Chap 30: Hoa anh đào của sói - END.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách sạn...

Sakura bước vào trong khách sạn với gương mặt hầm hầm đầy sát khí khiến mấy má ở quầy tiếp tân lạnh sống lưng. Cô bước đến chỗ cô nhân viên, đập mạnh tay xuống bàn với gương mặt đe dọa, nói:

- Có thể cho tôi xem đoạn camera 11h đêm ngày 27/6 được ko? - Ko những nói mà cô còn trưng ra bộ mặt kiểu như: Cô mà nói ko, tôi cắt cổ cô ngay tại đây.

- Đ...Được...Được chứ ạ. Mời cô theo tôi vào phòng bảo vệ. - Cô nhân viên nói run lẩy bẩy.

Tại phòng bảo vệ đoạn camera được phát lên. Đúng như cô dự đoán, Mizuki đã giở trò. Đoạn băng cho thấy, cô ta và một tên đồng bọn đang cố gắng lôi anh đi nhưng anh vẫn ko kháng cự tức là bị chụp thuốc mê rồi chứ còn gì nữa. Từ đó, chúng ta kết luận: Syaoran bị chụp thuốc mê và bị Mizuki cùng một tên đồng bọn lôi đầu về khách sạn. Mấy tấm hình cũng như dòng tin nhắn đó là do Mizuki làm và... Hết 🙂. Cô ra về, trong lòng đầy hưng phấn vì sắp được vạch mặt con hồ ly đội lốt Panda này. ( Panda: Ý, có j đó ko đúng. Hình như Panda đang tự chửi mình thì phải ).

____________________________________________________________________________

Cô về đến nhà thì nằm lăn ra sofa, bỗng dưng lại cảm thấy buồn. Lúc đó, lẽ ra cô nên tin anh, cho anh một cơ hội để giải thích, lẽ ra cô nên lắng nghe những gì anh nói, ko vội vàng nóng giận đuổi anh ra khỏi nhà để bây giờ kết cuộc lại như vầy. Tất cả là lỗi của cô, tất cả là do cô mà ra hết. Cô hi vọng anh sẽ ko trách móc cô và đồng ý quay trở về. Nghĩ là làm, cô nhấc điện thoại lên quay số gọi cho anh nhưng đầu dây bên kia ko trả lời, những tiếng tút kéo dài khoảng 1 phút và kết thúc cuộc gọi. Cô nghĩ anh vẫn còn giận cô nên cô đã nhanh chóng đón Taxi đến nhà anh. Chiếc xe bắt đầu lăng bánh trên đường.

" Kít ".

Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà của Syaoran. Sakura nhấn chuông liên tục mà ko thấy ai trả lời nên cô đành liều mik đẩy cửa bước vào. Cô ko quan tâm đến cảnh vật xung quanh lắm mà đi thẳng đến phòng anh xoay nắm cửa bước vào nhưng cửa đã bị khóa. Cô biết là chắc chắn Syaoran đang ở trong đó. Cô hít một hơi thật sâu rồi cất tiếng nói:

- Syaoran, em biết anh ở trong đó nên anh mở cửa ra đi, em có chuyện quan trọng cần nói với anh. - Giọng cô có chút lạnh lùng lại có chút buồn phiền trong đó. Căn phòng vẫn im lặng ko một tiếng động. Sakura thật sự rất ghét cái ko khí ngột ngạt này nên cô đã đạp cửa xông vào. Vừa mở được cửa ra đã nghe thấy mùi rượu Sherry nồng nặc và một đống chai sành bên xó cửa, cô mặc xác nó và tiến đến chỗ anh. Lúc này, trong anh ko khác gì mấy ông ăn mày ngoài đường mà cô hay gặp ở mấy cái ngã tư. Quần áo thì xốc xếch, người thì đầy mùi rượu, tóc tai bù xù như tổ quạ. Thật, nhìn vào ko biết đây có phải là Syaoran mà cô từng quen biết ko nữa?.

Cô tiến lại gần anh được ba bước thì bỗng nghe cái chất giọng khàn khàn của anh cất lên.

- Cô đứng ở đó là được rồi, ko cần phải tiến lại đây đâu. - Anh vừa uống rượu vừa nói.

- Syaoran à, chuyện của anh với Mizuki em đã điều tra ra rồi. Thật sự là anh bị cô ta hãm hại. Em xin lỗi mà, anh tha lỗi cho em nha. - Sakura nói, giọng nghẹn ngào.

