Chương 6: Công Tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Để tôi đưa em về.”

“A, không cần đâu ạ.” Vương Vỹ lắc đầu từ chối.

Lúc nãy khi cả hai vừa tắm ra thì trợ lý Triệu vào thông báo với Tiêu Anh Ca để chuẩn bị tới cuộc hẹn cùng tổng giám đốc của một công ty nào đó.

Cảnh tượng trong phòng khi đó làm Vương Vỹ lúng túng muốn chết, mấy xấp tài liệu vốn đặt ngay ngắn trên bàn làm việc sau một hồi mây mưa nồng nhiệt thì văng tứ tung dưới sàn. Thậm chí chiếc cà vạt kia vẫn còn nằm chiễm chệ trên bàn.

Văn Triệu vừa bước vào liền khựng lại, sau đó ung dung ngồi xuống nhặt mớ văn kiện lên, tuy ánh mắt khi nhìn cậu vẫn bình thường nhưng cậu biết chắc là chuyện ám muội mình làm trong phòng hiển nhiên không thể chối được.

Cậu đỏ bừng mặt, tay chân lóng nga lóng ngóng vội vàng giấu chiếc cà vạt đi rồi nhặt giấy tờ trên mặt đất giao cho Văn Triệu sắp xếp lại.

Khi Văn Triệu tặng cho mình một nụ cười nhẹ cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Chờ Văn Triệu đi rồi, Vương Vỹ mới lúng túng xin phép ra về.

Tiêu Anh Ca vừa khoác áo vest vừa nói: “Em cũng nghe rồi đó, vừa lúc chỗ hẹn tôi cần đến cũng đi ngang qua nhà em. Hơn nữa…” Nói được một nửa, Tiêu Anh kéo cậu một cái.

Vương Vỹ bất ngờ không kịp đề phòng, cộng thêm hai chân vẫn còn bủn rủn sau trận tình ái kia, cả người liền ngã vào lồng ngực cứng cáp của anh. Mông bị anh xoa vuốt.

“Hơn nữa, em nghĩ em vẫn có thể tự mình lái xe trở về sao? Xem, chân mềm tới mức tôi chỉ kéo nhẹ một cái đã ngã rồi.”

Vương Vỹ xấu hổ cúi đầu, nghĩ tới chiếc xe máy dùng để đi giao hàng của quán, lí nhí nói: “Nhưng… nhưng mà cũng không tới nỗi không thể chạy xe.”

“Tôi không yên tâm.” Bàn tay xấu xa nào đó còn bóp nắn gò mông tròn hai cái mới chịu buông.

Tiêu Anh Ca đỡ cậu đứng dậy: “Được rồi, đừng từ chối anh nữa, xe của em anh sẽ cho người đưa về.”

Dưới sự kiên quyết của Tiêu Anh, cậu không thể làm gì khác hơn là giao chìa khóa xe ra, nhìn anh gọi một vị trợ lý khác của mình vào dặn dò mang xe đến quán ăn của Vương Vỹ.

Khi về đến trước cửa quán, Tiêu Anh bị anh kéo lại hôn một lúc mới ra khỏi xe. Dưới cái nhìn tò mò của thực khách mà cúi gằm đầu đi thẳng lên nhà mình. Không biết lúc nãy người ta có nhìn thấy mình bị anh hôn không nữa.

Vào phòng thay quần áo, Vương Vỹ mang chiếc cà vạt nhàu nhĩ mình giấu trong túi áo ra hì hục giặt, không biết trong đầu lại nghĩ tới cái gì mà mặt mũi đỏ bừng.

Giặt xong, Vương Vỹ xuống quán ăn của mình cầm sổ sách mà buổi sáng chưa kiểm kê được gì lên lầu.

Lúc đi xuống, mấy đứa nhân viên nhiều chuyện của cậu lại hóng hớt. Thấy cậu mặt mũi hồng hào, hai mắt sáng long lanh. Cả người tuy có vẻ mệt mỏi nhưng tinh thần lại tràn đầy sức sống như vừa được một cơn mưa xuân tưới qua, khác hẳn với dáng vẻ thẫn thờ chán chường hồi sáng. Lại nói, đi giao có một hộp cơm mà mấy tiếng đồng hồ sau mới trở về, còn là được đối tượng giao cơm chở về, không nói cũng biết suốt mấy tiếng đồng hồ kia đã xảy ra chuyện gì.

Đám nhân viên nhiều chuyện trong quán lúc thì cười hị hị hị, lúc thì nhìn cậu đầy tà mị, có vẻ như cả đám đều đã nhận định anh chủ nhà mình thật sự có người yêu rồi. Thế nhưng sự thật là, anh chủ nhà bọn họ trên một danh nghĩa nào đó chỉ mới là bạn giường, thậm chí còn chưa dám tỏ tình nữa kìa.

***

Tiêu Anh có hai buổi hẹn liên tiếp, tối còn phải tham gia một bữa tiệc đứng do đối tác mời.

Sau khi bắt chuyện với vài người, anh có chút khó chịu mà cầm lấy ly rượu lui vào một góc ít người.

Đã hơn một tuần chưa ‘ăn’, nhìn một đám máu tươi lượn qua lượn lại mà có chút khó chịu.

Anh là Vampire, một khi tìm được ý trung nhân và nếm máu người đó, mỗi lần tới ngày ‘đói’, họ sẽ cực kỳ khó chịu.

Có vài người nói nôm na nó giống như kỳ kinh nguyệt của phụ nữ vậy đó, cả một đám Vampire không được cho ăn liền cáu gắt, hung dữ như phụ nữ tới tháng.

Vừa nghĩ đến Vương Vỹ, cơn đói lại càng rõ hơn.

Cả bữa tiệc Tiêu Anh làm mặt lạnh ngồi yên một chỗ, khí tức ‘người sống chớ đến gần’ tỏa mạnh, khiến đám người có ý muốn la liếm làm quen trong bữa tiệc đều co đầu rụt cổ không dám tiếp cận.

Thế nhưng, có một người lại làm như không thấy, cô ta diện một chiếc váy xẻ tà, khoe ra đôi chân dài thẳng nuột, đỏng đảnh đi đến: “Xin chào, em là Lục Ngạn, em có thể ngồi cạnh anh không?” 

Phải nói, Tiêu Anh luôn là tâm điểm của mọi bữa tiệc thượng lưu, không chỉ phụ nữ, mà một vài cậu trai trong giới đều thầm để ý tới anh. Diện mạo xuất chúng không nói, thân phận còn là chủ tịch của một tập đoàn lớn, nắm trong tay nhiều chuỗi nhà hàng khách sạn nổi tiếng, dạo gần đây muốn mở thêm một chuỗi quán bar. Thế nhưng, cái danh chủ tịch của tập đoàn lớn chỉ là một phần nhỏ khiến nam thanh nữ tú trong giới thượng lưu ghé mắt, mà cái chính là thân phận con trai trưởng của gia tộc Lục Ngạn – một gia tộc họ Lục lâu đời cực kỳ giàu có và nổi tiếng bí ẩn ở nước M.

Thông tin về gia tộc này rất ít, gia chủ cũng chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, dù là trên báo chí hay TV, ngay cả phu nhân nhà họ Lục và đứa con trai út của bọn họ cũng chưa từng xuất hiện. Có thể nói, nhân vật duy nhất ‘đỡ thần bí’ trong gia tộc chỉ có người con trưởng này.

Thế nhưng, thần bí thì sao chứ? Người ta chỉ cần biết gia tộc họ Lục đủ giàu, thế lực đủ mạnh tới mức có thể một tay che trời ở nước M là được.

Thế nên, Tiêu Anh Ca – người đàn ông độc thân này chính là đối tượng kết giao hoàn hảo nhất của tất cả các nam thanh nữ tú trong giới. Chỉ cần một ngày Tiêu Anh chưa lấy vợ, thì chính là một ngày luôn được săn đón nhiệt tình. Cơ mà, cho dù đã lấy vợ, có lẽ vẫn sẽ có kẻ ôm mộng không buông nổi. Thế nhưng, Tiêu Anh bỏ ngoài mắt hết các chiêu trò lấy lòng anh, luôn dùng thái độ lạnh lùng mà ứng xử với tất cả các đối tượng muốn cưa cẩm mình, mấy năm qua không biết đã có bao nhiêu kẻ muốn tiếp cận mà không thành.

Và hiển nhiên, cô gái này chính là một trong số đó, lúc thấy Tiêu Anh ngồi một mình, nhíu mày đăm chiêu nghĩ cái gì đó, cô ta cảm thấy đây là cơ hội khó có được để có một khoảng không nói chuyện riêng với anh, cô ta phải nhanh chóng chộp trước những kẻ khác mới được.

Thực ra lần nào tham gia tiệc gặp Tiêu Anh cô ta cũng mon men tới bắt chuyện, nhưng Tiêu Anh cũng chỉ đáp qua loa vài câu rồi trực tiếp quăng cô ta ra sau đầu, đến bây giờ ngay cả cái họ của cô ta là gì anh còn không nhớ.

Lúc này Tiêu Anh đang mãi bận rộn nhớ tới vị máu thơm ngọt của Vương Vỹ cả vẻ mặt thỏa mãn ngay khi vừa xuất tinh của cậu trước lúc anh cắm răng nanh của mình vào cổ cậu. Hoàn toàn không để tâm tới người phụ nữ trước mặt đang hỏi cái gì, mà cô ta thấy anh không đáp, nghiễm nhiên cho rằng anh ngầm đồng ý, liền tỏ ra bẻn lẻn mà ngồi xuống, còn thật khéo léo chỉnh cho vạt váy xẻ tà rơi xuống, để lộ một bên đùi trắng nõn nà nghiêng về phía Tiêu Anh

“Tiêu Anh Ca, dạo này anh…” Vừa cất lời bắt chuyện. Tiêu Anh bỗng nhiên ngửa đầu uống cạn ly rượu trên tay, sau đó đứng dậy, bước thẳng tới chỗ chủ nhân của buổi tiệc, gật đầu với ông ta rồi nói vài câu, sau đó cùng trợ lý bước thẳng ra ngoài, bỏ lại ai đó đang đen mặt, hậm hực nhìn theo bóng lưng mình.

Vài cô gái trong buổi tiệc thấy cảnh đó liền che miệng cười nhạo, chọc cho ai kia xấu mặt không thôi.

Mà Tiêu Anh, mới đầu anh cảm thấy mình còn có thể chịu đựng đến khi tan tiệc, nhưng, anh đã đánh giá cao định lực của mình rồi.

Văn Triệu vừa khởi động xe liền nghe thấy ông chủ của mình ngồi ở ghế sau ra lệnh: “Đến quán ăn Tiểu Vỹ đi.”

“Anh chưa ăn no hả?” Lấy làm ngạc nhiên.

Tiêu Anh nhếch môi: “Ừ.” Đúng thật là chưa no, đói sắp chết anh rồi!"

***

“Nhìn kìa!” Nữ nhân viên phục vụ vô tình liếc mắt ra ngoài cửa, đập vào mắt cô là một chiếc xe sang trọng vừa đúng lúc dừng trước quán ăn. Cô hoảng hồn đập đập vai nam phục vụ đang đứng cạnh mình: “Kia… kia chẳng phải là xe của anh Tiêu hôm trước tới quán mình ăn một bữa sao?”

“Hả?” Nam phục vụ cũng quay đầu nhìn.

Sau đó, cửa xe bật mở, một người đàn ông cao lớn bước xuống, nhìn xem đôi chân dài thẳng tắp kia, nhìn xem ngũ quan hoàn hảo kia. Hai nhân viên chỉ thiếu điều nước miếng chảy ròng.

Thấy người đàn ông nọ nói gì đó với người ngồi ở ghế lái rồi bước vào trong quán, mà chiếc xe phía sau cũng nhanh chóng lăn bánh rời đi, hai người mới vội hoàn hồn chạy ra ngoài tiếp đón.

Tiêu Anh cũng không dài dòng: “Tôi đến tìm Vương Vỹ, em ấy có ở nhà không?”

