Chương 4 : Công khai thông tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giật mình tỉnh dậy ngay tại bàn đọc sách. Trong tay Vương Nguyên vẫn còn quyển sách ghi về lịch sử và quá khứ của các nhà nghệ sĩ âm nhạc nhạc cụ. Cậu lấy lí do đọc sách nhưng lại mượn cớ này mà ngủ lại đây. Nhân cơ hội Vương Kính Thần chưa phát hiện. Trời vẫn còn rất sớm. Vương Nguyên lén lút trở về phòng của anh. Như đã hứa. Những dụng cụ học tập cũng như đồng phục kèm theo quần áo đã được mang toàn bộ đến đây. Lấy bừa một bộ y phục mặc lên mình. Vội vàng chạy ra ngoài cùng với chiếc ba lô nho nhỏ thường ngày cậu hay cùng nó đến trường.

Đưa tay che miệng ngáp dài một cái. Đêm qua quả thật ngủ với tư thế đó chẳng dễ chịu chút nào. Ngơ ngác xuống nhà lang thang ngang phòng ăn. Kính Thần hạ tờ báo đang đọc xuống bắt trọn khoảnh khắc cậu lon ton bước đi. Lên tiếng gọi lại : " Tiểu Nguyên? "

" Dạ!!! " - Giật mình một cái rõ mạnh. Cậu quên mất đây đang là nhà của người khác. Còn chính là chưa tỉnh ngủ hẳn.

" Con lại đây ăn sáng đi. Không phải hôm nay xin nghỉ học rồi sao? "

" Nghỉ học? "

" Là ba gửi đơn xin nghỉ đến chủ nhiệm của con. Hôm nay con ăn sáng xong thì cùng Vương Tuấn Khải về nhà con một chuyến đi. "

Vương Nguyên được ngưòi hầu mở đường dẫn lối cho cậu đến bàn ăn với bộ dạng miễn cưỡng. Còn phải cùng anh quay về sao... Với những quy tắc mà đêm qua anh đặt ra còn quanh quẩn trong đầu cậu như vậy... Khoảng cách giữa cậu và anh khó mà ở cùng nhau được...

Nhấp môi với ly sữa tươi trên bàn. Vừa uống một nửa thì đã nhìn thấy anh từ trên từng bậc thang vuốt nhẹ mái tóc còn chưa được gọn gàng. Đưa mắt đến bàn ăn. Chân có chút khựng lại một chút khi thấy cậu. Nghĩ đến lúc cậu ở đây tận hưởng cái gọi là vinh hoa thì Dương Hạ Niên của anh đang bị anh làm cho đau lòng mà lưu lạc ở đâu cũng không biết. Tâm trạng anh liền lập tức thu nhỏ lại. Không thể không uất ức.

Đặt lại ly sữa xuống bàn. Cậu vội vàng đứng dậy : " Con không quen ăn sáng. Con ra ngoài trước. Đợi... Anh ấy ăn xong tụi con sẽ đi. "

Cúi đầu lướt qua anh như một cơn gió. Để Vương Kính Thần không còn cơ hội lên tiếng giữ cậu lại. Anh không nói không rằng. Tự mình đến bàn ăn thong thả ăn sáng như không hề có sự hiện diện của cậu.

" Vương Tuấn Khải? "

" Dạ? "

" Con làm gì Vương Nguyên rồi? "

" Con vô tội. Con chưa làm gì cả. "

" Sao thằng bé nhìn thấy con lại tránh mặt? "

" Con làm sao biết được? "

" Đừng có ăn nữa!!! Đưa thằng bé về nhà đi. Đừng để nó đợi!!! "

Ba anh chưa hề cưng chiều ai hơn anh trước khi có sự xuất hiện của Vương Nguyên. Xem ra anh có tiếp tục ăn cũng không ngon miệng. Cau mày đứng dậy với chiếc chìa khóa xe trong túi. Nới lỏng cổ áo thông thoáng không khí. Nếu không có lẽ anh bị ba và cậu chọc tức chết mất.

Vương Nguyên ngoan ngoãn ngồi ở thềm cầu thang chờ đợi. Đêm qua đến đây hơi tối nên chẳng thấy gì ngoài ngôi nhà to lớn này. Hôm nay cậu mới có dịp ngắm khuôn viên ngôi nhà. Dù nhà nằm giữa thành phố nhưng không khí tựa hồ như ngoại thành đồng quê. Thoải mái vô cùng.

" Vương Nguyên!!! "

" Ah!!! "

" Lên xe. "

Mở to mắt ngơ ngác. Hiểu được vấn đề liền chạy đến ghế sau của xe nhảy vào trong. Cứ ở trong nhà này chắc cậu bị anh cùng Vương Kính Thần hù dọa đến tim cũng nhảy ra ngoài mất. Vương Tuấn Khải nhìn kính chiếu hậu trầm mặc. Tay cũng không khởi động xe : " Sao lại ngồi đó? "

" À... Thì là... "

" Cũng tốt. Tôi cũng không muốn ngồi gần cậu... "

Vương Nguyên suýt mở miệng hỏi nhưng lại cúi đầu im lặng. Hiện tại cậu không phải là kẻ bị người ta ghét sao? Cứ tập tiếp nhận vẫn tốt hơn là phản biện.

