Chap 29: Kỉ niệm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vâng, nhà Desmond xin nghe.

Tiếng nói phát ra từ một người phụ nữ trung niên mang vẻ ngoài rạng ngời của cô gái thiếu thời tầm 20, một tay quấn lại vài lọn tóc tinh nghịch không chịu vào nếp, một tay cầm ống nghe điện thoại khẽ mỉm cười trả lời đối phương: " Tôi sẽ thông báo lại cho ngài ấy sau".

Cúp máy, người đàn bà trẻ trung trong sự đằm thắm ấy dặn dò quản gia một hồi rồi ung dung dắt tay đứa trẻ con tầm 5 tuổi đi lên lầu trên của căn biệt phủ xa hoa giữa chốn ngoại ô thanh bình. Chú ý một chút về người con trai, à không, đúng hơn là vị công tử nhỏ tuổi đang tay trong tay cùng người mẹ hiền dịu kia thì cậu ta hẳn đã thừa hưởng mọi gen trội từ cả bố lẫn mẹ. Đôi mắt xanh ngọc trong veo cùng mái tóc màu nâu bồng bềnh dường như đang tỏ rõ thần thái quý tộc hiếm có vậy.

Bước chân một lúc một nhanh, người phụ nữ kia nhanh chóng gửi tạm vị công tử đội lốt trẻ con kia cho người giúp việc, thân hình nóng bỏng che kín trong bộ váy được may theo số đo cơ thể đến mức hoàn hảo tiến về phía thư phòng. Nói một chút về căn biệt phủ rộng mấy ngàn mét vuông này mà nghe xong không xuýt xoa thì hẳn là chuyện lạ. Ngoài việc các khu vực trong nhà được phân gian rõ ràng thì thiết kế nội lẫn ngoại thất được chăm chút và sang trọng bậc nhất. Hơn nữa, qua cách bài trí căn "nhà" ngoại cỡ giữa lòng thiên nhiên đa số thiên về yếu tố phong thủy. Thật không hổ danh là gia tộc Desmond!

Người phụ nữ khẽ mở cửa thư phòng, tiếng vang vọng bên trong báo hiệu cho cô rằng không một ai đang ở trong chỗ này cả. Thật kì lạ, như thường lệ, chủ nhân của căn biệt phủ - đồng thời là chồng cô sẽ ở thư phòng để giải quyết nốt số công việc tồn đọng chưa kịp xử lý. Thư phòng vốn là nơi nắng không đến nơi, mưa không tới mặt cùng sự trang bị chỉn chu về hệ thống cách âm, giữ cho không gian đọc sách lẫn làm việc được yên tĩnh nhất có thể. Qua cái híp mắt nhìn lén, người phụ nữ nhận lấy không một ánh đèn làm việc, chồng cô đâu rồi nhỉ?

Cô chẳng quan tâm lắm, có lẽ hôm nay anh về muộn. Vả lại, nếu gọi điện thoại trực tiếp mà hỏi, anh sẽ nghĩ cô phiền thì sao? Thôi kệ vậy, dù sao cũng là một ngày thoải mái, vào thư phòng đọc sách cũng là ý hay.

Bỗng, từ sau lưng người phụ nữ xuất hiện một cánh tay luồn vào ôm trọn eo cô mà kéo về phía mình. Chưa kịp hoàn hồn, kẻ bỉ ổi kia còn rúc đầu vào hõm vai cô mà hít thở hương thơm của chiếc cổ thiên nga tỏa mùi hoa hồng đầy quyến rũ.

Từ đã nào, đây đâu phải là kẻ bỉ ổi? Thói quen này thì chỉ có thể là Damian Desmond. Anya quay đầu lại, nhéo vào phát vào đùi người đàn ông nọ khiến anh ta nhăn nhó mà đành thả cô ra, đồng thời đưa tay đến chỗ bật công tắc điện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net