Chap12: Cảm nhận của mỗi người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Syaoran về nhà anh thật sự rất mệt mỏi vì đã nghĩ về chuyện của sakura cả đêm rồi còn gì. Anh đi xuống nhà làm vscn. Vừa đi ra anh đã gặp ngay bác Wei - quản gia của anh.

- Cậu chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong xin mời cậu. - Ông Wei lịch sự nói

- Cảm ơn ông. À mà ông Wei sáng giờ Sakura có đến đây ko? - Anh hỏi. Khoan, từ từ đã anh hỏi về Sakura để làm gì nhỉ, điều này chính anh cũng ko biết nữa.

( Panda: Ko biết zậy hỏi chi. =_=

Syaoran: Tui nhớ vợ hỏi ko được hả, vợ tui chứ có phải vợ bà đâu.* Chọi dép* Im lặng và viết tiếp ngay.

Panda: * Né đôi dép* Giạ vâng ạ. Tui khổ tâm quá mà.

Syaoran: Tui đốt nhà bà bây giờ.* Châm dầu*

Panda: Viết thì viết, sao tui khổ quá vậy nè trời T.T)

- Ko có ạ. Cậu chủ tìm cô ấy có gì ko?

- Ko có gì, ông lui đi.- Syaoran phất tay bảo ông lui vì chẳng còn việc gì để hỏi nữa.

Còn Sakura hẳn là nhiều bạn đang rất thắc mắc Sakura hiện tại đang làm gì, ở đâu. Tất nhiên là cô đang....ngủ ở nhà rồi. 

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Ting....tong...ting....tong....

- Hừ. Ai to gan dám đánh thức giấc ngủ của bà thế hả. Chán thật.- Sakura lười biếng ngồi dậy mở cửa ra xem kẻ nào đã phá hoại giấc ngủ ngàn vàng của cô, cô chắc chắn sẽ băm băm băm cho thật nhừ rồi đem thả cho cá ăn.

- Hi, chúc buổi sáng tốt đẹp, quái vật. - Anh hai cô chào cô rồi đi vào nhà. Và cái ý nghĩ sẽ băm băm thật nhừ ra cũng tan thành tro bụi.

- Sakura ko phải là quái vật, à mà anh hai nè anh hai sao anh lại về? Chẳng phải hết tháng anh mới về sao?

- Anh về sớm hơn dự định, bộ ko được sao quái vật.- Xem kìa, xem kìa anh lại chọc cô rồi.

- Tùy anh thôi, a có điện thoại....Chào,alo!

[...]

-Cô gọi em có gì ko ạ?

[...]

- Vâng ạ, em cảm ơn cô.

[...]

- Dạ, tạm biệt cô.

- Gì thế Sakura, ai gọi vậy?

- Cô gọi, bảo là Tomoyo để quên cái túi xách ở phòng dạy nhạc nhưng mà cậu ấy đã đi công tác với mẹ rồi nên kêu em đi lấy giùm. Để em đi thay đồ đã. - Cô nói rồi chạy 1 mạch lên lầu. Hôm nay, Sakura mặc 1 bộ đồ rất dễ thương và năng động : Áo thun trắng có hình mèo, quần yếm xanh dài đến ngang đùi, giày bata đen. Trông cô thật giống như tiểu thiên thần.

- Thôi em đi trước nga~~~. Chúc buổi sáng vui vẻ. - Cô nói rồi thì chạy đi, nhưng cô bỗng khựng lại vì từ đây tới trường khá xa nên  uế cô đi bộ ít nhất cũng khỏang 20' mới tới nên vô quyết định chạy sang nhà Syaoran. Nhà anh rất gần, cách đó chỉ 3 con hẻm lại với 1 người giỏi môn thể dục như cô thì chẳng có gì là khó cả. Nhưng  biến cố lớn đã xảy ra trên đường lúc cô vừa ra khỏi con hẻm thứ 1 thì gặp bọn lưu manh. Chúng giở đủ trò để dụ dỗ cô, kiểu như:

Lưu manh số 1:"Em đi đâu vậy,lên xe anh chở đi nè."

Cô đáp lại 1 câu rất chi là phủ: "Đi cái đầu nhà ngươi á"

Lưu manh số 2: " Em đẹp thế mà, làm bạn gái anh ko, đảm bảo anh sẽ được ăn sung mặc sướng."

Cô đáp lại 1 câu cũng phủ ko kém tên đầu tiên: Cảm ơn đã khen, làm bạn gái ấy hả, nhìn lại cái bản mặt nhà ngươi đi chỉ đáng xách dép cho ta thôi nhé. Hứ.

Lưu manh số 3: Hừ, dụ dỗ ko được thì xử nó cho tao. Thế là cả lũ " Đầu to mà óc như trái nho" kia xông vào đánh cô.

- Cuối cùng cũng chịu thò đuôi cáo ra rồi đúng ko. Để ta dạy cho các ngươi biết thế nào là lễ độ nha.- Cô nói rồi cho từng tên 1 ăn đạp và chỉ trong vòng 1 nốt nhạc, bọn chúng đã nằm bẹp ra đất. 

- Cho chừa cái tội dám chọc gái đẹp. - Cô hất tóc rồi bỏ đi. Nhưng cô lại tiếp tục hớt ha hớt hải chạy tới nhà Syaoran vì cô ko muốn tốn thời gian. Cô đã lên lịch cho hôm nay rồi mà.

Tới nhà Syaoran thì lúc này anh cũng vừa ăn sáng xong định lên lầu thì thấy cô đứng trước cửa thở hồng hộc.

