Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác động tác quen thuộc đội mũ bảo hiểm cho Tiêu Chiến, hỏi anh:

" Muốn ăn chút gì đó rồi về không?"

" Ò, ăn ở nhà đi, anh nấu cho." Tiêu Chiến vì đang đội mũ kín đầu nên sợ Vương Nhất Bác nghe không rõ liền nâng âm lượng lên mấy phần nhưng rồi lại bị chính không gian nhỏ hẹp bên trong chiếc mũ bảo hiểm khiến cho giọng anh nghe có chút buồn cười.

Vương Nhất Bác mím môi, hai má bầu bĩnh phồng lên vì nén cười, tay phải gõ gõ vào mũ anh trêu chọc:

" Ôi, ngốc chết đi được!"

" Hả? Em nói gì cơ?" Tiêu Chiến vừa gạt tay cậu ra vừa ngơ ngác hỏi lại.

" Không có gì. Lên xe nào, đi thôi."

Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên ý cười trên mặt, ngồi lên trước còn không quên vỗ vỗ lên yên xe phía sau gọi anh. Ai đó cũng rất ngoan ngoãn mà đi tới ngồi lên xe, hai tay bám vào góc áo Vương Nhất Bác vui vẻ nói lớn:

" Xuất phát!"

Đi đường khoảng mười phút là đến nơi, Vương Nhất Bác vừa dựng xe xuống vừa nhìn quanh một lượt, cậu hỏi:

" Anh bán căn nhà kia rồi sao?"

" Ừ, bán cũng được một năm rồi, tiền bán cũng trích ra để mở studio nữa. Làm một thời gian, studio cũng đi vào ổn định dư ra được chút tiền nên thuê tạm một căn chung cư nhỏ để ở thôi."

Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác lên phòng, là một căn hộ trên tầng 18, tuy không quá lớn nhưng sống một mình thì như vậy cũng được coi là đầy đủ. Căn hộ có ba phòng chính, một phòng khách nhỏ đủ kê một chiếc bàn cùng ghế xung quanh, bên góc trái là phòng bếp và phòng vệ sinh, bên góc phải là phòng ngủ.

Tiêu Chiến vừa vào nhà liền nhanh nhẹn cất đồ rồi đi về phía phòng bếp, vừa mở tủ lạnh vừa nói vọng ra bên ngoài:

" Em đi tắm trước đi, quần áo sạch anh vừa để ở đầu giường trong phòng ngủ ấy, hơi nhỏ so với em nhưng chắc vẫn mặc được. Anh nấu một chút là xong ngay."

" Em biết rồi." Vương Nhất Bác đáp lại, nhưng còn chưa đi được ba bước đã thấy Tiêu Chiến vội vàng đi ra giữ tay cậu lại.

" Anh suýt thì quên, đừng tắm vội. Nước mới bật vẫn chưa ấm đâu, chờ một lát rồi tắm, tắm muộn thế này dễ cảm lạnh lắm."

Vương Nhất Bác cong môi, đưa tay bóp bóp khuôn mặt anh, vừa cười vừa nói:

" Vâng vâng. Lão Tiêu, cái tật nói nhiều của anh vẫn không sửa nổi."

Tiêu Chiến bị cậu trêu, hai tai liền có dấu hiệu muốn đỏ, hoảng hốt lắc lắc đầu thoát ra khỏi móng vuốt của ai kia, cao giọng cãi:

" Ai nói nhiều? Em đó, lại còn dám động chạm tay chân với anh à, lúc anh học cấp hai thì em vẫn là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đâu đấy, hừ."

" Chiến ca, hình như em có nói là em không thích anh nhắc chuyện tuổi tác của chúng ta rồi đúng không. Hử?" Vương Nhất Bác nheo mắt, bước một bước tới sát gần anh, bộ dáng cực kì khủng bố.

" Này này, định làm gì!" Tiêu Chiến ngả người về phía sau, miệng thì lớn tiếng mà lưng thì cứ ngày càng có xu hướng cong xuống, tay cầm đôi đũa ấn lên vòm ngực của Vương Nhất Bác muốn ngăn cậu đến gần.

