Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiêu Chiến, bên này." 

Tiêu Chiến vừa bước chân vào cửa đã nghe thấy tiếng gọi từ phía góc phòng. Anh quay người nhìn qua thì thấy Vương Nhất Bác đã ngồi đợi sẵn ở một chiếc bàn phía bên trong, tay còn đưa lên vẫy vẫy với anh.

Tiêu Chiến lắc lắc đầu cười nhẹ. Cậu nhóc này thay đổi không ít, hoạt bát hơn nhiều rồi.

Tiêu Chiến tiến đến bên bàn ngồi xuống phía đối diện cậu, giả vờ nghiêm mặt:

" Giờ tôi mới để ý, tại sao cậu cứ gọi tôi là Tiêu Chiến mãi vậy, tôi lớn hơn cậu 6 tuổi đó, là 6 tuổi chứ không phải 1, 2 tuổi đâu nha."

" Không gọi Tiêu Chiến, vậy em gọi anh là Chiến ca được không?" Vương Nhất Bác chống cằm, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh hỏi.

Tiêu Chiến nhìn cậu một cái liền lập tức cúi đầu, vô cùng tự nhiên mà cầm lấy quyển thực đơn, bâng quơ nói: " Tùy cậu"

Quyển thực đơn khổ to dựng thẳng trước mặt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn nhìn tấm bìa bằng da cùng mấy ngón tay nhỏ nhỏ của anh yết hầu khẽ động, cậu nhìn một lúc cũng không nói thêm gì nhún nhún vai rồi cúi đầu xem quyển thực đơn của mình.

Cả khuôn mặt Tiêu Chiến trốn sau quyển menu, hai mắt láo liên hết nhìn lên lại nhìn xuống, anh hơi chu môi thở nhẹ một cái. Cũng may là anh biểu hiện tốt nên không để cậu nhận ra vẻ bất thường của mình.

Nhưng mà chuyện này thực ra cũng không phải do anh mà, ai bảo cậu nhóc kia không đâu lại bày đặt nghiêng đầu rồi làm ra cái bộ dạng dễ thương như vậy làm gì cơ chứ?

Thật sự không thể tự nhiên được mà!

“ Chiến ca, anh chọn xong chưa?”

Tiếng Vương Nhất Bác vang lên sau tấm menu, Tiêu Chiến hơi giật mình liền nhắm mắt chọn bừa một món rồi lại vô cùng tự nhiên mà đặt quyển menu xuống bàn. 

Không mấy chốc thức ăn đã được mang lên, hai người ngồi đối diện nhau vừa nói chuyện cười đùa. Tiêu Chiến phát hiện cậu bạn nhỏ ngày nào thay đổi rất nhiều chứ không phải chỉ là thay đổi một chút như anh nghĩ. Anh nhớ Vương Nhất Bác năm đó là một cậu bé 17 tuổi, tính cách có chút hướng nội lại có chút ngông cuồng của đứa trẻ mới lớn. Hiện tại, hai năm trôi qua, giờ đã trở thành chàng sinh viên 19 tuổi vui vẻ hơn, hoạt bát hơn, nói chuyện cũng rất chín chắn. Có lẽ thời gian quả thật là phép màu, nó luôn có cách để mài dũa con người ta một cách tốt đẹp nhất nếu như chúng ta biết trân trọng nó.

Tiêu Chiến ngậm đầu đũa, hai mắt nhìn cậu bạn nhỏ đối diện vừa cười vừa kể cho anh nghe câu chuyện nhỏ mà cậu mới đọc được trên mạng gần đây. Cậu kể đến cực kỳ vui vẻ, đôi mắt sáng của cậu cong cong như vầng trăng nhỏ lại toát ra nét hồn nhiên của tuổi trẻ. 

“ Chiến ca, làm bạn với em nhé?”

Câu hỏi nhẹ nhàng truyền đến từ hai cánh môi nhỏ của cậu, Tiêu Chiến nhìn cậu vài giây rồi mỉm cười gật nhẹ đầu.

Tiêu Chiến năm ấy 25 tuổi cùng Vương Nhất Bác 19 tuổi đã trở thành bạn của nhau.

Từ ngày hôm đó, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nói chuyện với nhau rất nhiều, số lần gặp nhau cũng tăng lên đáng kể. Hầu như mỗi cuối tuần hai người đều hẹn nhau đi ăn hoặc đi dạo phố, những ngày trong tuần rảnh rỗi thì lại ôm điện thoại nhắn tin với nhau. 

