22. Video Call (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sky về đến nhà đã là chuyện của bốn tiếng sau. Cậu sinh viên vừa an vị đã nằm dài ngủ thẳng luôn, mấy hôm nay chẳng có được giấc nào trọn vẹn cả, bây giờ mới xem như được ngủ ngon lành. Cậu thậm chí còn nằm mơ, mơ thấy mình đang ở Paris cùng Prapai, ngắm hoàng hôn trên tháp Eiffel nữa.

Giấc mơ rất đẹp.

Cậu và Prapai đang ăn một bữa sang trọng trên tháp, xung quanh là tiếng đàn dương cầm du dương, không khí lãng mạn tuyệt vời. Sky vốn đang tận hưởng cảm giác sung sướng khi được du lịch nước ngoài với người yêu thì người trước mặt đột nhiên quỳ xuống, từ trong túi móc ra một chiếc nhẫn lấp lánh.

"P'Sky, làm người yêu em nhé?"

Gương mặt nam tính góc cạnh của người đàn ông không biết từ khi nào lại thay bằng nét mặt tuy điển trai nhưng còn non nớt của một cậu thanh niên. Ngay cả bộ đồ vest cũng mau chóng bị thay bằng bộ đồng phục thể thao năng động, khung cảnh lãng mạn cũng biến thành sân bóng của trường làm Sky không khỏi bàng hoàng.

Không chỉ trong giấc mơ cậu giật mình ngã nhào, mà hiện thực, cậu cũng mở choàng mắt bừng tỉnh luôn.

Xúi quẩy thật.

Sky bực bội vò tóc, đến ngủ cũng không được yên nữa.

Thật may mắn vì bây giờ cậu đã về nhà rồi, sẽ chẳng có tên ngu ngốc dai dẳng nào đến quấy rầy cậu, chỉ có căn phòng đóng bụi cần cậu phải dọn dẹp mà thôi. Mặc dù bố Sky có quét dọn sơ qua cho cậu, nhưng đồ đạc của Sky ông không đụng nhiều, sợ cậu về sẽ còn dùng.

"Sky, dậy chưa con? Xuống ăn tối này."

Sky vốn còn định dọn phòng xong mới xuống nhưng liếc nhìn đồng hồ thì gần bảy giờ tối rồi, cậu đành dẹp chuyện dọn dẹp qua một bên, xuống ăn tối cùng bố. Bình thường Sky không ở nhà thì bố cũng không làm cơm, nhưng hôm nay biết cậu về, ông đặc biệt nấu một bữa thịnh soạn cho cậu.

Cậu sinh viên vừa nhìn thấy đầy ắp đồ ăn trên bàn liền sáng mắt, bao nhiêu bực dọc của cơn ác mộng đều quăng đi hết. Cậu thậm chí còn chưa rửa tay đã nhào vào bàn, lập tức bị ông đánh khẽ, "Đi rửa tay nhanh lên."

Sky đành phải tiếc nuối buông đũa xuống, chạy vội ra rửa tay rồi lại phóng vèo về bàn ăn. Cậu cầm đũa, nhanh miệng mời bố ăn cơm, sau đó gắp một con tôm to tướng ra bắt đầu làm thịt.

Từ trưa đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng, đói chết cậu rồi. Sky vô cùng hưởng thụ chầm chậm cảm nhận vị ngọt nước đến từ món ăn của bố mà đã lâu rồi cậu chưa được ăn. Quả nhiên ăn đồ ăn do bố nấu vẫn là ngon nhất.

"Lúc trưa con về bố chưa hỏi, Pai không về cùng con à?"

Bố Sky đã biết chuyện cậu quen một người đàn ông từ lâu, cậu cũng đã hứa hẹn với ông vài lần sẽ dẫn Prapai về ra mắt. Nhưng cậu "con rể" này ông mong đã lâu như vậy rồi vẫn chưa tìm được thời gian để về gặp ông, làm ông mừng hụt mấy lần.

Sky tạm ngừng động tác lột tôm trên tay, lễ phép đáp lời, "Con quên nói với ba là anh ấy đi công tác ở Pháp rồi, tầm ba bốn ngày nữa mới về lận, đến lúc đó con cũng phải về Bangkok để học tiếp, nên lần này vẫn chưa gặp được đâu, lần sau con nhất định mang anh ấy về nhé."

"Ồ, tiếc vậy, ba còn chuẩn bị sẵn lì xì cho thằng bé."

Bố Sky tuy nói vậy nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ, vì ông cũng có nghe nói đến nghề nghiệp của Prapai, việc đi làm xa bất chợt là chuyện rất bình thường. Ông nhân tiện hỏi thăm vài câu về Prapai và tình hình học tập của Sky rồi lại im lặng để cậu dùng bữa.

Hai người đều là người hướng nội nên rất ít khi trò chuyện tâm sự với nhau, thêm vào đó, Sky còn chuyển lên Bangkok học một mình suốt một quãng thời gian dài nên càng ít nói chuyện hơn. Nhưng vậy không có nghĩa là tình cảm cha con của hai người hời hợt.

Họ tuy không giao tiếp tự nhiên phóng khoáng như nhà Prapai, nhưng Sky vẫn sẵn lòng chia sẻ mọi chuyện học tập và cuộc sống của mình ở Bangkok cho ông, ngược lại cậu cũng lắng nghe ông kể về công việc ở đây của mình. Chỉ là cách thể hiện sự quan tâm của họ hơi thầm lặng, chứ chẳng phải họ không yêu đối phương.

Sau khi dọn dẹp bàn ăn và phòng ốc này nọ xong, cậu sinh viên liền chộp lấy điện thoại check tin nhắn, vậy mà tin nhắn cuối cùng vẫn là tin cậu gửi anh báo bình an. Sky bĩu môi, sao vẫn chưa rảnh nữa. Bây giờ bên Pháp là hơn ba giờ chiều, bận rộn như vậy không biết có nghỉ ngơi đủ không.

Sky không dám tuỳ tiện gọi cho Prapai, sợ quấy rầy anh làm việc, nên đành nhắn Line cho anh, dặn anh uống vitamin để tránh quá mệt mỏi.

Cậu sinh viên đang làm trách nhiệm của một người vợ đảm ngoan ngoãn ở nhà đợi chồng thì bố cậu đến ngồi sofa, vỗ vai cậu, "Ba vừa chuyển học phí và tiền trọ tháng này cho con, nhận được chưa? Khi nào hết cứ gọi cho ba. Đây, lì xì con trai." Vừa nói vừa đưa cho Sky hai phong bao lì xì đỏ thắm, "Còn cái này là cho Pai nhé."

Hôm qua cậu cũng vừa nhận được tiền từ mẹ, bao gồm cả tiền lì xì và tiền tháng. Năm mới chỉ vừa trôi qua mấy ngày nhưng Sky cảm tưởng cậu đang vụt lên làm triệu phú.

Sky tự nghĩ, cậu suốt ngày chỉ xoay quanh kí túc xá, trường học, cơm thì có người đặt cho, đồ dùng học tập có người mua cho, đi học cũng có người đưa rước, chẳng cần gì đến tiền cả. Chi phí ba mẹ cho cậu năm trước cậu để lại vẫn còn một mớ, lại thêm tiền Prapai chuyển cho cậu. Chắc có lẽ cậu phải đi vung tiền một chuyến hoặc đi làm công quả từ thiện, nếu không cứ đà này, cậu sợ có ngày cậu giàu hơn cả kho bạc mất.

Mà cậu thậm chí còn chưa tốt nghiệp, chưa làm ra một đồng nào.

Từ nhỏ đến lớn, quả thật Sky chưa từng thiếu tiền.

Dù nghĩ vậy nhưng Sky cũng không từ chối, cậu nhận lấy rồi nhanh chân chạy lên phòng, lôi bao hành lý mình đã chuẩn bị sẵn từ trước xuống. Sky mua rất nhiều đồ, có thứ mua ở Bangkok, cũng có thứ mua ở Phuket, ngay cả cái balo đựng quà này cũng là vừa mua ở Phuket vì số lượng quà cậu mua thật sự quá nhiều, không thể nhét nổi vào vali.

Sky vừa soạn đồ vừa luôn miệng nói, "Cái này là bùa con xin ở chùa hai hôm trước, nghe đâu là linh thiêng lắm, ba giữ bảo hộ bên người nè, còn cái này là gối massage,...."

Cậu lôi ra trong balo rất nhiều đồ lặt vặt, bình thường Sky về nhà cũng mua quà, nhưng không nhiều đến mức này. Bố cậu nhận mà hoang mang luôn, "Con trai, lần sau đừng mua nhiều như vậy, phí tiền lắm."

Sky vuốt vuốt mũi, "Ba đừng lo cho con, mấy thứ này đều là P'Pai nhờ con mua cho ba đó, ảnh bảo không về được nên gửi ba ít quà. Cũng đừng lo cho P'Pai, ảnh nhiều tiền lắm, ba mặc kệ ảnh." Cậu thò tay vào balo lấy thêm gì đó nhưng lại không cẩn thận làm một vật rơi ra ngoài.

Cạch.

Một vật thể hình trụ dài màu xanh lăn lông lốc xuống sàn. Sky giật mình đuổi theo bắt lại, nhanh như chớp nhặt lên quăng lại vào balo, chột dạ, "À, cái này của con."


Người bố đã xen lẫn hai thứ tóc nhướn mày nhìn cậu, "Ba nhìn thấy là cái gì đấy nhé."

Sky ngượng ngùng mím môi, cười cười, ".... Tình dục an toàn mà ba."

Bố Sky cũng biết giới trẻ bây giờ bình thường hoá việc quan hệ tình dục. Ông cũng không ý kiến gì với con trai mình, ông biết Sky vốn là đứa trẻ giỏi giang biết chừng mực, chỉ dặn dò cậu chú ý giữ gìn sức khoẻ, cũng không nói thêm về việc này nữa.

Sky thấy ông không nói gì nhiều cũng thở phào, cũng may bố cậu còn tâm lý, chứ nếu không cậu sẽ bị la chết mất. Để lộ mấy món đồ xấu hổ này trước mặt bố thật sự rất kì cục.

"GÂU"

Ngay lúc Sky đang lục tìm trong balo tiếp xem còn gì không thì một bé chó xù nhỏ không biết từ đâu lao vào lòng cậu vẫy vẫy đuôi, Sky bất ngờ chộp lấy cậu bạn nhỏ, "Ba nuôi chó từ khi nào vậy ạ?"

Bố Sky xoa đầu chú chó, trả lời cậu, "À, nhóc Se-ew của dì May hàng xóm ấy mà, thường chạy qua đây ăn ké nên ba hay để cửa cho nó."

Sky đánh hơi được mùi kì lạ, cười hỏi ông, "Chỉ để cửa cho chó thôi hả ba?"

Bị cậu con trai nói trúng tim đen, người cha độ tuổi trung tuần hắng hắng giọng, "Ừa thì chắc lát nữa dì ấy qua dắt chó về. Điện thoại con reng kìa, đi nghe máy đi, đưa Se-ew lại cho ba."

Sky nhìn bé chó thè cái lưỡi nhỏ xinh yêu của nó ra để chào đón mình, vòng tay ôm lấy nó không thả, "Ba cho con mượn chơi một chút nha." Nói rồi ôm cả điện thoại lẫn chó con lên phòng.

Gọi tới dĩ nhiên là Prapai vừa mới xong việc về tới khách sạn. Hôm nay anh chạy việc khá nhanh vì là ngày cuối ở Paris, tối nay bên thư ký sẽ chuẩn bị thủ tục cho anh bay sớm vào sáng mai, anh cũng lấy lý do bị cảm nhẹ để về sớm.

Tất nhiên anh chẳng cảm gì sất, anh chỉ trốn về để ôm điện thoại chat chit với người yêu thôi.

"Baby, đếm ngược đi, còn bốn ngày nữa anh về với Sky rồi nè."

Sky nhìn người đã nằm trên giường với bộ đồ ngủ, không có vẻ gì là hào hứng cho lắm, "Bốn ngày nữa em đi học lại rồi, anh về cũng có ích gì đâu."

