Chap15: Tạm biệt Tokyo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật, ngày x, tháng y, năm 2017.

- Chào, tôi là Sakura. Hôm nay tôi đã có 1 kỉ niệm rất vui. Nói cụ thể hơn là tôi được đi biển với  Eriol, Tomoyo và...

" Cốc, cốc..."

- Sakura à. Xuống nhà ăn tối này. Tranh thủ ngủ sớm mai chúng ta có chuyến đi vào sáng sớm đấy. - Tomoyo gõ cửa.

- À, ừ mik xuống ngay đây. Thật là mik còn chưa viết xong. - Cô đóng quyển nhật kí trên bàn lại, ko biết bắt đầu từ khi nào mà cô đã thích viết nhật kí tới như vậy nữa.

- Chào muội, nãy giờ làm gì trên ấy vậy? - Syaoran đang ăn thấy cô xuống nên hỏi.

- Muội dọn quần áo ấy mà. Mọi người ăn đi thức ăn nguội hết bây giờ. - Cô thúc mọi người ăn nhanh lên. Vì sao ư? Đơn giản thôi vì cô chưa hoàn thành xong quyển nhật kí.

- Mấy bạn có kế hoạch gì sắp tới ko? - Eriol lên tiếng phá vỡ bầu ko khí.

- Chắc ko đâu vì cũng sắp thi học kì rồi mà. - Tomoyo nói.

- Tớ cũng vậy lo mà học đi đã rồi tính tiếp. - Syaoran chen vào.

- Mik cũng vậy. - Sakura rất ngây ngô mà ko biết một hạt cơm đã dính vào mép miệng của cô cả lũ bụm miệng cười. Sakura ko hiểu gì cả cho đến khi Syaoran bảo.

- Muội ăn cơm dính cả lên cả miệng rồi kìa, khăn đây lâu miệng đi.- Syaoran rất dịu dàng với cô.

- Cảm ơn huynh. - Sakura nhận lấy tấm khăn giấy vì nó khá nhỏ nên khả năng tay chạm tay là rất cao và anh đã chạm vào tay cô. Sakura cảm nhận được hơi ấm từ tay anh. Phải nó rất ấm áp. Mùa đông cũng sắp đến rồi nếu nằm trong lòng của anh chắc sẽ ấm lắm đây. Khoan! Cô đang nghĩ cái gì thế này. Ôi, một mớ hỗn độn.

- Này hai người tình tứ đủ chưa. Đây là giờ cơm đấy. - Eriol nhìn hai người. Lúc này cả hai mới nhận thức được mik đang làm gì và nhanh chóng rụt tay lại.

- Thôi nào mọi người. Ăn nhanh lên còn đi ngủ nào. - Tomoyo luôn luôn là chìa khóa cho tất cả những cuộc cãi vã hoặc tình hình ko được ổn.

8h30'

- Huynh sao giờ này còn ko ngủ. - Cô bước ra hiên nhà hóng mát thì thấy Syaoran đứng đó với khuôn mặt đầy tâm sự.

- Ko có gì chỉ là huynh đang suy nghĩ một chút chuyện thôi. Còn muội sao lại ra đây? - Anh trả lời rồi cũng nhanh chóng hỏi lại cô.

- Muội thấy hơi khó ngủ nên định ra đây hóng mát thì gặp huynh đứng ngoài này. Mà huynh đang suy nghĩ chuyện gì thế? - Sakura thấy mặt của Syaoran trầm tư nên hỏi thử.

- Chẳng có gì quan trọng đâu. Huynh đi ngủ đây muội cũng ngủ sớm đi. - Syaoran nói rồi đi Sakura cũng về phòng cả hai theo đuổi một suy nghĩ riêng.

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

- Sakura à. Dậy đi. Muộn lắm rồi đó. - Tomoyo nhẹ nhàng mở cửa sổ phòng cô ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào gương mặt thiên thần của cô. Khẽ nhíu mày, hai hàng lông mi cong vút chuyển động nhẹ và từ từ mở mắt ra đôi mắt màu xanh lục bảo nhìn xung quanh căn phòng rồi dừng lại ở chỗ của Tomoyo.

- Chào buổi sáng Tomoyo. - Sakura chồm dậy nhìn vào Tomoyo cô đang xếp quần áo vào vali cho cô.

- Cậu lo chuẩn bị đi, Syaoran và Eriol đang đợi cậu ở dưới đấy. - Tomoyo nói rồi cười nhẹ, sau đó đóng cửa và đi ra ngoài.

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

- Thắt dây an toàn vào đi. Đường khá dằn đấy - Syaoran bảo cả lũ.

- Sakura, sao còn ko mau thắt dây an toàn vào đi. - Tomoyo hỏi khi thấy cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Hả, à....ừ. - Cô cười gượng rồi cũng miễn cưỡng thắt dây vào.

- Hôm nay muội cứ sao sao ấy, chẳng tập trung gì cả. Ngồi trong xe mà tâm hồn để ngoài đường ấy. Muội bị sao vậy? - Syaoran thấy mặt cô cứ buồn buồn, một cô bé dễ thương hằng ngày của anh đâu rồi nhỉ.

- Muội ko sao đâu. Mọi người ko cần lo. - Sakura cười rồi lại quay sang cửa sổ nhìn ra ngoài với khuôn mặt trầm tư.

Cả bọn cũng ko hỏi vì biết Sakura chắc chắn sẽ ko trả lời. Syaoran nổ máy tiếng động cơ nổ giòn, chiếc xe từ từ lăn bánh rồi rời đi.