" Chả phải chê em nhỏ tuổi sao? Để xem lớn tuổi hơn thì gan có to hơn một chút không nhé?"

Vương Nhất Bác càng nói càng cúi người khiến ai kia cũng càng ngày càng ngả sâu xuống đến khi cả người mất thăng bằng, lung lay sắp ngã. Lúc này, Vương Nhất Bác nhanh chóng luồn tay qua thắt lưng anh, kéo lại.

Tư thế này khiến hai người thật gần nhau, lồng ngực dường như cũng đã chạm nhẹ, Vương Nhất Bác lại một lần nữa ngửi thấy mùi hương ấy, thứ hương cỏ nhè nhẹ khiến tâm trí cậu say mê, cậu cúi đầu, ghé môi vào tai anh ám muội thì thầm:

" Sao, còn dám chê em nhỏ tuổi nữa không?"

Luồng khí ấm nóng theo từng chữ thoát ra quấn lấy vành tai anh khiến nó đỏ ửng, Tiêu Chiến sợ đến thân thể cứng đờ, chỉ biết ngượng ngùng lí nhí hai chữ " Không dám" đến khi Vương Nhất Bác mỉm cười hài lòng thả anh ra, Tiêu Chiến dùng thứ tốc độ đến anh cũng không thể ngờ chạy vào trong bếp. Vương Nhất Bác đứng bên ngoài, cậu còn nghe thấy cả tiếng anh lầm bầm mắng ở trong phòng, tưởng tượng ra bộ dạng dậm chân giận dỗi của anh khiến cậu không kìm được lại mỉm cười.

Vương Nhất Bác bước vào phòng ngủ ngay lập tức nhìn thấy bộ quần áo được gấp ngay ngắn ở đầu giường. Cậu lại gần, giũ áo và quần ra nhìn ngắm một chút, cũng không tồi, hẳn là anh cũng biết cậu thích mặc mấy đồ rộng rãi nên cố tình lấy cho cậu bộ đồ này, tuy là áo phông vai có hơi nhỏ một chút. Cầm quần áo trên tay, Vương Nhất Bác quay người định đi tắm luôn thì lại bị bức tranh treo ngay gần cửa ra vào thu hút.

Bức tranh quen thuộc khiến cậu rung động năm ấy, hóa ra anh vẫn còn giữ nó, còn để ở một nơi bắt mắt như vậy trong phòng ngủ. Vương Nhất Bác tiến đến, bàn tay đưa lên chạm vào lớp kính trắng, cậu hơi cúi đầu, tựa trán vào mặt kính lành lạnh, hai mắt nhắm lại khẽ cười. Chút rung động khi ấy lại một lần nữa ùa về, thậm chí còn mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần.

Người đàn ông này, cậu yêu anh, yêu đến mức không thể lí giải, lại càng chẳng thể thoát ra. Ấm áp của anh, ngọt ngào của anh, tất cả đều khiến trái tim cậu mất kiểm soát, dường như nó đã chẳng còn là của cậu nữa, mà nó là của anh, của người mà cậu đem lòng say mê cũng nguyện lòng chìm đắm.

Là anh ấy, Tiêu Chiến.

Hốc mắt nóng lên, Vương Nhất Bác cúi đầu càng lúc càng sâu xuống, bàn tay nắm chặt lấy quần áo đến nhăn nhúm, cảm xúc mãnh liệt như ngọn sóng bỗng chốc kéo đến khiến cậu muốn chạy thật nhanh ra căn bếp nhỏ ngoài kia, ôm lấy bóng lưng gầy gò, ép anh vào lồng ngực, hòa tan trái tim anh vào thứ tình cảm nóng rực đang thét gào trong lòng cậu. Nhưng Vương Nhất Bác biết cậu không thể, bởi cậu vẫn sợ, sợ rằng tình cảm này sẽ không được đáp lại, sợ rằng mọi thứ chỉ là cậu tưởng tượng ra, hay sợ rằng biết đâu anh sẽ trở thành một trong những kẻ ngoài kia, cười cợt và nói rằng tình cảm này của cậu thật đáng ghê tởm.

