14. Quà Giáng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Prapai quay lại nhìn Sky muốn hỏi cậu có hẹn bạn đến chơi không thì chính Sky cũng mơ hồ luôn. Cậu làm gì có hẹn với ai đâu, nhưng mà ngoại trừ bạn bè ra thì cũng chẳng ai biết đến tận phòng cậu như vậy. Prapai cũng không nghĩ nhiều, anh tiện tay ra mở cửa xem là ai.

Trước mặt anh là một cậu nhóc tóc đen khá cao ráo, mặt mày sáng sủa trông cũng ưa nhìn, trên gương mặt non nớt còn có hai chiếc răng khểnh. Prapai nhíu mày, anh cảm giác rất quen nhưng chẳng nhớ nổi là gặp ở đâu. Từ trước đến nay anh đều không giỏi nhớ mặt mũi người khác, chỉ có duy nhất một người vừa gặp đã khiến anh nhớ mãi không quên thì anh cũng đã gom về làm người yêu luôn rồi.

"P'Pai!!!!"

Chưa kịp để Prapai nghĩ thêm gì, cậu nhóc kia đã gọi lớn tên anh, đồng thời lao vào người anh với tốc độ như tên lửa.

"???" Gì đây trời?

Prapai giật nảy mình, không chút chần chừ đẩy cậu ta ra. Anh lùi về sau ba bước, giữ khoảng cách an toàn với cậu ta rồi tựa người vào cửa phòng, bực bội hỏi, "Ai vậy?" Sẽ không phải là bạn giường cũ của anh nữa chứ?

Anh trước giờ luôn galant với mọi người, cho dù là nam hay nữ, với bất kì ai anh cũng sẽ duy trì cách cư xử của một quý ông. Đôi lúc anh chỉ lịch sự với người ta, người ta lại nghĩ anh có ý với họ. Trách thì trách năng lượng playboy của anh quá mạnh mẽ, cũng quá cuốn hút, khiến mọi hành động anh làm đều làm người ta ảo tưởng rằng anh muốn lên giường.

Vì vậy, Prapai gần đây đã tiết chế bớt sự galant của mình lại rồi, anh chuyển qua phong cách của một người đàn ông đã có gia đình. Sẵn sàng đá bay những tảng đá lì lợm dám xông ra chen vào giữa tình cảm của họ.

Sky nghe thấy động tĩnh thì buông muỗng trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Cậu đúng lúc nhìn thấy cậu nhóc kia bị Prapai đẩy mạnh về phía sau, suýt đã tông thẳng vào vách tường đối diện. Cậu chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, sợ Prapai đánh người ta nên vội vàng chạy ra xem.

Cậu nhóc bị Prapai đẩy ra mất thăng bằng, hơi loạng choạng chút nhưng cũng may còn có thể đứng vững được. Bây giờ Sky mới nhìn rõ gương mặt của người này, cậu ngay lập tức nhận ra cậu ta, chính là Dean hôm trước ở sân tập xe... Cũng vì sự xuất hiện của người này hôm đó mà Prapai không thể dạy cậu chạy motor được.

Cậu ta hôm nay đã nhuộm tóc về màu đen nguyên thuỷ, trông có vẻ dễ chịu hơn màu đỏ chói mắt hôm trước rất nhiều. Chính vì vậy mà Prapai chẳng thể nào nhận ra cậu ta.

Quan trọng là, vì sao cậu ta lại có thể tìm được đường lên tới đây vậy?

Dean bị Prapai đẩy ra nhưng không hề cảm thấy bực mình, vẫn cứ vui vẻ đứng thẳng lưng, hai mắt sáng rỡ dán dính lấy anh. Cậu ta đưa tay ra trước, nở nụ cười rạng rỡ chào anh, "P'Pai, từ nay em sẽ ở cạnh phòng của anh, ngay sát đây nè, anh chiếu cố em nhiều nhiều nhé." Hoàn toàn xem chủ nhà thật sự như không khí.

