Chap 33: Buổi cắm trại (Loid x Yor) (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loid Forger ngần ngại đạp mạnh chân phanh, cả thân hình suýt dốc ngược ngay chỗ ghế lái quen thuộc. Bản thân ngài bàng hoàng sau sự tác động vật lý không đúng chỗ kia, mắt láo liên nhìn trối trăng như kẻ sắp chết chẳng thể trăng trối nửa lời. Nhưng không, ngài vẫn sống, vẫn thở tuy cú sốc trọng lực làm lung lay ngài. Yor Forger thì chẳng sao, cô có sức khoẻ kì lạ đến nỗi xe tải có cán phải cũng không tài nào làm xây xước thân hình nhìn thì mảnh mai nhưng lại ẩn chứa khả năng phản kháng tai nạn phi thường kia. Loid tỉnh lại sau phút giây ngây người đôi chút, nhảy phắt khỏi ghế lái rồi nhanh nhảu đi lên chỗ mũi xe, ngài mở nắp, và một lần nữa bàng hoàng. Khói trắng bao phủ đôi mắt tinh tường của ngài, trùm lên màn đêm đen tĩnh mịch nơi khu cắm trại không ai qua lại. Ngài đã bị mắc kẹt, đương nhiên là với chiếc xe và người vợ giả của mình.

___________________

Chỗ cắm trại là nơi lý tưởng cho một buổi hẹn hò cuối tuần. Loid Forger đã chuẩn bị cho cuộc chơi này suốt sáu ngày vừa qua, đồng thời quỳ gối van xin vị quản lý của ngài cho điệp viên số một Westalis nghỉ phép đến thứ ba tuần sau. Yor cũng chẳng ngoại lệ, cô nhờ Camilla nạp hộ mình tờ giấy xin nghỉ tạm thời cho Trưởng toà thị chính, lòng náo nức chờ mong thời gian trôi thật nhanh đến buổi hẹn.

Nhưng trước đó, cô phải làm món gì đó để ăn xuyên suốt kì nghỉ. Ý là, thông thường Loid-san sẽ đảm đương khoản nấu ăn, một là vì anh nấu ngon thật, hai là vì anh chưa muốn chết sớm (còn vì sao thì ai cũng biết). Tuy nhiên, lần đi chơi này sẽ khác, khác hoàn toàn. Yor không thể nào chấp nhận việc bản thân mình không cống hiến chút gì cho cuộc vui của hai vợ chồng (dù là giả) nên cô đã nhờ Camilla (hay đúng hơn là ép người đồng nghiệp đến mức cô ta khóc oà lên) dạy mình một khoá bếp núc cấp tốc.

Ngày đấy cũng đã đến, xe hơi, đồ ăn, đèn pin, lều cắm trại và ty tỷ thứ linh tinh khác đã sẵn sàng. Loid lịch thiệp mở cửa xe để cô ngồi bên ghế lái, bản thân ngài đương nhiên sẽ là tài xế. Có điều, trước đi xuất phát, tiếng mè nheo đòi đi theo của Anya cứ vang vọng mãi nơi phòng trọ của Franky. Cũng chịu thôi, nếu con bé đi thì chẳng còn gì là lãng mạn tình cảm vợ chồng nữa!

Bánh xe quay chầm chậm đi từ khu biệt thự đường Công Viên ra ngã tư Sở, sau đó quẹo trái luồn sang vài "căn cứ" bí mật của ngài như tủ điện thoại công cộng hay kho chụp ảnh lấy ngay rồi đi qua vòng xuyến cách Toà thị chính tầm 500 mét. Cao tốc Ostania khác hẳn với Westalis. Cao tốc của nước phía Tây rộng lớn kia được bao quanh bởi đồng bằng và núi đồi - khác hẳn so với cảnh nhà sát nhà bên hai vách nơi cao tốc phương Đông.

Cơn gió hiu mát luồn qua cửa sổ ô tô làm dịu đi nỗi lo toan của những kẻ đi đường, làm tung bay vài ngọn tóc con tinh nghịch của Yor. Loid tiếc rẻ nhìn vợ mình chỉnh đốn lại chiếc băng đôn nhằm để mái tóc nàng không mất nếp, nếu đây không phải là cao tốc, ngài sẽ không ngần ngại dùng tay mình vén hộ cô vài ngọn tóc mai. Đây là một phần của nhiệm vụ! - Loid tự nhắc chính bản thân mình như thế khi chợt nhớ ra việc làm ấy có chút lãng mạn.

Quãng đường đi từ thành phố đến ngọn đồi thuộc khu cắm trại khá xa, cách tầm ba thị trấn rộng thênh thang nếu như đi theo hướng Bắc. Loid vốn có kĩ năng lái xe siêu việt - thứ khả năng thiết yếu để làm một điệp viên. Có lẽ đây là lý do khiến ngài vẫn tỉnh táo trong suốt quá trình di chuyển thay vì ngủ gà ngủ gật như cô nàng bên cạnh. Yor dễ say rượu, và dễ say xe. Cô chẳng mấy khi đi xa như thế này, một vì lười, hai vì "công việc tiếp đãi khách hàng theo phương thức trả máu". Thói hiếu kì vốn chảy trong người Yor, cô cứ nhìn ra phía cửa sổ, dí sát hai con mắt nhìn cảnh vật cứ trôi tụt phía sau chiếc xe. Việc làm ấy đương nhiên đã khiến Yor ngả ngớn suýt nôn ngay sau đó.

Loid chỉ biết cười trừ, anh dang tay đỡ lấy chiếc đầu đang gật lên gật xuống của Yor, nhẹ nhàng đặt lên vai mình, ít nhất, khi yên vị trên bờ vai của anh, cô sẽ không ngoẻo cổ mà đưa cả cái đầu của mình ra khỏi cửa sổ kính. À, phải kéo cửa kính lên rồi nhỉ? Hai người một nam một nữ cứ thế dựa vào nhau trên con đường cao tốc nườm nợp toàn người là người...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net