"Cô thích Adachi chứ gì!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Omura Aimi vào làm việc ở Toyokawa được chừng bốn ngày thì phát hiện tinh anh phòng sale của công ty, Kurosawa, có bạn trai.

Nói đúng ra là, cô đã để ý thấy vài dấu hiệu đặc biệt. Omura không có cơ hội cởi mở về mình khi còn làm việc ở chỗ cũ, và cô vẫn luôn hy vọng ở Toyokawa sẽ khác. Cô cố hết sức để kết giao với mọi người, dỏng tai nghe ngóng tin tức và nắm bắt tình hình nơi công sở.

Lần đầu nhìn thấy Kurosawa cùng với bạn trai anh ta, cô đã thở phào nhẹ nhõm. Nếu anh chàng nổi nhất công ty đã có thể là chính mình một cách công khai như thế, chắc chắn Omura sẽ không gặp trở ngại gì.

Tuy nhiên, cô dần nhận ra hầu hết đồng nghiệp của họ không hề ý thức được mối quan hệ yêu đương của Kurosawa. Dường như mọi người đều nghĩ rằng anh ta vẫn thẳng tưng và còn độc thân.

Tại sao? Bộ mấy người không có mắt à?

Qua tuần tiếp theo, Omura trở nên u mê sương sương, cô cứ dõi theo Kurosawa đong đưa qua lại với người yêu rõ rành rành mà không một ai để ý. Bọn họ còn có cả một đôi bút máy màu đỏ, liên tục vẫy vẫy với nhau, cứ như thể nó là tín hiệu bí mật nhất trên thế giới vậy!

Cho đến một hôm, có người phát hiện ánh nhìn chòng chọc của cô.

"Cô thích Kurosawa à?" đồng nghiệp Nakamura hỏi. Cô ta cười cười, không hề có ý xấu, "Nếu vậy thì xếp hàng đi nhé."

"Hả?" Omura nhíu mày. Lúc này Kurosawa đang chỉnh lại cà vạt cho bạn trai, đứng sát rạt. "Không, không phải."

"Không phải á?" là Chino, giọng cô nàng cao vút đầy sửng sốt. "Anh ấy như thế kia cơ mà."

Omura nhìn hai cô đồng nghiệp. Bụng cô thắt lại khi thấy biểu cảm của họ. Ây. Cô chưa sẵn sàng cho việc bị nghi ngờ như này đâu, cô còn không biết họ sẽ phản ứng ra sao khi biết sự thật về mình.

"Ảnh không phải gu của tôi?" cô ráng bào chữa. Hai người kia vẫn nhìn đăm đăm, thế là cô nói thêm, "Tôi, ờ, có người mình thích rồi?"

Nakamura và Chino liếc nhìn nhau. "Không lẽ," Nakamura nói. "Hồi nãy người cô nhìn không phải là Kurosawa, đúng không?"

"Cô thích Adachi chứ gì!" Chino phán.

Omura nuốt khan. Adachi à. Phải rồi, đó là tên chàng người yêu của Kurosawa nhỉ?

Ầy, nếu nói vậy có thể đánh lạc hướng được bọn họ thì. "Đúng, đúng vậy."

Hai cô nàng nọ cười rúc rích.

"Ảnh dễ thương mà ha," Chino bảo. "Cũng dễ tán hơn Kurosawa nhiều."

Nakamura vỗ tay cái bộp. "Chúng ta phải tác thành cho hai người mới được! Mối tình công sở, nghe thôi đã thấy kích thích rồi!"

Rồi họ đi mất trước khi Omura kịp phản đối, vừa đi vừa thì thầm to nhỏ. Omura rên rỉ, sao lại thành ra thế này?

Bỗng có người vỗ lên vai Omura. Cô quay đầu lại và thấy Fujisaki. Hai người không thân nhau lắm, bởi Omura hầu như suốt ngày chỉ nói chuyện với mấy cô gái làm cùng ban. Nhưng cô chưa từng nghe ai kể xấu gì về cô nàng này.