Sợ, thế nhưng trong lòng lại vẫn tham lam mong muốn nhiều hơn thế.

Vương Nhất Bác thở một hơi dài, cười nhạt một cái tựa như tự mình khinh bỉ rồi lại nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, bước vào phòng tắm đóng cửa.

Lúc cậu tắm xong bước ra, Tiêu Chiến cũng vừa nấu ăn xong đang bày từng món lên bàn. Thấy cậu bước ra anh cười nói:

" Máy sấy trong phòng nhé, em muốn dùng thì cứ lấy mà dùng."

" Không nên dùng máy sấy nhiều đâu, khô tóc đó." Vương Nhất Bác vừa nói vừa tiến đến bàn ăn ngồi xuống ghế, tay còn nhanh nhẹn bốc một miếng thịt bỏ vào miệng.

" Nghịch ngợm, em không sấy tóc thì cũng lau qua đi chứ, nhìn nước vẫn còn chảy kia kìa, cảm lạnh đấy."

" Anh lau cho em đi." Vương Nhất Bác nghiêng đầu về phía anh, nói, " Khăn trên cổ em ấy, tay em vừa bốc thức ăn xong bẩn quá không tự lau được."

" Cái này..." Tiêu Chiến ngập ngừng, đứng một lúc vẫn không trả lời được.

" Thôi bỏ đi, để em tự làm cũng được."

Vương Nhất Bác tỏ vẻ không để ý, phất phất tay nói không sao nhưng Tiêu Chiến nghe thấy thế không hiểu sao trong lòng lại hốt hoảng, vội vội vàng vàng đi đến cầm lấy chiếc khăn trắng quấn trên cổ cậu đặt lên mái tóc ướt, vừa lau vừa nói:

" Hóa ra em ít dùng máy sấy như vậy hả? Bảo sao tóc em lúc nào cũng mềm như tơ ấy, ghen tị quá đi."

Vương Nhất Bác híp mắt, khóe môi cong lên cười nhẹ. Cậu ngồi im không động đậy, yên lặng mà cảm nhận bàn tay anh qua lớp vải của khăn tắm chà nhẹ trên mái tóc, bên trái một chút, bên phải một chút, cảm giác hạnh phúc cũng cứ như vậy mà chiếm lấy cả trái tim. Vương Nhất Bác bỗng có cảm giác, cậu và anh hiện tại thật giống một cặp đôi mới cưới, tan làm xong quay trở về căn nhà nhỏ ấm cúng, cùng ăn cơm cùng trò chuyện, quan tâm và chăm sóc lẫn nhau, thật bình yên nhưng cũng quá đỗi ngọt ngào. Cảm giác này chân thực quá, chân thực đến nỗi khiến cậu thèm khát và ao ước nó biết bao.

Giá mà...

" Chiến ca, Hàn ca với Tiểu Ngôn quen anh thế nào vậy, thực ra em vẫn luôn muốn hỏi từ trước rồi, cha con họ vẫn luôn ở lại studio mà đúng không?" Vương Nhất Bác vừa gắp thức ăn bỏ vào miệng vừa nói.

Tiêu Chiến ăn được một ít đã buông đũa xuống, với tay lấy khăn giấy trong hộp:

" Chuyện kể ra cũng dài. Thực ra thì anh với Hàn ca là tình cờ gặp nhau thôi. Lúc đó anh mới quyết định mở studio, vẫn còn trong giai đoạn khó khăn, tiền bạc cũng không có nhiều nên thuê một phòng trọ nhỏ tính ở một thời gian đến khi công việc ổn định sẽ chuyển sang chỗ mới tốt hơn. Nhà trọ anh ở hồi đó cũng khá cũ rồi, giá cũng rẻ, Hàn ca cũng thuê trọ ở đó, ở sát cạnh phòng của anh luôn."

Kể đến đây Tiêu Chiến dừng lại vì Vương Nhất Bác ngồi đối diện anh lúc này đột nhiên lại gắp một miếng thịt vào bát anh, xong xuôi lại ngẩng đầu nhìn anh một bộ dạng muốn anh tiếp tục kể chuyện, giống như người vừa làm hành động kia không phải là cậu vậy.

