and never without sacrifice

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nàng bao phủ máu và tro tàn. Nàng xé rách quần áo của mình và bước vào chất lỏng trong suốt, mát mẻ.

Máu và tro tàn biến mất, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được ký ức về bàn tay chàng di chuyển trên da mình. Nàng cũng có thể cảm nhận được ký ức về Callisto, máu nhỏ từng giọt xuống tay và xuống cổ tay nàng. Nàng nhớ lại sự phản bội, nhưng quan trọng hơn nàng nhớ lại hình phạt cho việc không ai được phép rời khỏi vương quốc của mình mà không phải hy sinh.

Nàng bước ra ngoài – không gian của nàng và suy nghĩ của chính nàng - bởi cảm giác về một sự hiện diện khác. Nàng tự hỏi liệu Apollo có đi theo nàng không, nàng không muốn nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu chàng làm vậy. Vì vậy, nàng quay người lại và mặt nước vẫn im lặng theo mệnh lệnh của nàng, để kẻ đó phải xuất hiện và đó không phải là Apollo.

Khi mắt nàng chạm ánh mắt người thợ săn, chàng thở hổn hển và sợ hãi, nhưng thật ngu ngốc, chàng không quay đi và làm điều mà không người đàn ông nào – cả thần lẫn người - được phép làm: chàng nhìn chằm chằm vào Artemis.

Nàng không có mũi tên của mình, sẽ không có sự thương xót nào được thể hiện và chàng đã không chứng tỏ mình xứng đáng. Vì vậy nàng không tiếc lời ban hình phạt của mình. Với âm thanh của những lời nói rỗng tuếch ,chàng bị biến thành một con nai. Và khi bị biến thành một con vật, chàng cho thấy những dấu hiệu đầu tiên về sự hiểu biết của con người: chàng nhận ra sự vi phạm của mình và quay lưng lại để chạy khỏi hồ và ra khỏi rừng. Nhưng chàng bị bắt bởi những con chó săn của chính mình trước khi kịp rời khỏi hồ ,nàng quan sát khi chúng xé rách cơ thể chàng .Máu chàng vấy bẩn nước và cảm giác tinh khiết của nàng không còn nữa.

Nàng quay trở lại khu rừng để tìm Apollo, đã quá muộn, nàng nhớ lại lý do tại sao chàng lại đến nơi nàng ngay từ đầu.

---


Sau đó, nàng đứng đợi chàng, nhưng Apollo không quay lại với nàng và nàng biết rằng có điều gì đó không ổn.

Nàng cố gắng quên đi chàng, về bản thân, về họ. Nhưng khu rừng khiến nàng nhớ đến việc nàng đi lạc và việc săn bắn chỉ làm nàng thêm khao khát chàng. Nàng thậm chí còn cân nhắc đến việc lên Olympus, nhưng mẫu thân đã đến bên nàng trước đó.

Bà khóc lóc và van nài, Leto nói với nàng rằng Apollo đã giết chết Cyclops, người đã tạo ra tiếng sét đánh vào con trai mình và Zeus sẽ trục xuất chàng đến Tartarus.

Trong số các vị thần bất tử, hình phạt cho sự phản bội hiếm khi tồn tại mãi mãi, nhưng một cuộc lưu đày đến Tartarus còn tồi tệ hơn cả cái chết đối với một vị thần.

Và một lần nữa, đó không phải là bản thân của nàng, cũng như quyết tâm không khoan nhượng của nàng lại đồng ý để Leto đến chỗ Zeus và cầu xin sự sống cho con trai họ. Vì vậy, hình phạt được giảm xuống thành một kẻ bị lưu đày từ Olympus trở thành người thường một thời gian ,làm nô lệ cho Admetus, một vị vua trần thế.

Chàng không đến gặp nàng ,cũng không nói lời chia tay. Và do đó thời gian sống của con người dường như cũng trở thành cả cuộc đời đối với nàng.

---


Một lần nọ ,Orion đến chỗ nàng để cầu xin sự thương xót. Orion, người thợ săn có đam mê duy nhất là rừng cây và đuổi bắt .Việc mù lòa đã tước đoạt cả hai thứ trong cuộc đời chàng.