"Xin lỗi," cô ấy nói. "Không có ý nhiều chuyện, nhưng tôi tình cờ nghe được các cô nói với nhau. Tôi chỉ nói để cô đỡ thất vọng, vì hình như Adachi đang quen ai đó rồi."

Cô ấy nói 'hình như Adachi đang quen ai đó rồi', nhưng ánh mắt sáng ngời đó rõ ràng có ý bảo 'tôi biết rõ là anh ấy có người yêu đấy'. Omura tự hỏi mình có hiểu lầm gì không nhỉ, hay cô ấy mới là bạn gái của Adachi?

Mà không phải, nếu vậy thì cô ấy đã không nói nhiều như thế. Cũng không có vẻ gì là ghen tuông hay có ý khẳng định chủ quyền gì, chỉ đơn thuần lo lắng Omura sẽ bị thất vọng. Cô ấy biết được đến đâu?

Quyết định dò đá qua sông, Omura cẩn thận thú nhận, "Nói thật với cô, tôi còn không biết tên anh ấy nữa là. Người khác hỏi thì tôi nói thích cho qua chuyện thôi. Tôi mới đến đây nên chỉ muốn hòa nhập với mọi người ấy mà."

"À." Ánh mắt Fujisaki trở nên hiếu kỳ, nhìn Omura một hồi. Không biết đã thông suốt những gì, nhưng cuối cùng cô ấy nở một nụ cười ân cần. "Tôi hiểu rồi. Nếu vậy thì tôi không phải lo lắng nữa."

Omura mỉm cười đáp lại. Nói thế này có lẽ hơi sớm, nhưng cô cảm thấy như có tình hữu nghị đồng minh với Fujisaki vậy.

*

"Omura này, cô sẽ thích lắm cho mà xem!"

Omura ngước mắt lên khỏi màn hình laptop, trông thấy Nakamura và Chino sáp lại gần mình, "Cái gì vậy?"

"Tụi này vừa thu xếp một buổi nhậu cho mấy người tụi mình sau giờ làm," Nakamura nói. "Rủ cả Adachi luôn rồi á! Đây sẽ là cơ hội tuyệt vời để hai người dành thời gian với nhau!"

Omura chột dạ. "Thật- Thật hả?"

Chino hiểu sai ý, trấn an, "đừng sợ." Cô vươn tay qua bàn và đặt lên vai Omura. "Tụi tôi sẽ ở ngay đó, nếu cần sẽ trợ giúp cô liền."

Nakamura gật đầu, bắn cho Omura một phát súng bằng ngón tay. "Cô làm được mà!"

Omura yếu ớt lặp lại, "Tôi làm được mà."

Tối hôm đó, bọn họ 8 người cả thảy đi tới quán nhậu: Omura, Chino và Nakamura, cùng với Fujisaki, Adachi, Kurosawa, và còn hai người đồng nghiệp nam mà Omura chưa kịp biết tên.

Hai người được bật full chế độ làm mai là Chino và Nakamura, đã sắp đặt chỗ ngồi, để Omura và Adachi ngồi cùng với nhau ở đầu bàn bên này, còn Kurosawa và mấy người phụ nữ còn lại ngồi phía đầu bàn bên kia.

Omura đưa mắt nhìn Adachi tội nghiệp. Trông anh vô cùng không thoải mái khi phải tới đây. Chưa nói đến việc anh có biết về tình cảm được cho là của Omura đối với mình hay không, Adachi có vẻ không phải là người thích những cuộc tụ họp như thế này. Omura cá chắc anh ấy chỉ muốn được ở nhà thư giãn cùng bạn trai sau khi đi làm về.

[Xin lỗi anh nha, Adachi], cô thầm nói trong lòng. Rồi lại chau mày suy nghĩ. [Nhưng ít ra thì tôi có thể biết được liệu mình có đoán đúng về mối quan hệ của anh và Kurosawa hay không.]

"Tôi đã tự giới thiệu về mình chưa nhỉ?" cô hỏi anh ta.

