Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ngồi trước bàn làm việc, chăm chú nhìn tài liệu trên bàn nhưng thực chất cứ chốc chốc lại giơ tay nhìn đồng hồ, ngón tay thon dài gõ từng nhịp lên mặt bàn. Rõ ràng là chẳng hề tập trung vào đống tài liệu đầy chữ trước mặt.

Một lần lại một lần, Tiêu Chiến nhìn đồng hồ.

Hết tiết được 15 phút rồi...

Người đâu ?

Lại chờ thêm 5 phút nữa, cánh cửa phòng vẫn im ắng. Tiêu Chiến dứt khoát đứng dậy, cuối cùng vẫn là không chờ được nữa rồi, đôi mắt giấu sau chiếc kính lóe lên tia không vui.

Sinh viên nữ đang đi trên hành lang thấy thầy Tiêu đi đến hai mắt liền sáng lấp lánh, tụm lại thành nhóm thì thầm cũng không quên nở nụ cười thật tươi tắn cất giọng mềm mại một câu thầy Tiêu, hai câu thầy Tiêu.

Tiêu Chiến dù trong lòng buồn bực muốn chết nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên vẻ ấm áp, hòa nhã. Khóe miệng cong lên, hơi mỉm cười, hai mắt cũng phối hợp nheo lại gật đầu đáp lời.

Thầy Tiêu quả là thầy Tiêu, lúc nào cũng ấm áp như vậy, sinh viên trong trường còn hay nói với nhau đặc sản của đại học A chính là nụ cười của thầy Tiêu, dương quang đến mức chói mắt.

Tiêu Chiến lướt qua hành lang nhà A, đôi chân dài sải bước nhanh chóng đã đến tầng lớp học của ai kia. Lúc sắp đến cửa lớp, Tiêu Chiến thả nhẹ bước chân, chậm rãi vuốt lại vạt áo rồi mới bình tĩnh bước qua lớp.

Một...hai...ba!

" Thầy Tiêu " Tiếng gọi vang lên sau lưng, Tiêu Chiến hài lòng nhếch môi nhưng ngay lập tức trở lại dáng vẻ ban đầu quay người lại mỉm cười, giọng nói còn pha chút ngạc nhiên:

" Vương Nhất Bác, ra là em học lớp này sao?"

" Vâng, em học lớp này. Thầy có việc gì ở đây ạ ?"

Tiêu Chiến gật đầu một cái rất tự nhiên nói tiếp: " Cái đó, nay thầy có chút việc nên cũng quên mất lịch học của chúng ta, em thì sao, đang bận à ?"

" Em..." Vương Nhất Bác tiến một bước định nói gì đó thì bỗng nhiên 1 nữ sinh từ đằng sau đi đến kéo lấy tay cậu nhưng lại không phải kéo cánh tay hay cổ tay, chính là nắm hẳn lấy bàn tay cậu kéo về phía mình.

Vương Nhất Bác nhíu mày cúi đầu nhìn xuống tay mình, theo phản xạ định giật tay ra nhưng khóe mắt chợt phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của ai kia liền nhắm mắt chịu đựng, bình tĩnh quay sang hỏi: " Có chuyện gì sao ?"

" Nhất Bác, bác gái bảo tối nay anh qua nhà em ăn cơm ", cô gái kia bảo không xinh đẹp thì là nói dối, đặc biệt đôi mắt to tròn kia long lanh ánh nước, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu chính xác là kiểu mẫu lí tưởng của đám nam sinh.

" Anh biết rồi, em về lớp đi" Vương Nhất Bác tự nhiên rút tay lại đáp.

Cô gái bị đuổi đi thì bĩu môi hừ một tiếng, hai tay nhỏ chống hông định to tiếng một trận thì lại bị người đứng gần đó làm cho giật mình. Cô mở to mắt, tay giơ lên che miệng, giọng cũng cao lên mấy tông:

" Thầy Tiêu ?!!! "

Tiêu Chiến vốn mặt lúc nãy lạnh lùng muốn chết nhưng hiện tại một chút cũng không còn, nét cười ấm áp thường trực không có gì bất thường.

" Chào em, em là..."

" Em, em là Lộ Lộ ạ, em chào thầy " Lộ Lộ luống cuống trả lời, gập người làm động tác cúi chào.

Tiêu Chiến mỉm cười gật nhẹ đầu.

Đẹp trai quá mẹ ơi !!!!!

Lộ Lộ nhìn nụ cười của thầy Tiêu mà cảm giác mặt mình nóng bừng đến mức sắp cháy đến nơi rồi. Thầy Tiêu quả nhiên là thầy Tiêu, danh bất hư truyền, đẹp trai muốn chết, lại còn cười ấm áp như vậy nữa. A, mẹ ơi, cô muốn khóc quá !!!!

Vương Nhất Bác liếc mắt thấy biểu hiện của Lộ Lộ thì cực kỳ không vui. Cậu giơ tay giật cái mũ áo của cô quát nhẹ: " Còn không mau về lớp đi, muộn học bây giờ "

" Anh bị lag hả, tan học rồi mà " Lộ Lộ bĩu môi lườm cậu.

