Chap7: Năm học mới của Sakura.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày chúng nó đi học lại. Nhưng Sakura vẫn chứng nào tật nấy ngủ nướng đến khét lẹt luôn mà vẫn ko chịu dậy.

- Ái nè nè, Sakura  muộn lắm rồi dậy đi- Tomoyo

- Thôi mà, cho e ngủ một chút nữa đi anh hai- Sakura vẫn mơ ngủ và ko nhận ra đó là Tomoyo.

- Cậu để đó cho mik. SAKURA DẬY MAU, MUỘI CÒN ĐỊNH NGỦ TỚI BAO GIỜ NỮA HẢ?!!!- Syaoran hét lên khiến cô giật mik và tỉnh ngủ.

- Oái.Ủa, Anh hai của muội đâu tại sao lại là ba người chứ?- Sakura ngơ ngác hỏi.

- Huynh cũng định hỏi muội đây nè sao nhà có 1 mik muội vậy?- Syaoran nhìn xung quanh căn phòng.

- Thôi chết rồi. - Sakura hét lên.

- Hả chết gì? Ai chết?- Eriol bay vào

- Ko có gì...... Để mik đi thay đồ. - Cô ủ rũ bước vào NVS.

- Sakura bị sao vậy?- Tomoyo ghé sát vào tai Syaoran.

- Chịu. Ai mà biết.- Syaoran cũng bó tay.

10' sau.....

- Muội bị làm sao vậy?- Syaoran giờ mới quan tâm đến Sakura.

- Ko....ko có gì.- Sakura mặt buồn thiu thở dài.

- Giận huynh vì hồi sáng la muội hả, nếu vì chuyện đó thì huynh xin lỗi đáng lẽ huynh ko nên làm vậy mà phải lấy cái gối úp vô mặt muội mới đúng.- Syaoran vẫn còn tâm trạng để đùa.

- Muội ko có tâm trạng để cãi nhau với huynh đâu.- Sakura nói nhẹ nhàng.

Syaoran cực kỳ ngạc nhiên vì nếu là thường ngày thì cậu sẽ bị ăn đấm vào mặt nhưng hôm nay lại nhẹ nhàng đến khó tin như vậy thì chắc chắn là có chuyện gì rồi.

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Cô vào học nhưng cứ như người mất hồn có những con ma trơi bay vòng quanh trên đầu.

- Ái nè nè. Cậu bị sao vậy Sakura.- Tomoyo hỏi nhỏ Sakura.

- Tớ chỉ nói chuyện này với cậu thôi nhé.- Sakura giờ mới chịu nói.

Trong khi đó có 2 đôi tai " siêu thính" đã nghe và lập tức đập 2 bộ mặt về phía Sakura và Tomoyo. Nhưng 2 người chả nghe được gì nữa vì Sakura chỉ nói thì thầm vào tai của Tomoyo thôi. Thất vọng hết sức. 

Ra chơi......

- Tomoyo nè. Sakura nói gì với cậu vậy?- Syaoran nhanh chóng bay lại phía của Tomoyo trả hỏi

- À thật ra là.....@#-+_#'"-*;%)+. Tomoyo nói khiến Syaoran đứng hình.

- Gì? Sakura phải ở nhà 1 mik á?- Syaoran hoảng hốt.

- Thật ra là ở nhà mik nhưng mà mik bận lắm ko tiện để cậu ấy ở đó.- Tomoyo.

- Làm sao đây muội ấy đâu có biết nấu nướng gì đâu.- Syaoran được trời ban cho 3 cái chấm hỏi to đùng trên đầu. 

-  Hay là để cậu ấy...... Tomoyo chưa kịp nói hết câu thì đã bị Syaoran ngắt quãng.

- Nè. Đừng có nói là để muội muội ở nhà tớ đó nha.- Syaoran đổ mồ hôi.

- Chứ còn cách nào khác đâu. Dù sao thì nhà cậu cũng có Meling là con gái mà.- Tomoyo nói.

- Thì biết là vậy rồi nhưng mà hai người họ thế nào cũng gây nhau đến khi nào mặt trời rụng thì mới thôi cho mà xem.- Syaoran thở hắc ra.

- Cho muội ở nhờ đi mà 1 tháng thôi, muội hứa muội sẽ ngoan và ko cãi vã với em gái của huynh mà (t/g: Xin ở nhờ Ít vãi =_=. Sakura: Kệ chui.) Sakura năn nỉ.

- Thôi được rồi cái này là muội nói đó nha. - Syaoran.

- UK. Chiều nay muội về thu dọn quần áo rồi qua nhà huynh nha. Nhưng mà...... có phiền ko nhà có mẹ của huynh nữa mà.- Sakura vui vẻ nói và bỗng nhiên cảm thấy mik thật phiền phức.

- Ko có đâu. Bà ấy còn muốn thấy mặt của muội nữa kìa.- Syaoran cười.