Một câu hỏi lịch sự như vậy thôi mà đã đủ khiến anh ta giật mình, "Hả? À, hình như chưa."

Cô nở một nụ cười (hy vọng là) khích lệ và gật đầu nói, "Tôi là Omura Aimi, mới vào làm việc ở Toyokawa gần đây."

"Tôi là Adachi Kiyoshi." Adachi gật đầu đáp lại. "Cô thấy- cô thấy thích công việc ở đây chứ?"

"Thích lắm." Omura nhìn về phía hai người bạn, đang lộ liễu bật ngón cái like cho cô. "Bầu không khí ở công ty rất tốt, mọi người thân thiện hơn nhiều so với chỗ làm cũ của tôi."

"Vậy à."

Một sự im lặng kỳ cục bỗng dưng bao trùm lấy cả hai người. Omura nhấp một ngụm bia nghĩ xem tiếp theo nên nói cái gì. Cô thật không biết làm sao để tình cờ mở đầu một cuộc trò chuyện kiểu, ô này, anh có bê đê giống tôi không? Adachi làm theo cô, vừa uống vừa khẽ nhăn mặt.

Anh ta quả thật không thoải mái trong hoàn cảnh này ha.

"Những lúc nghỉ ở nhà thì anh thích làm gì vậy?" Omura cuối cùng cũng hỏi một câu.

"Tôi, a," Adachi đặt cốc xuống, lóng ngóng làm đổ ra mấy giọt bia. "Mấy việc bình thường thôi, tôi nghĩ vậy. Tôi thích vẽ vời, đọc sách, chơi Nintendo.

"Vậy hả? Tôi cũng thích chơi điện tử lắm. Tôi vừa lưu một bản dữ liệu game Stardrew Valley và đang bắt đầu chơi nè."

Adachi ngẩng đầu lên (Omura tưởng như mình vừa thấy hai tai cún của anh ấy vểnh lên vậy), "Tôi cũng đang chơi trò đó nè. Tôi có rủ được Kurosawa chơi cùng nhưng tốc độ chậm lắm. Cậu ấy chơi hoài không qua nổi màn câu cá, nên cũng nản dữ lắm. Tại cậu ấy không quen mình kém cỏi."

Omura cười khúc khích. "Tôi có thể hình dung ra được. Tôi cũng thích chế độ đa người chơi lắm, nhất là nhờ nó tôi có thể kết hôn với-" [bạn gái]. Cô kịp thời ngưng lại, đằng hắng một cái và nở nụ cười gượng gạo. " Nói chung thì, cái đó thú vị nhỉ."

"Ừm." Adachi tán thành.

Một sự im lặng nữa bắt đầu. Omura lại nhìn về phía đám bạn nhưng họ đã mải mê trò chuyện với nhau. Fujisaki bắt gặp ánh mắt của cô và mỉm cười. Ngồi kế bên là Kurosawa. Anh ta đang đưa mắt nhìn qua chỗ Omura và Adachi, cau mày không vui.

Cũng có thể là Omura nghĩ quá sâu xa, nhưng sao anh ta trông giống như là... đang ghen vậy?

Cô quay lại với Adachi, mong muốn xác nhận mối nghi ngờ trong lòng đang trỗi dậy dữ dội hơn bao giờ hết. Dẹp ba cái trò tinh vi đi, thứ cô cần bây giờ là không gian riêng tư.

"Adachi này?" Cô hỏi. "Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?"

Adachi đơ người, mắt hốt hoảng mở to. "Ể?"

Omura đứng dậy. "Chỉ một lát thôi."

Bất đắc dĩ, Adachi cũng đứng lên và đi theo cô. Lúc đi ra, Omura có thể nghe thấy mấy cô bạn nhao nhao lên, dường như chất cồn khiến họ có phần hơi vô tư và lớn tiếng:

"-táo bạo quá đi! Nhưng mà tôi nghĩ với một anh chàng như Adachi thì, con gái phải chủ động thôi."

"Cô có nghĩ là cô ấy định thổ lộ luôn không?"

