"Hòn đảo tình yêu nho nhỏ"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sano Hideki thích tự coi mình như kiểu một chuyên gia thời trang. Từ hồi mười mấy tuổi anh đã định thi vào ngành đó. Nhưng mặc dù có con mắt nhìn quần áo đẹp, tài năng của anh lại không dùng được vào việc thiết kế hay đo may trang phục.

Cũng không sao. Sano thích công việc nhân viên bán hàng của mình, mà anh cũng khá giỏi. Cái chán nhất khi làm trong mảng này, là nó không cho phép anh có nhiều cơ hội thể hiện bản thân khi liên quan đến quần áo. Ngày ngày diện đi diện lại mỗi âu phục với cà vạt thì nhàm thật.

Sano đã cố gắng hết khả năng để khiến nó trở nên hay ho. Anh có cả một bộ rất nhiều áo ghi-lê, cà vạt, và những chiếc áo ngoài với lớp vải lót tinh tế đẹp đẽ phía trong. Hầu hết các đồng nghiệp của anh ở Toyokawa còn chẳng quan tâm đến ăn mặc được từng ấy, tuần lại tuần chỉ luân phiên mặc đúng mấy bộ cũ, ngay cả cánh phụ nữ trong công ty cũng chỉ được tí xíu thú vị, trong khi họ được phép đa dạng hơn.

Một trường hợp ngoại lệ đáng chú ý chính là Kurosawa Yuichi, át chủ phòng sale của công ty. Sano khâm phục anh ta không chỉ bởi tinh thần làm việc và kết quả công việc đáng ngưỡng mộ, mà còn bởi cung cách ăn mặc vô cùng tỉ mỉ. Nếu có gặp vào một ngày nghỉ, Sano chắc mẩm anh ta vẫn sẽ trông chỉn chu và hợp thời trang.

Cho nên là sáng hôm nọ, Sano ngỡ ngàng khi bước vào văn phòng và trông thấy anh ta mang thứ đó.

Cả bộ đồ nhìn vẫn ổn. Áo ngoài tông xám trầm, phối với áo sơ mi sọc nhỏ tinh tế và áo ghi-lê cùng màu nhưng... cái cà vạt đó.

Nó màu xanh nước biển, mâu thuẫn chan chát với tông ấm của các món còn lại trên người Kurosawa. Cái màu kẹt giữa sáng và tối, pha thành một màu lắng nhạt nhẽo. Nhưng tệ nhất phải kể tới chất liệu của nó.

Không phải lụa, còn không phải là cotton nữa kìa.

Là cà vạt bằng vải tổng hợp.

Sano thở ra thật sâu, quyết chí nhìn đi chỗ khác. Anh vốn thầm nghĩ rằng Kurosawa là đồng minh của anh trong văn phòng này, người đồng nghiệp mà anh có thể đặt niềm tin, người biết thế nào là sức mạnh của việc phối trang phục. Điều này thật vô lý đùng đùng, người ta không thể đánh mất gu thời trang bẩm sinh chỉ sau một đêm như vậy được. Chắc chắn phải có một lời giải thích hợp lý chứ?

Đến giờ ăn trưa, anh đã tìm ra được lời giải thích cho mình.

Đại loại vậy.

Mặc dù nó chỉ làm dấy lên nhiều câu hỏi hơn là trả lời cho thắc mắc của anh.

Vừa thanh toán xong một cốc cà phê, Sano đang định đem thẳng về bàn làm việc để theo kịp vài phần việc bị tấp vào lề do sự phân tâm lúc sáng, bỗng có cái gì đó đập vào mắt anh.

Đang ngồi ở giữa căn-tin, đối diện với Kurosawa, là Adachi Kiyoshi. Sano lờ mờ nhận thức được sự tồn tại của người đồng nghiệp này. Thực ra anh chỉ mới biết tên của cậu ta vì vài tuần qua liên tục nghe Rokkaku hét lên trong văn phòng. Kể từ lần đầu nhìn thấy, anh đã liệt cậu vào loại không đáng chú ý, với chiếc cà vạt xộc xệch và bộ com-lê không hợp cỡ, rõ là không được cẩn thận chọn lựa.