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

- Tới nơi rồi mọi người xuống xe thôi. - Eriol nói giọng to hơn 1 chút vì sợ Sakura sẽ ko nghe thấy.

" Cạch"

- Rồi, tới đây là the end nhé. Ai về nhà nấy đi. Syaoran cậu cũng vậy đó. - Eriol thả mik xuống ghế xoa xoa thái dương.

- Sau chuyến đi này  tâm trạng của tớ cũng tốt hơn rồi. Nhưng nghĩ tới chuyện gặp cô ta thì chẳng muốn về nhà chút nào. - Syaoran đứng trước cửa khoanh tay trước ngực nói với bộ mặt hậm hực.

- Syaoran à, cậu cũng phải về nhà thăm bà Li chứ nhỉ? Dù sao bà ấy cũng là mẹ cậu mà - Tomoyo vẻ mặt lo lắng nói.

- Tomoyo nói đúng đó, huynh nên về nhà đi chắc bà Li đang lo cho huynh lắm.....và cả Iris nữa. -Sakura nói tới đây thì mặt buồn thiu.

- SYAORAN À!!!! ~~~~

- Hả. Cái giọng nhão nhẹt này.....Á!!!- Syaoran nghĩ một lúc rồi nhìn ra ngoài cửa chưa kịp phản ứng thì đã bị một vật nằng nặng ngã nhào vào người.

- Anh đi đâu mấy ngày nay thế hả. Anh có biết là em và mẹ rất lo cho anh ko? - Iris mắt rưng rưng nhìn anh.

- Mà khoan đã. Làm sao cô biết tôi ở đây? - Syaoran ngạc nhiên chẳng lẽ anh bị theo dõi, ko thể nào.

" Anh có đi chân trời góc bể tôi cũng tìm ra anh, đừng mơ trốn khỏi tôi."- Nó nghĩ rồi cười đểu. - Thôi ta về nào. - Nó nói rồi lôi Syaoran ra ngoài trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.

- Hừ...đi đâu cũng gặp cô ta cả. Phiền phức, anh đi thay đồ đây. - Eriol ko quên liếc cô ta trước khi ả kịp rời đi.

- Tớ cũng về đây. Tạm biệt. - Sakura nói rồi ra về.

-Uk, đi cẩn thận." Sakura, cậu sắp đi thật sao"- Tomoyo cười rồi vẻ mặt thoáng buồn.

Sakura về nhà mặt thẫn thờ nhớ lại cuộc hội thoại giữa cô và anh trai của mik.

Hồi tưởng.....

Reng...reng...reng....

- Chào, alo!

- Anh đây, anh có việc quan trọng muốn nói với em.

- Việc quan trọng gì thế.

- Ngày mai em về đúng ko?

- Vâng.

- Thế được rồi, em về thì hãy lo chuẩn bị đồ đi. Ngày mai chúng ta phải bay sang Pháp với ba đấy.

- Tại....tại sao phải bay sang Pháp. Ở Nhật ko được sao?

- Vì ba vừa thành lập công ty ở bên ấy. Ba ko thể bỏ chúng ta lại được nên yêu cầu anh em mik bay sang đó, có thể sau này người tiếp quản công ty là anh hoặc em. Thôi em về lo mà chuẩn bị quần áo nhanh lên đấy chúng ta sẽ bay vào chuyến 9h30' sáng.

- Vâng...."Cạch"

Kết thúc hồi tưởng...

Cô thở dài nhìn lên bầu trời, trời đang bắt đầu chuyển biến thành thời tiết xấu. Trời đang nắng chang chang bỗng nhiên tối sầm lại mây đen từng tốp kéo về. Rồi " tí tách, tí tách "ào". Mưa càng ngày càng lớn cô chạy vào nhà đi lướt qua cả anh trai mik. Cô thả mik xuống chiếc ghế trong phòng nhìn ra cửa sổ mưa bao trùm mọi thứ bao trùm cả nỗi buồn của cô. Tách, tách, 1 giọt, 2 giọt rồi 3 giọt cô đang khóc. Cô đang rất buồn, phải chi lúc này mà có Syaoran ở đây anh sẽ dịu dàng lau nước mắt cho cô và ôm cô cào lòng anh để cho cô muốn khóc bao nhiêu cũng được. Nhưng vây giờ cô phải tự lập, gạt đi những giọt nước mắt. Sakura thì thầm vừa đủ cho một mik cô nghe.

- Tạm biệt, Tokyo.- Sakura nói rồi thì đứng dậy thu dọn áo quần và các vật dụng cá nhân. Xong, cô nặng nề kéo vali ra khỏi phòng và cùng anh hai rời khỏi thành phố. Rời khỏi cái nơi mà ngay từ nhỏ cô đã lớn lên.

_-_-_-_-_-_-_-_-

KIỂM TRA 15'. Cái câu mà ai nghe qua cũng sợ, Panda cũng ko ngoại lệ khi nghe tới nó trời đất như sụp đổ ko còn gì cả. Cái tội học ngu T . T. Dạo này kiểm tra 15' nhiều lắm các men ạ. Ko có thời gian viết truyện luôn. Cho Panda xin lỗi tất cả các bạn độc giả nha.Chúc bạn có một học kì mới hành kiểm xuất sắc và mang thật nhiều điểm 10 về cho mik cũng như cho tổ nghen ^^. Bye mí you.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net