Artemis phục hồi thị lực và đổi lại, chàng không thể làm gì khác ngoài việc yêu vị nữ thần đã cho chàng lòng nhân từ ấy.

Chàng đi theo nàng , đi săn cùng nàng và khi cuộc tán tỉnh thầm lặng này không lay chuyển được Artemis, chàng làm điều duy nhất là thể hiện sự tận tâm của mình bằng cách cống hiến cuộc đời cho việc phục vụ nàng và thề chỉ trung thành với mình nàng. Và điều này, chàng thậm chí tâng bốc Artemis và khiến nàng thấy bản thân thích cách phục vụ của chàng hơn cả những tiên nữ đã rời đi.

Và thế là thời gian trôi qua nhanh hơn so với suy nghĩ trước đây của nàng, nhưng vẫn vậy, Apollo không quay lại với nàng. Chính từ miệng người khác, nàng nghe tin chàng quay trở về.

Khione, người tình của Apollo và Hermes, nàng rất muốn cho Artemis biết rằng bản thân nàng được Thần Mặt trời ưa chuộng hơn cả tỷ tỷ của mình.

Khi chàng đến chỗ nàng, đó là để cảnh báo nàng về Orion, chàng nói với nàng rằng việc các vị thần trở nên gắn bó với người phàm là không tốt.

"Tại sao không?" Nàng hỏi chàng.

Và chàng nói "Bởi vì họ sẽ chết."

"Không, chúng ta giết họ." nàng nói.

"Cái giá nhỏ bé phải trả vì tình yêu của các vị thần."

Và nàng nói "Ta không yêu Orion."

"Hắn sẽ phản bội tỷ." chàng nói. "Bọn họ luôn luôn như vậy."

Chàng bỏ mặc nàng và nàng biết rằng có điều gì đó khác biệt nơi chàng, nhưng Apollo không nói gì với nàng về việc lưu vong của chàng.

---


Nàng cảm thấy an toàn khi bên Orion, bất chấp sự khao khát nhè nhẹ mà nàng cảm thấy khi chàng xuất hiện. Đó là bởi vì chàng là người mà nàng cho phép mình cảm nhận điều này, nàng biết rằng chàng sẽ biến mất trước khi ham muốn có thể chiến thắng nàng.

Một đêm nọ, nàng thấy mình ở Delos, cách xa khu rừng và không ngạc nhiên khi thấy Apollo ở đây. Chàng nói với nàng về lòng tốt của ông chủ và về cái chết của chàng. Chàng nói về những bức tường kỳ diệu thành Troy mà chàng dựng lên khi ở đó. Chàng cũng kể cho nàng nghe về kỹ năng bắn cung của người dân thành Troy và tất cả những gì chàng học được từ họ.

Ở nơi mà họ tồn tại trước khi quay trở về lãnh thỗ của họ, nàng thấy rằng trong khi thế giới của họ có thể không bao giờ cùng nhau hòa hợp và không phải lần gặp mặt nào cũng phải đụng chạm. Vì vậy, nàng tiếp tục đến đây, đêm này qua đêm khác, đôi khi chàng đã ở ngay đó ,hay đôi khi nàng chỉ có một mình. Đôi khi, Orion yêu cầu đi cùng nàng và nàng luôn nói không.

Một lần nọ Apollo đề nghị cho nàng thấy những gì chàng học được từ Trojan và cho nàng thấy những gì chàng có thể làm với mũi tên của mình, ví như bắn một mục tiêu dường như nhỏ hơn một hạt bụi từ khoảng cách của họ. Mũi tên của chàng bắn, phập một phát.