Người đàn ông nháy mắt với cậu, chân thành đưa ra lời khuyên, "Vậy Sky cúp học đi chơi với anh đi."

Cậu sinh viên nghe xong liền cảm thấy buồn cười, "Sao anh suốt ngày bảo em cúp học thế nhỉ?"

Prapai nhanh chóng giật lấy cơ hội tâng bốc cậu, "Cục cưng của anh giỏi sẵn rồi, không cần đi học, ở nhà anh nuôi cũng được."

"Gâu gâu gâu"

Anh chỉ vừa dứt lời đã nghe thấy bên kia có tiếng chó sủa, từ nãy giờ anh chỉ lo nhìn mặt Sky chứ không để ý thứ cậu đang cầm trên tay. Một vật thể lông xù nhỏ màu nâu đen, sở hữu đôi mắt tròn xoe như hai hòn bi đang nhìn chằm chằm anh.

Sky vui vẻ giơ nó lên khoe, "Giới thiệu với anh, bạn mới của ba em, Se-ew. Quay sang đây cột tóc lại cho mày, che hết mắt rồi nè." Bé con rất ngoan ngoãn, lập tức xoay đầu nhìn Sky, sủa lên một tiếng lanh lảnh.

Prapai nhíu mày, "Ba nuôi hả Sky?"

Sky chạy đi lấy mấy sợi thun, cột một nhúm lông của Se-ew lên, vừa làm vừa trả lời Prapai, "Không phải, dì hàng xóm nuôi, lâu lâu nó chạy qua nhà em chơi thôi. Cột tóc xong xinh hẳn ra rồi nè." Cậu hí hửng đề xuất, "P'Pai, chúng ta cũng nuôi một con chó đi."

Prapai cũng không ý kiến gì với việc nuôi thêm một vật nuôi trong nhà, anh tính toán một chút, "Nếu nuôi thì sáng đi làm anh ghé gửi qua cho mẹ, chiều mang về cho em."

Sky chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ Prapai cũng không phản đối cậu, hai mắt cậu sinh viên sáng rực, "Vậy là nuôi được phải không P'Pai?"

Prapai bị ánh mắt lấp lánh cùng câu hỏi ngược của Sky chọc cười, "Được chứ, anh có từng cấm Sky cái gì đâu." Cậu chỉ cần nói thích thứ gì, anh bay tới mua cho cậu ngay còn được.

Nhưng chỉ ngay mười lăm phút sau đó, đại gia vừa tỏ vẻ rộng lượng còn chưa chính thức mua chó đột nhiên cảm thấy được nguy cơ.

"Gâu!" Bé con có vẻ rất hiếu động lại vô cùng thích Sky, liên tục cọ cọ đầu vào tay cậu muốn vuốt ve. Mấy lần anh tính mở miệng nói chuyện với cậu đều bị nhóc Se-ew chiếm sóng, vì Sky rất quan tâm đến vật nhỏ mới mẻ này.

"...." Prapai im lặng nhìn Sky ôm bé cún trong lòng, hay không nuôi chó nữa nhỉ?

Anh liếm môi, dời sự tập trung của cậu lại phía mình, "Cục cưng, cũng trễ rồi, em trả lại cho hàng xóm đi." Anh về sớm cũng không phải để xem cậu chơi với chó.

Cậu sinh viên lúc này mới chú ý tới thời gian, đúng là trễ thật, cậu đành phải nghe theo lời anh mang Se-ew xuống trả cho người ta. Anh vốn tưởng chỉ mất khoảng năm mười phút, nhưng Sky đi hẳn một tiếng mới quay trở lại, Prapai cũng để treo máy suốt một tiếng luôn.

Đến lúc anh nhìn thấy Sky xuất hiện lại trên màn hình thì cậu đã thay bộ đồ ngủ rồi.

