vỹ khi đó chỉ cảm thấy đau tới chết lặng, chỉ biết mặc sức vung vẩy thanh kiếm, giết được tên nào hay tên đó, giảm bớt gánh nặng cho anh.

Lúc cả hai sơ hở, một con ma cà rồng vồ tới, móng vuốt nhọn hoắt của nó muốn thọc vào tim Vương Vỹ, Tiêu Anh chỉ kịp nghiêng người kéo cậu, năm ngón tay khô quắt của nó liền cắm vào ngực trái của anh.  

Vương Vỹ hét lên, vung tay chém rơi đầu con ma cà rồng kia, bên tai không còn nghe thấy âm thanh gì, tiếng gào rú của lũ sinh vật ghê tởm cũng biến mất. Tất cả trước mắt như một vở kịch câm.

Một tay cậu đỡ lấy thân mình ngã xuống của anh, một tay điên cuồng chém giết. Vì mạng sống.

Một cú này đánh trúng chỗ hiểm, khiến Tiêu Anh vốn đã là nỏ mạnh hết đà liền không còn sức chiến đấu.

Anh chỉ lẳng lặng ngắm nhìn người đang ôm mình, thì thầm: “Tiểu Vỹ, xin lỗi. Liên lụy em rồi.”

Ngay sau đó, Tiêu Anh buông bàn tay chẳng còn sức lực đó rồi buông xuống hàng mi đang mệt mỏi đó.

Vương Vỹ gào thét không thôi :" “Không! Tiêu Ca, anh tỉnh lại đi, Tiêu Ca! Anh đừng rời xa em mà... Ở lại với em. Em xin anh.”

Người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net