Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống đôi khi có những chuyện xảy ra mà bản thân mình cũng không thể ngờ được, giống như Tiêu Chiến, gặp lại người ấy là điều anh chưa bao giờ nghĩ đến.

Vốn dĩ hai người gặp nhau thật tình cờ, thời gian quen nhau cũng thật ngắn ngủi. Cứ ngỡ chỉ là một chấm nhỏ đậm màu giữa bức tranh nhưng hóa ra bên dưới chấm nhỏ ấy lại là một bức tranh khác, một bức tranh ngập tràn màu sắc được vẽ lên bằng loại mực không thể phai màu.

***

" Chiến Chiến, balo của cậu có thứ gì quan trọng không vậy, có mẫu ảnh phía bên kia muốn mượn balo cậu chụp ảnh một chút?"

Tiêu Chiến không trả lời ngay mà vẫn vô cùng tập trung điều chỉnh tư thế cho khách hàng của mình sau đó cẩn thận mà chụp vài kiểu. Anh mở máy nhìn qua một lượt thấy cũng tạm ổn rồi liền ra hiệu cho người khách kia nghỉ ngơi một chút. Lúc này anh mới quay sang nhìn Trần Hàn mỉm cười nói:

" Anh mới nói cái gì ý nhỉ?"

" Thiếu gia của tôi ơi, có người mượn cậu cái balo để chụp ảnh oke ? Quay sang nói có hay không thôi có tốn bao nhiêu thời gian chứ, thật là!" Trần Hàn trừng mắt nhìn anh.

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ một chút rồi nói:

" Cho họ mượn đi, cũng không có đồ gì đâu."

Nói xong lại quay sang nhìn về cánh đồng hoa cải dầu đầy nắng, nhẹ nhàng nói:

" Không phải việc trả lời anh tốn thời gian nhưng em cũng không muốn vì chuyện của mình để cho khách phải đợi, anh hiểu mà."

Trần Hàn quẳng lại ánh mắt " Hết nói nổi cậu" rồi nhanh chóng chạy đến chỗ người muốn mượn balo kia nói vài câu. Tiêu Chiến cúi đầu xem lại mấy tấm ảnh một lượt, thấy đều ổn rồi liền rảnh rỗi nhìn về phía Trần Hàn.

Trần Hàn đang cầm balo của anh đưa cho một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần bò xanh nhẹ. Tiêu Chiến nhìn quần áo người đó một chút rồi lập tức rời ánh mắt, cũng không quan tâm đến mặt mũi người ta ra sao nữa.

Kết thúc buổi chụp hình, sau khi xem hết ảnh, khách hàng rất hài lòng nên cứ không ngừng khen ngợi cùng cảm ơn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến từ đầu đến cuối vẫn giữ trên môi nụ cười quen thuộc, cực kỳ có cảm giác gần gũi:

" Không có gì, không phải cảm ơn. Công việc của tôi thôi mà. Chờ khi nào chỉnh sửa xong tôi sẽ gọi điện báo cho chị nhé!"

"A, được được. Cậu cứ làm từ từ, tôi cũng không gấp." Vị khách chạc 28,29 tuổi khách khí cười.

Xong xuôi đâu đấy, Tiêu Chiến quay người định đi dọn dẹp đồ đạc rồi tan làm liền phát hiện balo của mình vẫn chưa trở về. Anh quay sang Trần Hàn hỏi:

" Balo của em đâu rồi?"

" A, cậu bạn kia vẫn chưa mang trả. Để anh sang bảo."

" Thôi, để em sang đó cũng được. Anh ở đây dọn mấy đồ chụp hình vào hộ em đã. " Tiêu Chiến tháo máy ảnh trên cổ xuống đưa cho Trần Hàn dặn dò.

Anh đi theo hướng mà Trần Hàn đã chỉ, đến nơi thì thấy studio bên kia hình như cũng vừa kết thúc buổi chụp hình, mọi người đều đang lục tục thu dọn. Tiêu Chiến nhìn quanh một hồi liền phát hiện balo của mình đang nằm trên lưng chàng trai mặc áo sơ mi trắng ban nãy. Cậu ta quay lưng về phía anh nên anh có thể nhìn rõ được cái balo, hình như cậu đang nói chuyện với bạn.