Tiêu Chiến mỉm cười, lại một lần nữa cầm đũa, anh để ý thấy ngay khoảnh khắc ấy mắt của cậu nhóc đối diện cũng bất chợt sáng lên, cậu nhóc này thế mà lại làm anh cảm động nữa rồi. Tiêu Chiến cúi đầu, cố gắng che đi cảm xúc khác lạ trong lòng mình, giả vờ bình tĩnh tiếp tục nói:

" Ở với Hàn ca còn có một người nữa, là bạn học của anh ấy từ hồi cấp 3, tên là Trương Vệ. Bọn anh nói chuyện với nhau vài lần thấy cũng hợp, hai phòng liền cứ như vậy qua lại với nhau. Hồi mới đầu, anh cũng không nghĩ gì nhiều, đơn giản nghĩ rằng bạn thân rồi dọn ra ở cùng thôi, cũng không quá kì lạ. Nhưng rồi có một lần, anh sang phòng đó chơi, lại tình cờ nhìn thấy Trương Vệ hôn Trần Hàn trong phòng ngủ."

" Hôn? Bọn họ là..." Vương Nhất Bác ngạc nhiên đến mở to mắt.

" Ừ, bọn họ không chỉ đơn thuần là thân nhau như anh nghĩ, Trương Vệ yêu Trần Hàn và Trần Hàn cũng vậy."

Một chữ "yêu" này khiến trái tim Vương Nhất Bác hẫng đi một nhịp, bàn tay âm thầm siết chặt lại. Tâm trí cậu lúc này hoảng loạn cùng lo sợ, ánh mắt không kiềm được chiếu lên khuôn mặt Tiêu Chiến, cậu muốn biết phản ứng của anh với chuyện này là gì. Nếu như anh chán ghét, vậy thì có lẽ tình cảm của cậu tuyệt vọng rồi. Nhưng nếu như...

" Anh thấy, thấy sao?" Vương Nhất Bác vì lo lắng mà giọng nói có chút run rẩy, dè dặt hỏi.

" Hả, thấy gì cơ?"

" Chuyện của Hàn ca với Trương Vệ ấy, bọn họ...yêu nhau. Anh cảm thấy sao?"

Tiêu Chiến "À" một tiếng sau đó liền thản nhiên trả lời:

" Chẳng sao cả, anh thấy cũng bình thường mà, bọn họ ở bên nhau hạnh phúc lắm. Nhiều lúc anh còn ghen tị luôn ấy chứ." Tiêu Chiến cười cười nói đùa, nhưng nụ cười ấy lại nhanh chóng vụt mất, " Đáng tiếc, chẳng được bao lâu."

" Có chuyện gì sao?"

" Nghe Hàn ca kể thì bọn họ quen nhau từ khi học cấp 3, là bạn cùng bàn, sau đó thì có tình cảm với nhau. Tốt nghiệp xong, Trương Vệ học đại học còn Trần Hàn thì đi học nghề vì gia đình không đủ điều kiện cho anh ấy đi học. Bốn năm đại học ngắn chẳng ngắn mà dài cũng chẳng dài, bọn họ vẫn giữ được tình cảm cho nhau, thực sự rất đáng ngưỡng mộ. Sau đó, Trương Vệ tốt nghiệp rồi ra trường, hai người cùng nhau dành dụm tiền thuê một phòng trọ nhỏ ở cùng nhau, chính là phòng trọ bên cạnh phòng anh thuê ấy. Tiểu Ngôn, con bé không phải con ruột của Hàn ca, nó được hai người họ nhận nuôi từ trung tâm chăm sóc trẻ em của thành phố. Con bé cũng rất ngoan, ba người bọn họ ở cùng nhau thực sự hệt như một gia đình nhỏ vậy."

Kể đến đây, Tiêu Chiến dừng lại, bất giác thở dài một hơi, có lẽ anh đang nhớ lại những ký ức đẹp đẽ ngày ấy, chính vì đẹp nên mới khiến người ta nuối tiếc mà thở dài.