Sky vừa tắm xong, tinh thần nhẹ nhàng thoải mái nằm xuống giường, "Em quay lại rồi nè P'Pai. Lúc nãy em gặp dì May dưới lầu, có nói chuyện một chút, dì ấy đẹp lắm luôn!!" Cậu trông rất hào hứng khi kể về cô hàng xóm mới này của bố, dì cũng ở một mình thôi, gần đây hai người rất thường xuyên qua lại với nhau. Cậu sinh viên vừa gặp đã ưng, duyệt người này làm mẹ kế tương lai của mình rồi.

Prapai im lặng nghe Sky kể chuyện, thỉnh thoảng xen vào hỏi thăm vài câu để nắm tình hình gia đình Sky. Cậu trước giờ vẫn luôn lo bố ở Lopburi lủi thủi một mình, hôm nay nghe nói bố tìm thấy được niềm vui mới ở tuổi trung niên, Prapai cũng cảm thấy hạnh phúc thay ông.

Sky luyên thuyên về chuyện của bố cùng dì May một lúc mới ngừng lại, nhìn người đàn ông vẫn chăm chú lắng nghe mình, không hề xen vào ngắt lời. Cậu sinh viên cười, cách một màn hình gõ lên mũi anh, "P'Pai mệt không?"

Prapai đợi một lúc lâu cuối cùng cũng đến lúc lấy lại spotlight của mình, thừa dịp làm nũng với cậu, "Cục cưng ơi, anh bị thiếu máu chóng mặt muốn xỉu đến nơi nên trốn về khách sạn nè, bây giờ em phải nói nhớ anh để anh nạp năng lượng lại thôi."

Sky nghe anh bảo bị thiếu máu thì xanh mặt, cuống cuồng hỏi anh, "Anh uống thuốc chưa P'Pai, có nặng lắm không? Nếu không ổn thì anh phải đi bác sĩ đó."

Anh chàng CEO chờ cậu cuống quýt lo lắng xong rồi mới chậm rãi nói nhăng nói cuội, "Hôm qua người nào đó kêu nhớ anh, làm anh bị suy tim đột ngột dẫn đến thiếu máu lên não, não không kịp hoạt động, suýt thì đặt vé máy bay về Thái rồi, em nói xem có nặng không?"

Cậu sinh viên còn đang sợ anh có chuyện thì lại nghe được mấy lời nhăng nhít của Prapai, không biết nên bày ra nét mặt gì, bực bội liếc anh, "Anh đừng có quậy nữa coi."

Prapai không cảm thấy mình sai ở đâu cả, anh chỉ nói sự thật thôi, "Không đùa em đâu, hôm qua anh thật sự tính về Thái rồi đó. Cục cưng, lần sau em trốn trong hành lý của anh đi, anh nhét em theo luôn nhé."

Sky phì cười, "Vậy anh phải chuẩn bị sẵn tinh thần bóc lịch vì buôn người trái phép rồi đó."

Cậu đùa giỡn với anh một lúc rồi đổi chủ đề, lôi hai phong bao lì xì đỏ chói ra, "Tèngg tengg, ba có lì xì anh này, ba dặn anh năm mới phải ra dáng chín chắn một chút, đừng có hở chút là mè nheo làm nũng, bớt tiêu xài hoang phí lại, đi làm đều đặn hơn, không đùa giỡn nhạt nhẽo nữa, còn nữa, năm mới phải nghe lời em." Cậu sinh viên vừa được về nhà nên hoạt bát hơn hẳn, nói xạo cũng dõng dạc hơn bình thường.

Anh chăm chú nghe hết lời cậu nói xong thì chậc lưỡi, "Cưng à, em muốn thì trực tiếp nói với anh cũng được, cần gì phải lôi ba ra như vậy, với cả, anh còn chưa đủ nghe lời em sao?"

"Em thấy vẫn chưa đủ, nhất là...." Cậu nhìn đôi mắt chớp nháy của Prapai, đột nhiên nhớ lại chuyện xấu hổ lúc nãy khi soạn đồ, tiếng nói chuyện khựng lại chốc lát, hai má  soát cái đỏ lên.

Biến hoá trên mặt Sky rất rõ ràng vì cậu quá trắng, dù cách xa ngàn dặm Prapai cũng nhìn ra, anh nghiêng đầu thắc mắc, "Sao vậy Sky?"

