CHAP3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xét về khía cạnh thực tế mà nói thì, mọi người có tin là trên đời này có ma không?

Nhạc sĩ Lee là người theo chủ nghĩa duy vật đó, làm sao mà tin vào mấy chuyện ma quỷ vớ vẩn này được? Nhưng mà sự thật là anh nhạc sĩ đã lung lay, ý chí nam nhi vững như bàn thạch đã tan vỡ thành ngàn mảnh khi nghe bác chủ quán nói. Thật là tội nghiệp!

Buồn quá! Cảm giác trái tim bị tan vỡ thật là buồn!

Bởi mới nói khi buồn hãy tìm đến tôi- tôi là rượu. Tôi sẽ giúp bạn giải tỏa mọi nỗi muộn phiền trong cuộc sống!

Nghe theo lời mời mọc hấp dẫn, măt anh nhạc sĩ lia qua hàng rượu soju trong tủ lạnh, mua liền mười chai trong ánh mắt cảm thông của bác chủ cửa hàng.

Cái gì mà ma với quỷ? Tiền nhà trong một năm đã trả đủ rồi, hơn nữa nơi này rất yên tĩnh, rất thích hợp sáng tác, nhạc sĩ Lee quyết định liều mạng một phen, đem thân vàng ngọc ở lại nơi này.

Về đến nhà, GiKwang đá giày loạn xạ, mở nắp mấy chai soju ra tu ừng ực. Mấy ngày ở lại trong ngôi nhà này, anh cũng đã thấy một vài chuyện hơi hơi lạ.

Một thời gian dài trôi qua, anh nhạc sĩ giờ đã lâm vào tình trang say bét nhè, mơ mơ màng màng bởi vì đau buồn cho số phận thảm thương của mình.

Không còn sức để đi về phòng ngủ, GiKwang nằm gục xuống mặt sàn.

Anh không hề hay biết, cánh cửa phòng bếp khẽ mở mang theo một mùi hương đặc biệt lẫn vào màn đêm yên tĩnh. Mùi hương đó tỏa ra từ người của một người con trai. Thân hình nhỏ bé, hơi gầy, trên người phục sức trắng muốt mang theo vẻ mị hoặc khác thường. Cậu bước đi trên mặt đất nhẹ nhàng, tựa cánh hoa rơi trên mặt nước hồ tĩnh lặng, theo sau cậu còn có một chú mèo trắng nữa. Gikwang đã ngủ từ lâu, tất nhiên là yên vị tại măt sàn. Cậu bé tiến lại gần, rồi chợt hướng phòng ngủ đi tới, lấy ra một cái chăn bông mềm mại. Bàn tay mảnh khảnh của cậu luồn qua mái tóc khỏe khoắn màu rêu, dùng hết sức bình sinh lôi anh nhạc sĩ lên sô pha, đắp chăn lên. Cậu thở hổn hển, vài giọt mồ hôi nhỏ rơi xuống gò má, theo đường cong của khuôn mặt xinh đẹp rơi xuống đất. Xong xuôi, cậu xoay người, hướng phòng bếp đi tới rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Sáng hôm sau

-A...

Gikwang xoa xoa đầu, bây giờ nó đau như muốn vỡ tung. Nghĩ lại cũng thật là phục bản thân mình quá, uống rượu say rồi cư nhiên có thể leo lên sô pha đắp chăn nằm ngủ. Đời người đúng thật là ngắn ngủi, sống được có bao nhiêu đâu vì vậy phải biết mà tận hưởng. Bất kể mọi chuyện có theo ý muốn hay không, hoặc đơn cử là chuyện ma quỷ, mình vẫn phải sống thật là vui vẻ mới được!


~~Sr các reader nhiều nha~ *CÚI ĐẦU* CHAP NGẮN QUÁ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC