Chap 26: Trả Thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao, nhiệm vụ tôi giao cho cô đã lâu rồi đấy cô làm xong chưa?

- Dạ, đã xong ngày mai tôi sẽ đem bài báo của hắn về cho ngài.

- Tốt lắm. Được rồi, ta chờ tin của ngươi. "bíp".

Hừ, 1 kẻ ngu ngốc ngươi có biết đây là cuộc điện thoại cuối cùng của ta và ngươi ko, Ogini.

******************
7h tối.....

Một chiếc xe Lamborghini đậu ngay trước cổng 1 căn biệt thự được canh giữ nghiêm ngặt. Một cô gái với mái tóc màu nâu trà và gương mặt lạnh lùng tiến vào bên trong căn biệt thự đi thẳng đến sảnh lớn nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ra và ngồi xuống.

- Ông chủ, đây là bài báo về cái chết của hắn, vì tôi ko muốn làm lớn chuyện này nên chỉ kêu lũ nhà báo đưa cho tôi bài báo này thôi, mời ngài xem qua. - Cô lấy trong giỏ xách ra bài báo về cái chết bí ẩn của Syaoran.

- Cô làm tốt lắm, như lời hứa tôi sẽ...Ơ, cô...cô làm gì vậy? - Ông ta ko hề biết là cô có chuẩn bị súng để đe dọa ông ta và đương nhiên cô dại gì mà đến đây một mik mà đến với...vài chục cảnh sát và hiện tại ông ta đang bị bao vây.

- Làm gì sau? Hừ, đương nhiên là cho ông đi bán muối rồi. Ogini, có lẽ tôi nên cho ông biết là anh trai tôi đã qua cơn nguy kịch và hiện tại đang sống vui vẻ ở nhà đó, ông thật là sơ hở vì ko kiểm tra cho kĩ cái tên bệnh nhân nằm trên giường đó, ông biết đó là ai ko? Chính là xác của một tên lính quèn bị tôi giết đó. Chà, sao vậy? Đừng có nhìn tôi như vậy chứ. Tất cả là do ông quá ngu ngốc thôi đừng trách tôi nhé! - Cô lên nòng đưa đầu súng về phía hắn.

- Làn ơn....cô...cô tha cho tôi đi. Cô muốn tôi làm gì cũng được hết mà, nhưng...làm ơn đừng...đừng giết tôi mà. Tôi cầu xin cô đó. - Ông ta quì xuống gặp đầu như vái lạy phật Tổ.

- Muộn rồi, bây giờ ông có nói gì đi nữa thì tôi vẫn phải giết ông. Vĩnh biệt, đừng trách tôi nhé! - Cô nói giọng lạnh lùng.

" Đoàng "!!!

- Ông đã bị bắt, mời ông về đồn để cùng chúng tôi hợp tác điều tra. - Chú cảnh sát đưa ông ta đi trong bộ dạng mặt mài xanh mét.

Cô đâu có bắn ông ta đâu mà sau phải sợ vậy nhỉ, cô bắn lên trần nhà để ra hiệu cho cảnh sát mà. Nhát gan hết sức!!

- Cảm ơn cô đã giúp chúng tôi bắt tên này. Được biết hắn là tội phạm đang bị truy nã. - Anh cảnh sát nói đưa tay ra trước mặt cô.

- Ko có gì, chuyện nên làm mà. Cơ mà tôi có cần về sở lấy lời khai lần nữa ko? - Cô vui vẻ bắt tay và trưng ra bộ mặt thắc mắc.

- Ko cần đâu, bây giờ cô có thể về. Chúng tôi phải về sở làm việc rồi. Tạm biệt. - Anh cảnh sát vãy vãy tay ra dấu tạm biệt rồi rời đi.

- Mình cũng phải về để báo tin cho mọi người biết thôi. - Cô chạy ra khỏi căn biệt thự trèo lên xe và lái về nhà.

