Chương 3: Cơm Gà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Vỹ có một quán ăn nhỏ, là của cha mẹ cậu để lại sau khi qua đời vì một vụ tai nạn giao thông. Khi đó cậu phải nghỉ học đại học để quản lý quán ăn của nhà mình.

Lúc ấy quán khá nhỏ, cậu vất vả mấy năm mới được như bây giờ, quán ăn mở rộng thêm, ngày càng đắt khách.

Hôm nay vẫn là một ngày đông đúc như thường lệ. Các nhân viên bận luôn tay luôn chân.

Vương Vỹ vừa kết thúc một tuần ‘bế quan’ nghĩ món mới, vừa đi xuống lầu liền nghe có người gọi: “Anh chủ!” Đó là một cậu thanh niên với khuôn mặt trẻ con, thân đeo tạp dề đứng trong khu vực bếp.

Vương Vỹ đi qua: “Làm sao?”

“Gia vị bí truyền của anh sắp hết rồi! Sáu loại luôn! Anh ‘xuất quan’ đúng lúc quá, nếu không chắc em phải chạy lên nhà anh đập cửa rồi!”

Nhà Vương Vỹ nằm ở tầng trên, tầng dưới thì dùng để mở quán.

“Ừ. Để anh làm thêm.”

Bây giờ Vương Vỹ không cần phải nhọc công về việc nấu nướng và phục vụ của quán nữa, đã thuê đủ nhân viên rồi. Việc của cậu chỉ còn tìm kiếm và kiểm tra nguồn nguyên liệu tươi ngon, đích thân phối chế các loại gia vị mà cha mẹ cậu hay gọi là ‘bí truyền’, cuối cùng là kiểm tra sổ sách, thỉnh thoảng thì nghĩ món mới cho thực đơn rồi dạy đầu bếp của mình làm.

Vương Vỹ xắn tay áo, đeo tạp dề, bắt đầu bận rộn trong khu bếp. Hết một lúc sáu loại gia vị đúng là hơi kẹt.

Cả tuần nay cậu rúc trong phòng không ngừng tìm ý tưởng cho món mới. Cách mà Vương Vỹ tìm ý tưởng hơi lạ, thông thường người ta phải đi đây đi đó đổi gió mới ra được ý tưởng mới, còn cậu thì cứ tự nhốt mình trong nhà.

Chừng nửa tiếng sau có một nhân viên phục vụ đi vào: “Anh trai cơm gà tới rồi!”

Cậu thanh niên mặt trẻ con cười ha ha: “Lại một suất cơm gà cho ảnh nữa hả?”

“Ừa!”

Vương Vỹ đang phối gia vị nghe vậy thì ngẩng đầu, lấy làm lạ: “Sao thế?”

“Ui, anh chủ xuất quan rồi!” Nhân viên phục vụ vừa rồi không để ý tới Vương Vỹ đang cúi đầu phối gia vị, vừa nghe tiếng liền hớn ha hớn hở kể chuyện: “Tuần nay anh không xuống quán nên không biết đâu. Có một anh đẹp trai mặc vest đeo kính ngày nào cũng tới mua cơm gà, mỗi ngày còn mua hai bữa. Em biết cơm gà của quán chúng ta là số dách, nhưng ăn thế mà không ngán em cũng phục!”

Vương Vỹ mở to mắt, ngạc nhiên chớp chớp. Đúng là chưa từng có vị khách nào ăn mãi một món suốt cả tuần như thế.

Cậu thiếu niên đang chuẩn bị làm suất cơm gà chợt hét lên: “Chết chết, hết nước sốt rồi, anh Vỹ mau giúp em một tay!”

“Để anh làm suất cơm này cho.”

Cứ mỗi lần Vương Vỹ rúc trong phòng một thời gian là quán ăn của cậu chắc chắn sẽ có một buổi vội đến cắm mặt vì gia vị mà cậu đích thân phối hết sạch – cho dù trước đó cậu có chuẩn bị sẵn một mớ.

