Chap 14: Đòn cảnh cáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tiểu Mai kéo vali của mình rời đi.
"Hoàng Quân" Một giọng trầm khàn đột ngột vang lên.

Itachi nhanh chóng trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, đối mặt với sếp của mình:

"Có chuyện gì?"

Itachi liếc về phía Tiểu Mai vừa khuất bóng nhưng không để cho sếp của anh biết.

Sếp của anh toàn thân vận một bộ màu đen xám, ngay đến chiếc mũ vành cũng cùng màu, lão ta chợt nhếch miệng, nửa cười nửa không:

"Con bé đó là ai?"

Thấy rồi sao?

"Không là ai".

"Thế à?" Lão liếc nhìn Itachi từ đầu tới chân, rồi lại kéo ánh mắt lên đôi mắt có con ngươi màu xám tro của anh vẻ dò xét. Itachi từ nãy giờ vẫn giữ nguyên một biểu cảm: lạnh nhạt.

"Nếu không là ai" Ánh mắt lão sếp sắc như dao "Thì giết nó đi!"


Anh biết, hắn đang thử anh.

Itachi trầm ngâm, sắc mặt không đổi, lúc sau mới lên tiếng:

"Được thôi".

"Hà hà! Không hổ danh là thiên tài Itachi. Ngươi thật máu lạnh" Sếp hắn đột nhiên cười lớn.

Một lúc sau, Itachi lại nói: "Nhưng nếu tôi giết con bé đó, cảnh sát sẽ có cớ bắt ông".

"Vậy à?" Lão ta nhướn hai đôi lông mày đen rậm rạp nhìn Itachi.

"Ông biết đấy, bọn cảnh sát đã nhắm vào ông từ lâu lắm rồi".

"Từ lâu? Phải chăng ngươi đã điều tra ra?"

"Hơn nữa, tôi đã biết được điểm yếu của ông"

"Điểm yếu của ta?" Lão sếp nheo mắt, tay vuốt vuốt hàng ria mép "Ta nhớ cách đây hai năm, ngươi còn mới tới đây, không ngờ chỉ sau hai năm nay, ngươi đã dò được cả bí mật của bọn ta. Ngươi được lắm!"

"Ông quá khen. Vậy, lần trước giao dịch đã thành công, bây giờ hãy đưa cho ta viên đá đó. Nếu không ngoan ngoãn trao ra, ta sẽ tự đi tìm và sẽ không nương tay với các người nữa!".

Lão ta lại nhếch mép, nhưng lần này, đôi mắt đã không còn ý cười nữa, mà thay vào đó là sự chết chóc sâu thẳm trong đáy mắt:

"Ngươi nghĩ ngươi làm được sao?"

Lần này lại đến Itachi nhếch mép, ánh nhìn vô cùng bình thản:

"Lần trước các người khiến ta bị thương, là do...".

Sếp hắn nhíu mày: "Là do...?"

"Ông không hiểu sao? Đừng coi thường tôi thế chứ".

"NÓI MAU! DO SAO?" Lão ta đã mất hết kiên nhẫn, mắt trợn trừng lên, quát.

"Là do... tôi bị ốm thôi" Itachi ghé sát vào lão sếp của hắn, nói nhỏ.

"Hừ! xem ra ngươi đã yếu đi, vậy nhân cơ hội này, ta sẽ giết ngươi!" Lão ta sướng điên, thét gọi tay chân của lão đã núp sẵn từ đâu đó xông ra bao vây hắn. Trên tay mỗi người là hai cái dao cùng với khẩu súng lục giắt ngang thắt lưng.

Itachi nhắm mắt, người thẳng tắp như thân cây tùng, anh đang có lợi thế, chi bằng lần này cảnh cáo lão ta nhưng sẽ không giết.

Vì... Itachi cần thứ đó...

...Để quay trở lại quá khứ...

Đến khi mở mắt ra, đôi mắt của anh đã nhuốm màu máu cùng những dấu phẩy đen kì lạ xoay chuyển quanh một dấu chấm đen giữa mắt.

Mangekyo Sharingan!

Tròng mắt dần biến thành hình họa tiết đen lạ lùng: hình một Shuriken. Ngay lập tức, lão ta bị đưa vào ảo thuật tra tấn trong 120 giờ trong tiềm thức, tương đương với 5 phút ngoài đời thực.

"Sếp!? Sếp bị sao vậy?" Bọn tay chân lo lắng khi nhìn thấy cấp trên của mình đôi mắt trợn trừng toàn lòng trắng, thân người đứng đó thì cứ giật liên hồi. Thấy vậy bọn cấp dưới lão tức giận nhìn Itachi:

"Thằng kia!! Mày đã làm gì sếp bọn tao? Hơ..." Bọn tay chân đang nói giở liền giật mình vì những con dao sắc bén phi sượt qua mặt bọn chúng. Chúng ngừng lại lưỡng lự, nhưng rồi lại cay cú ném dao găm trên tay xuống, rút súng lục ra bắn.

Thế nhưng, khi những viên đạn lao đi trong không khí, gần ghim vào đầu Itachi thì chúng liền bốc cháy bằng một ngọn lửa đen. Bọn chúng ngạc nhiên. Gì đây? hắn là quỷ sao? Liền sau đó, khẩu súng trên tay chúng cũng bốc cháy!

Lửa đen lan từ những khẩu súng cho tới tay rồi tới thân thể bọn tay chân lão sếp. Những tiếng la thảm thiết vang lên. Một lúc sau, tất cả bọn chúng đều bị ngọn lửa nuốt chửng.

Itachi bắt buộc phải "giết" chúng, vì bọn tay chân của lão sếp đang có mặt ở đây nhất định sẽ tung những bí mật về năng lực của anh ra, đến như thế thì khó sống ở thế giới này rồi.

Thực ra... chúng không hẳn sẽ chết...

Bởi Itachi đã nghĩ ra một cách kết hợp giữa thuật lửa đen và thuật dịch chuyển không- thời gian. Ngọn lửa đen sẽ chỉ là đòn khiến cho chúng đau đớn một trận, nhưng khi đưa chúng về quá khứ, ngọn lửa đen sẽ biến mất.

Thật nực cười làm sao khi gần đây phát hiện đôi mắt của mình có thể dịch chuyển thời gian đưa vạn vật về quá khứ, nhưng lại không có khả năng đưa bản thân về đúng thời kì Itachi từng sống- thế giới của anh được. Itachi ngán ngẩm lắc đầu.

Sau chuyện đó, Itachi chuyển nhà, thuê một căn hộ khác cũng như đặt kết giới xung quanh gần như để không bị làm phiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net