Nhưng hôm nay. Hôm nay, Adachi đeo một chiếc cà vạt lụa tuyệt đẹp, màu của nó là màu đỏ rượu vang trầm với hoa văn tròn và đường kẻ vàng nhạt. Sang trọng, tinh tế, và trông hoàn toàn lạc lõng với bộ trang phục tẻ nhạt của Adachi.

Và nó là của Kurosawa.

Chắc chắc luôn. Anh nhớ đã nhìn thấy chiếc cà vạt đó lần đầu tiên hồi tuần trước và còn định hỏi Kurosawa mua nó ở đâu nữa mà.

Sano bỗng trở nên thông suốt. Nếu Adachi đang mang cà vạt của Kurosawa, vậy chắc chắn cái thứ xấu xí tròng trên cổ Kurosawa phải thuộc về Adachi rồi.

Nhưng câu hỏi là "Tại sao lại thế?". Sano khoanh tay, xem xét cẩn thận Adachi khi cậu đang nói chuyện. Cậu ta đang nở một nét cười vừa mềm mại lại ngây ngất mà trước đây Sano chưa từng thấy trên mặt cậu bao giờ. Cậu cắn một miếng to cơm nắm, đưa tay lên che miệng khi Kurosawa nói gì đó gây cười, hai má phồng lên gợi nhớ về một con hamster đang ăn.

Sano nhận ra, cậu ta trông rất vui vẻ. Khuôn mặt thường ngày đờ đẫn nay lại sinh động vui tươi, vô tư không kìm chế.

Không, không chỉ là vui vẻ. Là đang yêu.

Sano nuốt cái ực, quyết định tìm một góc nhìn khác để chắc rằng mình đang hiểu đúng tình huống. Anh hiên ngang bước trong căn-tin, lướt qua Adachi và Kurosawa mà không liếc về phía hai người - để không bị họ phát hiện - rồi dừng lại ở mé bên kia, xoay người lại, và anh đã có một góc nhìn hoàn hảo để quan sát gương mặt của Kurosawa.

Vầng, kia rồi: cũng sự vui tươi đó, cũng tình yêu đó phản chiếu trong biểu cảm của anh ta. Kurosawa bình thường vẫn hay tươi cười, nhưng ý cười lúc này đậm hơn, đơn thuần hơn nhiều. Mắt anh ta lấp lánh nét yêu chiều, và tất cả đều hướng trực tiếp vào Adachi.

Sano nhìn quanh quất căn-tin, ngơ ngác vì vừa mới phát hiện hòn đảo tình yêu nho nhỏ ở chỗ này mà chưa một ai nhận ra. Làm sao mà cả văn phòng vẫn chưa xôn xao lên vì điều này được nhỉ? Là Kurosawa đó, người tình công sở đó, cuối cùng đã yêu rồi đó đa?

Dĩ nhiên là, trước đây Sano cũng có biết đâu. Cho tới khi anh bắt gặp hai chiếc cà vạt đó. Có vẻ như người ta chỉ nhìn thấy thứ họ muốn thấy, và hầu hết mọi người đều không trông đợi thấy hai người đàn ông yêu nhau nhỉ. Ngay cả Sano đây, gay một cách hãnh diện đây, cũng chưa nghĩ đến việc sẽ chứng kiến được mối tình như vậy ở nơi làm việc của mình.

Anh thở dài, nhấp một ngụm cà phê nguội ngắt và rời khỏi căn-tin. Nếu Adachi và Kurosawa vui vẻ hạnh phúc, anh nghĩ mình cũng có thể dung thứ cho một lỗi lầm ăn mặc vậy. Hẳn nó phải là conditinhyeu, thì Kurosawa mới có thể sẵn sàng đeo vải tổng hợp. Một phần trong thâm tâm, Sano không khỏi thấy ghen tị với anh ta vì điều này.

Tuy nhiên, có lẽ Sano vẫn nên kéo Kurosawa lại một góc và bàn về khiếu thời trang của người yêu anh ta thôi.

Hết tập 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net