Tiêu Chiến đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn bàn chân sau đó nhàm chán nhón nhón chân rồi lại hạ xuống. Anh là đang đợi người kia nói chuyện xong, vốn dĩ không nên xen ngang giữa lúc người khác đang bàn công việc.

Một lúc sau, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn nhưng cậu bạn kia lại không thấy đứng ở đó nữa. Anh giật mình đến quên cả hạ gót chân xuống, cứ như vậy giữ nguyên tư thế nhón nhón chân đảo mắt tìm xung quanh hệt như thỏ nhỏ tìm cà rốt.

A, thấy rồi!

Tiêu Chiến thở nhẹ một cái, chân phải bước lên định tiến để phía người kia xin lại balo nhưng đi được nửa đường liền khựng lại. Chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng chậm rãi quay đầu, khuôn mặt tuấn tú hướng về phía anh, từ đôi mắt, sống mũi đến đôi môi vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, sau lưng cậu là cánh đồng hoa cải dầu vàng ươm cùng ánh chiều tà nhàn nhạt.

Vương Nhất Bác...

Ba chữ bất giác bật lên trong đầu Tiêu Chiến khiến bản thân anh cũng giật mình.

Vương Nhất Bác hình như cũng nhìn thấy anh, khuôn mặt trong chốc lát lộ ra vẻ ngạc nhiên lại xen lẫn chút kinh hỉ. Cậu nhanh chóng đi đến trước mặt anh, cười tươi hỏi:

" Tiêu Chiến?"

" Hả...à ừm" Tiêu Chiến đến giờ vẫn không hết kinh ngạc, chậm chạp đáp lại cậu.

Anh đưa mắt nhìn xuống khóe môi cong lên của cậu. Trong trí nhớ của anh, Vương Nhất Bác là một cậu bạn nhỏ trầm tính, ít nói chứ đừng nói đến cười tươi như vậy. Hoặc cũng có thể vì anh và cậu gặp nhau không nhiều nên không biết rõ, anh chỉ nhớ nụ cười tươi tắn cũng là nụ cười đẹp nhất của cậu chính là ngày hôm đó, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cậu đứng đó nhìn về phía anh cười thật tươi nói một câu " Cảm ơn".

Bẵng đi từng ấy thời gian, cậu bé 17 tuổi ngày nào giờ đã có nét chững chạc hơn nhưng tính ra cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, khuôn mặt nhìn vẫn có nét non nớt trong sáng.

" Đi chụp ảnh hả?" Tiêu Chiến dù sao cũng là người lớn liền chủ động hỏi thăm cậu trước.

" Ừm. Anh cũng đến đây chụp ảnh hay đến chơi?" Vương Nhất Bác hỏi.

" Tôi đến chụp ảnh cho khách."

" Chụp ảnh cho khách? Anh làm cho studio sao?"

" Không phải làm cho. Tôi vài tháng trước có mở một studio nhỏ, nay đến đây là chụp theo yêu cầu của khách tự do." Tiêu Chiến giải thích xong, nhìn cậu thêm một chút, mỉm cười nói, " Hai năm rồi nhìn cậu không khác lắm nhỉ, ừm, ngoài việc cười nhiều hơn một chút."

Vương Nhất Bác nhìn nụ cười trên môi anh đến ngây người, đã hai năm rồi mới được thấy nụ cười ấm áp này một lần nữa. Nụ cười thì vẫn vậy nhưng sao cậu lại có cảm giác thật khác so với lúc trước, giống như quả bóng nhỏ bị thổi phồng lên vậy, rõ ràng trước kia không mấy bận tâm nhưng hiện tại lại bị nụ cười của anh tạo lên từng gợn sóng trong lòng.

" Anh cũng vẫn vậy." Vương Nhất Bác chậm rãi nói.