Họ thường chỉ bắn để giết, vậy nên Artemis thích trò chơi này và nàng nói rằng nàng có thể bắn một thứ gì đó xa hơn nữa. Apollo mỉm cười và chỉ vào một mục tiêu ,nàng gật đầu và bắn mặc dù nàng không thể nhìn thấy nó. Khi mũi tên chạm đích, nàng thấy không có một sự phản kháng hay âm thanh nào, nhưng cái đốm vô hình mà nàng bắn vào lan ra trong những đợt sóng đỏ ngầu. Và nàng biết ngay đó là ai, nhưng Apollo, nàng nghĩ chàng biết tất cả mọi thứ từ đầu đến cuối.

Nàng hít thật sâu khi nhận ra điều này và nàng có thể cảm nhận được bàn tay của Apollo đặt lên vai nàng để hỗ trợ nàng. Nàng đau đớn nhún vai và để cơ thể mình ngã xuống đất. Sự tức giận của nàng, chàng biết cách làm thế nào để xoa dịu ,nàng sẽ không cho phép chàng tạ lỗi. Chàng gọi tên nàng, nhưng nàng không trả lời. Cuối cùng, chàng ngồi xuống bên cạnh nàng và chạm vào khuôn mặt nàng, nàng cho phép chàng làm vậy nhưng không đáp lại sự đụng chạm từ chàng.

Tay chàng ôm lấy hai thái dương nàng ,nàng nhắm chặt mắt lại. Chàng chạm vào chúng và nàng nhìn thấy những gì chàng luôn biết và nàng thấy, cái chết này của Orion, tất cả số phận khác của chàng.

Và một trong số đó, nàng thấy chàng chết trong chính tay mình, nàng cũng thấy những cái chết khác. Nàng yêu chàng và chàng chết; chàng phản bội nàng và nàng trừng phạt chàng; chàng cố gắng vượt qua nàng, và nàng giết chết chàng. Tất cả những cái chết này tồn tại trong một cái chết . Và mỗi lần, đó đều là lỗi của nàng.

Apollo cúi xuống gần hơn và nói "Tỷ có thể đổ lỗi cho đệ, nếu tỷ muốn." Và sau đó, "Hắn ta đã bị phán quyết từ khoảnh khắc tỷ yêu hắn."

Và nàng biết điều này - luôn luôn biết - rằng con người không thể bất tử như các vị thần và thường thì, họ không thể sống cùng các vị thần.

Nàng vẫn im lặng và không phủ nhận bản thân yêu Orion. Hãy để Apollo nghĩ rằng Orion là người nàng yêu.

Artemis nhắm mắt và nước mắt âm thầm chảy ướt đẫm lông mi nàng. Apollo buông tay ra khi những giọt nước chạm vào tay chàng. Bây giờ nàng khóc vì mất đi Orion, nhưng nàng sẽ chỉ có thể thương tiếc mà thôi. Cuộc sống của Orion rất ngắn ngủi và Artemis có một cuộc sống vĩnh cửu. Sự tức giận của nàng dành cho Apollo sẽ kéo dài thật dài.

Cơ thể của Orion được rửa trên bờ và chảy máu. Tuy nhiên, nàng vẫn im lặng và rằng sẽ không nói gì với chàng nữa, Apollo bỏ mặc nàng rửa sạch máu của Orion.

Máu là thứ trói buộc họ, đó là điều quan trọng nhất, nhưng nàng tự hỏi liệu như vậy đã là đủ .

---


Cuối ngày hôm đó, nàng chôn xác Orion và đặt hình ảnh của chàng lên bầu trời đêm, gần mặt trăng nhưng luôn quay lưng với mặt trời. Nàng ngạc nhiên khi thấy mình nhẹ nhõm hơn vì đã thoát khỏi một vi phạm lớn : nàng sẽ không thể sống với việc giết Orion như cách mà Apollo có thể sống với việc phá hủy mọi thứ chàng yêu thương. Nhưng nàng vẫn không cho phép mình biết ơn chàng, cũng không bao giờ tha thứ cho chàng.

Nàng biết ơn lời nhắc nhở rằng ham muốn không bao giờ có thể đi vào vương quốc của mình mà không có hậu quả và sự hy sinh. Nhưng nàng cũng nhớ rằng khiết tịnh là một đức tính khó giữ và vĩnh cửu là một thời gian rất dài.

Hoàn văn 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net