Vương Nhất Bác rướn người, đưa tay đặt lên vai anh, giống như đang an ủi khiến Tiêu Chiến cảm giác tim mình như vừa được một sợi lông mềm lướt qua, anh khẽ cười, tiếp lời:

" Cứ sống như vậy, đâu được vài tháng kể từ lúc anh chuyển đến, anh vẫn nhớ như in, hôm ấy là một ngày mưa, một đám người đến xông vào phòng bọn họ, đập phá đồ đạc làm loạn một hồi, Tiểu Ngôn bị dọa đến phát khóc trong lòng của Hàn ca. Ngày hôm đó, Trương Vệ không có nhà. Hóa ra, gia đình Trương Vệ có điều kiện rất tốt, bố mẹ còn là người có chức vụ cao, biết anh ta yêu Trần Hàn liền tức giận thuê người đến phá bọn họ, muốn ép bọn họ phải chia tay, thậm chí còn gọi điện cho Trần Hàn mắng chửi, sỉ nhục tình cảm của bọn họ. Nhưng em biết tính Hàn ca mà, mấy thứ đó vốn dĩ chẳng thể khiến anh ấy bỏ cuộc đâu, nhưng một mình anh ấy thì làm được gì chứ. Kể từ ngày hôm đó, Trương Vệ chưa từng xuất hiện một lần nào cả, không gọi điện, không nhắn tin, không gì cả, cứ như anh ta bốc hơi khỏi thế giới này rồi vậy."

" Trần Hàn, anh ấy..."

" Ừ, buồn chứ. Thậm chí anh ấy còn bị phía kia chèn ép đến mức không thể thuê trọ ở đây được nữa, đi tìm chỗ khác cũng đều không được thuê, anh đoán là phía đó cố tình gây khó dễ nên mới vậy. Sau đó thì anh nói với Hàn ca về studio này, rồi cứ vậy mà làm việc cùng nhau đến giờ thôi. Thực ra anh hiểu Hàn ca sẽ chẳng thể quên đi, nhưng con người mà, vẫn cứ phải tiến về phía trước thôi. Bây giờ, Hàn ca và Tiểu Ngôn đều sống rất tốt, có lẽ thế là đủ rồi."

Đêm đến, Vương Nhất Bác gối hai tay ra sau gáy, đôi mắt nhìn lên khoảng sáng hắt qua từ khung cửa sổ, cậu nhớ lại câu chuyện mà Tiêu Chiến kể lúc nãy, trong lòng nặng trĩu.

Cậu nghĩ đến anh và cậu, nghĩ đến tình cảm mà cậu dành cho anh, nghĩ đến cả chút hi vọng liệu anh có đáp lại. Nhưng đáp lại rồi thì sao, chẳng phải tình cảm này cũng giống như tình cảm của Trương Vệ và Trần Hàn khi ấy hay sao, liệu trong câu chuyện của anh và cậu có thể có một kết quả tốt đẹp hơn hay không, hay cũng sẽ như câu chuyện kia, hạnh phúc thoáng chốc rồi lại nhanh chóng lụi tàn?

Nghĩ một hồi, Vương Nhất Bác bỗng nhiên trở mình ngồi dậy, động tác nhẹ nhàng mà yên lặng nhích người lại gần chiếc giường bên cạnh. Cậu ngồi trên mặt đất, hai tay khoanh lại đặt lên tấm nệm giường, tựa đầu vào cánh tay ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tiêu Chiến.

Không, bọn họ sẽ không như vậy.

Câu nói này bất chợt vang lên trong tâm trí của Vương Nhất Bác. Đúng vậy, cậu có niềm tin, tin vào tình cảm của mình, chỉ cần anh nguyện ý sóng vai bên cậu, cậu sẽ làm tất cả để bảo vệ tình yêu của hai người, sẽ không để ai có thể xâm hại đến tình yêu ấy.

Ngón tay chạm nhẹ vào mái tóc, bờ môi lướt nhẹ nơi vầng trán, ánh trăng ngoài khung cửa sáng lên, tựa như minh chứng cho lời hứa của chàng trai Vương Nhất Bác khi ấy thầm lặng mà trao cho người mà cậu yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net