Sky ho khan một tiếng, kể lại, "Khi nãy em không cẩn thận làm rơi lọ gel bôi trơn, bị ba nhìn thấy còn cười em, ngại muốn chết."

Hai tai Prapai dựng thẳng bắt sóng rất nhanh, "Baby, em mang theo gel bôi trơn về nhà hả?"

Sky rất bình tĩnh trả lời anh, cậu vốn không xem chuyện mua những vật này có gì kì lạ cả, "Không phải mang, là mua, em mua ở Phuket đó, thì... thì không phải ở nhà hết rồi sao? Em tiện nên mua thôi."

"Chuẩn bị dịp gì sao cục cưng?" Người nào đó biết rõ còn cố hỏi.

Tim Sky đập thịch một cái, tất nhiên mua để dùng hôm Prapai công tác về rồi. Cậu thừa nhận lúc nhìn thấy thứ này trong siêu thị thì quả thật có chút chờ mong gặp lại anh, vì vậy mới nhanh tay gom vào giỏ. Mỗi lần hai người tách ra một khoảng thời gian, khi gặp lại đều sẽ làm, nên cậu mới nhất thời nổi hứng mua luôn.

Đương nhiên cậu cũng có ham muốn, nhưng bị Prapai hỏi thẳng thế này, Sky vẫn không muốn hùa theo anh. Cậu giả vờ quay mặt sang chỗ khác tìm đồ, "Không có dịp bộ không thể mua sao? Em cũng không có mua cho anh."

"Cục cưng đừng có nói bậy, em mà nói mua cho người khác anh sẽ bay về đánh mông em đó."

Prapai nghĩ ngợi một lát, bước ra ngoài kéo rèm cửa sổ sáng trưng lại. Phút chốc không gian bên anh bị tối đi, chỉ đủ ánh sáng để Sky nhìn thấy mặt anh, "Vợ ơi~"

Cậu sinh viên phát giác được mùi không ổn, nghi hoặc nhìn người ở không gian tối tăm bên kia, "Anh gọi em kiểu vậy là có ý gì?"

Prapai nháy mắt với cậu, "Vợ, chúng ta chơi trò người lớn đi."

Cậu sinh viên liếc nhìn cửa phòng đã khoá rồi, lại nhìn cửa sổ cũng đã được đóng lại cẩn thận. Cậu mím môi....

Sky với tay tắt đèn phòng, bật đèn ngủ lên, xoay người nằm sấp để điện thoại dựa vào vách tường, hai tay chống bên má chớp mắt nhìn anh, "Chơi thế nào?"

Vì tư thế nằm của Sky, Prapai nhìn thấy rõ xương quai xanh xinh đẹp không tì vết của cậu. Anh nuốt nước bọt, tay chạm vào làn da trắng nõn trên cổ Sky, ánh mắt sớm đã lia xuống dưới thân cậu, khoé miệng khẽ câu lên, "Cục cưng, cởi áo."

Không khí trong phòng ngay lập tức chuyển sang gam màu ái muội.

Cậu sinh viên ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống áo ngủ của mình, biết rằng thứ này đang làm cản trở tầm nhìn của anh. Sky cười cười, tay cậu nghe lời chạm lên khuy áo đầu tiên, dưới ánh nhìn chằm chằm không hề che giấu của Prapai, cậu chậm rãi cởi từng khuy một. Tuy nhiên, khi Prapai chỉ vừa mới nhìn thấy được nửa khuôn ngực của Sky sau lớp áo mỏng, cậu đã nhanh chóng khép áo lại.

Mặt Sky đột nhiên xụ xuống, tay giữ chặt hai bên áo, bĩu môi, "Anh sẽ không lại bắt em tự giải quyết chứ?"

Hai mắt Prapai sớm đã dời từ mặt Sky xuống dán vào hai bàn tay đang che trước ngực của cậu. Tay anh liên tục tách hai tay Sky trên màn hình, cứ như anh làm thế thì cậu sẽ thả lỏng cho anh xem vậy.

Giọng anh trầm xuống hẳn một tone, "Đừng dỗi, lần này anh tới cùng em, cởi đi Sky, anh muốn nhìn."

