Chương 20_ Phiên ngoại 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Anh theo thường lệ đến đón bé cưng đi ăn tối, Minh Ly đã xử lý xong công việc với đối tác, đưa nhóc Lâm về nhà rồi nhanh chóng quay trở về cương vị tài xế của Tiêu Anh

Minh Ly và Tiêu Anh thường xuyên đến đây, một người được ông chủ của nhà hàng ủy thác quyền quản lý, người còn lại là bạn đời của ông chủ, các nhân viên đã sớm quen mặt, thấy hai người bước vào liền tự động cúi chào.

Cũng không cần bọn họ dẫn đường đi tìm Vương Vỹ, hai người thẳng tiến vào khu bếp, vừa đẩy cửa ra liền thấy nhóm đầu bếp bên trong đang lo lắng thấp thỏm, bếp trưởng cũng nôn nóng muốn đẩy cửa chạy ra ngoài nhưng bất chợt bị Minh Ly cản đường, làm ông thiếu chút nữa thì mắng to.

“Mọi người sao vậy? Cậu Vỹ đâu?”

“Giám đốc Ly!”

Tiêu Anh đi phía sau, hai tay đút trong túi quần, thong thả xuất hiện.

Vừa nhìn thấy anh, cả đám liền nháo nhào kêu: “Ngài Tiêu Anh!”

Anh nhìn lướt một vòng, không thấy bé cưng của mình thì nhíu mày: “Tiểu Vỹ đâu?”

Bếp trưởng đang khẩn trương một chết: “Hai người mau đi theo tôi, ông chủ đang ở phòng riêng trên lầu!”

Dứt lời ông nhanh chóng đi ra ngoài, Minh Ly và Tiêu Anh cũng theo phía sau ông. Nghe ông vừa đi vừa thuật lại sự tình đã xảy ra, cả anh nhân viên phục vụ gầy ốm cũng đi theo, bốn người tiến vào thang máy nội bộ, nhanh chóng lên tầng ba của nhà hàng.

Tiêu Anh nghe xong thì cau chặt mày, trong mắt lóe lên một vệt sáng nguy hiểm.

Lúc này trong phòng riêng, gã khách đang luôn miệng khoe mình giàu thế nào, có tiền ra sao, nắm trong tay bao nhiêu chuỗi nhà hàng gì đó, còn có quan hệ rộng, không chỉ quen biết nhà kiểm nghiệm thực phẩm mà còn quen biết với nhà phê bình ẩm thực.

Vương Vỹ bình tĩnh nhìn gã, gương mặt không có chút cảm xúc gì ngoại trừ khó hiểu. Chuỗi nhà hàng gì đó mà gã nói là ‘rất lớn’ kia cậu chưa từng nghe qua, cậu có thể chắc chắn rằng mấy chuỗi nhà hàng lớn trong nước đều nằm trong tay Tiêu Ca, cậu cũng từng được giao lưu với các bếp trưởng làm ở đó, tuyệt nhiên không hề nghe tới cái tên nhà hàng nào lạ hoắc như vậy.

Còn nhà kiểm nghiệm thực phẩm và phê bình ẩm thực ư?

Mấy năm mở nhà hàng, còn được Tiêu Anh trong tối ngoài sáng nâng đỡ, các mối quan hệ đều đã xây dựng xong hết rồi, cậu còn lạ gì hai mối quan hệ đó. Điều khiến cậu không mở rộng nhà hàng thêm là vì ngại sẽ có quá nhiều công việc quấn thân khiến cậu không thể dành thời gian cho anh nên bảy năm qua nhà hàng vẫn giữ một quy mô nhất định.

Cậu nghĩ có lẽ vì vậy nên khiến gã đàn ông này lầm tưởng rằng cậu chỉ là một ông chủ nhỏ, hoàn toàn không có sức chống lại thế lực ‘tài phiệt’ như gã.

Mà sở dĩ gã để ý đến cậu cũng là vì một lần tới nhà hàng của cậu dùng bữa. Khi ấy cậu khá bận, không kịp đổi trang phục mà mang bữa trưa chạy thẳng đến chỗ Tiêu Anh rồi quay về nhà hàng, khiến gã vô tình trông thấy cậu mặc trang phục đầu bếp đi từ ngoài cửa vào trong.

Dáng Vương Vỹ rất đẹp, nho nhỏ nhưng lại tạo cho người ta cảm giác dẻo dai hữu lực, cộng thêm vòng eo thon gọn và gò mông vểnh, nước da trắng nõn, mặt mũi hồng hào đầy sức sống.