- UK. Vậy cảm ơn huynh trước nha.- Sakura cười lại với cậu 1 nụ cười dễ thương làm trái tim cậu"giung ginh"đôi chút.

Reng......reng......reng.....

- Hai người tình tứ đủ rồi đấy vào học rồi kìa.- Eriol đi ngang qua nói.

- Tình tứ. Tình tứ cái cù lôi- Syaoran đạp cho Eriol 1 đạp bay thẳng vào tường.

- Vừa phải thôi nha, đau đó.- Eriol ngồi dậy xoa xoa cái mông.

- Muốn gì hả? Như vậy là nhẹ rồi đó.- Syaoran lườm cho 1 cái.

Sakura từ đâu bay đến đụng bốp cái đầu của Syaoran và Eriol lại khiến giữa trán 2 người hình thành 1 chiếc bánh cam.

- Hai người định làm trò hề trong lớp hả. Biến về chỗ ngay. - Sakura xuất hiện với sự hừng hừng sát khí trên gương mặt.

- Rõ ạ - Cả 2 ngoan ngoãn và đồng thanh nếu như ko muốn bị đá thẳng đến chỗ ngồi và ko cần phải đi

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Tối.....

- Đến nhà huynh rồi đó.- Syaoran mở cửa xe cho Sakura.

-Wow. Nhà huynh cũng ko thua kém gì nhà của Tomoyo ha.- Sakura sáng đôi mắt lên.

- Vào trong đi. Nhiều chuyện quá.- Syaoran rinh mớ đồ của Sakura vào nhà.

- Anh hai hôm nay về trễ......- Melin cứng người.- Tại.... tại sao..... TẠI SAO CÔ TA LẠI Ở ĐÂY HẢ?!!!!- Melinhét vào mặt Syaoran và Sakura.

- Có chuyện gì mà ồn ào vậy Meling? - Một giọng nói nhẹ nhàng ấm áp vang lên. Từ trong nhà một người phụ nữ bước ra thướt tha như cành liễu.

- A! Dạ cháu chào cô.- Sakura cúi đầu xuống thật thấp để giữ phép lịch sự với người lớn.

- Đây là....?- Mẹ Syaoran đưa đôi mắt nhìn cậu.

- À. Thưa mẹ đây là cô sư muội nghịch ngợm mà còn hay nói với mẹ đó.- Syaoran nói với mẹ anh. - Cô ấy sẽ ở nhờ nhà mik trong vòng 1 tháng tới.- Câu nói đó của Syaoran nói khiến cho Meling nghe qua như sét đánh ngang tai.

- Cháu dễ thương thật đó. Cháu tên gì?- Mẹ của Syaoran có vẻ như rất hài lòng với Sakura.

- Dạ, cháu là Kinomoto Sakura ạ.- Cô cúi đầu lần nữa.

- Sakura?- Bà lập lại cái tên của cô.- Cho ta hỏi một chút, cháu có phải là con gái của Nadeshiko ko?- Bà lại hỏi với ánh mắt ngạc nhiên.

- Vâng ạ. Nhưng làm sao cô biết ?- Sakura mắt mở to

- Ôi, Sakura cháu đã lớn quá rồi.- Bà đi đến ôm cô vào lòng ko chỉ Sakura sững sốt mà cả nhà đều bị sốc nặng.

- Thôi bây giờ, cũng trễ rồi. Con đi tắm đi rồi còn ăn cơm nữa.- Bà mỉm cười hiền hậu với Sakura.

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

-Muội biết nằm ngủ ở đâu đây?- Sakura nhìn quanh căng nhà chả thấy chỗ nào còn trống ngoài cái ghế sofa.

- Đương nhiên là ở cái ghế sofa rồi có thế mà cũng hỏi, ngốc.- Meling làm mặt khinh thường Sakura.

- Cũng được.- Sakura ngã người xuống ghế.

Syaoran chưa kịp nói "hay là để huynh ngủ ở đây cho muội lên phòng huynh đi"thì cô đã ngủ mất.

Mọi người ai về phòng nấy. Đến khuya bà Li đi ra uống nước thì thấy Syaoran nhẹ nhàng ẵm Sakura lên lầu bà nhìn theo mỉm cười. Sakura đã nhận ra đó chính là Syaoran vì lần bị lạc trong rừng lẫn lần cô bị trật chân đều là sự ấm áp của Syaoran nâng cô lên và kể cả lần này.  Đã 3 lần rồi còn gì, chẳng lẽ cô ko biết nhưng cô vẫn vờ vịt ngủ khi anh thả cô lên giường và đóng cửa lại cũng là lúc Sakura thì thầm câu" Cảm ơn huynh lần nữa, Lee Syaoran" . Và rồi những căn nhà trong thành phố Tomoeda đã dần chìm vào giấc ngủ. Sau nhà cây hoa anh đào đang rung rinh những chiếc lá dường như đang nhảy múa để mừng cho ngôi nhà đón 1 người mới. Người mà sẽ thay đổi của sống của Syaoran: Sakura Kinomoto.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net