- Hừ, xin lỗi? NẾU CÔ NGHĨ XIN LỖI THÌ CÓ THỂ GIẢI QUYẾT ĐƯỢC MỌI CHUYỆN THÌ CÔ ĐI VỀ LUÔN ĐI. - Đây là lần đầu tiên anh mắng cô thậm tệ đến như vậy cô thật sự sốc về việc này, có khi nào... Cô sẽ đánh mất anh thật ko? Ko, ko thể nào cô ko muốn như vậy. Tuyệt đối KO!

- Anh mắng em cũng được, anh đánh em cũng được nhưng làm ơn anh hãy nói cho em biết cách để anh tha thứ cho con nhỏ ngu ngốc này được ko? - Sakura thật sự muốn khóc khi nghe anh mắng cô. Nhưng thôi, cô cố kiềm chế lại ngăn cho nước mắt ko trào ra.

Anh nhìn cô rồi ngồi xuống giường, đập đập tay vào chỗ trống bên cạnh để ra hiệu cho cô ngồi xuống. Sakura ngoan ngoãn nghe theo. Cô ngồi xuống đó rất lâu nhưng anh vẫn ko nói gì. Lại nữa, lại là cái ko khí ngột ngạt này. Cô thật sự ko thích nó, sao cứ phải làm khó nhau như vậy chứ.

- Anh nói đi, em phải làm sao để anh tha thứ đây? - Sakura thật sự mất kiên nhẫn, cảm giác mất anh thật sự đã lên đến tột đỉnh. Cô khó chịu lắm rồi.

- Có thật là cô tha lỗi cho tôi ko? - Syaoran bây giờ mới mở miệng và hơn thế lời nói của anh như tia nắng soi sáng trái tim đang dần u tối của cô.

- Thật. Em đã tìm ra được sự việc rồi thì cần gì phải giận anh nữa chứ. - Sakura vui mừng ra mặt.

- Hà, lấy gì để tôi tin cô đây? Nói cho cô biết, thật ra hình bóng của cô...Ưm. - Sakura bất ngờ hôn anh khiến anh ko kịp phản ứng. Rồi, dính thính rồi chạy đâu nữa.

Thật ra thì anh ấy cũng ko cần phải ngạc nhiên như vậy đâu vì tất cả đã nằm trong tính toán của chụy. Quay trở lại 10' trước... ( Panda: Cổ máy thời gian xin hân hạnh tài trợ chương trình này 🙂 ). Biết thế nào anh cũng sẽ nói câu này nên cô đã nhai sẵn socola rồi. Ô hô hô.

Khi nụ hôn sâu đó vừa dứt thì cũng là lúc anh bối rối part 2.

- Hồi nãy anh nói hình bóng của em sao? - Sakura mắt long lanh cún con cute phô mai que nhìn anh.

- Ờ... Hình bóng của cô đã...in sâu trong tim tôi rồi, khó mà gỡ ra được đâu. - Syaoran gãi đầu, mở cửa định ra ngoài thì một bàn tay nhỏ bé ôm cứng ngắc anh từ phía sau.

- Anh muốn đi đâu cũng được nhưng trước đó anh phải trả lời câu hỏi của em. Anh đã tha thứ cho em hay chưa?- Cô nói, tay vẫn ôm cứng anh.

- Rồi. - Anh trả lời cộc lốc.

- Em ko tin nếu như rồi thì gọi "em" đi. - Sakura nũng nịu.

- Emmmm. Được chưa? - Syaoran gỡ tay cô ra rồi đi xuống lầu. Cô biết anh đã tha lỗi cho cô rồi nhưng vẫn cố tỏ ra ko quan tâm. Haizz, làm giá ấy mà.

Sau một hồi loay hoay trong nhà thì cô cũng chịu về nhưng trước khi về cô đã "hưm dọ" anh rằng:

- Ngày mai qua nhà em sống, nếu anh ko đến thì coi như chấm dứt, đường ai nấy đi. Hứ. - Lại còn hất tóc nữa chứ. Ko biết ai đang làm giá đây.

______________________________________

1 tuần kể từ sau vụ việc thì hôm nay cái ngày mà cô mong đợi đã tới: Ngày cưới của Syaoran & Sakura cộng với việc vạch mặt đũy Mizuki.

Buổi tiệc được tổ chức trong nhà hàng sang trọng nhất Nhật Bản chỉ có con ông cháu cha mới vào được. Thật ra thì cách trang trí của nhà hàng đều do 1 tay người phụ nữ tuyệt vời Tomoyo Daidoji sắp xếp từ A-Z. Nào là chọn váy cưới, bánh cưới, làm tóc, makecup, v.v.... Đều do Tomoyo làm thậm chí cả việc đặt nhà hàng. Tomoyo và Eriol đã cưới nhau hồi đầu tháng trước nên cô khá là thành thạnh thào trong mấy việc này.

Ai ai cũng ngưỡng mộ cặp đôi uyên ương này nhiều thằng còn nói ước gì cô là con dâu của mẹ tôi thì hay biết mấy và mỗi lần như vậy đều bị Syaoran nhìn với ánh mắt hình viên đạn quen thuộc. Và rồi thời khắc ấy đã đến. Chuyện vui của Sakura và chuyện buồn của Mizuki.

__________________________________________________________________

- Lee Syaoran. Con có đồng ý làm chồng của Sakura Kinomoto dù ốm đau bệnh tật, dù giàu có hay nghèo khổ? ( Mik đọc truyện nhiều nhưng ko để ý tới mấy câu này nên giờ ngồi ghi đại. Bỏ qua hén >3 )

- Con đồng ý.

- Sakura Kinomoto con có đồng ý làm vợ Lee Syaoran dù ốm đau bệnh tật, dù giàu có hay nghèo khổ?

- Dạ, con...

- Khoan đã!! - Mizuki đứng lên nắm tay siết chặt lại nghiến răng trèo trẹo. - Syaoran đã thuộc quyền sở hữu của tôi, cô lấy tư cách gì mà đòi làm lễ cưới với anh ấy hả?

- Tư cách gì hả? Tư cách Bà-xã-tương-lai của Syaoran. - Cô nghiêng đầu, cười khinh bị.

- Hả, bà xã tương lai. Nè não cô để quên ở nhà hả. Cô ko nhớ mấy tấm hình mà tôi đã gửi cho cô sao? Chẳng lẽ nó chưa đủ thuyết phục hả, con mặt dày. - Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ dám lên mặt dạy đời cô hả. Trại hờm đang miễn phí mua 1 tặng 1 đó.

- À, cô đang nói đến mấy tấm hình đó hả. Vừa hay tôi cũng có cái để cho cô xem đây. - Cô búng tay một cái background đằng sau liền chuyển đến mấy tấm hình đó. - Mọi người có nhận ra đây là ai ko ạ? Mọi người nghĩ đúng rồi đó chính là Bảo vật vô giá của tôi với Mizuki đó. Hai người này đang làm gì vậy, nhìn là biết rồi hai người này đang ngủ chung nhưng cái mà tôi muốn cho mọi người xem ko phải là cái này mà là tấm hình tiếp theo kìa. Mọi người có thấy ai cởi quần áo một cách gấp gáp mà khi quăng xuống đất lại thẳng tới như vậy ko? Vô lí. - Sakura giải thích rối lấy hai tay chóng nạnh.

- Cái gì chứ tại vì đống quần ái này mà cô kết tội tôi sao? Buồn cười.

- Ok, coi như cô đúng. Còn cái tiếp theo thì sao? Đây là đồng hồ đeo tay và Syaoran có cái tật là khi vào phòng ngủ ko bao giờ đeo đồng hồ. Cô giải thích sao về việc này? - Sakura vênh mặt, hỏi.

- Nè, đây là khách sạn ko phải phòng ngủ.

- Ơ, thế khách sạn ko dùng để ngủ à? Giờ mới biết đó. - Sakura xoăn từng lọn tóc. Làm mặt đanh đá, chảnh chọe. - Hừ, cô đúng là khó bảo, được rồi, còn cái này thì sao?

Mizuki đứng như trời trồng, 2 mắt mở to hết cỡ, người bắt đầu run lên. Cô ta đưa tay lên che miệng ngăn ko cho tiếng la trào ra khỏi cửa miệng. Cô ta buông tay xuống và bắt đầu giải thích.

- Ko, ko phải như những gì mọi người thấy đâu. Tôi...tôi ko có làm gì hết mọi người tin tôi đi đây chẳng qua chỉ là cô ta dàn dựng thôi. Chắc chắn cô ta muốn đổ lỗi cho tôi. Tôi vô tội, tôi ko có làm.- Ả ta hét lên ngồi phịch xuống sàn, nước mắt lưng tròng.

- Dàn dựng? Ngày, giờ, tất cả mọi thứ rõ như vậy rồi mà cô vẫn còn muốn chối sao? - Meling thật sự ko kìm chế nổi nên đã tát cho cô ta một cái.

- Bảo vệ hả? Ở đây có người đang làm loạn hôn lễ của chúng tôi, phiền anh lôi cô ta ra ngoài. - Syaoran nhận thấy tình hình đang căng như dây đàn nên đã gọi cho bảo về nhà hàng.

Khoảng 5' sau bảo vệ lên và lôi ả ta ra ngoài. Hôn lễ tiếp tục được cử hành.

- Sakura có đồng ý làm vợ Lee Syaoran dù có ốm đau bệnh tật, dù giàu có nghèo khổ?

- Dạ, con đồng ý.

- Ta tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng.

Hai người đeo nhẫn cưới cho nhau và...

- Hôn đi, hôn đi, hôn đi,...- Mọi người đều hô to từ "hôn đi" khiến hai người ngượng chín mặt.

Thời gian cứ thế trôi qua một cách nhanh chóng...

____________________________________________

- Sysa. Con gái của mẹ lại đây nào. Sao, anh hai ăn hiếp con hả. Anh hai hư quá đi. - Sakura đã có con, 1 trai 1 gái. Con gái thì dễ thương, xinh đẹp, năng động. Con trai thì baby, hot boy, lạnh lùng, đẹp trai thì khỏi bàn cãi. Gia đình hạnh phúc dễ sợ.

- Con đâu có, là tại Sysa chọc con trước mà.

- Thôi, Syku tại em nó còn nhỏ mà. Ngoan, lại đây ba thương. - Syku là tên của cậu con trai, là anh cả trong nhà.

- Con xem kìa Sysa. Ba với anh hai cho mẹ con mình ra rìa rồi kìa. - Cô tay thì ôm đứa con gái mắt thì nhìn ngang liếc dọc hai người kia.

- Thật...thật đáng sợ. - Hai cha con rùng mình nếu ko nhanh chân lại năn nỉ thì có mà gặp diêm vương - sama sớm.

Cả nhà ngồi ngắm hoàng hôn trên biển phong cảnh cứ như trong truyện ngôn tình. Sakura và Syaoran đều cảm thấy hạnh phúc vì sau bao nhiêu khó khăn, trắc trở. Trải qua nhiều chuyện thì họ cũng đã có được hạnh phúc. Mizuki hiện tại cũng đã thành đôi với người khác, tính cách ko có gì thay đổi mấy. Tomoyo và Eriol thì cũng có hai đứa con nhưng là cặp song sinh 1 nam 1 nữ. Meling thì đã có bạn trai, dự định là khoảng 2 tháng nữa sẽ tổ chức đám cưới.

- Mẹ ơi, trưa Sysa ko ngủ nên giờ Sysa buồn ngủ quá. Mẹ đưa Sysa về ngủ nha. - Cô con gái nhỏ lên tiếng. Ôi, giọng nói nghe mới dễ thương làm sao.

- Để anh đưa em về ngủ cho. Ba mẹ ở đây chơi đi, con đưa Sysa về ngủ trước. Bye bye. - Syku và Sysa nhanh chóng rời đi. Chỉ còn lại hai người, Sakura tựa đầu vào vai Syaoran ngắm hoàng hôn.

- Bảo bối, em là của anh đó, nhớ chưa. Em mà bỏ anh đi thì đừng có trách anh độc ác. - Syaoran lấy tay quàng vai cô, siết nhẹ.

- Em biết rồi. Em sẽ ko bao giờ bỏ anh đi đâu vì.... Em yêu anh mà. - Con tác giả đang cảm thấy buồn nôn vcl.

Rồi họ hôn nhau trong ánh chiều tà. Ánh hoàng hôn soi sáng cặp tình nhân đang tay trong tay bước đi trên bãi cát và sau lưng họ là những dấu chân. Những dấu chân này sẽ phai nhòa khi bị những con sóng xô vào, cũng giống họ. Họ đã trải qua rất nhiều đau khổ và rồi cuối cùng họ lại trở thành một gia đình hạnh phúc. Chúng ta nên bỏ qua tất cả, cái gì qua rồi thì cứ để nó qua đi để tiến về phía trước hạnh phúc và niềm vui chắc chắn sẽ đến với bạn.

___________________________________________________________

Hết phim :) Panda xin chân thành cảm ơn những bạn đã ủng hộ cũng như góp ý cho Panda để phần truyện kết thúc mĩ mãn. Dù sao cũng cảm ơn mấy bạn đã kiên nhẫn chờ đợi mik ra từng chap. A-R-I-G-A-T-O-U >3. Hết truyện rồi mà sao lại cảm thấy buồn, mik nhớ mấy bạn nhiều lắm, hẹn gặp 1 ngày ko xa nhé. Huhu...T_T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net