Vương Nhất Bác ở bên cạnh Tiêu Chiến lúc nào cũng như chú chim sẻ, miệng líu lo không ngừng, còn hay chọc cho anh cười. Tiêu Chiến đã quen cậu luôn như vậy và sự thật là anh đã cho rằng đây là tính cách của em ấy, mỗi câu chuyện em ấy kể ra đều khiến anh hiểu được cuộc sống của em ấy hiện tại thật hạnh phúc, cũng thật vui vẻ và náo nhiệt.

Cho đến một ngày mọi chuyện đột nhiên thay đổi khiến cho Tiêu Chiến giật mình nhận ra, hình như anh chưa thực sự hiểu cậu bé của mình.

Hôm đó, Tiêu Chiến tan làm sớm, nghĩ nghĩ một lúc liền quyết định đến trường Vương Nhất Bác chờ cậu tan học rủ đi xem phim. Anh đứng một góc bên cạnh cánh cổng trường, cúi đầu nhìn xuống mũi chân đang gõ từng nhịp lên nền gạch đỏ. 

Đứng chờ được một lúc, sinh viên từ trong trường ra ngoài ngày càng đông, Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, vừa hay hết ca 4 cũng là tan ca học của Vương Nhất Bác. Anh chắp hai tay đằng sau lưng, đầu nhỏ nghiêng nghiêng nhìn từng tốp sinh viên đang đi bộ ra ngoài, hai mắt nheo lại cố tìm xem Vương Nhất Bác đang ở đâu.

Một nhóm, hai nhóm, vài nhóm đều đã đi hết nhưng vẫn không thấy Vương Nhất Bác xuất hiện. Tiêu Chiến nhướn mày, hay hôm nay cậu nhóc nghỉ học?

Nghĩ vậy lòng anh liền chùng xuống, nhưng ngay lúc khuôn mặt anh vừa xị ra thì một thân ảnh quen thuộc chợt hiện trong tầm mắt. Tiêu Chiến trong nháy mắt vui vẻ giơ tay lên, miệng nhỏ hơi hé ra định gọi cậu nhưng rồi lại im lặng, cánh tay chậm rãi thả xuống.

Cậu bé của anh, cậu bé mới ngày hôm qua còn gọi điện cười nói cùng anh bây giờ lại đang lững thững đi giữa sân trường rộng lớn, xung quanh cậu có rất nhiều sinh viên khoác vai nhau chơi đùa trò chuyện , còn cậu lại chỉ có một mình. Bóng dáng cao gầy kia trong khoảnh khắc ấy chợt mang lại cho anh thứ cảm giác cô độc đến đau lòng, cái đầu nhỏ bé của cậu hơi cúi xuống giấu trong chiếc mũ đen, hai tay nhét trong túi quần bước từng bước nhỏ. 

Tiêu Chiến lặng người nhìn cậu, chàng trai lấp lánh dương quang mọi ngày bỗng nhiên trở thành chiếc bóng lạc lõng và u buồn. Anh siết chặt bàn tay, cố thuyết phục mình rằng tất cả chỉ là do anh tự cảm thấy như vậy, cuộc sống của Vương Nhất Bác qua mỗi lời cậu kể lúc nào cũng rực rỡ tươi vui chứ không phải như hiện tại, chỉ còn một màu xám ngắt vô vị.

Vương Nhất Bác đi một đoạn cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình liền ngẩng đầu, phát hiện ra bóng dáng quen thuộc trước cổng trường. Cậu ngạc nhiên, bước chân cũng dừng lại nhưng ngay lập tức ánh mắt liền tỏa ra ánh sáng. Cậu chạy một mạch đến trước mặt anh, khóe mắt cong lên, cười hỏi: 

“ Sao anh lại đến đây?”

“ À, anh tan làm sớm, qua rủ em đi xem phim.” Tiêu Chiến miễn cưỡng kéo khóe miệng, nhìn cậu một lát rồi lập tức rời mắt.

“ Wow, không ngờ nha, Chiến ca cũng có lúc chủ động hẹn em đi chơi cơ đấy. Từ lúc quen nhau đến giờ đều là em hẹn anh không đó.” Vương Nhất Bác vừa cười vừa trêu anh, bàn tay to lớn của cậu vươn ra nắm lấy cổ tay anh kéo anh bước đi, “ Nào, đi sang đây ăn gì đó trước đã, đói chết em rồi.”

