Chúng ta đều là những kẻ điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Plot bác sĩ tâm thần còn điên hơn bệnh nhân × bệnh nhưn mắc hội chứng xác sống ( bệnh hoang tưởng ảo giác Cotard).

- Họ nói tôi là kẻ điên, trong khi đó tôi biết chắc chắn rằng mình đã chết.

- Tôi không điên, là họ sai.

- Gan của tôi đã thối rữa, tim cũng chẳng còn đập nữa rồi.

- Tôi không có đầu, nhưng họ vẫn cứ cãi lại khiến tôi vô cùng tức giận.

- Tôi đã đánh họ để chứng minh rằng mình đúng.

- Tôi là người chết, đúng không bác sĩ?

Liên tục lặp đi lặp lại một câu chuyện mà cậu đã từng kể hàng vạn lần cho người này nghe, trong suốt quá trình tiêm thuốc không lúc nào ngơi miệng, như thể không nói thì cậu sẽ bị khó chịu tới chết vậy.

"Đúng, em là người đã chết."

Nhìn vị lương y kia cũng gật gù hưởng ứng khiến Naib vô cùng phấn khởi, trong lòng lại nhiều thêm một chút thiện cảm với bác sĩ phụ trách lần này. Vì tất cả những bác sĩ phụ trách trước đó đều một mực khăng khăng nói cậu còn sống, trong khi mỗi phút mỗi giây Naib đều có thể rõ ràng cảm nhận được mọi bộ phận trên cơ thể mình đang trở nên thối rữa bốc mùi, tay chân bị cắt xẻ thịt lộ ra mảng xương trắng ởn, Naib biết rằng mình đã chết, và cậu chỉ là một cái xác di động mà thôi. Nhưng không một ai tin cậu, trừ người này.

"Nếu muốn tôi tin em là người chết, hãy để tôi giải phẫu em nhé?"

Đó là câu nói đầu tiên của người kia khi nghe cậu kể về việc bản thân là người đã chết.

"Người chết không biết đau, nếu em kêu đau thì em không phải là người chết."

Mắt trân trân nhìn lưỡi dao dài ngoằng, sáng bóng và lạnh ngắt trên bàn tay phải của bác sĩ nọ, cậu mặt không biểu cảm, thản nhiên nhìn chúng đang từ từ đâm sâu và da thịt, xẻ dọc bụng. Máu lênh láng chảy ra quá nhiều khiến Naib cảm thấy choáng váng, nhưng cậu tuyệt nhiên không kêu la lấy một lời, vì người chết bị mổ xẻ đâu có gì là lạ cơ chứ?

"Người chết rồi sẽ không sợ bị điện giật."

Hai tay hai chân đều bị trói chặt trên ghế điện, Naib cũng chẳng buồn chống cự, ngược lại còn hưng phấn vì có cơ hội chứng minh cho bác sĩ thấy mình thực sự đã chết. Dòng điện chạy qua khiến cơ thể tê tái tới dại đi, tay chân run rẩy chống cự muộn màng, dưới tác động sinh lý của dòng điện khiến não bộ suýt chút nữa tê liệt. Nhưng sau đó tỉnh lại cậu không hề trách mắng kiện cáo gì vị lương y kia, thậm chí còn ngoan cố hỏi rằng bác sĩ đã tin cậu là người chết chưa.

"Người chết không có vị giác, em thử uống nó xem nào."

Tay bưng chiếc bát con chứa đầy ắp thứ chất lỏng đục ngầu kì lạ, run run đặt lên môi, cậu một hơi uống sạch, nuốt xuống toàn bộ tinh dịch của người nọ xuống cuống họng khô khan.

"Người chết không thể ăn, nhưng có thể liếm ."

Ngoan ngoãn quỳ xuống dưới hai chân đối phương, vùi đầu vào chăm chỉ chăm sóc cho vật lớn, nâng niu liếm mút món quà được ban tặng.

"Người chết không biết..."

"Người chết không thể..."

"Người chết chỉ biết..."

"Người chết sẽ không..."

Vết thương chồng chất vết thương, mới cũ lẫn lộn, nhưng Naib đều không cảm thấy điều đó bất thường, cậu còn thấy chúng thật xinh đẹp trên cơ thể mình. Như vết khâu tỉ mỉ dọc bụng trước, vết cắt tinh xảo bên tai trái, vết sẹo dài bên hai đùi non cùng những ti tỉ những vết cháy da do tiếp xúc với vật có độ nóng cao, tất cả đối với cậu đều là những hình xăm xinh xắn trang trí lên cơ thể mục ruỗng.

