Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lâu, Vương Nhất Bác đã có thói quen đến trường sớm hơn giờ học rất nhiều, như hôm nay, ca học bắt đầu lúc 7 giờ nhưng hiện tại mới có 6 giờ cậu đã có mặt tại trường, thói quen này kì lạ đến mức Trương Vĩ Đình còn nhiều lần hỏi có phải cậu có bạn gái nên muốn đến trường sớm để hẹn hò bí mật hay không.

Nhưng sự thực thì, thói quen này chỉ đơn giản là tự nhiên hình thành, cậu thích không khí im ắng của trường vào sáng sớm, rộng lớn nhưng cũng đủ yên tĩnh. 

Như mọi ngày, Vương Nhất Bác ngồi tựa lưng vào tường tại một góc nhỏ của sân thượng nhà A, trên tai vẫn là chiếc headphone quen thuộc, bờ môi hồng khẽ ngâm nga theo bài hát, ánh mắt khép hờ tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, chàng trai tuấn tú nhắm mắt cảm nhận khí trời, mái tóc hơi rối lay động, cảm giác yên bình lại có chút tuấn lãng, phiêu du.

“ Vương Nhất Bác ?” Giọng nói trầm ấm vừa lạ vừa quen bỗng vang lên ngay phía trước khiến Vương Nhất Bác giật mình mở mắt.

Cậu chậm chạp ngước đầu lên, bóng dáng quen thuộc lấp đầy đôi mắt. Là thầy ấy, Tiêu Chiến…

Vương Nhất Bác cứ như vậy nhìn Tiêu Chiến chằm chằm, khuôn mặt một chút cũng không có biểu hiện bất thường nhưng thực chất trái tim trong lồng ngực đang ngày càng có xu hướng gia tăng tốc độ.

Không biết trôi qua bao lâu, đến khi Tiêu Chiến hơi mở to mắt nghiêng đầu nhìn chàng trai trước mắt, Vương Nhất Bác mới giật mình phát hiện ra nãy giờ mình cứ nhìn người ta chằm chằm.

Cậu luống cuống cúi đầu, tay vụng về tháo headphone, hấp ta hấp tấp mà đứng dậy, giọng nói cũng đầy vẻ mất tự nhiên:

“ Thầy Tiêu, ha ha, thầy cũng thích lên đây hóng gió sao?"

Tiêu Chiến nhìn cậu bé phía trước vì lúng túng mà tay cứ ra sức vò vò mái tóc, ánh mắt anh lóe lên một tia không rõ, bàn tay đặt bên hông âm thầm siết lại.

“ Ừ, không ngờ em cũng có hứng thú với nơi này nhỉ, thầy cứ nghĩ chỉ có thầy phát hiện ra chỗ này chứ."

Tiêu Chiến vừa nói vừa tiến đến bên cạnh Vương Nhất Bác, học theo cậu hai tay xỏ vào túi quần thả lỏng người dựa lưng vào tường. 

“ Bầu trời rộng lớn, gió mát, nắng nhẹ, một nơi rất lí tưởng."

Vương Nhất Bác hướng tầm mắt ra phía xa xăm, giọng nói cũng có phần lơ đãng nhưng chỉ có cậu mới biết tâm tư cậu lúc này đang hoàn toàn đặt lên người con trai bên cạnh mình.

Tiêu Chiến, giảng viên khoa Thiết kế, chính là người con trai cậu tình cờ gặp ngày hôm qua. Lại nói vốn dĩ là thầy nhưng gọi là người con trai vì thoạt nhìn Tiêu Chiến rất trẻ, cứ như chỉ mới là sinh viên, cậu đoán chừng thầy chỉ hơn cậu hai đến ba tuổi. Không những trẻ, khuôn mặt Tiêu Chiến cũng rất đẹp, vẻ đẹp của anh vừa ấm áp lại mang theo sự thân thuộc có cảm giác như anh trai nhà bên dịu dàng và tốt bụng. Anh rất hay cười, mỗi lần cười lên đều ngọt ngào, tựa như viên đường trắng, tan ra thấm vào từng góc nhỏ trong tim, thật khiến người khác muốn đem anh về nhà.

“ Thầy Tiêu, thầy năm nay...bao nhiêu tuổi?"

“ Hử? À tôi ấy hả, tôi hơn em có 6 tuổi thôi, cũng không tính là già chứ, bạn học Vương", Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, giọng nói thêm chút đùa giỡn.

“ Không già, một chút cũng không già. Chiến ca lúc nào cũng rất đẹp."