Bản chất gã là một tên biến thái, không biết đã dùng tiền tài và quyền lực cưỡng dâm bao nhiêu thanh niên trẻ rồi. Gã vừa nhìn thấy Vương Vỹ liền thèm muốn chết, chỉ hận không thể bắt cóc cậu về mà chà đạp.

Sau lần đó, gã cho người điều tra lai lịch của cậu, liền biết cậu ngoại trừ làm bếp trưởng thì còn là một trong hai người sở hữu nhà hàng, có điều quyền quản lý của cậu đã được ủy thác cho một gã đàn ông tên là Minh Ly.

Theo tư liệu tra được, Vương Vỹ không có bối phận gì cao, mà Minh Ly cũng vậy. Thân phận bạn đời của con trai trưởng gia tộc họ Tiêu và thân phận Vampire quý tộc – người phục vụ cho nhà họ không phải thứ mà một kẻ phàm nhân như gã muốn tra là tra được.

Còn người sở hữu và quản lý còn lại, nhóc Lâm, bối cảnh lại càng không cần để tâm tới.

Gã liền an tâm, cảm thấy con mồi mình nhắm đến sẽ không cách nào chạy thoát.

“Anh có thể giúp cưng tiến xa hơn, mở rộng nhà hàng, nâng lên cấp độ năm sao cũng không phải khó. Cưng xem, chỉ làm một việc thôi mà có thể được nhiều lợi ích như vậy…”

Vương Vỹ nghe gã luyên thuyên một lúc, mất kiên nhẫn cắt ngang: “Tôi không cần.”

Nói rồi quay lưng muốn ra khỏi phòng, lòng thầm nghĩ cậu nhất định phải tố cáo gã tội quấy tình dục, nghĩ đến cái tay kia chạm vào người mình, Vương Vỹ chỉ hận không thể chạy về nhà, tắm rửa sạch sẽ một trận, sau đó lao vào lòng Tiêu Anh Ca của mình mà cọ cọ, xóa tan cảm giác khó chịu kia.

“Đứng lại đó!”

Vương Vỹ quay đầu liếc gã một cái. Cửa sau lưng đột nhiên bật mở, một gã vệ sĩ khác đang canh chừng bên ngoài bất ngờ tập kích, tóm chặt lấy Vương Vỹ muốn khống chế cậu.

Vương Vỹ không chút hoảng hốt, cậu đưa tay ra sau tóm lấy cổ áo tên vệ sĩ, nghiêng người, vật mạnh qua vai, khiến hắn ngã lên bàn, đầu đập vào cạnh bàn, chén đĩa xung quanh thì rơi vỡ loảng xoảng, sau đó còn tức giận tung chân đá vào bụng hắn khiến hắn co quắp lại.

Từ sau đêm tập kích bảy năm trước, nếu không gặp phải ma cà rồng cấp thấp, Vương Vỹ rất có tự tin mình sẽ không chịu thiệt.

Gã khách không ngờ trông Vương Vỹ gầy ốm như vậy mà lại có sức đến thế, gã cho rằng ban nãy cậu hạ gục được vệ sĩ của mình chỉ là do ăn may mà đánh trúng hạ thân. Nào biết…

Nhưng gã chỉ sửng sờ một lúc, thấy Vương Vỹ muốn bước ra ngoài thì hét lớn: “Nếu không lên giường với tao thì cứ chuẩn bị tinh thần cái nhà hàng nhỏ như cái lỗ mũi này sập tiệm đi!”

Cùng lúc đó, thang máy bên ngoài ‘ting’ một tiếng, cửa thang vừa mở ra thì người bên trong đã nghe thấy tiếng hét hùng hồn như vậy.

Cộp cộp cộp.

Tiếng đế giày nện xuống sàn vang lên. Hành lang ngoại trừ tiếng giày thì yên ắng lạ thường.

Tiêu Anh thong thả bước đến căn phòng riêng lúc này đã mở toang cửa, nheo mắt nhìn quanh phòng, trong mắt là vẻ khát máu chợt lóe qua mà không ai kịp bắt được.

Chỉ có Minh Ly đứng gần nhất là hiểu rõ anh, không cần nhìn cũng biết anh lúc này đang nghĩ gì, thật không rõ là kẻ thiểu năng nào nói ra cái câu đó với bạn đời của anh.