Naib không ghét vị bác sĩ này, mà còn vô cùng thích, thích tới độ muốn cùng người kia trở thành giống mình.

- Người chết không biết yêu đúng không bác sĩ?

- Người chết không thể yêu người sống, nhưng người chết yêu người chết thì sao nhỉ?

- Bác sĩ, sao ngài không trả lời tôi?

- Bác sĩ, ngài còn định cười tới bao giờ?

- Bác sĩ, sao ngài lại nói tôi điên rồi?

- Bác sĩ, tôi là người chết đúng không?

- Bác sĩ, tôi không điên đúng không?

- Bác sĩ...

- Bác sĩ...

Bác sĩ cũng trở thành người chết rồi.

Nhưng Naib không vui, vì bác sĩ còn cười nhạo cậu.

"Không, em không điên."

"Không, em là người sống."

"Không, là chúng ta điên, cả hai chúng ta."

"Không, tôi đáng lẽ ra không được phép yêu em."

.

"Cậu là bệnh nhân số 2705, Naib Subedar đúng không?"

- Vâng.

"Xin tự giới thiệu trước, tôi là Jack, bác sĩ phụ trách lần này của cậu."

- Bác sĩ, ngài tin tôi là người chết chứ?

.

Ôm giấc mộng trốn khỏi thực tại ngàn năm, mỗi lần mơ đều có thể gặp lại người ấy, vị bác sĩ duy nhất trên đời tin bệnh nhân của mình. Dù giấc mơ ấy có là vĩnh hằng, thì vĩnh hằng được gặp lại người cũng không phải sáng kiến tồi.


*Note:

Bệnh hoang tưởng ảo giác Cotard (còn được gọi với tên “hội chứng xác sống biết đi”) là hội chứng khiến người bệnh có cảm giác không còn nội tạng hoặc nghĩ rằng mình đã chết. Nhà thần kinh học người Pháp Jules Cotard đã phát hiện và công bố những nghiên cứu về bệnh lý này vào năm 1880.

Người mắc phải chứng xác sống biết đi sẽ có xu hướng từ chối chăm sóc cơ thể, ngừng hoạt động ăn uống và tránh né các hoạt động xã hội. Đây là bệnh tâm thần không phổ biến nhưng để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Người bệnh có niềm tin sai lầm về sự hiện hữu của bản thân. Theo đó, họ thường xuyên cảm thấy các bộ phận của cơ thể đang thối rữa hoặc đã biến mất. Nhà thần kinh Cotard nhận định: “Bệnh hoang tưởng ảo giác Cotard cho thấy sự chậm phát triển của bộ máy tâm thần, cùng với sự hiện diện của triệu chứng lo âu và trầm cảm”. Bên cạnh đó, bệnh Cotard có thể đi kèm với các vấn đề về tâm thần khác.

Người ta cũng thường gọi căn bệnh kỳ lạ này là hội chứng xác chết biết đi, xác sống, hội chứng Cotard hoặc chứng ảo tưởng hư vô.

Những người mắc chứng hoang tưởng ảo giác Cotard luôn cảm thấy cơ thể họ gần như đã chết từ rất lâu hoặc đang trong tình trạng thối rữa. Thậm chí, họ còn cho rằng bản thân chưa từng tồn tại. Trong một số trường hợp, cảm giác thối rữa hoặc biến mất chỉ xảy ra ở những bộ phận cơ thể như tay, chân, não, linh hồn…

Graham là bệnh nhân “xác sống biết đi” đầu tiên được quét não. Các bác sĩ đã rất ngạc nhiên khi phát hiện mức độ hoạt động ở vùng trán và thùy đỉnh (vùng não liên quan đến chức năng vận động, ghi nhớ, cảm nhận) của Graham cực kỳ thấp. “Nó tương tự như não của người sống thực vật hoặc người đang hôn mê. Tôi đã phân tích hình chụp não trong 15 năm nhưng chưa thấy ai có hoạt động não thấp như vậy mà vẫn đi đứng, giao tiếp được”, nhà thần kinh học Steven Laurey (Bỉ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net