Chân Sky đan chéo về phía sau, cả người rướn về trước trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ. Lúc này mới chịu thả tay để hai vạt áo phanh ra trước ngực, lộ ra hai núm vú hồng hào trước camera.

Tay cậu luồn vào áo sờ lên hai đầu ngực, xoa nắn đến tận khi nó săn lên, cậu cắn môi, vẫn không ngừng day ngực mình, má phiếm hồng nhìn anh, "P'Pai, em phải làm gì nữa?"

Nhìn thấy bàn tay trắng nõn gầy gò nhấp nhô trong vạt áo, thị giác cùng cổ họng Prapai bị kích thích, anh cảm thấy miệng mình khô ran, nước bọt tự động phân bố bên trong, "Anh muốn liếm Sky..."

Làn da trắng của Sky bất giác nổi lên một tầng gai mịn, cậu mút lấy tay, dùng ngón tay ướt nhẹp thay thế cho đầu lưỡi anh kẹp lấy ngực. Ngón tay cậu trơn trượt mơn trớn hai hạt đậu nhỏ, từ từ ma sát, khiến chúng nó càng sưng to hơn.

Ánh mắt ngây thơ tròn xoe đâm thẳng vào lòng anh, "Ưm.... Như vậy hả P'Pai?"

Mẹ ơi quyến rũ quá.

Tư thế chờ đợi của Sky như sẵn sàng làm theo mọi điều anh nói, chỉ bấy nhiêu đã khiến tim anh đập rộn ràng bất chấp nhịp điệu. Prapai ngứa ngáy toàn thân, tưởng tượng thứ đang sờ mó trên cơ thể kia là đầu lưỡi mình.

Anh cong chân, một tay hạ xuống đặt trên quần, đè lên thằng nhóc con đang dần ngẩng đầu dậy, giọng anh khàn khàn gọi, "Sky có mặc quần lót không?"

Nhiệt độ của Sky bây giờ đã cao hơn nhiệt độ phòng một chút, trán cậu rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, vô cùng ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, em có mặc."

Sao có thể ngoan đến vậy vậy?

Nội tâm Prapai dẫy dụa, cậu sinh viên này chắc chắn đang cố tình hạ giọng cho anh xem, nhưng Prapai anh lại cam tâm tình nguyện lao đầu vào để cậu dụ dỗ. Gương mặt ngàn năm không đổi của anh ửng lên một lớp màu hồng nhạt, quả thật không chịu nổi Sky ngoan ngoãn như vậy.

Tay anh đặt trên quần kéo xuống, thả cho cậu nhóc lớn tướng kia ra ngoài. Đồng thời cách một màn hình nhìn vào đũng quần cậu, không chỉ Prapai bị kích thích bởi sự phóng đãng của Sky, mà cậu bé của cậu cũng đã bị anh gọi đến thức tỉnh, "Nhắm mắt lại đi cục cưng, nghe theo anh nói."

"Ừm.."

Giọng nói của Prapai thông qua một tầng truyền âm nhưng cũng đầy mị lực, Sky không chút nghi ngờ nào nhắm mắt lại. Không nhìn thấy gì khiến các giác quan còn lại trên người Sky hoạt động mạnh mẽ hơn, cậu cảm nhận hơi thở và cơ thể nóng rực đang tạo thành một lớp màn ôm lấy chính cậu.

"Cởi quần lót ra Sky."

Cậu nghe âm thanh ma mị của anh, hạ tay tự cởi quần của mình. Sky mím môi, cảm giác được có ánh mắt nóng bỏng đang dán vào nửa thân dưới, cậu hơi xấu hổ nên sau khi cởi quần thì dùng tay bao lại cậu nhóc đang cố vươn mình ra.

Prapai thật sự đang dùng mắt vuốt ve cơ thể xinh đẹp của Sky, gian dâm cậu, "Đừng che, anh muốn nhìn."

Bụng dưới Sky nóng ran, cậu buông tay để lộ bé Sky nhỏ đang rỉ nước. Hai mắt Sky vẫn nhắm nghiền, không làm gì mà đợi anh ra lệnh tiếp cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net