Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Nhất Bác” Giọng nói Tiêu Chiến mang theo ngập ngừng cùng áy náy, trong lòng anh cảm thấy có lỗi vì giấu diếm Vương Nhất Bác. 

Vương Nhất Bác cười cười lắc lắc đầu, luôn miệng nói không sao. Thực ra nói cậu không để ý là giả, nhưng cậu không muốn bắt ép anh làm gì cả, nếu anh muốn nói với cậu thì dù sớm hay muộn cậu đều có thể chờ. 

Tin tưởng là điều ai cũng mong muốn nhưng lại không phải là điều có thể cố gắng giành giật.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không để ý, lòng lại càng không yên, ánh mắt anh khẽ liếc về phía Trần Hàn, cánh môi hết hé ra lại ngậm chặt lại. Trần Hàn nhanh chóng hiểu ý, tự nhiên đứng dậy nói:

“ Anh lên tầng xem Tiểu Ngôn.”

Trần Hàn đi rồi, chỉ còn hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, bờ vai của Tiêu Chiến tính ra không phải nhỏ nhưng mỗi lần đặt cạnh khung vai rộng lớn của Vương Nhất Bác liền bị khí thế mạnh mẽ của cậu áp đảo.

Tiêu Chiến hít một hơi rồi lại âm thầm thở dài. Anh cúi đầu, hai đầu ngón tay mân mê, ngập ngừng nói:

“ Anh không thích cậu ta.”

“ Anh biết em quen anh ta sao?” Vương Nhất Bác quay sang nhìn một bên mặt nghiêng nghiêng của anh, hỏi.

“ Không...không biết.” Tiêu Chiến hơi lắp bắp, răng nhỏ cắn vào lớp da môi mỏng, “ Cậu ta...cái hôm ở cổng trường, cậu ta có trong đám người đó.”

Vương Nhất Bác nhất thời không biết đáp lại thế nào, cậu im lặng nhìn anh, tiếng đập mạnh mẽ dội lên từ lồng ngực, cơn sóng tình trong phút chốc ập đến chiếm lấy toàn bộ cơ thể mang theo rung động say đắm lòng người.

Nếu Tiêu Chiến nói anh biết Trương Vĩ Đình, biết những gì hắn từng làm với cậu thì có lẽ Vương Nhất Bác sẽ chẳng rung động đến thế. Thế nhưng không phải vậy, anh thậm chí còn chẳng rõ hắn là ai, chỉ nhớ một việc nhỏ nhoi rằng hắn đã từng cười cợt cậu, vậy mà cũng đủ khiến anh không nghĩ ngợi nhiều mà phá bỏ quy tắc của chính mình. Vương Nhất Bác hít một hơi sâu, cố đè nén niềm hạnh phúc và mãn nguyện đang chực trào.

Người đàn ông này, hết lần này đến lần khác khiến cậu không thể kìm nén được tâm tư của mình. Cậu nhận ra, hóa ra cậu để tâm đến anh nhiều hơn cậu tưởng, từ những thứ nhỏ nhặt đến mức không đáng bận tâm như mùi hương hay tiếng cười của anh cũng có thể khiến cậu động lòng. Và lần này cũng vậy, cậu hiểu hành động của anh không thể nói lên điều gì nhưng nó lại cứ như vậy, vô tình trao cho cậu thêm một tia ấm áp, đưa cho cậu thêm một tia hi vọng, hi vọng rằng con đường cậu đang đi là đúng đắn, chỉ cần cậu kiên trì thêm một chút.

“ Tiêu Chiến.”

Vương Nhất Bác gọi tên anh, thanh âm trầm thấp mang theo hơi thở khàn khàn như đang đè nén điều gì. Tiêu Chiến giật mình ngẩng đầu nhìn cậu, Vương Nhất Bác rất ít khi gọi tên anh nghiêm túc như vậy, bình thường đều một câu Chiến ca, hai câu Chiến ca. Thái độ khác lạ của cậu lần này khiến Tiêu Chiến bỗng chốc cảm thấy lúng túng, ánh mắt nhìn cậu mê man không rõ.

“ Em…” Vương Nhất Bác nói đến đây bất giác nghẹn lại, hai tiếng “ yêu anh” nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng chỉ biết mỉm cười, dùng thanh âm dịu dàng nhất nói, “ Cảm ơn anh.”

Tiêu Chiến ngây người, lần đầu tiên trong nhiều năm anh phát hiện, hóa ra một tiếng cảm ơn lại có thể khiến tâm tư một người xao động đến vậy. Có lẽ, chính Tiêu Chiến cũng không rõ, rung động này thật sự là vì mấy chữ cảm ơn thôi sao, hay là vì nỗi mong chờ một thứ không thể đoán được đang lớn dần trong tim anh.

