Chap 25: Anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hello sau 1 khoảng thời gian dài bất tận thì con khùng Panda đã quay trở lại và ăn hại hơn xưa. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ cho em nó nhé.
***********
Sẽ là 1 buổi sáng tốt lành nếu như ko có sự xuất hiện của Iris trong chiếc bàn ăn vào sáng sớm. Nhưng thật kì lạ, hôm nay cô ta khác hẳn ngày thường. Im lặng với đôi mắt u buồn, còn hơi sưng và đỏ có lẽ cô ta đã khóc suốt đêm hôm qua. Và sau khi ăn nốt phần ăn sáng của mik cô ta vội vàng xách cặp lên và đi thẳng ra cổng đến tận ngoài đầu ngỏ. Anh ở trong nhà nhìn ra mà lòng thắc mắc:

- Hôm nay cô ta ko nài nỉ đi nhờ xe mik nữa à. Đã vậy suốt bữa ăn còn ko nói với mik 1 câu nữa. Đúng là con người nắng mưa thất thường mà. Quái đản thật.

Syaoran đã nghĩ như vậy. Cũng phải thôi vì anh đâu biết được việc động trời mà cô tình cờ nghe được vào hôm qua.

*****Hồi tưởng*****

- Mẹ ơi con đi nha. - Iris ỏng a ỏng ẹo thưa mẹ.

- Ừ. Đi sớm về sớm nha con. - Bà Lee từ trong nhà nói vọng ra.

Cô ta leo lên xe ngồi rồi lái đến bệnh viện.

"Két"

Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Cô cẩn thận lấy thức ăn ở chiếc ghế cạnh người lái. Sau đó vui vẻ đem lên cho Syaoran. Và rồi cái khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời của cô cũng đã tới. Nó xảy ra khi cô đang ở trong thang máy cùng với 2 người đàn ông. Bất ngờ 1 trong 2 người họ lên tiếng:

- Mày biết tin gì chưa. - Ông ta hỏi người đàn ông kế bên.

- Tin gì? - Ông ta cầm điếu thuốc lá rồi đưa tay bật quẹt lửa.

- Hồi hôm qua tao thấy bà kia hình như là người thân của cậu Lee Syaoran ấy cầm tờ giấy xét nghiệm ADN.

- Rồi sao nữa - Ông kia vịnh tay vào thành cửa.

- Tao thấy mặt bả hơi hoang mang với lại tao đang tò mò nên lại nói chuyện với bả. Tao hỏi xét nghiệm gì mà sao con thấy dì hơi lo vậy. Bả trả lời là xét nghiệm ADN. Tao hỏi tiếp là xét nghiệm anh em, cha con hay mẹ con. Bả trả lời là anh em. Cái tao nói là chuyện gì dì có thể nói rõ cho con nghe được ko. Bả kể là bả có đứa con trai tên là Syaoran có 1 đứa em gái thất lạc, rồi bả gặp 1 đứa tên là Iris nghe đâu là con dâu tương lai của bả. Bả thấy 2 đứa khá giống nhau nên sinh nghi. Rồi đem tuyến nước bọt của 2 đứa đi xét nghiệm ADN thì kết quả là 2 anh em ruột.

Kể đến đây cô bất giác ko kiềm chế được cảm xúc. Tay cầm bình thủy thì run. Đôi mắt bao phủ bởi 1 lớp nước đục ngầu. Sau khi 2 người đàn ông đó đi khỏi cô liền với tay ấn nút trở lại tầng trệt để quay về. Cô ko thể ở lại đây thêm một phút nào nữa. Cô cũng ko muốn nghe bất cứ lời nói nào nữa. Tình cảm cô dành cho anh chẳng lẽ chỉ xứng đáng ở mức độ anh em thôi sao? Ko thể nào, chuyện này ko thể xảy ra được, mọi thứ chỉ là giả dối thôi. Cô về nhà tự giam mik trong phòng, và nói KHÔNG với tất cả. Thậm chí đến giờ cơm cũng ko thèm ra, Syaoran lên phòng gọi cũng ko thèm mở cửa. Suốt cả đêm ngồi khóc ko thôi và thành tích đạt được là đôi mắt sưng húp và đo đỏ của mik, đến bây giờ nhớ lại còn cảm thấy buồn. Cũng đúng đây ko thể là chuyện ngày 1 ngày 2 là quên được mà nó cần thời gian. Thời gian sẽ chữa lành tất cả.

*****Kết thúc hồi tưởng *****

Vào lớp cô như người mất hồn, ko hé miệng nói lấy nửa lời. Mọi người ai cũng cảm thấy như vậy nhưng ko ai hỏi vì họ biết mik ko nên nói chuyện với cô trong thời gian này. Tan học, Sakura chạy tới bàn của Syaoran:

- Cậu ấy có chuyện gì hả? - Sakura nhìn sang cô đang thu xếp sách vở.

- Ai biết. Cô ta như vậy từ hôm qua đến giờ rồi. - Anh cũng chẳng quan tâm, cô ta thế nào là việc của cô ta, còn anh thế nào thì đó là việc của anh, chẳng liên quan gì đến nhau cả.

- Hmm...Có thể cô ta đang có chuyện buồn chăng. - Cô đặt tay lên cằm, vẻ suy tư.

- Làm sao anh biết được. Nó ko liên quan gì đến anh hết. - Syaoran uể oải ngồi dậy và để lộ vẻ mặt ko quan tâm đến chuyện này.

- Em nghỉ anh nên tâm sự với cô ấy xem sao. Có thể cô ta có việc gì đó đang giấu mọi người đấy. - Sakura cũng rất ghét ả ta nhưng nhìn ả như vậy thật sự ko quen chút nào.

- Biết rồi, biết rồi anh sẽ tìm thời gian nói chuyện với cô ta. Còn bây giờ thì về nhà thôi. - Anh nói rồi nhấc cô lên, đặt trên vai như bao gạo.
- Nè, Syaoran à. Có cần phải như vậy ko? Em có thể tự đi được mà. - Cô nũng nịu.

- Em có thể. Nhưng anh thích vậy hơn. - Anh nói rồi cười. Sau khi bế nàng công chúa của mik lên xe. Anh nổ máy và bắt đầu về nhà.

Họ đâu biết là từ nãy giờ những hành động âu yếm, thân mật của họ đã bị Iris nhìn thấy. Cô thở dài nhìn lên bầu trời và nhận ra 1 điều: Trái tim của Syaoran ko thể chứa thêm 1 ai khác ngoài Sakura.

- Đến giờ về rồi. - Cô lấy tay quệt nước mắt rồi mỉm cười. Từ nay, cô sẽ sống khác sống một cuộc sống thanh bình, yên ả ko làm phiền đến ai. Và hơn hết, cô sẽ chúc phúc cho Syaoran và Sakura cô mong cặp đôi uyên ương này sẽ thật hạnh phúc. Hoàng hôn xuống, ánh hoàng hôn soi bóng cô gái bé nhỏ. Hoàng hôn thật đẹp nhưng nó cũng thật buồn nó như nói lên cả nỗi lòng của những người con gái thuở mới biết yêu.

**************
Thế nào ạ. Các bác thấy Panda viết có hay ko. Tui biết tui viết hay quá mà muahahaha. Đùa chứ mong mọi người tiếp ủng hộ cho Panda nhé. Arigatou Minasan 😘😘😘.

P/s: Panda thấy truyện càng ngày càng xàm nách, có nên viết tiếp ko, hay ra chap cuối rồi kết thúc truyện. Cmt trả lời cho Panda biết nhé 😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net