Người bị điểm danh chào hỏi chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, lùi lại đứng bên cạnh Sky, tỏ vẻ mình không hề liên quan gì đến người này cả. Prapai mặc kệ cậu ta líu ríu bên tai mà quay đầu hỏi Sky, "Em quen không?" Tay Prapai đã đặt sẵn trên cửa, chỉ cần Sky nói không quen, anh sẽ lập tức đóng cửa tiễn khách.

Phải đến tận lúc này, cậu nhóc kia mới nhìn thấy Sky cũng đang đứng ngay cửa "đón tiếp" mình. Với Sky, cậu ta vẫn luôn duy trì thái độ dửng dưng không để mắt tới. Cậu ta luôn cho rằng Sky chẳng có chút xíu nào xứng đôi với Prapai, đặt Sky giữa muôn vàn hot boy hot girl khác bên cạnh Prapai thì chẳng khác nào con vịt lọt thỏm giữa bầy thiên nga.

Sky không khó chịu vì cậu ta liếc mình, cậu chỉ khó chịu vì không ngờ người này tìm đến đây để theo đuổi Prapai. Cơ thể Sky vốn đã rất mệt mỏi, bây giờ lại nhìn thấy người này khiến tâm trạng đang vui vẻ ở mức 100% của Sky tuột hẳn xuống chỉ còn 30%.

Cậu liếc mắt nhìn Prapai, lắc đầu đưa đẩy lại cho anh, "Em không quen, là người quen của anh đó."

Prapai nghe Sky nói xong thì ra quyết định rất nhanh, anh cầm lấy tay nắm cửa, dứt khoát kéo cửa vào.

Cậu nhóc thấy Prapai muốn đóng cửa lại thì lập tức chặn tay anh, đôi mắt như cún con bị tổn thương nhìn chằm chằm anh, "P'Pai anh không nhớ em hả? Em là em của P'Chai, là cái người rất rất rất thích anh đó."

Nói như vậy thì đúng là có chút ấn tượng. Trắng ra, Prapai chẳng nhớ nổi người này, ngoài việc đây là em trai P'Chai, rất phiền phức, và ngay cái hôm gặp cậu ta, Prapai còn bị Sky dỗi một trận nữa.

Prapai lập tức cách xa cậu ta hai thước, anh nắm khuỷu tay Sky thề thốt, bày tỏ rõ lập trường, "Anh không có biết cậu ta, anh không hề đưa cho ai địa chỉ của Sky hết. Đừng hiểu lầm anh nhé." Anh chẳng quan tâm hình tượng coolboy của mình trong mắt người khác bị sụp đổ, anh chỉ quan tâm bé cưng nhà mình sẽ nghĩ nhiều thôi.

Thằng nhóc đối diện nghe anh nói vậy liền nói theo, "Địa chỉ là anh hai nhờ người tìm cho em đó, còn phòng của anh là P'Joy nói cho em biết." Không có chút gì gọi là xấu hổ khi làm việc xấu bị phát hiện, mà ngược lại còn hưng phấn chờ mong người khác khen mình vì thành thật khai báo.

"..." Sky sao lại quên mất chị quản lý kí túc xá của mình là người như thế nào chứ. Chỉ cần đứng nói chuyện hai câu thì chị ấy đã khai hết toàn bộ mọi chuyện của toàn bộ người ở kí túc này rồi, huống hồ chỉ là số phòng.

Prapai tặc lưỡi, kéo Sky vào trong, để mình đối mặt với cậu nhóc đứng ngoài cửa. Khí thế bài xích của anh rất mạnh, nếu là người bình thường chắc chắn ai cũng nhận ra được anh đang không vui, nhưng cậu nhóc kia chỉ cảm thấy vui vẻ, vì được nhìn trực diện idol như thế này.

Anh nghiêm mặt, "Sao cậu lại bám theo chúng tôi đến đây?" Rõ ràng đây là kí túc xá sinh viên trường, người ngoài không được vào ở. Hơn nữa, anh nhớ rõ cậu nhóc này đang được bàn giao cho Off.

