Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác ngồi trong phòng, mắt nhìn về phía hành lang vẫn không thấy người kia xuất hiện liền lắc lắc đầu cười nhẹ.

Anh ta 23 tuổi cái gì cơ chứ, có mà 2,3 tuổi thì có, ngại ngùng đến mức đấy cơ mà.

Ngồi thêm một lúc, lại không kìm được quay đầu sang nhìn bức tranh vẫn còn nằm trên giá vẽ kia. Tư vị trong lòng cậu lúc này không rõ là ngọt hay đắng. Thời điểm anh nói anh đã đến xem cuộc thi đó, lòng cậu đắng ngắt như tách cà phê để nguội, đắng đến mức ngửi mùi thôi liền không muốn uống. Nhưng rồi giống như có bàn tay ai vô tình thả vài viên đường nhỏ, khuấy đều, cảm giác ngọt ngào chầm chậm tiến đến khiến người ta không nhịn được muốn uống thêm một chút. Thật kì lạ, nhưng cậu lại không ghét cảm xúc này...

Mãi một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới quay trở lại, nét ngại ngùng cũng biến mất trên khuôn mặt tuấn tú. Anh ngồi xuống ghế, tự nhiên gắp một chiếc bánh khác đặt vào trong đĩa của Vương Nhất Bác mỉm cười:

" Ăn thử bánh này đi, không ngọt như cái vừa rồi đâu."

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, cúi đầu gắp chiếc bánh rồi đưa lên miệng, cắn một miếng nhỏ. Ừm, không ngọt lắm, còn có mùi quế nhè nhẹ.

Ngon quá.

Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ cắm cúi ăn thì mỉm cười, quả nhiên vẫn là trẻ con nha. Sau đó lại quay sang nhìn bức tranh một chút, khóe miệng bất giác hạ xuống, đáy mắt cũng sẫm lại vài phần.

Vương Nhất Bác vốn đang ăn rất ngon, thực sự thì lâu rồi cậu không ăn đồ ngọt, một phần vì mẹ không cho, một phần vì phải giữ dáng để tập nhảy. Nhưng trẻ con mà, có đứa nào lại không thích đồ ngọt chứ, hơn nữa đồ Tiêu Chiến làm thực sự rất ngon, không quá ngọt lại thơm nữa.

Đang ăn, phía đối diện liền vang lên tiếng nói rất nhẹ:

" Thực ra quê tôi không phải ở Bắc Kinh đâu. "

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến thì thấy anh cũng đang nhìn mình, còn mỉm cười dịu dàng.

" Tôi là người Trùng Khánh. Năm đó lên Bắc Kinh học đại học rồi sau đó làm việc ở đây luôn. Chắc cậu chưa biết, tôi làm việc ở công ti thiết kế. Nói cậu có thể không tin nhưng, nhìn tôi tiêu dao tự tại vậy thôi chứ thực sự việc ở công ty căng thẳng muốn chết. Kể cho cậu nghe, cái hồi tôi mới vào công ty làm việc, lúc chỉ mới là sinh viên năm ba thôi, vào thực tập mấy tháng rồi mới được nhận. Hồi đó cũng vất vả, haha, nhiều lúc tôi không biết mình có phải nhân viên bộ phận thiết kế không hay là nhân viên tạp vụ nữa, mấy cái việc pha nước, photocopy, dọn bàn dọn ghế tôi làm hết luôn đó. Nhưng tất nhiên cũng chỉ mất tháng đầu thôi, sau cũng từ ma mới thành ma cũ. Nhưng mà cậu biết đấy, ngành dịch vụ như tôi, khách hàng thì đủ các loại. Có những lần khách hàng quái gở đến mức gọi điện dặn đủ thứ yêu cầu, đến lúc làm xong vẫn không hài lòng còn đến hẳn công ty chất vấn, chất vấn không được còn gọi người đến gây sự."

Nói đến đây, Tiêu Chiến dừng lại một chút, nhìn Vương Nhất Bác ngón tay chỉ chỉ vào khóe miệng mình cười nói:

" Cái chỗ này này, bị đánh một cái, rách một vết dài."

Thu tay lại, Tiêu Chiến cúi mặt, hai tay đan vào nhau. Giọng nói trầm ấm lại vang lên đều đều giữa căn phòng nhỏ cùng tiếng kim đồng hồ quay tích tắc trên bức tường vàng nhạt:

" Cuộc sống mà, cậu biết đấy, lúc nào cũng tìm cách làm cho chúng ta nản chí. Hết khó khăn này lại khó khăn khác như ma trận dồn ta vào góc tường vậy. Có những chuyện rõ ràng mình làm rất đúng cũng rất tốt nhưng người ta lại không thèm công nhận, còn sỉ nhục mình. Những lúc như vậy cậu sẽ làm gì, vì mấy lời đó mà bỏ cuộc hả ?"

Tiêu Chiến nhìn vào mắt cậu, buông một câu hỏi nhẹ bẫng, hỏi mà lại như không hỏi. Vương Nhất Bác nhìn anh, môi mỏng khẽ động, muốn nói nhưng lại phát hiện bản thân không biết phải nói gì.

" Bỏ cuộc là gián tiếp thừa nhận cậu vô dụng mà thôi, nhưng rõ ràng cậu làm đúng không phải sao ? Vậy nên, tiếp tục làm đi, làm cái việc mà cậu tin tưởng rằng nó đúng. Chứng minh cho người ta thấy cậu không hề sai, người sai là những người đã từng phủ nhận năng lực của cậu. Tôi biết, không dễ dàng gì nhưng mà, nó đáng mà đúng chứ ?"

Giọng nói đều đều của anh như có phép thuật quanh quẩn bên tai, mỗi câu chữ gõ từng nhịp trong lòng. Vương Nhất Bác nghĩ, cậu có lẽ hiểu ra điều gì đó rồi.

Tiếng xe đạp đều đặn vang lên giữa cảnh đêm tĩnh lặng, tuyết cũng đã ngừng rơi từ lúc nào, giống như gánh nặng trong lòng con người cũng từ bao giờ mà hạ xuống.

Tiêu Chiến tiễn Vương Nhất Bác về liền trở về phòng. Ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, nhìn chàng trai bằng màu vẽ đang mỉm cười giữa bức tranh lại nhớ đến hình ảnh chàng trai bản thực quay đầu, sau lưng là ánh đèn đường hơi lóe, chàng trai mỉm cười khiến khuôn mặt anh tuấn cũng như bừng sáng, cong miệng mỉm cười nói với anh hai chữ " Cảm ơn" .

Tiêu Chiến thở một hơi dài, nở nụ cười nhẹ nhõm thì thầm: " Thật tốt, mỉm cười rồi!" Bàn tay thon dài cầm chiếc bút lông chấm nhẹ chút màu, đầu bút lông mềm mại dịu dàng qua lại trên trang giấy.

Giữa ánh đèn vàng ấm áp, bức tranh vẫn nằm yên lặng trên giá vẽ, dưới góc tranh sẫm màu là chữ " Vương " nhỏ màu bạc.

Tiêu Chiến lên giường, với tay tắt đèn. Khoanh hai tay ra sau đầu, đôi mắt nhìn lên trần nhà, khẽ thở dài.

Hình như, chẳng còn lí do để gặp lại cậu bạn nhỏ nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net