Minh Ly cảm thấy, sắp tới mình lại phải bận việc nữa rồi.

Gã khách thấy Tiêu Anh bước vào thì giật mình, gã biết người này, gần như là ông trùm đứng trên đỉnh của nghành nhà hàng khách sạn trong nước, là đối tượng mà bất cứ kẻ nào như gã cũng muốn quỳ liếm cầu được anh nâng đỡ. So với vị trí của anh, thứ như gã chỉ là con tép riu.

Không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây, nhưng nghĩ có lẽ chỉ là đến dùng bữa, vừa đúng lúc bị gã lớn tiếng làm phiền.

Nghĩ vậy, gã bày ra bộ dáng hèn mọn, cười giả lả đi qua làm thân. Thật ra địa vị của gã trong nghành so với một số người khác thì đúng là cao đó, trong một vài tiệc xã giao cũng từng hai lần nói chuyện với Tiêu Anh. Gã cho rằng chỉ hai lần nói chuyện đó thì mình đã có ‘quen biết’ với anh.

Niềm nở chạy qua chỗ anh hỏi: “Ngài Tiêu, ngài cũng tới đây dùng bữa sao? Ôi tôi còn tưởng ngài chỉ lui tới ở những nhà hàng cao cấp thôi.”

Tiêu Anh không thèm bố thí cho gã một ánh mắt, anh chỉ nhìn Vương Vỹ, thấy cậu không làm sao thì thầm nhẹ nhõm trong lòng.

Mà gã khách lại nghĩ khác, gã cho rằng anh cũng để ý đến Vương Vỹ, quả thật, Vương Vỹ trông ngọt nước như vậy, có ai mà không thèm.

Gã lại giở cái giọng cười hềnh hệch của mình ra: “Ngài Tiêu, trước mặt ngài đây là đầu bếp kiêm ông chủ nhà hàng này, các món ăn ngon lắm, người lại đẹp…”

Tiêu Anh chướng tai cái giọng điệu như thể giới thiệu mặt hàng kia, liếc nhìn gã một cái, cất giọng: “Ai vậy? Quen biết gì tôi à?”

Nụ cười của gã sượng cứng, mặt mũi méo xệch. Gì đây? Không nhớ mình?

Quả thật, loại tôm tép như gã không bao giờ lọt vào trí nhớ của Tiêu Anh, anh chỉ chăm chăm bước về phía bé cưng của mình, muốn kéo cậu vào lòng kiểm tra xem có bị thương ở đâu hay không, nhìn hiện trường xung quanh liền biết vừa nãy đã xảy ra ẩu đả.

Gã khách tuy bị hố một trận, nhưng có vẻ da mặt gã rất dày, gã đi qua, sáp sáp lại gần Tiêu Anh, miệng không ngừng nói cái gì mà nhà hàng này làm ăn rất tốt, nếu có thể thu mua thì tuyệt đối sẽ không lỗ,… Gã vừa nói vừa cười đê tiện nhìn Vương Vỹ, thầm nghĩ trong đầu, thấy chưa, gã quen biết với ngài Tiêu Anh, ai bảo không chịu lên giường với gã, giờ thì cứ chờ người ta thu mua nhà hàng của mình đi!

Gã còn nói: “Nếu ngài muốn người này cũng được, vốn dĩ là tôi muốn nhưng nếu ngài Tiêu mở miệng, tôi chắc chắn sẽ cam tâm nhường lại.”

Bốp!

Gã khách bất thình lình bị đánh văng ra, đập người vào bức tường đối diện mạnh đến thổ huyết. Gã rên lên một tiếng, cảm giác xương mình muốn gãy, nội tạng thì muốn nát. Không hiểu ra sao mà trợn ngược mắt nhìn người đàn ông cao lớn ở phía đối diện, trên mặt vẫn còn in hằn một dấu tay to tướng.

Tiêu Anh chẳng buồn liếc mắt thêm nữa, anh rút khăn tay trong túi áo ra lau lau cái tay vừa tát bay gã, hừ một tiếng: “Cái Thứ rác rưởi từ đâu ra, thật bẩn thỉu!”

Lau xong anh vứt luôn cái khăn tay, bước đến chỗ Vương Vỹ vẫn còn đang ngây người kể từ khi nhìn thấy anh.

Anh ôm lấy mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Bảo bối của tôi, sao thế?”

Vương Vỹ bị dáng vẻ ngầu bá cháy của anh đốn quỵ, tim đập bang bang trong ngực, chỉ biết há há miệng nhưng không nói được câu nào.