Vương Vỹ nhanh chóng chuẩn bị xong phần cơm, bây giờ chỉ cần nước sốt nữa là xong, cậu xoay người làm nước sốt cho món cơm gà, quá trình cũng không lâu, cậu khuấy khuấy nồi nước sốt, sau đó rưới lên cái đùi gà vàng óng, một bước cuối cùng nhưng rất quan trọng này làm hộp cơm gà trông càng thêm hấp dẫn.

Phải, món cơm gà của cậu nổi tiếng là nhờ thứ nước sốt độc nhất vô nhị này, phần lớn gia vị của nó là do cậu tự phối ra. Nên món này rất được hoan nghênh… thế nhưng, có một vị khách nhiệt tình ăn nó cả tuần như vậy, Vương Vỹ cũng thật là xúc động, tự tay đóng gói hộp cơm gà, mang ra giao tận tay.

Người nọ quả thật giống như cô bé nhân viên kia nói, thân mặc tây trang hết sức chỉnh chu, đeo kính viền vàng, vừa nhìn liền biết là thành phần tinh anh của xã hội. Đứng trong quán cơm bình dân của cậu quả thật như hạc giữa bầy gà, rất nổi bật.

Cô bé nhân viên lanh lợi kia hớn hớ giới thiệu: “Anh trai cơm gà, đây là anh chủ của tụi em đó, hôm nay ảnh đích thân xuống bếp làm cho anh nha~”

Người nọ nghe vậy thì nở nụ cười thân thiện, bắt tay cậu: “Hóa ra ông chủ còn trẻ như vậy. Nhưng tay nghề lại rất xuất sắc”

Vương Vỹ nghe vậy thì ngượng ngùng cười: “Anh quá khen rồi.” Nói rồi đưa phần cơm cho người nọ.

Người nọ đẩy mắt kính, nhận lấy phần cơm, liếc nhìn thấy cô bé nhân viên đang che miệng cười khúc khích, thở dài: “Thật ra tôi là mua cho ông chủ của tôi, anh ta ăn được một lần liền nghiện luôn.”

Cô bé phục vụ và Vương Vỹ ngạc nhiên, lòng thầm nói hóa ra người có khẩu vị lạ là ông chủ của người ta.

Nhìn vẻ mặt của vị tinh anh nọ, trông cứ như anh ta khá khổ sở và ngượng ngùng khi bị hiểu lầm là ‘anh trai cơm gà’. Vương Vỹ nở nụ cười, cúi chào anh ta: “Hoan nghênh anh lần sau lại tiếp tục ủng hộ quán của chúng tôi.”

Người nọ gật gật đầu: “Ừ, ông chủ của tôi chắc vẫn chưa ngán đâu.”

_____________________

Sau khi mua xong cơm gà, trợ lý Triệu nhanh chóng lên xe rời đi, trở lại công ty đưa thức ăn cho sếp.

Cộc cộc

“Vào đi.”

Trợ lý Triệu đẩy cửa vào, Tiêu Anh  đang lật xem văn kiện thấy trợ lý của mình đã trở lại, trên tay còn có một hộp cơm, liền đánh dấu văn kiện rồi để sang một bên. Đi qua bắt đầu dùng bữa.

Trợ lý Triệu thấy sếp mình ung dung ngồi xuống, lại ung dung mở hộp cơm ra, mùi thơm liền bay khắp phòng… Tuy thơm đó, ngon đó, nhưng ngửi suốt một tuần liền, anh ta đã sắp chịu không nổi: “Sếp à, nếu còn tiếp tục ăn cơm gà nữa thì gà sẽ tuyệt chủng mất.”

Tiêu Anh chỉ lạnh nhạt liếc anh ta một cái, cầm dĩa lên bắt đầu xẻ cái đùi gà mà ăn. Ừm… hình như ngon hơn bình thường!