Dean lắc đầu sửa lại lời anh, "Em không bám theo hai người, em theo anh thôi."

Cậu nhóc từ trước đến nay đều được gia đình cưng chiều đến hư, muốn gì được đó không hề nghĩ mình đang làm phiền người khác mà nắm lấy cánh tay Prapai, "Em sau này sẽ ở lại đây luôn, muốn anh dẫn em đi chơi có được không?"

Đâu ra cái chuyện ngang ngược ấy?

Prapai nhíu mày, phủi cậu ta ra, "Tôi không phải bảo mẫu của cậu, nếu cậu muốn đi chơi thì kiếm bạn cậu mà đi, tôi ngưng chơi bời lâu rồi, ok?"

Dean nghe vậy cũng không hề bỏ cuộc mà nói tiếp, "Ít nhất anh cũng cho em Line của anh nhé, em muốn được liên hệ với anh."

Prapai không nghĩ mình cần phải nói chuyện với người này thêm nữa. Chẳng có ai ngu đến độ đặt một quả bom nguyên tử có thể nổ bất cứ lúc nào ở bên cạnh mình. Prapai lơ cậu nhóc, lấy điện thoại ra gọi cho Off, người đã được P'Chai giao cho nhiệm vụ trông chừng cậu ta.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, "Thế nào? Muốn hẹn bọn anh đi nhậu à?"

Prapai không khách khí mà vào thẳng trọng tâm, "P'Off, cái thằng nhóc em út gì của P'Chai ấy....." Anh nhíu mày, chẳng nhớ nổi thằng nhóc tên gì.

"Dean." Off lập tức điền vào chỗ trống cho anh.

"Ờ, Dean, không phải anh chịu trách nhiệm quản nó sao? Sao nó lại chạy tới tận chỗ ở của người yêu em thế này?" Anh nhất định phải hỏi rõ chuyện này, bạn bè Prapai đều rất phức tạp, nếu ai cũng biết chỗ ở của Sky thì anh cảm thấy không an tâm.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi mới đáp lời, "Nó lấy được địa chỉ từ chỗ P'Chai ấy, anh ấy đã nghiêm cấm nó phát tán đi lung tung rồi, mày cứ yên tâm."

Nói tới đây thì hơi dừng lại để soạn câu từ, sau đó tiếp tục, "Anh đã cản rồi, nhưng nó một hai thề thốt với P'Chai rằng chỉ cần ảnh cho nó chơi với mày, nó sẽ ngoan ngoãn đi học, nó cũng vừa xin học ở trường trung học quốc tế ở gần đấy." Nên chuyện này có thể giải thích lý do vì sao cậu ta có thể nhẹ nhàng lẻn vào đây như vậy.

Nghĩ tới chuyện gì đó, anh thở dài ngao ngán cho người bạn của mình, "Ngoài mày ra nó không chịu chơi với bất cứ ai hết."

Sky ở một bên từ đầu tới cuối vẫn im lặng nhìn Prapai, không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng nhìn sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm. Cậu biết được Prapai đang khó chịu, liền ở sau vuốt nhẹ lưng anh.

Prapai hít một hơi thật sâu, cố nén bực mình để nói, "Nhưng em chưa từng nhận được tin từ P'Chai nói về chuyện này."

"À, P'Chai nói gọi cho mày sáng nay, nhưng không thấy mày bắt máy."

"..." Sáng nay anh rất bận có được không?

Prapai cũng không nói chuyện lằng nhằng thêm với Off nữa, anh mau chóng cúp máy và gọi cho P'Chai. Cuộc nói chuyện của họ cũng không khác gì mấy, chỉ có thêm P'Chai nhờ Prapai dạy dỗ thằng nhóc ấy dùm, nếu nó không nghe lời thì có thể báo lại.

Cả người Prapai đều không thoải mái, từ trước đến nay anh chưa từng nhận việc thế này, trước giờ chỉ có anh giao việc cho người khác thôi. Anh cố gắng kìm giọng muốn từ chối công tác bảo mẫu này, "P'Chai, hiện tại em đang ở với người yêu, không ở một mình, người yêu em sẽ ghen."