Tiêu Chiến không nói gì chỉ lặng lẽ đi theo cậu. Hai người vừa quay người bước đi, phía sau đột nhiên truyền ra một giọng nói nho nhỏ giống như đang thì thầm lại giống như đang cố tình để họ nghe thấy: 

“ Tao bảo mà, rõ ràng thằng đấy không bình thường.”

Tiêu Chiến không rõ Vương Nhất Bác có nghe thấy không nhưng anh cảm nhận được bàn tay cậu đang nắm lấy cổ tay anh sau câu nói kia thì đột nhiên siết chặt lại.

“ Mày nhìn kìa, còn kéo tay nhau đi nữa, bình thường bày cái vẻ kênh kiệu cho ai xem cơ chứ. Hừ, cũng chỉ là một thằng gay!”

Đến lúc này thì Tiêu Chiến không bước tiếp được nữa, anh đứng lại rồi chầm chậm quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói vừa rồi. 

Là một trong mấy người con trai đứng đằng kia, hắn ta đứng xỏ một tay vào túi quần, trên mặt treo nụ cười khinh thường nhướng mày nhìn anh, trong ánh mắt kia hoàn toàn là khiêu khích.

Vương Nhất Bác đứng đằng trước Tiêu Chiến, bàn tay cậu vẫn nắm lấy cổ tay anh, cậu không quay đầu chậm rãi nói: 

“ Chiến ca, đi thôi, em đói rồi.”

Tiêu Chiến lại quay lên nhìn mái tóc mềm mại của cậu, anh không nhìn rõ khuôn mặt cậu nhưng anh biết cậu không muốn anh để ý đến mấy lời kia. 

Nhưng anh không làm được. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn bàn tay cậu đặt trên cổ tay mình, anh nhìn một lát rồi khẽ động tay muốn rút ra. Vương Nhất Bác dường như biết anh định làm gì, bàn tay cậu mạnh mẽ giật lấy tay anh, giọng nói khàn khàn như đang đè nén điều gì:

“ Tiêu Chiến! Nghe em đi có được không?"

Tiêu Chiến bất động, vừa rồi cậu gọi tên anh. Vốn dĩ từ ngày gặp nhau ở quán ăn đó Vương Nhất Bác vẫn luôn gọi anh một câu Chiến ca hai câu Chiến ca, nhưng lần này cậu lại gọi Tiêu Chiến.

Qua một lúc lâu, Tiêu Chiến trở tay nắm lấy bàn tay cậu bước về phía trước, hiện tại lại biến thành anh kéo cậu đi chứ không phải cậu kéo anh đi như ban nãy nữa.

" Cún con, đi nào."

Vương Nhất Bác hơi sững lại, cậu nhìn lưng anh lại nhìn xuống bàn tay của chàng trai lớn hơn cậu 6 tuổi nhưng kích cỡ lại nhỏ xíu. Năm ngón tay nhỏ cố gắng lắm mới nắm hết được bàn tay to lớn của cậu nhưng hơi ấm từ sự bé nhỏ ấy lại chậm rãi lan dần đến tận trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực. 

Vốn dĩ Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác đi là chuyện rất bình thường, vì dù sao anh cũng lớn hơn cậu nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy cực kỳ không phù hợp. Anh vừa kéo cậu đi chưa được bao lâu, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng sải rộng chân lướt qua đi đến phía trước anh, bàn tay lại một lần nữa trở mình nắm lấy bàn tay anh. Tay cậu vốn dĩ to hơn tay anh rất nhiều nên cũng rất dễ dàng ôm trọn năm ngón tay anh.

Hai người cứ như vậy, người này kéo người kia đi, bàn tay thì vẫn nắm chặt lấy nhau.

Dường như họ không để ý đến động tác này có bao nhiêu mờ ám cùng ái muội, hoặc cũng có thể họ biết nhưng lại chẳng nói ra.

------
Hic, mn chờ fic em có lâu không ạ :< kiểu dạo này em hâm hâm nên cứ đổi nội dung truyện xoành xoạch í :< chương này vốn dĩ em viết xong lâu rồi nhưng đến lúc đọc lại em thấy không ổn nên lại viết lại TvT mong là sửa lại sẽ hay hơn chứ nếu sửa lại mà nó dở thì chết em huhu TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net