Trợ lý Triệu nhìn mà ngán thay cho ông sếp quái thai của mình, cố kiềm chế xúc động muốn nôn, nói: “Hôm nay ông chủ quán cơm tự tay làm cho anh đó. Chúc anh ngon miệng. Tôi xin phép ra ngoài trước!”

Nói rồi trợ lý Triệu chỉ muốn thoát khỏi mùi cơm gà làm anh ngán tới cổ lập tức bỏ chạy ra khỏi phòng, để lại một mình ông sếp quái thai còn đang ngạc nhiên vì lời nói của mình.

Đúng vậy, sau cái đêm xuân ngọt ngào kia, Tiêu Anh đã biết Vương Vỹ là chủ của một quán ăn nhỏ, món ăn của cậu được rất nhiều người yêu thích, thế nên quán tuy nhỏ nhưng đắt khách, người ở khu này đều biết tới quán cậu.

Ngày hôm sau anh mới bảo trợ lý Triệu đi mua cho mình.

Điều này còn từng khiến các trợ lý của anh phải trợn tròn mắt nhìn anh với vẻ mặt kinh dị. Bọn họ thật sự không hiểu tại sao hôm nay sếp mình lại muốn ăn cơm của một quán ăn bình dân, trong khi đó bình thường anh đều ăn đồ của nhà hàng cao cấp.

Phải nói khẩu vị của anh rất kén chọn, thế nên vị trợ lý tên Văn Triệu kia đã phải vì bữa cơm hằng ngày của anh mà vắt hết óc suy nghĩ để phục vụ. Bấy giờ đùng một cái, anh bảo đi mua cho anh một suất cơm gà bình dân… Thử hỏi ai mà không kinh ngạc cho được.

Điều đáng sợ hơn là anh còn ăn duy nhất một món suốt cả tuần, bất kể bữa trưa hay bữa tối.

Vốn Tiêu Anh định tới quán Vương Vỹ ăn, nhưng công việc quấn thân, không thể chạy tới chỗ cậu được, bèn bảo trợ lý Triệu đi thay.

Anh cũng biết bình thường Vương Vỹ không đích thân nấu nướng mà chỉ phối gia vị cần thiết thôi, nhưng như vậy với anh cũng được rồi. Hôm nay nghe nói Vương Vỹ tự tay làm khiến anh rất vui vẻ… Hưm, công việc đã xử lý gần xong, có lẽ tối nay anh có thể tìm đến chỗ cậu một phen, cũng đã một tuần rồi, thật nhớ bảo bối của anh quá!...

Vừa ăn vừa nghĩ đến đêm xuân ướt át kia, lại nhớ tới dòng máu thơm ngọt chảy trong miệng mình khi đó, ừm, thức ăn em ấy làm và cả em ấy đều thật ngon, rất hợp khẩu vị của mình.

Tiêu Anh liếm môi, trong mắt có một tia sáng chợt lóe, đã một tuần, lần đó vì sợ cậu mệt mỏi nên anh chỉ hút một chút máu, không nhiều, từ hai ngày trước đã bắt đầu thấy đói, anh cũng không còn khẩu vị gì với các loại máu khác, ngay cả của người hiến máu cũng vậy. Đêm nay mà không gặp bảo bối chắc anh sẽ đói chết!

Ghim một miếng thịt gà trắng phau, lớp da bên ngoài thì vàng óng, còn dính nước sốt đỏ thơm ngào ngạt, cho vào miệng chậm rãi thưởng thức.

Lại nói, có lẽ người bình thường sẽ thấy thật kỳ lạ khi nghe bảo Vampire cũng ăn thức ăn của con người, chẳng phải trong truyền thuyết bọn họ chỉ uống máu thôi sao? Ừ thì đó cũng chỉ là truyền thuyết, là truyền lại bằng lời, chắc chắn sẽ có sai sót.

