Ngắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jack có mở một tiệm bán hoa. Tuy nó không lớn, nhưng phía sau sân là cả một vườn hoa lá đầy màu sắc. Jack không thích làm vườn, điều mà bất cứ ai cũng có thể thấy. Gã luôn cau có mỗi khi phải xách bình đi tưới cây, nhăn mặt mỗi khi phải xắn tay xử lũ sâu bọ và luôn miệng càu nhàu mỗi khi thời tiết trở xấu. Thế nhưng cậu trai nhà hàng xóm có thể nhìn ra được, vẻ si mê của ai kia mỗi khi nhìn ngắm những đoá hoa khoe sắc thắm. Jack ghét những kẻ thô lỗ vụng về, nhưng bằng một cách kì diệu nào đó, cậu lính đánh thuê cứng nhắc và hậu đậu nhà bên lại chuyển hộ khẩu vào trong tim gã ở.

Cả con người Jack là một sự đối lập, vậy nên việc gã ghét hoa hồng trắng nhưng lại trồng chúng đầy trong vườn có thể cũng chỉ là một trong số vô vàn những điều vô lý của gã mà thôi.

Hoặc ít nhất đó là những gì Naib Subedar nghĩ vậy.

"Jack này".

- Anh nghe.

"Ngoài hoa hồng ra, còn loài hoa nào thể hiện tình yêu không nhỉ?"

Naib Subedar vừa hỏi, vừa mày mò trong mớ chữ cái lạ hoắc của cuốn "Ý nghĩa các loài hoa" mà cậu vừa vớ được.

- Hoa tử đinh hương tím, em có thể tìm thấy ở trang chữ L (lilac).

Jack nói xong còn chu đáo đưa cho tình yêu nhỏ của gã thêm một cuốn từ điển dày cộp.

- Anh thắc mắc, tại sao em không chọn một cuốn sách nào đó dễ đọc hơn nhỉ?

"Nó giống như việc anh nhận đơn hoa hồng đỏ trong khi ngoài vườn toàn hoa trắng vậy, kì lạ đến khó hiểu".

- À...

Bỏ lửng câu trả lời giữa chừng, Jack vòng tay ôm lấy người tình rồi tham lam chiếm đoạt bờ môi mỏng, mặc cho "đứa trẻ ngoan" trong đầu đang không ngừng gào thét.

Gã nào có thể nói ra sự thật về chúng, những bông hoa hồng trắng tinh khôi kia, sẽ sớm bị nhuộm đỏ để rồi khoác lên mình vẻ lộng lẫy kiêu sa đầy giả tạo. Và rằng điều đó không chỉ đơn giản là một trong số vô vàn những điều vô lý về gã, mà ẩn đằng sau đó còn là cả một tội ác. Jack biết, gã không được phép để Naib Subedar phát hiện ra bí mật ấy, hoặc chi ít cuộc tình này sẽ không phải kết thúc vì một cái xác chết khô đáng khinh nào đó.

Vậy nên cốc sữa tươi đều đặn xuất hiện mỗi tối trên giường Naib Subedar đều có lý do riêng của nó.

Vất vả kéo lê con mồi mới săn được ra sau vườn, Jack đã phải dùng rất nhiều khăn bịt lên miệng vết thương để ngăn chúng không chảy ra và làm bẩn lên sàn. Thành thạo cầm dao cắt đứt động mạch cảnh vùng cổ, gã dùng một chiếc xô lớn để hứng lấy máu tươi đang không ngừng trào ra, vui sướng ngắm nhìn thành quả của đêm nay. Chọn tên to con này quả là đúng đắn, Jack thầm nghĩ, chừng này cũng đủ để gã nhuộm hết nửa vườn hoa thân yêu rồi.

- Vui lên đi, bọn mày sắp được trở thành những bông hoa đẹp nhất rồi đấy.

Jack vừa thủ thỉ nói, vừa tỉ mỉ tô lên cánh hoa trắng bằng thứ chất lỏng màu đỏ quỷ dị. Jack thật ra không ghét chúng, nếu không gã đời nào chịu chăm bẵm chúng từ lúc mới trồng cho tới tận bây giờ. Gã chỉ ghét cái màu trắng tinh khôi, quá mức trong sạch của chúng, hệt như người yêu của gã, đơn thuần và lương thiện. Mà cái nết rách nát của gã lại càng muốn phá hỏng những điều tốt đẹp ấy, vấy bẩn lên những món quà thiêng liêng mà Chúa trời ban tặng.

- Và tao sẽ tặng bọn mày cho em ấy...

Chưa nói dứt câu, Jack đã bị tiếng đồ đạc va chạm trong nhà làm cho ngưng bặt. Gã ngay lập tức quay đầu, nhưng "vị khách không mời" mà tới kia đã nhanh chóng rời khỏi vị trí, chỉ để lại cánh cửa mở ngỏ.

- Mẹ kiếp.

Sao gã lại có thể quên được mấy tên trộm cơ chứ? Jack chẳng bao giờ ngờ được bọn chúng lại tham lam tới mức phải vào một tiệm bán hoa để trộm cắp. Có thể do gã đã đánh giá quá cao trí khôn của bọn chúng, hoặc đã đánh giá thấp lòng tham không đáy của con người. Tệ hơn thế, nếu gã không kịp đuổi theo thì mọi công sức gây dựng lên bức tường che giấu bí mật này sẽ bị đạp đổ một cách dễ dàng.

Nhưng có vẻ như Chúa trời không cho phép cuộc đời tệ hại của gã chấm dứt một cách lãng xẹt như vậy.

Ngay khi Jack vừa mới mở cửa bước vào nhà, đã có một xác chết nằm yên vị ngay dưới chân cầu thang.

"Đã có ai nói với anh là người Nepal không thích uống sữa bò chưa nhỉ?"

Jack không đáp lại. Và gã có thể lờ mờ thấy được nụ cười tươi rói của ai kia trong bóng tối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net