************************************
- Syaoran à. Anh đâu rồi? - Cô cởi áo khoác ra máng vào lưng ghế.

- Syaoran à. Thật là, đi đâu rồi chứ. Syaoran. - Cô lượn lên lầu rồi lại lượng xuống sảnh, vẫn chẳng thấy ai.

- Hù!!! - Anh từ đâu bay ra hù một cái làm cô giật mình.

- Anh làm cái trò gì vậy. Em đấm một phát bay ra cửa bây giờ. - Cô nói giơ nấm đấm lên dọa.

- Anh sai rồi...em xin lỗi anh đi. Đùa chứ, sao rồi? Vụ ông Ogini gì đó đó. - Anh đẩy cô ngồi xuống ghế.

- Xong rồi chứ sao nữa. Ông ta đã bị bắt bỏ tù rồi. - Cô bắt chéo chân nhâm nhi miếng trái cây trên dĩa.

- Hay quá, bà xã của anh là nhất. - Anh ôm cổ cô như con nít.

- Hoang tưởng!!! - Cô tung một hit anh bay thẳng vào tường.

- Huhu, bạo lực gia đình. - Anh khóc lóc ôm chỗ bị đá đang cố gắng ngồi dậy thì...

- Bạo lực gia đình nè. - Cô tung thêm một hit nữa và anh ko thể nào đựng dậy nỗi. Thiệt tình, hồi đó dạy võ cho cô chi ko biết.

- Thôi mà, anh sai rồi...em xin lỗi anh đi. - Anh cố gắng đứng dậy thì...

- Một hit nữa cho đủ bộ nhé :) - Cô nở nụ cười thân con nhà bà thiện.

- Em xin lỗi ạ. Chị tha cho em. - Chụy là đại ca đây, quì xuống.

- Thôi em ko rảnh đâu mà nhây với anh. Em còn phải thông báo cho anh hai với Tomoyo nữa. - Cô ngồi xuống ghế lấy di động ra gọi cho từng người ai cũng đều rất vui khi biết cô thoát khỏi ông già đó họ còn bàn nhau làm một bữa tiệc nho nhỏ để ăn mừng.

***********************************
- Syaoran à, mền gối sẵn sàng rồi đó đi ngủ đi, em về phòng trước. - Cô đứng trên cầu thang nói vọng xuống.

5s sau....

"Vù"

- Ê, cái gì vậy? Syaoran bỏ em xuống. - Cô vùng vẫy nhưng ko sau thoát khỏi cái vai của anh hiện tại anh đang vác cô như bao gạo.

- Em ko nghe dự báo thời tiết à. Trời lạnh lắm đó ngủ với anh đi, hai đứa đều ấm hết, vẹn cả đôi đường. - Anh cười ranh ma xong bay thẳng vô phòng đóng cửa lại.

- Rồi, chúc ngủ ngon. Bảo bối của anh . - Anh  hôn trán cô rồi ôm cô ngủ.

- Nè, Syaoran à. Anh có cần ôm chặt như vậy ko?- Anh ôm chặt Sakura làm cô muốn mất thở.

- Ko có sao đâu, ôm chặt vậy mới ấm ( PandaÊ, tao còn F.A nhé các mày, và tao vẫn còn sống :) ). Cơ mà khó thở quá thì nhớ kêu nhé. Ko em chết thì anh sống với ai >3. Anh ko thể sống một cuộc sống thiếu bảo bối được. - Anh nói dụi dụi đầu vài tóc cô.

- Chỉ giỏi nịnh nọt thôi. Ngủ ngon. Thương >3. - Cô nói rồi lăn vào lòng anh ngủ. Ê mà công nhận ấm thiệt.

( Panda : Tao vẫn chưa chết và còn F con nhà bà A nhé. Chúng mày đang dằn mặt tao đấy à. Ok, I'm fine :) )

**********************************
Mị thấy truyện càng ngày càng xàm lone nên viết tiếp ko?

1. Viết tiếp. ( Còn  khoảng 3 chap nữa hết truyện )

2. Ngưng viết gỡ khỏi Wattpad.

Mấy you hãy cmt trả lời cho mị biết nhé. Dm...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

TAO CÒN F. A!!!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net