Thật ra, Vampire vẫn có thể ăn thức ăn của con người, chỉ là chúng không thể giúp họ no bụng, phần lớn Vampire bây giờ ăn thức ăn của con người là để thưởng thức mỹ thực, như một kiểu giải trí trong cuộc đời ngàn năm của bọn họ. Ngoài ra việc ăn thức ăn bình thường còn là để che mắt thiên hạ, nhưng dù có ăn nhiều cách mấy thì một khi thiếu máu tươi, Vampire vẫn sẽ đói bụng.

Vấn đề máu tươi đối với các gia tộc Vampire không phải chuyện gì lớn, bọn họ đều có những người hiến máu riêng biệt phục vụ cho gia tộc. Nhưng Tiêu Anh từ sau ngày nếm được mùi vị của Vương Vỹ, anh đã không thể sử dụng máu của ai khác nữa rồi.

Khi Vampire gặp phải ai đó khiến họ nhịn không được muốn đến gần, muốn liếm láp, muốn nhấm nháp mùi vị, khi máu của ai đó trở nên đặc biệt một cách độc nhất đối với một Vampire. Thì đó chính là lúc họ tìm được bạn đời của mình.

Thế nên, bây giờ cũng chỉ có Vương Vỹ là đút no được Tiêu Anh thôi.

______________________

Hôm nay Vương Vỹ còn phải ra chợ tìm nguyên liệu cho món mới, định mua một ít về làm cho nhân viên của mình ăn thử rồi mới đưa vào thực đơn chính của quán ăn, cậu phải dạo khá nhiều chỗ trong khu chợ mới tìm được nơi cung cấp nguyên liệu hợp ý mình.

Về tới nhà, Vương Vỹ chiếm một khu bếp nhỏ, nhanh tay làm ra món cá hồi sốt cam chua ngọt rồi gọi mọi người tới nếm thử.

Cậu thanh niên mặt trẻ con còn đang đứng bếp phải làm cho xong phần của một vị khách mới rảnh tay, vừa làm vừa la lối bảo mọi người phải để phần lại cho cậu. Cuối cùng cái chảo cá hồi kia cậu chỉ ăn được có chút xíu, mặt xị một đống nhõng nhẽo đòi Vương Vỹ làm thêm.

Vương Vỹ cười ha ha xoa đầu cậu nhóc bảo ngày mai sẽ làm.

Vương Vỹ không biết, dáng vẻ tươi cười của mình rơi vào một ánh mắt nào đó, ánh mắt kia đã nhìn cậu chằm chằm không buông kể từ khi cậu vừa đi chợ về, cậu đứng ở bất kỳ cái góc nào trong quán cũng không tránh khỏi được. Nhưng ánh mắt ấy lại không có chút nguy hiểm nào, cũng không gây khó chịu, mà chứa đầy dịu dàng, còn có chút cưng chiều nho nhỏ.

Tiêu Anh ngồi trên một chiếc xe đang đậu trong góc tối ở con phố đối diện, nhìn Vương Vỹ vui vẻ đem đồ mình nấu cho các nhân viên ăn thử, lúc được bọn họ khen còn ngượng ngùng cười, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Lòng thầm nghĩ: Có nên mở cho em ấy một cái nhà hàng không?

Vương Vỹ ở bên kia chợt cảm thấy có gì đó là lạ, bất ngờ quay đầu nhìn ra ngoài, nhưng người đi đường bên ngoài vẫn ung dung thong thả đi ngang qua, có người dừng lại một chút nhìn vào trong quán dường như đang suy nghĩ xem hôm nay có nên ăn ở đây không, ăn món nào?

Gì vậy nhỉ? Vương Vỹ gãi gãi đầu, sao lại có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, không khó chịu nhưng… hơi lạ. Ảo giác sao?

Chờ khi khách trong quán về hết, Vương Vỹ cùng mấy đứa nhân viên dọn dẹp xong cũng đã hơn mười giờ. Cậu thanh niên mặt trẻ con kia ra về sau cùng, còn giúp Vương Vỹ sắp lại bàn ghế. Trước khi về nó đột nhiên hỏi:

“Anh, vết thương của anh sao rồi?”

Vương Vỹ đang khom người lau bàn, không hiểu ra sao mà ngẩng đầu nhìn nó: “Hửm? Vết thương gì?”

Cậu ta chỉ chỉ cổ mình: “Hai cái lỗ trên này nè. Hôm bữa còn nghe anh nói có hơi nhức.”

“A.” Vương Vỹ sực nhớ, theo bản năng mà giơ tay sờ sờ, màu da nơi đó bây giờ hồng hồng, lớp thịt non vừa lên làm cậu có chút ngứa, nhịn không được mà gãi gãi: “Lành rồi, đang lên da non nên hơi ngứa.”

“Ừm. Hai cái lỗ đó trông sâu hoắm, em còn sợ anh bị nhiễm trùng. Ngủ nghê cẩn thận xíu, làm thế nào mà để đinh vít cắm vào vậy chứ?”

Vương Vỹ phì cười: “Cái gì mà đinh vít cắm vào? Dù có thật là bị đinh ghim trúng thì anh cũng đã tiêm ngừa uốn ván rồi, em không cần lo.”

Đúng vậy, ngày Vương Vỹ phát hiện trên cổ mình có hai cái lỗ máu, chạm vào còn nhức nhối, cậu đã lập tức đi tiêm ngừa uốn ván.

Kể cũng lạ, cậu đã nghĩ nát óc nhưng vẫn không nghĩ ra được làm sao trên cổ mình lại có hai cái lỗ. Hôm đó đi bệnh viện về, cổ áo không cài kỹ, bị nhóc Lâm đang đứng bếp thấy được, liền nhận định trong lúc ngủ cậu không cẩn thận đập cổ trúng cây đinh… còn là hai cây một lượt, thật là một giả thiết kỳ lạ.

“Được rồi, đã hơn mười giờ, em mau về đi, đi đường cẩn thận nhé.”

“Vâng.”

Vương Vỹ nhìn theo bóng dáng nhóc Lâm rời đi, đầu óc lại bay khỏi chốn này. Nhắc tới vết thương trên cổ là cậu lại nhớ tới cuộc tình một đêm ngày đó.

Vương Vỹ nâng tay sờ sờ cổ, lòng thầm nghĩ, có lẽ hôm nay cậu nên tới quán bar đấy lần nữa, nếu gặp được anh… Hầy, nhưng mấy ngày trước đêm nào cậu cũng tới mà vẫn không gặp được, có lẽ anh ấy chỉ tình cờ đến một hôm chứ đó không phải nơi mà anh thường lui tới… Cũng có thể là anh ấy bận rộn, phải, hôm đó anh còn bận đồ tây, chắc chắn là tầng lớp tinh anh, làm sao ngày nào cũng rảnh rỗi chạy tới quán bar chứ.

“Ồ, quán đóng cửa rồi sao?”

Suy nghĩ của cậu bị một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên cắt đứt. Vương Vỹ vừa nghe thấy giọng nói kia thì sững sờ, đờ người ra một giây đồng hồ, ngay sau đó quắt phắt đầu lại, hai mắt trợn to.

Trước mặt cậu là người đàn ông nọ, thân hình cao ráo trong bộ tây trang đen, đôi giày da bóng loáng, tóc mái vuốt ngược ra sau, gọn gàng và tri thức. Trong mắt là ý cười dịu dàng quen thuộc.

Cậu lắp bắp: “A, anh… anh, anh…”

Tiêu Anh cười khẽ, tiến tới trước mặt cậu, nhìn xuống đôi mắt còn đang trợn to kia, bóng dáng của anh chiếm trọn trong đôi mắt đó, nhẹ nhàng gọi tên cậu: “Vương Vỹ.”