Tiêu Anh cười khẽ, cúi đầu ngậm lấy môi cậu mút mát một lúc, đợi khi cậu hoàn hồn thì mới thả ra: “Có bị thương ở đâu không?”

Vương Vỹ ngại ngùng che môi, lắc lắc đầu: “Dạ, dạ không.” Minh Ly và bếp trưởng vẫn còn ở phía sau nhìn kìa.

Minh Ly tỏ vẻ, bảy năm, tôi cũng đã quen rồi, phu nhân không cần phải ngại.

Bếp trưởng tỏ vẻ, đột nhiên cảm thấy nhớ vợ mình.

Về phần anh chàng phục vụ, cả người nhỏ thó nên Vương Vỹ không trông thấy anh ta. Anh ta chỉ biết đỏ mặt, nhưng cũng tỏ vẻ, từ khi vào làm ở đây, chưa bao giờ ngừng ăn cẩu lương.

Gã khách trợn mắt thấy người đàn ông quyền lực kia dịu dàng ôm hôn ‘con mồi’ của gã, rùng mình một cái, mặt tái xanh, nếu như những gì gã đang nghĩ trong đầu là thật… vậy thì gã xong đời rồi.

Hóa ra, người bạn đời mà con trai trưởng của gia tộc này chọn lựa là nam, hóa ra còn là một đầu bếp nhỏ không bao nhiêu tiếng tăm.

Lại nói, từ khi cưới nhau, Tiêu Anh che giấu thân phận bạn đời của mình vì đề phòng những kẻ có mưu đồ không rõ trong giới phi nhân loại lẫn nhân loại (thợ săn ma cà rồng). Đó là lý do mà suốt quãng thời gian qua không ai biết mặt mũi vợ anh ra sao, khó trách gã sẽ chọc nhầm ổ kiến lửa.

Gã cố hết sức bò lại chỗ Tiêu Anh, muốn ôm lấy chân anh mà cầu xin nhưng còn chưa kịp chạm tới thì đã bị một cái chân thon dài đạp cho bay ra lần nữa.

Vương Vỹ ghét nhất là những thứ bẩn thỉu này chạm vào Tiêu Anh Ca của cậu. Không cho!

Tiêu Anh thương yêu hôn hôn hai má phúng phính hồng hào của cậu, nói: “Hôm nay chúng ta ăn tối ở nhà nhé!”

“Dạ, em nấu cho anh.”

“Cùng nấu.”

“Dạ!”

Tiêu Anh ôm lấy eo nhỏ của cậu, thong thả bước ra ngoài, trước khi đi còn ra hiệu cho Minh Ly: Anh biết phải làm gì rồi đó.

Minh Ly cười, nhếch miệng: Sếp cứ yên tâm.

Có bao giờ mà anh thất trách trong những việc xử lý ‘rác rưởi’ chứ! Bảy năm qua, rác rưởi dòm ngó phu nhân không phải là ít, tất cả đều bị Tiêu Anh âm thầm ra lệnh diệt sạch rồi.

***

Tiêu Anh ngồi ở ghế lái, lúc dừng đèn đỏ thì nghiêng đầu nhìn Vương Vỹ ngồi bên cạnh nãy giờ cứ nhích qua nhích lại như dưới mông có gai.

Anh hỏi: “Sao vậy?” Thuận tiện đưa tay sang nắm lấy tay cậu.

Vương Vỹ liền ngồi nhích qua phía anh, ỉu xìu nhìn anh, miệng mấp máy: “Ban nãy, gã có chạm vào em…”

Cảm giác ghê tởm đó bay nãy còn chưa cảm thấy quá nhiều, nhưng không hiểu sao từ lúc ngồi lên xe, bầu không khí yên ắng trong xe làm cậu cảm thấy mông mình như vẫn còn bị ai đó sờ soạng.

Tiêu Anh nheo mắt lại, đèn xanh vừa bật anh liền đạp ga chạy đi, bàn tay đang cầm tay Vương Vỹ bỗng siết chặt.

Vương Vỹ cũng cúi đầu mím môi.

Xe quẹo vào một khúc đường vắng vẻ rồi bỗng nhiên dừng lại.

Vương Vỹ ngó dáo dác ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy anh?”

Tiêu Anh kéo tay cậu: “Qua đây.”

“Dạ?!” Không hiểu ra sao nhưng cậu vẫn chen qua ghế lái, ngồi lên đùi anh.