Cậu người yêu "sẽ ghen" trong miệng Prapai bị điểm danh thì giật mình, cậu chẳng nghe được bên kia nói gì, nhưng từ lời của Prapai vẫn có thể đoán được đôi chút.

"..." Cậu bĩu môi hừ nhẹ. Ai nói cậu sẽ ghen chứ? Cậu không hề nhé.

Kết quả cuộc nói chuyện của Prapai và P'Chai vẫn là không giải quyết được thằng nhóc này. Hiện tại anh ấy phải chạy sang Macau làm việc cho ngài Pakin, nên chỉ đành nhờ cậy Prapai. Nói đến đây thì Prapai chẳng thể nói thêm gì nữa. Vì trước đó P'Chai đã giúp đỡ họ rất nhiều, nên anh cũng không có lý do nào từ chối anh ấy cả.

Thằng nhóc dựa vào quan hệ tiếp cận idol đứng đối diện nghe rõ mồn một Prapai nói chuyện với anh hai mình, đắc ý khoanh tay nhìn anh. Bộ dạng chẳng biết xấu hổ này quen thuộc đến nỗi Sky cảm thấy cơn đau đầu của mình lại nặng thêm rồi, giống hệt như người khổng lồ đen nào đó những ngày đầu theo đuổi cậu.

Dean quan sát Prapai từ lúc gọi điện đến lúc cúp máy, nhanh chóng chen miệng nói, "P'Paii, anh xác nhận xong chưa, xác nhận rồi dắt em đi ăn với, em vẫn chưa ăn gì cả nè."

Sky cắn môi, không thèm nghe thêm nữa mà bước thẳng vào trong tiếp tục ăn bữa trưa của mình, bỏ lại cục diện cho Prapai tự làm chủ. Rõ ràng đồ ăn đang ngon như vậy, chẳng biết ở đâu ra xuất hiện làm gián đoạn sự ngon miệng của cậu nữa.

Prapai nhỏ giọng chửi thề, anh thẳng thắn cảnh cáo với cậu nhóc nhỏ hơn mình gần chục tuổi này, "Nhóc, muốn ở đâu kệ nhóc, anh không quan tâm, nhưng nếu cậu làm phiền người yêu anh, anh không đảm bảo sẽ nể tình của P'Chai mà không đánh cậu đâu nhé."

Dean nghe thấy Prapai không phản đối mình ở đây thì cái đuôi vẫy lên tới tận trời, làm gì còn nghe thấy phía sau anh nói gì. Hai mắt cậu sáng rỡ, không nén được vẻ sung sướng mà liên tục gật đầu, "Được hết được hết, em nghe lời P'Pai hết luôn, anh chỉ cần đối xử với em như em trai là được. Em muốn được ở cạnh anh như vậy thôi là được rồi. Anh ngầu lắm lắm lắm!!!"

Nếu là bình thường, được người ta khen đến mát tai như vậy, Prapai đã sớm phỗng mũi thản nhiên thừa nhận sức hút của mình. Nhưng hiện tại anh không có thời gian cho việc đó, vì cậu bé của anh có vẻ đã bị chọc cho mất hứng rồi.

Anh hạ mắt nhìn cậu ta, lạnh nhạt bảo, "Nói đủ chưa?"

Cục rắc rối không hề nhận thức được người ta muốn đuổi mình, tiếp tục đeo bám, "Em đói, anh có thể dẫn em đi ăn được không?"

Prapai dứt khoát từ chối, "Không, đang bận."

Cậu nhóc bền bỉ không bỏ cuộc mở to đôi mắt tròn xoe đưa ra đề nghị, "Vậy ngày mai anh đưa em đến trường được không? Mai em phải nhận lớp bên trường sớm, em không quen đường sá, sợ bị lạc."