Vương Nhất Bác cứ như vậy nói liền một mạch. Nói xong cả người nói và người nghe đều sững lại, Vương Nhất Bác cũng không rõ tại sao cậu lại bất chợt gọi ra hai chữ ấy, rõ ràng là lần đầu tiên gọi anh bằng cái tên như vậy nhưng trong lòng hoàn toàn không có vẻ gì xa lạ, thậm chí còn có chút thoải mái giống như đây mới chính là cách cậu nên gọi anh. Tiêu Chiến đứng bên cạnh cũng giật mình không kém, anh chớp mắt mấy cái cố nén thứ cảm xúc đang chực trào trong lồng ngực, cười cười đáp lại:

“ Chiến ca? Nghe cũng không tồi đâu, về sau em có thể gọi tôi như vậy, nhưng gặp nhau ở trên trường vẫn nên gọi tôi một tiếng “thầy Tiêu"nhé, tôi cũng không muốn mọi người nói mình thiên vị sinh viên đâu." 

Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối vẫn đặt tầm mắt cố định trên người Tiêu Chiến, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại vô thức đề nghị:

“ Chiến ca, thầy dạy em thiết kế được không ạ ?”

Tiêu Chiến ngạc nhiên quay sang:

“ Thiết kế? Không phải em học năng khiếu vũ đạo sao?”

“ Em, em muốn học thêm kĩ năng thiết kế." Có lẽ vì chính bản thân cũng đang mất bình tĩnh nên Vương Nhất Bác đã không nhận ra rằng, tại sao thầy Tiêu lại biết cậu học khoa nào trong khi đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp nhau.

“ Được thôi, tôi luôn hoan nghênh các sinh viên hăng hái học tập."

Trọng tâm của câu này chính là đồng ý dạy cậu nhưng Vương Nhất Bác lại chỉ chú ý đến 3 chữ “ các sinh viên” kia mà thôi. Cậu nắm chặt tay, hơi cắn môi, nhỏ giọng hỏi lại: 

“ Các sinh viên khác...nhiều người từng nhờ thầy như vậy rồi sao?"

“ Ừ, nhiều người nhờ lắm"

Tiêu Chiến gật đầu, rất thành thật mà trả lời nghi vấn của cậu bạn nhỏ, đôi mắt thì lại không nhịn được liếc nhìn khuôn mặt cậu một cái.

Vương Nhất Bác đen mặt, đầu cũng bất giác cúi gằm xuống. Tiêu Chiến thấy vậy liền hơi nhướng mày, khóe môi nhếch lên biên độ cực kỳ nhỏ, ngoài mặt thì vẫn bày ra dáng vẻ không quá để tâm tiếp tục nói:

“ Tôi không có nhiều thời gian đến thế đâu, nhiều người nhờ nhưng trước giờ cũng chưa đáp ứng qua ai cả."

Vương Nhất Bác nghe vậy liền lén lút thở phào một hơi, hướng Tiêu Chiến cười một cái thật ngọt:

“ Vậy em được tính là người đầu tiên đúng không?”

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, vốn đã quen với dáng vẻ lạnh nhạt của cậu, bây giờ lại nhìn thấy nụ cười ngọt ngào kia, trái tim giống như bị thứ gì đó lướt qua gãi một cái thật nhẹ.

“ Đúng vậy, là người đầu tiên, Vương Điềm Điềm ạ."

“ Vương Điềm Điềm?”

Vương Nhất Bác nhíu mày, thu lại nụ cười. Vương Điềm Điềm là ai? Chiến ca lại gọi nhầm tên cậu thành tên người khác? 

“ Ha ha, chỉ là tôi nhìn em cười thật sự rất đáng yêu trong đầu liền bất giác nảy ra cái tên Vương Điềm Điềm. Sao vậy? Em không thích hả?”

“ Không, không sao ạ, thầy thích là được rồi."

Vương Nhất Bác hơi nhếch môi cười đáp lại mà có lẽ chính cậu cũng không nhận ra giọng nói cậu lúc này có bao nhiêu phần sủng nịnh cùng nuông chiều.

Tiêu Chiến cúi đầu, cái thứ giọng nói ma quỷ kia, mười phần thì đến chín phần chiều chuộng, thật là làm cho anh có chút không tự nhiên, đôi tai cũng bất giác phiếm hồng.

Nhất Bác ngốc nghếch, rõ ràng cái tên đó là do em tự mình đặt.

Khẽ ho một tiếng điều chỉnh lại tâm trạng, Tiêu Chiến giơ tay nhìn đồng hồ. Thấy đã gần đến giờ lên lớp liền đứng thẳng người, quay sang phía Vương Nhất Bác mỉm cười:

“ Sắp đến giờ vào lớp rồi, tôi đi trước nhé, lịch học và địa điểm học chúng ta có thể trao đổi sau. Nhắn tin hoặc em có thể trực tiếp đến văn phòng làm việc của tôi ở tầng 5."

“ Được, em sẽ đến phòng thầy sau giờ học."

“ Được, tôi chờ em, tạm biệt."

“ Tạm biệt."

Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến đến khi anh bước xuống cầu thang mới dời mắt. Cậu cúi đầu nhìn mũi chân, khoé miệng hơi nâng lên sau đó lại lắc đầu đầy bất lực.

Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, nhất kiến chung tình của em cũng vì thầy, thời gian sau này còn dài lắm đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net