“Anh, anh, Tiêu Anh!”

“Ừ, rất vui được gặp lại em.”

Vương Vỹ thật muốn ôm tim ngất xỉu tại chỗ. Người đàn ông mà cậu tương tư cả tuần nay, người mà cậu phải vò đầu bứt tai không biết làm cách gì để gặp lại kia cứ thế xuất hiện, không chút báo trước, làm cậu vui tới suýt nữa không kiềm được mà nhào lên ôm chầm lấy anh. Cảm giác trúng tiếng sét ái tình chính là tương tư tới phát điên như vậy.

Tiêu Anh cười khẽ, bé con này phản ứng như vậy là nhớ mình lắm sao? Xem, nét nhộn nhạo đã hiện hết trong đáy mắt.

Sau khi mừng rỡ, Vương Vỹ vội lấy lại tinh thần, có chút căng thẳng hỏi: “Anh tới đây ăn sao?”

Tiêu Anh ngước nhìn biển tên quán ăn Vỹ Vỹ đã tắt đèn, sau đó lại nhìn vào dãy bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn, đèn bên trong cũng đã tắt bớt, giọng nói có chút tiếc nuối: “Ừ, nhưng hình như quán đóng cửa rồi.”

Vương Vỹ sửng sốt, cúi đầu ngại ngùng nói: “Ừm, thật ra đây là quán của em…” Sau đó như chợt nghĩ tới cái gì, liền ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tiêu Anh cậu nói tiếp: “Nhưng mà vẫn có thể phục vụ cho một vị khách nữa, nhìn anh thế này chắc là vừa trở về từ công ty đi, tăng ca vất vả, để em làm bữa khuya cho anh coi như mời anh nhé!” Nói tới đó Vương Vỹ bỗng đỏ mặt, lại lắp bắp: “Dù… dù sao, ngày hôm đó cũng là anh trả tiền. Hôm nay để em mời anh đi… Được không ạ?”

Tiêu Anh nhoẻn miệng cười, lại dùng thứ nhan sắc phạm quy của mình làm đầu óc Vương Vỹ rối bời: “Được.”

Niềm vui tới quá bất ngờ, cậu hoàn toàn không nghĩ mình còn có cơ hội gặp lại người này, ấy thế mà người nọ lại đích thân tới quán của cậu ăn khuya, trùng hợp như vậy cậu có thể xem nó như duyên phận không?

Vương Vỹ vui vẻ nấu món cá hồi sốt cam mà mình vừa nghĩ ra, cũng là món lúc chiều đi chợ mua nguyên liệu về làm thử cho nhóm nhân viên của mình. Ừm, bọn họ đều khen rất ngon, lạ miệng, cũng không nhiều dầu mỡ, thích hợp dùng để ăn khuya, nhất là với những ai thường xuyên thức khuya như anh Tiêu đến tận giờ này mới tan làm thì chắc chắn sẽ ngủ trễ, nên ăn cá.

Vì lúc nãy đã phối gia vị để làm sốt cam rồi nên bây giờ cậu làm khá nhanh, chỉ mấy chốc đã xong, cậu còn đặc biệt cắt lát cam thành hình trái tim đặt bên cạnh miếng cá để trang trí, nhưng nghĩ lại hình như lộ liễu quá, nhiều khi anh ấy không thích sẽ không tới ăn nữa, sau một hồi xoắn xuýt, cậu quyêt định bỏ hình trái tim đi. Hầy, phải làm sao đây, từ hôm đó sau khi về nhà, cậu lại tra trên mạng về chuyện tình một đêm, đa số các bài viết đều đúc kết ra một câu ‘các đối tượng tình một đêm luôn không thích mối quan hệ lâu dài’, cho nên anh Tiêu không bật đèn xanh thì cậu không dám liều đâu.