"..." Nếu thằng nhóc này không phải em trai của P'Chai, anh chắc chắn sẽ không nghĩ tiếp mà đá nó ra ngoài, nhưng nó lại là thằng em mà P'Chai thương nhất. Prapai dừng lại suy nghĩ một chút, quyết định từ trong túi quần rút ra một danh thiếp, "Số điện thoại thư ký của tôi, cậu có chuyện gì thì liên lạc cô ấy."

Chuyện khó nhằn như thế cứ đẩy cho chị Tan vậy, anh sẽ tăng lương cho chị ấy sau. Không tính là anh thất hứa với P'Chai, bởi vì chị Tan là thư ký thân cận của anh, được chị ấy chăm sóc đã là quá nhân nhượng cho thằng nhóc này rồi. Quan trọng là như vậy sẽ không làm cho Sky khó chịu.

Cậu nhóc lập tức bất mãn, còn đang muốn nói gì đó đã bị Prapai xen vào trước, "Vậy nhé, anh đây rất bận, không rảnh chơi với cậu." Anh nói xong lập tức đóng cửa lại, chặn mọi lời cậu ta nói bên ngoài.

"P'Pai!! Cho em số Line của anh đi mà!!"

Cậu nhóc đứng ngoài cửa kêu gào đến khàn giọng cũng không có ai để ý cậu ta nữa, tới tận khi bị người xung quanh phàn nàn mới chịu để yên cho gian phòng của hai người.

Bầu không khí trong phòng bất giác trở nên yên tĩnh lạ thường, khiến người đàn ông vừa dứt khoát giải quyết cái đuôi nhỏ bên ngoài cảm thấy rùng mình. Anh liếm môi, khều tay người yêu đang tập trung ăn cơm, "Sky ơi ~"

Cậu người yêu vẫn cúi đầu ăn cơm, không cho anh câu trả lời nào. Prapai đành phải lê thân mình ngồi sát bên cậu, cố gắng nhìn biểu cảm trên mặt cậu, "Em giận anh đấy à?"

Sky buồn bực đút một muỗng cơm vào miệng, "Không có giận, em đang đau đầu thôi." Khó chịu đến muốn nghẹn rồi đây này!

Prapai đưa tay xoa bóp hai bên thái dương của Sky, hạ giọng giải thích với cậu chuyện P'Chai nhờ cậy. Sky cũng biết Prapai trong trường đua được P'Chai chiếu cố rất nhiều, nên anh không thể từ chối lời nhờ vả này cũng là chuyện rất bình thường.

Sky đã bình tĩnh hơn một chút nhưng vẫn xụ mặt, "Cậu ta sẽ ở đây vậy luôn thật ạ?"

Prapai đáp, "P'Off nói cậu ta đi học gần đây, nên ở đây cho tiện. Nhưng anh đảm bảo cậu ta sẽ không làm phiền được đến em, P'Chai là người rất được, nếu thằng nhóc đó gây chuyện, ảnh chắc chắn sẽ không bênh nó mà đối đầu với anh đâu."

Mối quan hệ của họ không phải quan hệ phụ thuộc, mà thật ra là quan hệ hợp tác. Anh không muốn đắc tội P'Chai thì ngược lại, P'Chai cũng không muốn phải trở mặt với người có thế lực như anh. Anh không tiện đuổi thằng nhóc đó đi cũng vì mối quan hệ này.

Cậu bạn trai nhỏ cắn răng, cuối cùng cũng quyết định thành thật mở miệng nói ra điều mình lo sợ, "Cậu ta dễ thương hơn em..." Sky biết Prapai bị thu hút bởi những vật nhỏ dễ thương, anh cũng thừa nhận như vậy. Cậu nhóc kia tuy rằng hơi phiền phức, nhưng vẫn còn nhỏ tuổi, gương mặt cũng ưa nhìn, dễ thương hơn cậu rất nhiều....

Prapai giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời. Anh đưa mặt tới búng lên trán Sky để xua đi cái suy nghĩ nhảm nhí trong đầu cậu, "Sky có biết mình đang khen người khác trước mặt người yêu em không, hửm?"