Nói thêm vài câu hỏi han tình hình hiện tại của nhau, Tiêu Chiến mới biết Vương Nhất Bác bây giờ đã là sinh viên đại học năm hai rồi. Nghe cậu nói thì là năm vừa rồi thi đại học xét vào khối ngành năng khiếu vũ đạo, vì đạt được điểm cao lại có thêm mấy giải thi đấu trước đó nên được xét thẳng lên năm hai học. Lên đại học rồi lại có thành tích nổi bật như vậy nên cũng có chút tiếng tăm, mấy bên studio liền mời cậu làm mẫu ảnh. Vương Nhất Bác thời gian này cũng rảnh rỗi nên đồng ý đi làm. Hôm nay cũng tính là đi làm việc rồi.

Vương Nhất Bác sau khi biết balo mình mượn hóa ra là của Tiêu Chiến liền nhanh chóng cởi xuống đưa cho anh.

" Cũng thật trùng hợp."

" Đúng là trùng hợp thật nhỉ haha" Tiêu Chiến bật cười, lại nhìn cậu một lúc nói " Vậy tôi đi trước nhé, có gì gặp lại cậu sau"

Vương Nhất Bác nghe thấy vậy, nhanh chóng nắm được trọng điểm.

" Gặp lại sau? Được, hôm nào chúng ta đi ăn nhé"

Tiêu Chiến bị lời đề nghị của cậu làm cho giật mình, rõ ràng anh nói câu gặp lại sau là theo phép lịch sự thôi có được không, cũng đâu phải có ý hẹn cậu đi đâu đó. Nhưng tất nhiên nếu cậu đã nói như vậy anh cũng không có cách nào từ chối liền mỉm cười đáp:

" Được, hôm nào rảnh thì đi ăn gì đó cũng được"

" Chủ nhật này thì sao?"

Tiêu Chiến lại lần nữa im lặng. Chủ nhật thì tất nhiên sẽ rảnh nhưng mà, hôm nay không phải là thứ bảy rồi hay sao!!

" Không nói vậy tức là đồng ý rồi đúng không?" Vương Nhất Bác cũng không thèm đợi anh trả lời mà tự mình đồng ý hộ luôn rồi, " Số điện thoại anh đổi chưa hay vẫn số đó?"

" Chưa..." Tiêu Chiến giống như robot, máy móc trả lời cậu.

" Tốt, em cũng vậy. Vậy gặp anh Chủ nhật nhé! Em đi trước đây."

Nói xong, Vương Nhất Bác cười cười vẫy tay với anh rồi quay người đi. Tiêu Chiến vẫn đứng lặng ở đó, nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Chuyện gì vừa xảy ra....

Vương Nhất Bác vừa hẹn anh ngày mai đi ăn đấy à...

Thôi được rồi.

Tiêu Chiến cúi đầu thở dài một hơi nhưng rồi lại không biết vì sao mà bất giác mỉm cười lẩm bẩm: " Đúng là trẻ con". Sau đó anh cũng quay người trở lại chỗ Trần Hàn thu dọn đồ đạc tan làm.

Vườn hoa cải dầu hôm ấy, ngoài chụp ảnh cho khách anh còn thu thêm được một cái hẹn bất ngờ từ chàng trai tên Vương Nhất Bác, cứ ngỡ lần gặp hai năm trước chỉ là thoáng qua rồi biến mất thế nhưng hai năm sau lại một lần nữa hai người họ tình cờ mà tìm thấy nhau, liệu lần này sẽ lại là thoáng qua hay là một điều gì khác nữa?

------
Xin lỗi mn vì cập nhật truyện hơi lâu một chút 😭 mọi người cũng biết mấy hôm vừa rồi anh Chiến bị hắc thảm đến mức nào, mình một phần vì tham gia mấy cái phản hắc với cày data cho anh, một phần cũng vì chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng khá nhiều nên không up fic được mn thông cảm nha 🥺🥺🥺
Bây giờ mọi chuyện cũng đỡ hơn rồi nên mình sẽ tiếp tục up fic đều đặn hơn nha ❤ cảm ơn mn nhiều ♡.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net