Vương Vỹ ngồi nhìn anh ăn, dáng vẻ nghiêm túc tới buồn cười, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, miệng nhỏ mím mím, tư thái như thể đang chờ giám khảo thi chấm điểm phê bình.

Tiêu Anh nhìn mà muốn xoa xoa mái tóc xoăn của cậu, chỉ cảm thấy Vương Vỹ đáng yêu muốn chết.

Vương Vỹ nhìn anh cười tủm tỉm ăn đến miếng cá thứ ba mà vẫn chưa thấy nói gì, có chút lo lắng, e dè hỏi: “Ăn ngon không anh?”

“Ừm, ngon.” Gật đầu.

Hai mắt Vương Vỹ lại sáng long lanh.

“Thật ra bình thường tôi cũng có ăn ở chỗ em.”

Vương Vỹ ngạc nhiên: “Thật ạ?” Trong đầu thầm lục lọi trí nhớ xem có khi nào bắt gặp được anh hay ai đó trông giống anh ở quán không. Nhưng tiếc là không có.

“Ừ, là tôi bảo trợ lý đi mua.”

“A, hóa ra là thế nên em mới không gặp anh.”

“Ừ. Cơm gà em làm ngon lắm.”

Vương Vỹ ngượng ngùng cười: “Hì hì.” Cảm giác được người mình thích khen lâng lâng khó tả quá đi.

Tiêu Anh vẫn thong dong vừa ăn vừa trò chuyện phiếm với Vương Vỹ. Vài lần khen món ăn của cậu ngon, chọc cho cậu lại chạy đi nấu thêm mấy món nữa.

Vương Vỹ vô cùng vui vẻ, cả tuần tương tư nhớ nhung, bây giờ gặp liền nhịn không được mà quấn quít không ngừng.

Tiêu Anh ăn xong, cầm lấy khăn giấy mà Vương Vỹ chuẩn bị sẵn trên bàn lau tay lau miệng, nhưng hai mắt kể từ khi ăn món cuối cùng tới khi lau tay xong vẫn không rời khỏi Vương Vỹ

Vương Vỹ ngồi đối diện bị anh nhìn cho cả người khô nóng, ngồi không yên như dưới mông có lửa, má đỏ hây hây, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh.

Tiêu Anh khẽ liếm môi, cất tiếng: “ Anh còn đói.”

“A, để em nấu thêm cho anh!”

Vương Vỹ ngượng ngùng đứng dậy, muốn cắm đầu chạy thẳng vào khu bếp để trốn tránh cái nhìn nóng như lửa của anh. Thế nhưng còn chưa kịp chạy bước nào thì đã bị anh bắt được, kéo một cái, cậu lập tức ngã vào lòng anh. Hương thơm kỳ lạ có trên cơ thể anh liền xông vào mũi, làm cậu nhất thời mê mẩn không kịp phản ứng.

Chỉ vài giây không kịp phản ứng đó mà Tiêu Anh đã đắc thủ, một nụ hôn nồng nhiệt buông xuống không chút báo trước.

“Ưm…” Vương Vỹ rên nhẹ, hai mắt vẫn mở to vì ngạc nhiên, cả người cứng đờ không biết phải làm sao, ngực thì nổi trống. Để mặc cho chiếc lưỡi trơn trượt xấu xa kia càn quét khắp khoang miệng mình, mỗi lần lướt qua vòm họng trên là mỗi lần Vương Vỹ run bắn.

Hồi lâu sau, Tiêu Anh hôn đủ rồi mới buông môi Vương Vỹ ra, nhìn hai cánh môi đỏ bừng của cậu, anh chưa thỏa mãn mà liếm nhẹ một cái, thì thầm: “Tôi đói cái khác… như đêm hôm đó. Được không?”

Hai má Vương Vỹ như bốc lửa, đỏ bừng, nóng ran, cậu vẫn còn nửa nằm trong lòng anh, xấu hổ muốn chết mà dụi mặt vào người anh, khẽ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net