Sky bị búng đến ong ong cái đầu thì đánh lại anh, "Em không có đùa đâu, người dễ thương như vậy bám theo anh, anh không có chút mềm lòng nào hả?" Cậu là người rất thực tế, hôm nay được người yêu thương nhưng chưa chắc ngày mai cũng vậy. Cậu nhất định phải nói cho ra lẽ chuyện này với Prapai.

Prapai biết danh tiếng của mình trước đây chẳng tốt làng gì nên không trách Sky chất vấn mình như vậy. Anh xoa đầu cậu, một tay lôi điện thoại từ ra, mở album lên rồi đưa cho Sky, "Anh cho em thấy người dễ thương thật sự nhé."

Prapai đã tự dặn lòng là không thể chụp, không thể biến thái như vậy, nhưng cậu nhóc đáng yêu đến mức anh không nhịn được mà quay lại. Vốn chỉ giữ cho mình mình coi, nhưng nếu cậu đã lo lắng đến thế, anh không ngại chia sẻ cho cậu một chút.

Sky chẳng hiểu gì cầm lấy điện thoại của Prapai, đập vào mắt cậu đầu tiên là hình ảnh bản thân ngồi trên giường, trên người mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình của Prapai. Hai má cậu ửng hồng, đôi mắt ngấn nước mơ hồ nhìn vào máy ảnh, giống hệt một chú mèo con lạc mẹ đang tìm đường về.

Tiếp theo là một chiếc clip ngắn, quay rõ Sky đang uống ly nước chanh mà Prapai đưa cho, gương mặt phụng phịu nhăn nhó lên hết cả, liên tục gọi tên người yêu, như thể muốn anh tiến tới an ủi mình.

Trọng tâm là dần về cuối clip, màn hình điện thoại bị giật mạnh, hình như cậu kéo lấy tay áo Prapai, Sky hoàn toàn có thể tưởng tượng được mình lúc ấy quấn lên người Prapai, nỉ non đòi hỏi, "P'Pai ơi~ hức ~ làm đi mà ~ Sky muốn ... hức... Sờ em đi.... hức...."

"..." Tên yêu nghiệt này chắc chắn không phải là cậu.

Sky rùng mình, cậu không dám kéo thêm clip đằng sau nữa, nhưng Prapai đã nhanh tay mở ra thêm cho cậu. Âm thanh khiến người mặt đỏ tim đập lập tức truyền vào tai Sky, khiến hai bên tai cậu đỏ còn hơn bị bỏng. Lúc này màn hình không sáng lắm, nhưng Sky vẫn có thể nhìn thấy được nét mặt mơ màng của mình, cậu hôn lên cổ, lên môi Prapai, phát ra từng tiếng rên rỉ không chút kiềm chế.

Tên nhóc trên clip không hề cảm thấy mất mặt, cậu ta vẫn cứ theo bản năng bung ra những âm thanh lẳng lơ khiêu gợi, "P'Pai ơi~~ hứcc... lớn quá... a.. ưmm... Sky yêu anh, yêu anh nhất hức..."

"..." Sky nuốt nước bọt, má ơi cậu đang xem phim con heo sao?

Cậu nghe thấy giọng cười khẽ trầm thấp của Prapai xuyên qua điện thoại, len thẳng vào tim cậu, "Vợ ơi... ha... ai đang chơi em vậy?"

Người trong clip ôm siết lấy Prapai, kéo anh đến sát người mình hơn, điện thoại lập tức rơi vào mảng tối đen, chỉ còn tiếng nấc nghẹn của Sky vang vọng trong không gian, "P'Pai... A... Chồng ơi ~ vào sâu hơn nữa đi ... hức... nhanh lên...a... sướng quá.... ưmm... chồng ơi ~ hôn em... hức..."

Sky cuối cùng cũng không thể nghe nổi nữa, toàn thân cậu nổi đầy da gà, mặt đỏ bừng bừng đưa tay tắt máy của Prapai. Hèn gì cái mông cậu lại đau đến vậy, gọi high như thế còn không phải là mời người ta tới chơi chết mình sao?