" Biết là tan học còn không mau về đi ở đây làm gì."

" Em..." Lộ Lộ mặt oan ức còn chưa kịp cãi lại đã bị cậu ném cho ánh mắt lạnh lẽo quát hai chữ " Đi về " đành lủi thủi quay đi, trước khi đi vẫn không quên ngoái đầu nhìn thầy Tiêu thêm mấy lần.

Vương Nhất Bác đáng ghét, thầy Tiêu đẹp trai như vậy, cô muốn ngắm thêm một chút mà.

Lộ Lộ đi rồi, hành làng dài lại chỉ còn hai người. Vương Nhất Bác sải bước đến trước mặt Tiêu Chiến, ánh mắt nâu nhạt nhìn thẳng, không hề có ý giấu diếm. Tiêu Chiến nụ cười vẫn đó nhưng thêm vài phần cứng nhắc.

Cái thằng nhóc này từ hôm qua đến giờ ăn gan hùm à, tại sao đột nhiên trở nên khó kiểm soát đến như vậy. Nếu cậu cứ nhìn anh như vậy, anh, anh sẽ...

Dòng suy nghĩ của Tiêu Chiến bị cắt giữa chừng vì chàng trai trước mặt đột nhiên đưa tay ra phía mặt anh. Bàn tay thon dài ngày càng gần, Tiêu Chiến cảm giác hơi thở của anh cũng bất giác đình trệ rồi. Rốt cuộc cậu định làm cái gì?!

Vương Nhất Bác vẻ mặt cực kỳ tập trung, ngón tay dài gạt nhẹ lọn tóc mái của anh rồi lại lập tức rút về nhưng là có lẽ rút về quá nhanh, đầu ngón tay cậu như có như không lướt nhẹ qua chóp mũi.

Lần này thì không giữ nổi nữa rồi, Tiêu Chiến hoàn toàn là một vẻ ngơ ngác, mắt chớp nhẹ hai cái, mãi mới lên tiếng, giọng còn có chút ngốc:

" Em, em vừa làm gì ?"

Vương Nhất Bác nhìn vẻ ngốc nghếch đến mức đáng yêu kia cố nhịn không đưa tay giày vò khuôn mặt phía trước.

Cậu ho nhẹ một cái, nín cười đáp: " Em nói thầy đó thầy Tiêu, tóc mái thầy hôm nay có chút lộn xộn ban nãy còn gần chạm vào mắt thầy, em chỉ là chỉnh lại một chút."

" Tôi..." Tiêu Chiến hoàn toàn không nghĩ đến trường hợp này.

" Mà kể cũng lạ, mọi ngày thầy chỉn chu lắm mà sao hôm nay đột nhiên lại như vậy. Hay là... " Cậu dừng một chút, khóe miệng cong lên, ánh mắt mười phần thì đến chín phần tinh ranh, hơi vươn người ghé vào tai anh nói nhỏ, " thầy Tiêu là không nhịn được chạy đến đây tìm em sao ?"

BÙM !!!!

Tiêu Chiến phát điên rồi, anh thậm chí còn nghe thấy tiếng nổ trong đầu mình, nổ một lần cuốn hết đi cả lí trí của anh đi.

Đôi tai trắng nõn bắt đầu không kiểm soát được đỏ thành một mảng. Anh hít một hơi thật sâu, chân bất giác lùi một bước cách xa cậu bạn nhỏ à không phải là con sói tinh ranh đang cười nham hiểm đằng kia.

Đột nhiên anh có suy nghĩ, hay là đứa nhỏ này nhớ ra anh rồi?

Vương Nhất Bác lúc này đã cười đến mức hai mắt nheo lại, con ngươi lấp lánh, cười đến đặc biệt thích thú, " Được rồi, được rồi, đừng sợ, không trêu thầy nữa "

" Ai sợ em? '' Thỏ trắng xù lông rồi, giọng nói tràn đầy bất mãn.

" Được, được, không sợ."

Tiêu Chiến rất không vui, vì cớ gì mà anh bị cậu nói như dỗ trẻ nhỏ như vậy.

" Vương Nhất Bác, em chờ đấy cho tôi, ngày mai đúng 2 giờ có mặt ở văn phòng tôi. " Tiêu Chiến nghiêm mặt, ánh mắt sau lớp kính đầy kiên định, lần này phải dạy lại bạn nhỏ của mình cho tốt, không thể để cậu tung hoành như này được !!

Vương Nhất Bác mím môi, thật sự nhìn anh tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, đáng yêu muốn chết !!!

" Đến phòng thầy? Để học hay làm gì ạ "

" Để học !!! " Tiêu Chiến gần như gằn ra hai chữ cũng không để cậu nói thêm câu nào, anh hừ nhẹ một tiếng quay đi.

Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng anh, hai mắt lóng lánh tia sủng nịnh khó tả, khóe miệng cong lên.

Thỏ trắng cứng đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net