Anh nheo mắt quan sát cậu, môi mỏng khẽ hé, hơi thở nguy hiểm lập tức tràn ra, trầm giọng hỏi: “Hắn sờ chỗ nào của em?”

Nãy giờ anh biết cậu ngồi không yên, quả nhiên là có chuyện gì đó, dáng vẻ cậu thế này rõ ràng không phải chỉ chạm tay chạm chân bình thường.

Vương Vỹ khó chịu kéo kéo thắt lưng.

Tiêu Anh tức giận, anh siết chặt tay, ôm sát cậu vào lòng, bàn tay to lớn ôm gọn lấy nơi đũng quần của cậu, cảm giác vật nhỏ mềm mại đang nằm im bên trong, nghĩ tới có người dám chạm vào đây anh liền nổi đóa, gằn giọng: “Hắn dám chạm vào chỗ này?”

Vương Vỹ cũng bị anh dọa xanh mặt, vội vàng lắc đầu: “Không phải ạ.”

Sau đó hơi nhổm mông lên, cạ cạ gò mông đầy đặn của mình lên đùi anh, trong giọng nói mang theo chút uất ức và hờn giận: “Gã bóp mông em…”

Tiêu Anh không nói hai lời, đẩy cho ghế nằm dài xuống, xoay người đặt cậu dưới thân, chỉ trong chớp mắt đã lột sạch sẽ quần áo vướng bận trên người cậu.

Hai tay luồn xuống dưới nắm lấy gò mông cậu không ngừng xoa nắn, động tác thô bạo nhưng vẫn không làm đau Vương Vỹ

“Tôi sẽ tẩy sạch em!”

“Ưm!”

Môi bị người mạnh mẽ xâm chiếm, Vương Vỹ rên một tiếng, hai tay bám trên vai anh, ngoan ngoãn mặc cho anh càn quét khắp miệng mình rồi liếm láp cả cơ thể mình, không bỏ sót một tấc da thịt nào.

Tiêu Anh như thề phải tắm cho cậu bằng nước miếng vậy, liếm khắp người cậu, thi thoảng còn động tới răng nanh cắn vài phát tạo dấu răng mới chịu, nhất là hai cánh mông bị tên khốn kia đụng chạm.

Vương Vỹ bị anh cắn đau mà thút thít, đáng thương quay đầu cố nhìn mông mình, mơ hồ thấy một đống dấu răng và dấu hôn chi chít trên đó.

Thế nhưng…

“Hết khó chịu chưa?”

Gật gật đầu, mềm mại đáp: “Dạ rồi.” Giọng vẫn còn hơi thút thít.

Vương Vỹ mút mát sau gáy cậu: “Đau?”

“Dạ, đau… nhưng, nhưng mà, em thích như vậy. Anh chạm vào em, cảm giác kia liền hết.”

Tiêu Anh lúc này mới dịu dàng trở lại, chậm rãi tạo dấu hôn trên cơ thể mê người dưới thân, vừa hôn vừa nói: “Sau này không được gặp riêng những loại người như thế.”

“Dạ.” Ngoan ngoãn đáp.

“Nếu lại có kẻ nào như vậy, em trực tiếp tống cổ ra khỏi nhà hàng cho tôi, không được nhân nhượng.”

“Dạ.” Ngoan ngoãn đáp.

“Nếu còn xảy ra lần nữa tôi sẽ cho vệ sĩ theo sát em 24/24.”

“Dạ, em hứa mà.” Mềm mại cam đoan.

“Thật muốn nhốt em ở nhà!”

“Ưm ~” Cánh mông bị tách ra, để lộ hậu huyệt màu hồng nhạt ẩm ướt. Tiêu Anh không ngừng liếm láp nó, thỉnh thoảng đẩy lưỡi vào trong khiến Vương Vỹ cong cong mấy ngón chân lại.

Tuy nói vậy nhưng Tiêu Anh không nỡ nhốt bé cưng của mình trong nhà, nhìn cậu vui vẻ bay nhảy cũng là một loại hạnh phúc mà, không phải sao?

Vương Vỹ bị anh liếm đến động tình, cả người đỏ ửng, hai má như xuất huyết, thấy anh cứ trêu chọc mình mãi, bèn chủ động quấn đôi chân dài lên hông anh, ngại ngùng cọ mông vào đũng quần đã phồng to: “Anh, mau cho em. Có được không?”

Có được không? Còn phải hỏi sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net