***

Mấy ngày sau, Vương Nhất Bác lại đến studio của Tiêu Chiến, lúc cậu đến đã là gần 8 giờ tối, không khí oi ả của mùa hè cũng hạ dần theo bóng đen của bầu trời, làn gió nhẹ lướt qua cây hoa sữa trước cửa tiệm mang theo hương thơm nhàn nhạt quấn lấy lọn tóc nâu mềm rủ xuống trước trán. Vương Nhất Bác nghiêng đầu, khẽ lắc vài cái khiến cho lọn tóc nhỏ lệch sang một bên, vẫn một bộ dạng xách túi đồ ăn vặt mở cửa bước vào.

Tiểu Ngôn đang ngồi vẽ ở ghế sô pha, thấy Vương Nhất Bác đến liền mừng rỡ, cô bé đặt chiếc bút màu trong tay xuống lon ton chạy đến, ôm lấy chân cậu, miệng chu lên:

“ Nhất Bác ca ca, Nhất Bác ca ca.”

“ Tiểu Ngôn, nhớ anh không?” Vương Nhất Bác mỉm cười, vươn bàn tay không cầm đồ xoa nhẹ lên một bên búi tóc tròn như bánh bao của con bé.

“ Dạ, nhớ.” Tiểu Ngôn gật mạnh đầu, hai tay vẫn ôm chặt cứng lấy bắp chân của cậu, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn Vương Nhất Bác.

Trần Hàn từ phòng trong bước ra thấy một cảnh này, đáy mắt lan ra nét ấm áp, đi đến gần ôm lấy Tiểu Ngôn, kéo cô bé ra khỏi chân Vương Nhất Bác. Anh quay đầu Tiểu Ngôn về phía mình, cúi mặt dí sát chóp mũi mình vào chiếc mũi nhỏ xinh của nó, cưng chiều nói:

“ Tiểu Ngôn có Nhất Bác ca ca liền quên người cha này luôn đấy hả?”

“ Không có, không có, Tiểu Ngôn yêu cha nhất !” Con bé sợ cha nó hiểu lầm liền hoảng hốt, vội vàng vòng cánh tay nhỏ xíu của mình qua cổ Trần Hàn làm nũng, nói xong vẫn sợ chưa đủ lại tiến đến áp cái môi vẫn còn dính vụn bánh của mình lên má, hôn một cái thật kêu.

Trần Hàn ôm nó trong lòng, cười đến cực kỳ sung sướng, cứ cưng nựng nó trong tay, đung đưa chơi đùa khiến con bé cười khanh khách.

Vương Nhất Bác nhìn hai cha con vui vẻ bên nhau mỉm cười, cậu vòng qua người Trần Hàn đi vào bên trong tiệm, theo thói quen đặt túi đồ xuống nóc kệ nhỏ, vừa đi vừa hỏi Trần Hàn:

“ Hàn ca, anh Chiến đâu? Muộn thế này vẫn chưa xong việc sao?”

“ Chưa xong, vẫn đang ở trong kia kìa. E là hôm nay phải làm muộn đó.”

“ Ồ, em biết rồi.”

Vương Nhất Bác đáp một câu rồi ngồi xuống ghế. Trần Hàn thấy vậy, không nói gì đặt Tiểu Ngôn xuống đất, mỉm cười nói con bé đi vẽ tranh tiếp đi rồi đi đến bình nước, rót một cốc đầy rồi đi đến ngồi cạnh Vương Nhất Bác. Đặt chiếc cốc xuống trước mặt Vương Nhất Bác, Trần Hàn không nhìn cậu, lơ đãng hỏi:

“ Nhất Bác, em năm nay 19 tuổi nhỉ?"

" Dạ, sao vậy?"

" Thanh niên trai tráng đang đúng cái tuổi xuân xanh mơn mởn. Thế nào, có trao tim cho em gái xinh xắn nào chưa?" Trần Hàn cười khà khà, huých nhẹ vào vai Vương Nhất Bác trêu đùa.

Vương Nhất Bác nghe vậy, nhún nhún vai, nói: 

" Em không quan tâm mấy thứ đó lắm."

" Khiếp, tính cosplay lạnh lùng boy hả, cứ chờ đến lúc chú mày vấp phải lưới tình đi nhé, xem đến lúc đấy còn mạnh miệng nữa không?"

Vương Nhất Bác không trả lời anh, ánh mắt theo thói quen rơi trên lớp gỗ bóng của cánh cửa phòng. 

Thực ra, lưới tình đã quấn chặt lấy cậu từ lâu rồi, chặt đến nỗi muốn thoát cũng không thoát nổi. Nói một câu không quan tâm đơn giản là vì trái tim đã sớm bị ai kia chiếm đóng, chỉ vậy thôi.

Trần Hàn ngồi bên cạnh thấy Vương Nhất Bác không trả lời mà chỉ chăm chú nhìn cánh cửa trong góc, trong lòng âm thầm dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Mười giờ tối, Tiêu Chiến làm việc xong, mở cửa phòng bước ra liền mệt mỏi vươn vai. Anh nhìn ánh đèn đường màu vàng nhạt phía sau lớp cửa kính, lúc này mới phát hiện hóa ra đã muộn như vậy rồi. 