Giọng của bọn họ nhỏ dần khi hai người rẽ vào một góc. Omura dẫn Adachi đi ra ban công nối với quầy rượu. Ơn giời là chỗ này không có ai. Khi Omura đẩy cửa đóng lại sau lưng, họ đã có được sự riêng tư hoàn hảo.

"Cô muốn nói với tôi cái gì vậy?" Adachi hỏi, rõ ràng là sợ phải nghe câu trả lời.

Omura cắn cắn môi. Nói sao đây nhỉ? "Anh... Chúng ta..." Cô xoa hai tay, cuối cùng quyết định nói ra, "Tôi nghĩ chúng ta còn vài điểm chung nữa đấy. Ngoài chơi điện tử ra."

"Là- là cái gì?"

Omura mở miệng định trả lời nhưng cô chưa kịp nói gì, cánh cửa ban công đã bị đẩy mạnh ra. Kurosawa đứng ở đó, với vẻ nhếch nhác nhất mà cô từng thấy - trông vẫn rất nghiêm chỉnh, nhưng tóc anh ta thì hơi rối còn mặt thì đỏ ửng vì rượu và sức nóng bên trong quán nhậu.

"Đừng mà!" Anh ta gào lên. Và đó chính xác là dấu hiệu rõ ràng nhất mà Omura nhận được.

"Bình tĩnh đi Kurosawa," cô nói. "Tôi không có định tỏ tình với bạn trai của anh đâu."

Kurosawa chớp mắt. "Không phải ư? Nhưng vừa rồi họ nói-" Anh ta đột nhiên ngưng bặt, hẳn là đã nhận ra mình vừa thú nhận cái gì. "Ý tôi là-"

"Anh ấy không phải gu tôi đâu," Omura xen vào trước khi anh ta hoảng loạn quá độ. "Với lại, bạn gái tôi cho phép mới là lạ."

Cả Adachi và Kurosawa trưng mắt nhìn cô. Trong một giây, cô e là mình rốt cuộc vẫn hiểu sai về họ. Thế nhưng sau đó Kurosawa đã ngồi sụp xuống dựa vào cửa và thở phào nhẹ nhõm.

"Thì ra là vậy à," anh ta cười.

Adachi cũng bớt căng thẳng, "Ra ý cô nói 'điểm chung' là như vậy à?"

"Phải," Omura nói. "Cho tôi xin lỗi nếu làm anh sợ nhé."

"Không sao đâu." Adachi xua tay. "Mà sao cô biết thế? Có phải nghe Fujisaki kể không?"

Nói vậy đúng là Fujisaki biết rõ nhỉ. "Không. Mà tôi nghĩ cô ấy sẽ không bao giờ nói đâu. Hai người các anh quá là lồ lộ luôn ấy, ai hiểu chuyện nhìn phát biết ngay. Đặc biệt là Kurosawa."

Kurosawa nhún vai, không có chút gì gọi là hổ thẹn. Adachi thì liếc mắt nhìn anh ta đầy trìu mến.

"Thôi, tôi đi vào trong đây," Omura nói. "Tôi sẽ bảo với họ là tôi tỏ tình với anh giữa chừng thì nhát quá chạy vội hay gì đó. Họ sẽ mất hứng với chuyện này sớm thôi."

Cô đi ngang qua Kurosawa sau khi anh ta bước ra ban công, còn mình thì đi vào trong. Lúc đóng cửa lại, cô nghe được Adachi nhẹ nhàng trêu Kurosawa:

"Yuichi lại ghen rồi đúng không?"

"Đừng có trêu anh chứ! Ai bảo Kiyoshi đáng yêu như thế, anh chỉ muốn em là của riêng anh thôi!"

Adachi bật cười nhưng tiếng bị chặn lại. "Ở đây không được, sẽ có người thấy!"

Omura lắc đấu đóng kín cửa, trả lại không gian riêng tư cho hai người họ.

Nôn quá phải mau mau về kể cho bạn gái nghe mới được.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net