Nữ nhân viên gật đầu lia lịa, sau đó dẫn anh lên thẳng tầng trên mà gõ cửa nhà Vương Vỹ

Vương Vỹ vừa tắm xong, thân còn mặc áo choàng, mang mái tóc nhỏ nước đi ra mở cửa. Lúc thấy Tiêu Anh, cậu còn giật mình: “ Tiêu...Tiêu Ca"

Tiêu Anh mỉm cười, tâm tình khó chịu ngay khi nhìn thấy cậu lập tức dịu xuống, thầm ngửi hương thơm thoang thoảng tỏa ra trên người cậu. Anh nhìn chằm chằm xương quai xanh tinh xảo của cậu, sau đó dời đến cần cổ trắng nõn, bên cổ còn có hai vết sẹo nhỏ nhàn nhạt nếu không nhìn kỹ thì sẽ không cách nào phát hiện được, thầm nuốt nước bọt.

Nữ nhân viên nhìn hai người rồi nháy mắt với Vương Vỹ một cái, cười xấu xa: “Được rồi, em xuống dưới dọn dẹp đây, một lát nữa anh Vỹ không cần xuống quán đâu, để em đóng cửa giúp anh.”

Chờ khi nữ nhân viên đi rồi, Vương Vỹ mới kịp phản ứng cô có ý gì. Cậu đỏ mặt ngượng ngùng mời anh vào trong.

“Anh vừa tan làm sao ạ? Có đói không? Để em làm chút đồ ăn khuya cho anh.”

Bị anh nhìn mà toàn thân nóng lên, Vương Vỹ gấp gáp muốn chạy vào phòng bếp. Nhưng chỉ mới chạy được một bước thì eo đã bị một cánh tay vững chắc ôm lấy. Có hơi thở mang theo mùi rượu phả nhẹ vào bên tai: “Anh đói cái khác.”

Nói rồi đè cậu lên tường mà hôn cuồng nhiệt, hai đầu lười dây dưa mút mát phát ra tiếng nước chậc chậc. Mãi tới khi Vương Vỹ vì nghẹn thở mà mặt mũi đỏ như sắp nhỏ máu, anh mới lưu luyến buông tha.

Nhìn hai cánh môi bị chà đạp đến sưng đỏ, anh vươn tay vuốt ve, hỏi: “Được không?”

Vương Vỹ cảm thấy có một vật cứng đang cạ lên bụng dưới của mình, còn như có như không mà chà qua vật nhỏ của cậu. Cậu lúng túng không thôi, rõ ràng buổi trưa đã làm một trận điên cuồng, không biết tại sao anh lại bất chợt tìm tới rồi có cử chỉ đói khát và gấp gáp như thể đã mấy tháng rồi không được thân thiết. Hay là do anh uống rượu nên mới thế?

Cậu rụt rè hỏi: “Anh say sao?” Miệng nhỏ lập tức bị mổ nhẹ một cái.

“Chỉ uống một chút thôi. Không say được.”

Vương Vỹ đảo đảo mắt, do dự không lâu lắm, vẫn là dịu ngoan mà gật đầu thuận theo, hai tay vòng lên ôm lấy cổ anh.

Tiêu Anh cười khẽ, lại hôn cậu một cái nữa, than thở: “Sao em có thể ngoan như vậy chứ?”

Đêm hôm đó, lại giống như mọi khi, cuồng nhiệt, nóng bỏng, ướt át. Tuy lúc trưa Vương Vỹ đã bị làm cho mềm nhũn, nơi khó nói vẫn còn sưng, nhưng dưới sự âu yếm vừa dịu dàng vừa mãnh liệt của người đàn ông bên trên, cậu không thể ngừng chìm đắm trong đó, mặc cho người nọ đòi hỏi.

Biết cậu mệt, không muốn cậu chịu khổ nên Tiêu Anh chỉ để cậu bắn một lần rồi lập tức cắn. Lúc đó Vương Vỹ chỉ thì thào tên anh rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hai cánh tay trắng nõn đang ôm chặt anh cũng dần buông thõng xuống.

‘Ăn’ xong, Tiêu Anh tuy đã no nhưng vẫn chưa hết thèm thuồng mà liếm láp khắp người cậu. Sau đó nhấc hai chân cậu lên, để đùi cậu kẹp chặt thứ to lớn còn đang sưng tím của mình mà đưa đẩy, hồi lâu sau mới sảng khoái bắn ra, tinh dịch trắng đục vương đầy bụng người thanh niên nằm bên dưới.

Tiêu Anh thở ra một hơi, cúi đầu vén tóc mái cậu ra rồi đặt xuống một nụ hôn nhẹ.

***

Lúc Vương Vỹ tỉnh giấc, đập vào mắt là lồng ngực săn chắc của Tiêu Anh, cậu chép miệng, mơ màng dụi dụi.

“Tỉnh?” Có tiếng cười khẽ truyền đến trên đỉnh đầu.

Vương Vỹ ngọt ngào dạ một tiếng.

Có một nụ hôn rơi trên trán: “Ngủ ngon không?”

“Dạ ngon.” Vương Vỹ gật gật đầu, lúc này đã tỉnh táo hơn một chút, cậu chợt nhận ra eo mình đang được ai đó xoa nắn nhẹ nhàng, thoải mái mà rên nhỏ.

Vương Vỹ rúc vào lòng Tiêu Anh, hưởng thụ một buổi sáng ngọt ngào. Anh vừa xoa cho cậu vừa nhắm mắt dưỡng thần, chóp mũi là mùi hương dễ gửi của cậu thanh niên trong ngực làm anh không nỡ buông tay xuống giường.

Hai người cứ thế nằm yên trên giường nửa tiếng đồng hồ, lúc này Vương Vỹ đột nhiên bật dậy: “Anh còn phải đi làm… A!”

Nơi mà hôm qua đã sử dụng quá độ bởi vì động tác bất chợt của cậu mà truyền đến cảm giác đau xót. Vương Vỹ nhịn không được mặt nhăn mày nhíu, ngã trở lại lồng ngực của Tiêu Anh.

Tiêu Anh cũng giật mình, vội ôm lấy cậu: “Sao lại hấp tấp thế? Để anh nhìn xem.” Nói rồi ngồi dậy, không để ý tới sự phản kháng nhỏ bé của cậu mà kéo chăn ra, để lộ thân thể trắng nõn trải đầy ấn ký hồng hồng xanh xanh do mình để lại, anh lật người cậu lại để cậu nằm sấp, sau đó tách hai cánh mông vểnh đầy thịt ra.

Huyệt động nho nhỏ hồng phấn bởi vì bị chà đạp mà đến bây giờ vẫn còn sưng đỏ, mấy nếp nhăn phồng lên trông múp múp, Tiêu Anh vươn tay ấn nhẹ, lập tức đổi lấy cái run bắn của Vương Vỹ. Anh hỏi: “Đau sao?”

Vương Vỹ giấu mặt vào gối, lắc lắc đầu: “Không có… chỉ là… có chút trướng, khó chịu.”

Tiêu Anh từ cái lần đầu tiên qua đêm ở nhà cậu đã âm thầm để lại một lọ thuốc, tối qua sau khi tắm cho cậu xong anh bôi một lần nhưng có lẽ tới sáng thuốc đã khô. Anh lấy lọ thuốc ra, quệt một chút lên đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng bôi cho cậu, thỉnh thoảng sẽ đẩy nhẹ vào trong để thuốc đi vào sâu một chút.

Vương Vỹ túng quẫn không biết làm sao, chỉ có thể chôn mặt vào chiếc gối đầu mà Tiêu Anh đã nằm cả đêm, ra sức hít ngửi mùi của anh còn vươn trên đó, cố gắng quên đi hơi thở lành lạnh của ai đó đang phả lên mông mình và cảm giác kỳ lạ ở nơi khó nói.

Khi vật nhỏ phía trước của Vương Vỹ sắp có xu thế ngẩng đầu thì Tiêu Anh đã bôi thuốc xong, còn thân thiết mà hôn lên mông cậu một cái, vỗ vỗ: “Xong rồi.”

Vương Vỹ vẫn còn xấu hổ mà ôm gối không dám ngẩng lên, bị anh xoa xoa đầu: “Ngượng cái gì? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy?”

Anh nhìn cậu như vậy có chút lo lắng cậu sẽ chết ngạt, bèn lôi cậu ra ôm vào lòng hôn một trận. Sau đó thật tự nhiên mà bế cậu vào phòng tắm, tận tình phục vụ cậu làm vệ sinh cá nhân.

Cuộc sống ngọt ngào như đường mật của hai người cứ thế diễn ra hơn một tháng. Vương Vỹ hằng ngày đều mang cơm đến công ty anh, cùng anh dùng bữa, khi anh tăng ca cũng sẽ chuẩn bị bữa tối mang đến. Thỉnh thoảng Tiêu Anh làm việc tới khuya, lúc ấy anh không về nhà mà trực tiếp đến chỗ Vương Vỹ ngủ một đêm, trước khi ngủ hai người làm chuyện gì cũng không khó để hình dung.

Mà Vương Vỹ cậu cũng dần quen với việc sau khi vận động kịch liệt sẽ ngủ mê man không biết trời trăng mây đất, cậu chỉ đơn giản cho rằng mình bị anh dày vò tới kiệt sức mà thôi, hoàn toàn không biết người đàn ông cậu thích vừa ‘ăn’ cậu trên phương diện nào đó xong thì ăn luôn theo đúng nghĩa đen.

Các nhân viên trong quán đã hoàn toàn cho rằng Tiêu Anh là người yêu của cậu, nếu trước kia chỉ mới có tin đồn thì bây giờ mỗi khi anh đến đều không cần bước vào quán để nhân viên dẫn đi tìm Vương Vỹ nữa, mà có thể đi thẳng lên nhà cậu ở tầng trên bằng cầu thang ngoài trời nằm bên hông quán ăn. Theo như nữ nhân viên làm lâu năm nhất trong quán nói, lối đi đó ngay cả nhân viên cũng không được đi, nó chỉ dành cho chủ nhà và người thân hoặc bạn bè của anh chủ thôi. Mà kiểu bạn ‘đêm đến chơi – sáng trở về’ này chắc chắn không phải bạn bình thường, lại kết hợp với sự quan tâm chăm sóc của hai người dành cho nhau, không ai không nghĩ bọn họ là một cặp cả.

Tất nhiên, Vương Vỹ hiện tại vẫn chưa biết chuyện nhân viên của mình đã có hiểu lầm tốt đẹp gì cho mối quan hệ giữa cậu và Tiêu Anh. Dù sao, trong mắt cậu, cậu cảm thấy chỉ nằm ở mức bạn giường mà thôi.

Tuy là thế nhưng Vương Vỹ hoàn toàn không cảm thấy buồn bực chút nào. Việc này phải kể đến chuyện hơn một tuần trước đó cậu đăng một topic trên diễn đàn cầu tư vấn ‘đối tượng tình một đêm thường xuyên qua lại lăn giường với mình là có ý gì?’, cả một đám tự nhận là chuyên gia tư vấn đều thống nhất một câu trùng hợp tới lạ lùng: Anh ta muốn thớt làm bạn giường cố định đó!

Làm bạn giường cố định, cũng không phải chuyện gì tồi tệ, vì nhờ cái mối quan hệ này mà cậu có thật nhiều thật nhiều cơ hội dùng tài nghệ nấu nướng của mình để chinh phục ảnh. Vương Vỹ rất lạc quan mà nghĩ rằng vào một ngày nào đó mình sẽ chính thức cưa đổ được người đàn ông nọ.

Chiều nay Tiêu Anh bỗng dưng đến tìm cậu, giờ này đáng lý anh đã trở về sau khi tan làm hoặc nếu có quá nhiều công việc sẽ tiếp tục tăng ca tới tối, rất ít khi tới thẳng chỗ Vương Vỹ.

Lúc ấy Vương Vỹ đang bận kiểm tra nguyên liệu mà người ta bỏ mối cho mình, thấy Tiêu Anh tới tìm thì hối hả thanh toán sau đó chạy đi đón người, để lại hiện trường một đống rau dưa tươi xanh còn chưa cất vào kho, miệng la to: “Mấy đứa dọn vào kho giúp anh nhé!”

Sau đó kéo tay Tiêu Anh lên nhà mình, mang một hộp bánh quy mình vừa làm lúc sáng ra, cái này vốn tính để chiều nay đưa đến công ty tặng anh nhưng mà người bỏ mối có chuyện đột xuất, đáng lý sáng mai mới đến lại đổi thành chiều nay, thành ra cậu không đi được. Thế nhưng Tiêu Anh tới tìm cậu, quá tiện rồi, cậu vui vẻ không thôi mà pha trà bưng bánh.

Tiêu Anh nhìn cậu chạy đông chạy tây, môi khẽ cong, trong mắt đầy ý cười.

Thấy trà bánh đã bày ra trước mặt mà Vương Vỹ còn muốn chạy đi đâu, anh nhịn không nổi đưa tay túm lấy cậu, kéo vào lòng.

“Làm gì mà lăng xăng thế? Hửm” Vừa nói vừa vùi đầu vào bên cổ cậu ngửi một hơi thật sâu, còn vươn lưỡi liếm láp làn da mềm mịn bên dưới.

Vương Vỹ bị liếm nhột mà rụt cổ, vừa cười vừa né tránh: “Đừng, đừng liếm chỗ đó ~”

Thế nhưng cậu né không được, ngược lại còn bị anh hôn mạnh tới phát ra tiếng mút, trên cổ lập tức xuất hiện một dấu ấn đỏ hồng tròn tròn.

Nhìn cậu xấu hổ mà làm đà điểu rúc đầu, Tiêu Anh lại sờ soạng, trêu chọc cậu một hồi lâu mới buông tha.

Vương Vỹ hai mắt ngấn nước, thở hổn hển ôm gối dựa rúc vào một góc trên ghế sô pha, không dám ngồi gần người nào đó nữa. Trên người cậu lại nhiều ra thêm vài dấu hôn, áo quần xộc xệch, một góc quần còn chưa kịp kéo lên hết để lộ ra viền quần lót nhỏ bên trong. Thật ấm ức mà nhìn anh, nói: “Anh đừng như vậy mà…”

Tiêu Anh cười ha ha, hai mắt hẹp dài cong cong khiến gương mặt anh toát lên vẻ tà mị, bạn nhỏ nào đó bị mỹ sắc quyến rũ cho ngơ ngác, hoàn toàn quên mất chủ nhân của gương mặt kia vừa mới thả dê mình xong.

Tiêu Anh cầm một miếng bánh quy hình ngôi sao lên, cho vào miệng nhấm nháp. Nhìn Vương Vỹ ngồi ở góc đằng kia vừa hồi phục tinh thần lại, dùng đôi mắt ngập nước đầy chờ mong nhìn mình, ngoắc ngoắc tay: “Không chọc em nữa, lại đây ngồi với anh.”

Vương Vỹ ôm gối dựa, bé ngoan nhích nhích nhích tới bên người Tiêu Anh, eo nhỏ lập tức bị ôm lấy, cậu ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt thấp thỏm như đang chờ giáo viên phê bình: “Anh… ăn ngon không? Cái này em làm theo công thức mới, không biết có hợp khẩu vị của anh không nữa?”

Tiêu Anh lại ăn thêm một khối bánh khác, lần này khối bánh màu nâu, mùi sô cô la thơm ngát tràn ngập trong khoang miệng: “Ừm, ngon, béo hơn lần trước em làm nhưng không ngấy, cũng không quá khô.”

Vương Vỹ vừa nghe anh khen, hai liền mắt cong lên thành vầng trăng khuyết, cười hì hì hỏi: “Anh thích như lần trước hay lần này?”

Tiêu Anh nhìn dáng vẻ ngọt ngào của cậu, hệt như vị bánh vẫn còn trong miệng, đáp: “Lần này.” Bởi vì nó gợi cho tôi cảm giác giống em đó bảo bối ạ."

Hai người ngồi trên sô pha ôm ấp nhau, thi thoảng lại đút nhau vài miếng bánh, hết sức ngọt ngào, bỗng nhiên Tiêu Anh thở dài, nói: “Sắp phải xa em rồi.”

Vương Vỹ hơi đờ ra, chưa kịp phản ứng lời này của anh là có ý gì.

Tiêu Anh vuốt ve gò má trơn láng của cậu, nhịn không được hôn một cái: “Tôi phải đi công tác, một tháng.”

Vương Vỹ nhìn anh một lúc lâu, giống như đang cố load cái thông tin này, môi nhỏ mím lại, một hồi sau mới hỏi: “Chừng nào anh đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net