Chính chủ của đoạn clip che hai mắt bị bỏng rát của mình lại, tần số âm thanh cậu hét lên suýt đã chấn động cả toà nhà,  ".... P'PAI!!!! ANH LƯU CÁI GÌ LẠI THẾ NÀY? ahhhhhhhh XOÁ NGAY CHO EM."

Gì mà một hai câu cũng đều là anh yêu đừng bỏ rơi em, mẹ ơi xấu hổ đến chết cậu rồi. Sao cái miệng này có thể nói ra những lời như vậy chứ.

Prapai thật sự đã thành công lôi kéo sự chú ý của Sky. Anh mỉm cười, đưa tay khều khều bàn tay đang che mắt của Sky, "Thế nào? Đáng yêu không? Anh muốn giữ lại sau này xem lại, Sky say rượu đáng yêu chết được."

Sky vẫn duy trì tư thế bịt mắt, cậu lầm bầm trong miệng một trăm lần những hình ảnh đó không phải cậu để tự trấn an mình, cậu nghiến răng, hé mắt ra nhìn anh, "Đáng yêu cái khỉ ấy, anh lợi dụng người ta say rượu!! Anh biến thái!" Có ai lại đi quay phim chuyện đó đâu chứ?

Prapai nhún vai, "Có sao đâu, Sky thế nào cũng chỉ có mình anh thấy thôi mà. Đừng có xấu hổ, hôm qua em đâu có xấu hổ đâu." Trêu chọc khiêu khích anh cả đêm không phải rất hăng hái sao, "Gọi anh là chồng lại đi, anh muốn nghe ~~~~"

Cậu Naphon mím môi, rất muốn dán cái miệng của người đang luyên thuyên này lại. Cậu giật lấy điện thoại Prapai, tìm đến những tấm hình, video đó xoá toàn bộ.

"Sky không biết đâu, đêm qua em ở trên xe còn....Ưm.." Miệng Prapai nhanh chóng bị đồ ăn lấp đầy. Anh vui vẻ nhai nuốt hết đồ ăn cậu nhét vào, thưởng thức nét mặt vừa đen vừa đỏ của Sky khi xoá những hình ảnh anh quay lại ngày hôm qua. Anh cũng chỉ là nhất thời cao hứng nên quay, vì vậy không cản cậu xoá đi.

Anh còn chưa trêu đủ, nắn nắn cằm cậu, "Không muốn biết thiệt hả?"

Cậu sinh viên cắn môi, sau khi xác nhận đã xoá xong toàn bộ clip rồi mới trả điện thoại lại cho anh, hai mắt cậu đỏ lên nhìn Prapai, "Anh còn lưu lại ở đâu nữa không?"

Nhìn thấy cậu cuống quýt lo lắng như vậy, Prapai đành phải thôi không đùa cậu nữa, vô tội giơ hai tay, "Không có lưu, anh vừa mới quay hôm qua thôi chưa kịp lưu."

Lại còn chưa kịp cơ đấy.

Cậu sinh viên bị anh đùa cho đỏ mặt tía tai không còn hơi sức đâu mà nhớ tới người hàng xóm mới đến kia nữa. Cậu vùi đầu vào trong đĩa cơm còn đang dở dang của mình, cố gắng nuốt trôi cơn ngượng ngùng. Nhìn người còn đang cười trộm kia, cậu bực bội lại nhét cơm vào miệng anh, "Không cho anh cười nữa!! Anh ăn mau đi!!"

Lúc này Prapai mới chịu tạm bỏ qua cho cậu mà ngồi nghiêm chỉnh ăn cơm. Hai đĩa cơm trên bàn bị hai người dày vò hơn cả tiếng mới hoàn thành, có thể xem là bữa ăn lâu nhất họ từng trải qua.

Tâm trạng Prapai đã đi một bước lên mây, anh hăng hái đợi Sky chậm rãi ăn hết đĩa cơm của mình, cũng như đợi vệt đỏ hồng trên má cậu tan đi mới dán sát lại cậu, cười hì hì, "Anh sẽ không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net