- Có chuyện gì thế muội muội, sao muội chạy như ma đuổi vậy, vào nhà đi. - Syaoran thấy mặt Sakura đổ nhiều mồ hôi, lại còn thở hồng hộc nên đoán chắc là cô vừa chạy maratong đến đây.

- Muội qua đây.... là để..... kêu....huynh.....chở muội tới trường lấy đồ cho Tomoyo. Cô nói là.... cậu ấy để quên đồ ở phòng dạy nhạc nên... kêu mượi đi lấy hộ... hộc hộc... mệt quá. - Sakura thở ko ra hơi cũng phải thôi chạy như bay đến đây còn gì.

- Vậy sao muội ko tới trường mà còn xẹt qua đây? - Syaoran trí mắt ra hỏi, đi lấy đồ cho Tomoyo thì liên quan gì đến anh chứ.

- Xa lắm, với lại muội có lên lịch trước rồi nên mới qua đây kêu huynh chở muội đi giúp. Muội ko muốn tốn thời gian đâu. - Cô bịu môi.

- Ừm, được rồi. Huynh hiểu rồi. Thôi huynh vào thay đồ đã, đợi huynh tí nha. - Anh nói rồi thong thả đi lên lầu. Sau khi thay đồ xong anh đi vào xe, Sakura ngây người ra, hỏi:

- Muội cũng phải lên sao?

- Chứ .hội nghĩ nhà huynh còn phương tiện nào khác để di chuyện hả.

-Ờm. Vậy muội lên nha, đừng trách muội ko thông báo trước, sẽ có 1 sự kiện trầm trồ xảy ra trước cửa trường mik đó.

- Là sự kiện gì thế?

- Tới đó đi rồi huynh sẽ biết -  Cô nháy mắt tinh nghịch.

Anh thấy Sakura thật sự rất rất dễ thương luôn đó nga~~~ đúng là mỹ nhân a~~~. Mà Sakura nhà ta bí hiểm gớm nhỉ.

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Cổng trường Star Fairy....

 Khi anh vừa bước xuống xe thì 1 sự kiện to đùng đã xảy ra đúng như lời Sakura nói.

Nữ sinh số 1- Trời ơi, trai đẹp kìa bây!!!!! Á~~~ đẹp quá à~~~

Nữ sinh số 2- Trường mik có mỹ nam mà tao ko biết đó mày, ước gì anh ấy là của tao á~~~~

Nữ sinh số 3 - Trời ơi, người gì mà đẹp quá vậy. Anh ơi, cho em gần anh thêm chút nữa nha. * Mắt hình trái tim*

[...]

( Cho phép panda được bỏ qua mấy ngàn câu đàm phán khác nhé =_=)

- Đây là sự kiện mà muội nói đó hả.- Anh nhìn lũ con gái đang vây quanh mà thấy phát mệt.

- Đúng rồi, đừng có trách muội ko báo trước, nhưng dù sao cũng phải thoát khỏi tình hình này đã. Chúng ta còn phải đến phòng dạy nhạc nữa.

- Muội có cách gì ko, huynh nghĩ nát óc luôn mà ko ra được dù chỉ 1 cách. Nhanh lên cứu huynh đi. - Anh bắt đầu hoảng loạn khi lũ con gái kéo đến càng lúc càng đông.

 Cô suy nghĩ 1 hồi lâu rồi" À" lên 1 tiếng.

- Muội có cách rồi. - Nói rồi cô đi về phía Syaoran.

- Cách gì mà muội phải đi tới đây luôn vậy." Bộp" Ơ? - Phải, tiếng" bộp" đó chính là tiếng Sakura chạy tới ôm cánh tay anh sau đó lớn tiếng nói với đám nữ sinh, cũng như nam sinh đó 1 câu khiến Syaoran ngã ngửa.

- Anh ấy là bạn trai của tôi đó, đừng có mà động vô nghe chưa. Anh à~~~ Sakura muốn về lớp~~~ dẫn Sakura về lớp~~~. - Cô nói với anh bằng chất giọng trẻ con, nhỗng nhẽo. A~~~~ thật sự rất dễ thương rất muốn cắn cho 1 cái á~~~ >_<.

- Được rồi, được rồi....ờ...anh sẽ dẫn bảo bối về lớp, được chưa. - Anh cũng biết đó chính là kế hoạch mà Sakura - con bé bá đạo này bày ra thế nên cũng thích nghi được rất tốt.

- A~~~ muốn cõng. Sakura muốn được cõng~~ Anh phải cõng Sakura~~ Cõng cơ. - Sakura đứng nhõng nhẽo.

- Được rồi, bảo bối muốn gì cũng được hết. Nào, ngoan. Lên lưng đi, anh cõng  Sakura về lớp. - Anh phải miễn cưỡng làm theo, miễn cưỡng lắm luôn á.

Sau đó Syaoran cõng " bảo bối"
về phòng dạy nhạc, nơi cái túi xách Eriol tặng Tomoyo ở đó. Sau khi lấy được cáu túi và ra khỏi trường. Anh láu xe về nhà. Syaoran đang theo đuổi 1 suy nghĩ riêng của anh. Hi vọng Sakura ko phải là người em gái thất lạc của anh. Hi vọng là vậy...

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Nhớ vote+cmt cho Panda biết Panda viết hay ko nha ^_^. Chúc cả nhà 1 ngày vui vẻ , nhớ vote cho Panda đóa. Arigatou mina-san* cúi đầu*^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net