“ Tiêu Chiến ca ca.” Tiểu Ngôn chạy đến ôm lấy chân anh cười hì hì, đôi mắt con bé cong cong, ánh lên ánh sáng trong trẻo.

“ Tiểu Ngôn sao vẫn chưa đi ngủ vậy?”

Tiêu Chiến hơi cúi người, bàn tay xoa nhẹ trên mái tóc tơ mượt mà của Tiểu Ngôn. Không đợi con bé trả lời, khóe mắt anh bất chợt chạm đến bóng dáng cao gầy trên sô pha, Tiêu Chiến giật mình nhìn sang, anh nhìn cậu thật lâu cuối cùng chỉ đành cúi đầu thở dài một tiếng rồi lại bất giác mỉm cười.

“ Tiểu Ngôn ngoan, lên tầng ngủ đi nhé.”

Tiêu Chiến dặn dò Tiểu Ngôn xong, nhìn con bé đi ra phía cầu thang rồi mới tiến lại gần Vương Nhất Bác đang nằm yên tĩnh trên chiếc ghế dài. Anh cúi người, bàn tay đưa lên trước đôi mắt đang nhắm lại kia dịu dàng mà che đi ánh sáng từ chiếc đèn điện trong phòng. 

Ngay lúc khóe miệng đang có dấu hiệu không kìm nổi mà nhếch lên, Vương Nhất Bác nhanh chóng nhăn mày, sau đó mới chậm rãi mở mắt, cái miệng bên dưới cũng không quên ngáp một cái phối hợp. 

Tiêu Chiến thu tay lại, cười nói: 

" Lại để em chờ lâu rồi."

" Không sao, không sao." Vương Nhất Bác vừa phất phất tay vừa ngồi dậy nói.

" Lần khác bù cho em sau nhé, bây giờ cũng muộn rồi, chuẩn bị về đi."

Vương Nhất Bác mỉm cười với anh gật gật đầu nhưng ngay lập tức lại hoảng hốt nói lớn:

" Thôi chết rồi!"

" Sao thế?" 

" Chiến ca, mấy giờ rồi?" 

" 10 giờ hơn."

Vương Nhất Bác ủ rũ cúi đầu, lầm bầm: " Thôi xong em rồi."

Tiêu Chiến sợ cậu có chuyện gì, vội vàng hỏi:

" Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

" Nhà trọ em 10 giờ tối là đóng cửa, bây giờ quá giờ giới nghiêm mất rồi."

Tình cảnh này thực sự không biết phải làm sao. Tiêu Chiến cắn cắn môi, trong lòng áy náy vì mình mà cậu không về trọ được. Lại nghĩ nghĩ một lát, anh nói:

" Hay là, em về nhà anh ngủ một đêm đi cũng được."

Vương Nhất Bác nhíu mày, có chút ngập ngừng: " Nhưng mà em sợ sẽ bất tiện…"

" Không sao đâu. Nào đi về thôi không muộn." 

Bóng hai người khuất dần sau cánh cửa kính, một cái đầu nhỏ lập tức thò ra từ phía cầu thang. Trần Hàn từ phía sau nhấc Tiểu Ngôn lên vai giả vờ mắng:

" Trẻ con hóng hớt, cha bảo con đi ngủ mà không chịu ngủ."

" Cha Hàn, Nhất Bác ca ca hư lắm." Tiểu Ngôn vòng tay ôm lấy cổ cha nó, tố cáo.

" Sao con nói anh như thế?" 

" Cha bảo nói dối là hư mà, Nhất Bác ca ca ban nãy không phải ngủ quên đâu. Lúc Tiểu Ngôn ngồi vẽ tranh, Nhất Bác ca ca rõ ràng vẫn thức chơi game mà, đến lúc Tiêu Chiến ca ca vừa mở cửa phòng thì lại giả vờ nằm ngủ." Tiểu Ngôn ngây thơ kể lại, hai tay còn không ngừng khua đi khua lại để cha tin lời nó nói là thật. Kể xong, con bé lại nhăn mặt bĩu môi, " Chắc chắn là Nhất Bác ca ca cố tình muốn đến ngủ với Tiêu Chiến ca ca sau đó thơm thơm để đòi kẹo đấy, bình thường Tiểu Ngôn chỉ cần thơm thơm một cái là đã được kẹo rồi." 

Trần Hàn dở khóc dở cười ôm con bé về giường để nó không nói nữa, trong lòng thầm mắng Vương Nhất Bác mưu mô, thế mà lại dám lừa ông chủ nhà anh. Tên nhóc này đúng thật là, lần sau phải cảnh cáo nó mới được.


---
Cỏ: Vương Nhất Bác là đồ tâm cơ =)))))) nhưng em thích lắm =))))

Tình hình là em vẫn chưa thi xong nên update truyện chậm mn thông cảm nhaaa ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net