Chap 21: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7h 10' AM.....

- Thưa cô em mới đến ạ. - Cô nói, chạy hộc tốc vào lớp. 

- Ukm, em vào chỗ ngồi đi. Hôm nay vào lớp trễ vậy, có chuyện gì sao? - Cô giáo ngạc nhiên nếu là thường ngày thì Hanakawa và Syaoran là 2 người vào lớp sớm nhất, nhưng hôm nay chỉ có mỗi 1 mik Syaoran, đúng là chuyện lạ. 

- Dạ, chẳng là em mới về nước vào sáng sớm nên ko kịp chuẩn bị ạ, em xin lỗi cô. - Cô đứng trước chỗ ngồi cuối đầu nhận lỗi. 

- Ko sao đâu. Thôi, chúng ta bắt đầu tiết học nào, các em. - Cô giáo nói rồi cằm viên phấn viết 2 chữ " NGỮ VĂN" to tướng trên bảng.

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Giờ ra chơi....

Rầm!!!

- Á!  Tôi xin lỗi, tôi ko cố ý - Cô đang đi men theo đường hành lang thì đâm phải cô gái nào đó. Quỷ tha ma bắt sao hôm nay cô lại xui vậy chứ.

- Nè, mắt mũi của cô để ở đâu vậy hả?. Bộ ko thấy tôi đứng đây sao? - Ả gắt um lên nhìn là biết cô đâm phải ai rồi. Chính là chị đại - IRIS đây mà.

- Tôi đã xin lỗi rồi mà. Với lại nếu tôi ko có mắt như cô nói thì ít ra cô cũng phải thấy tôi và tránh ra chứ. Nói như vậy là cô cũng bị mù giống tôi sao? - Cô vênh mặt lên, có vẻ như từ "sợ" ko có trong từ điển của cô. 

- Ơ, con này, mày láo vừa phải thôi chứ. Biết tao là ai ko mà làm càng. - Ả, đẩy cô vào tường phía sau là 3 đàn em đang trưng cái bộ mặt vênh váo, khinh bỉ ra. Trời ạ! Làm như mik có giá lắm. 

- Biết chứ, biết chứ. Cô chính là đại tỷ của trường này, tôi nói có đúng ko. - Cô nhìn ả.  Đôi mắt tím lạnh băng quét qua người ả, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. 

- Biết sợ rồi đúng ko, nhanh nhanh quỳ xuống xin lỗi tao đi. - Ả cười nửa miệng.

- Ai nói là tôi sợ cô chứ. - Cô vừa nói vừa săm soi móng tay của mik. 

- Mày.....Tụi bây, đập nó cho tao. - Ả hất tay về phía trước, thật là 1 lũ ngu dốt. 

- Ngon nhào vô. - Cô xoắn tay áo lên chuẩn bị vào trận thì cũng là lúc tiếng chuông vào học rung lên, cái chuông này thật là có bài bản quá đi mà. 

- Cô làm gì ở đây vậy, sao còn ko mau về lớp đi. - Syaoran từ đâu bay ra - Đi thôi, chúng ta mà vào trễ là bị mắng đó. - Anh nắm tay cô, lôi về lớp. 

- Nè, anh làm gì vậy, buông ra coi đau chết đi được. - Cô giật tay mik lại xoa xoa cổ tay thật là bạo lực gia mà ý lộn bạo lực học đường. ( Panda : Thật là nhầm lẫn tai hại mà.)

- Cô biết cô ta là ai ko. Cô ta là đại tỷ trường này, động vào thì coi chừng cái mạng của cô đó. - Anh nói chỉ tay vào mặt cô. 

- Anh cần gì phải lo lắng cho tôi chứ. Nè, đừng bảo là....- Cô đi xung quanh anh - Anh thích tôi nha!! - Cô nhảy lên 1 cái chỉ tay vào mặt anh.

- Đầu óc cô có bình thường ko vậy. Tôi quan tâm cô chỉ vì cô giống 1 người rất thân đối với tôi. - Giọng anh trầm xuống như chất chứa 1 nỗi niềm đã chôn giấu bấy lâu. 

- Sư muội anh hả? - Cô nghiêng đầu xuống nhìn anh.

- Uk, cô ấy là 1 người rất quan trọng trong cuộc đời của tôi. - Đôi mắt anh buồn bả nhìn xuống .

- Syaoran. - Hanakawa bất ngờ gọi tên anh.

- Nè, tôi đã cho cô gọi tên tôi chưa hả. Mà mấy hôm nay, cô tự nhiên quá rồi đó - Anh nói nhìn cô với bộ mặt chưng hửng, cảm xúc đang tuôn trào mà lại...

- Huynh ko nhớ muội thật sao? - Cô nói giọng có phần trách móc, nũng nịu.

- Nè, tôi đang buồn cô ko an ủi thì thôi đừng có mà chọc tôi đó. - Syaoran mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn mong Hanakawa chính là Sakura - Sư muội của anh. 

- Giận huynh luôn. - Cô nói trề môi làm ra vẻ nũng nịu rồi đặt tay lên mặt gỡ bỏ lớp hóa trang và mớ tóc giả trên đầu. Mắt anh mở to hết cỡ đây có phải là mơ ko Sakura bằng da bằng thịt đang ở trước mặt anh.

- Sakura, là muội đúng ko. - Anh vẫn hỏi như ko tin vào mắt mik.

- Muội đây. - Cô mỉm cười, 1 nụ cười tỏa nắng. Anh lại gần ôm chặt lấy cô như sợ là cô sẽ bỏ anh mà ra đi lần nữa. 

- Oh, Kinomoto đó hả, cả tháng nay em đi đâu vậy mọi người nhớ em lắm đó. - Thầy Yukito từ đâu bước tới đứng sau lưng cả hai. 

- A! Dạ, em về khoảng 1 tháng trước rồi ạ. - Cô buông Syaoran ra, chạy tới bên ông thầy hiệu trưởng. 

- Ủa, thế sao em ko đi học? - Thầy Yukito thắc mắc. 

- Dạ, em đi học trong hình dáng của Hanakawa đó thầy. - Nói đến đây quai hàm thầy dài chấm đất ko khéo cô đi vào trong đấy vẫn được. 

- À thôi, thầy có việc bận rồi. Chúng ta sẽ nói chuyện này sao. - Thầy thẫn thờ đi về phòng giám hiệu người mà thầy luôn coi là cháu gái đã học ở trường này từ khoảng 1 tháng trước mà ông ko hề biết. Vậy mà còn tự xưng là ông của cô nữa. Thiệt buồn hết sức. 

- Thôi, ta về lớp nào bỏ mất 1 tiết học rồi đấy. - Anh nói nắm tay cô.

- Khoan đã. - Sakura chạy tới đóng đồ hoá trang và cẩn thận đeo lại. - Xong rồi ta đi thôi. - Nói rồi cả 2 cùng nắm tay đi về lớp. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của anh và cô_ 1 ngày tràn ngập ánh nắng. 

_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Hello Aginomoto. Ngồi nghĩ lắm mới ra được bao nhiêu đó đấy. Cmt + quăng vote cho Panda có động lực viết tiếp đi nà. Ở chap trước có 1 you hỏi Panda là con gái hay trai,  mấy tuổi.  Pada nói luôn: Panda 12t và là girls chính hiệu nhá.:3.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net