Lái đi một đoạn thì điện thoại anh bỗng nhiên rung lên từng hồi. Anh đeo khẽ chiếc tai phone lên tai ấn máy nhận. Giọng nói đột nhiên khác xa so với lúc nói chuyện với cậu. Dễ dàng nhận ra.

" Hôm nay sao lại thức sớm như vậy? "

Người bên kia đối đáp chuyện gì thì đương nhiên cậu không nghe được. Nhưng đoán được có lẽ đây là người yêu của anh như anh từng nhắc đến. Đảo mắt liên tục. Không nói một lời.

" Giọng em có chút khác. Khóc sao? Em đang ở đâu? "

" .................................. "

" Được rồi. Lát nữa anh ghé qua chỗ em. "

Nhìn xuống điện thoại một lần liền hướng về phía trước tiếp tục lái xe. Quên mất chưa hỏi địa chỉ nhà của cậu. Quay người nghiêng về sau lên tiếng : " Vương Nguyên.. "

" Phía trước... "

Cả hai đầu đồng thanh phát lên rồi cùng nhau dừng lại. Vương Nguyên đưa tay khẽ chỉ về hướng trước mặt. Mở giọng lí nhí : " Phía trước... Có một trạm xe buýt. Anh dừng ở đó là được. "

" Nhà cậu ở đó? "

" Không có. Tôi tự về nhà. Anh có việc thì cứ đi trước. Chiều nay gặp nhau tại trạm xe buýt. Chúng ta cùng về thì ba... Ba anh không trách anh được. "

Suy nghĩ của cậu cũng có chút chu toàn. Anh mặc kệ. Lái xe nhanh chóng đến trạm xe buýt gần nhất dừng lại. Vương Nguyên nhanh chân phóng xuống xe. Một lời tạm biệt cũng chẳng ai nói với ai. Đứng đó nhìn xe của anh quay đầu. Chốc chốc đã không còn thấy bóng dáng.

Đây cũng được xem là trạm xe buýt thân thiện nhất đối với cậu. Vương Nguyên từ lúc gia đình không còn khá giả như trước thì đã bắt đầu tự mình đến trường mà không có tài xế riêng. Hằng ngày đều phải đi đến hai chuyến xe mới đến được trường. Thì đây là chuyến thứ hai. Chờ đợi chiếc xe mang con số quen thuộc đi đến. Cậu bước lên xe với thao tác thuần thạo. Xem ra đã thành thói quen mất rồi.

" Ủa? Vương Nguyên? Sao hôm nay giờ này em lại đi về nhà vậy? Không học sao? "

" Ah. Hôm nay em nghỉ... "

" Được rồi. Quẹt thẻ sinh viên ở đây. "

Mím môi đưa tay ra phía sau. Hình như cậu để quên chiếc ba lô trên xe của anh rồi... Điện thoại cũng trong đó....

Nhìn vẻ mặt khó xử của cậu. Người thu tiền cũng hiểu được phần nào. Cậu mỗi ngày đều đi xe nên mặt của cậu cũng khiến người ta ghi nhớ rồi. Đẩy nhẹ cậu về phía sau khi cậu có ý định xuống xe.

" Không sao. Hôm nay anh cho em nợ. "

" Ây. Thật... Ngại quá... "

" Không có gì. Về chỗ đi. Xe chuyển bánh rồi. "

..................................................

Hấp tấp chạy vào một quán mà Dương Hạ Niên thường xuyên lui đến. Vương Tuấn Khải mặc kệ người khác nhìn mình bằng con mắt gì. Cứ tìm kiếm cậu trước rồi tính.

Phòng ăn kín đáo ở cuối dãy hành lang. Gấp gáp mở cửa đã nhìn thấy Hạ Niên ôm chiếc gối bông nho nhỏ của tiệm. Ngước mặt nhìn anh liền lùi về sau nhíu mày.

" Hạ Niên... "

" Em nói anh không cần đến mà... "

" Thôi nào bảo bối. Anh xin lỗi. "

Cậu ném lên bàn một tờ báo mới tinh. Ảnh đứng đầu chính là tin tức nói rằng con trai của chủ tịch công ty K.Y kết hôn. Vì lí do không muốn công khai nên tổ chức trong im lặng...

" Cái này... "

" Anh kết hôn rồi... "

" Em nghe anh giải thích... "

" Anh kết hôn rồi. Còn công khai rồi. Em không muốn người khác nói em là kẻ chuyên phá hoại đâu!!! "

" Không có!!! "

Vương Tuấn Khải kéo cậu vào lòng ôm chặt. Cố gắng trấn an cảm xúc của cậu lại.

" Đúng là anh đồng ý kết hôn. Nhưng khi nhà họ trả hết nợ cho ba của anh anh nhất định ly hôn. Thời gian này anh cũng không thân mật với cậu ta. Anh hứa!!! "

Lau khẽ giọt nước mắt trên mặt. Nhìn anh rưng rưng : " Thật sự? "

" Thật. "

Hạ Niên vòng tay ôm ngược lại anh. Mắt chớp liên tục. Âm thầm trong lòng anh mà hướng nhìn về phía tờ báo có hình của anh và Vương Nguyên. Đôi mắt liền trở nên sắc bén. Nghiến răng từng đợt.












By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC