26. Kí túc xá không cách âm (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pin?

Prapai tưởng mình nhìn nhầm nên phải dụi mắt nhìn thêm lần nữa mới dám khẳng định đây là cái thằng nhóc mấy tuần trước gây sự với Sky, còn bị anh doạ cho một trận. Anh không biết cậu ta lại ở chung toàn nhà kí túc với họ đấy. Prapai híp mắt, "nhớ" là có ý gì? Sao trông thằng chó con có vẻ thân thiết với tên này như vậy?

Mặc dù rất thắc mắc nhưng anh vẫn cố nhịn xuống không hỏi thằng nhãi này. Anh nhướn mày, ngoắc tay với Se-ew, "Se-ew, qua đây."

Nhóc Se-ew liếc mắt nhìn anh, kêu lên một tiếng, sau đó quay phắt đầu sang chỗ khác, không cho anh chút mặt mũi nào.

"....." Cho dù là Sky cũng chưa từng tỏ thái độ trịch thượng với anh trước mặt người ngoài như vậy đâu. Nếu đây không phải là chó người yêu mang về, Prapai thề anh mặc kệ nó luôn.

Pin quay đầu vẫy vẫy tay với bạn mình, ý bảo tụi nó lên trước không cần đợi, còn cậu ta thì vẫn đứng cạnh thang máy vuốt ve chó con nhà người ta mãi không buông. Cậu là người nuôi chó lâu năm, nên rất hiểu điểm yếu của tụi nó. Se-ew quả thật rất thích Pin, nhóc con lim dim đôi mắt hưởng thụ cảm giác được cậu nâng niu trong lòng.

Cậu ta nhìn thấy vẻ mặt mất hứng của Prapai thì đắc ý nháy mắt, "Ngại ghê, nhóc này mê tôi lắm, anh cần tôi giúp bế nó lên phòng không?"

Không chiếm được tình cảm của Se-ew làm Prapai bực một thì bị tên nhóc này lên mặt làm anh bực đến mười.

Prapai nhếch mép, anh bước lên hai bước, dựa vào ưu thế chiều cao mà hoàn toàn áp đảo người ta. Prapai vươn tay, nhanh chóng dùng lực quặp ngang hông Se-ew, cưỡng chế kẹp nó về trong ngực mình. Nhóc con chỉ vọn vẹn 3kg bất ngờ bị anh bế lên, nước mắt lưng tròng mà sủa mấy tiếng.

Trong mắt bé cưng thì anh chẳng khác nào ông anh gian ác cả.

Anh trừng mắt với nhóc con đang gào khóc, không có chút dịu dàng nào, "Im lặng hoặc tao sẽ đem bán mày luôn."

Se-ew không hiểu, nhưng nhóc cũng tự biết người đàn ông này rất thân với anh đẹp trai của nó, nên nó chỉ có thể cam chịu để anh bế. Nhóc con buồn bực cào cào tay áo anh, kêu lên hai tiếng, "Ấu..." Rồi ngoan ngoãn ngưng hẳn.

Pin ở đối diện nhìn thấy Prapai nặng lời với thú cưng thì tốt bụng nhắc nhở, "Anh mắng nó như vậy nó sẽ ghét anh đó."

Prapai rất thản nhiên nhún vai, "Anh đây người gặp người thích quen rồi, bị một nhóc cún ghét cũng không sao cả." Nói rồi quay sang khều mặt nhóc Se-ew đang ủ rũ, "Ghét thì cũng phải ăn đồ ăn của anh thôi, biết điều chút đi nhóc."

Pin nâng mắt nhìn anh và Se-ew một lát như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì, nhấn nút thang máy đi vào. Prapai cũng chẳng có ý định xã giao thêm bạn với thằng nhóc này, ôm Se-ew và túi thức ăn leo lên bằng thang bộ.

Người ta không kiếm chuyện với mình thì Prapai cũng chẳng hơi đâu mà kiếm chuyện với người ta.

Tuy nhiên, có một điều anh vẫn thắc mắc, Prapai vừa đi lên cầu thang vừa liếc cặp mắt tròn vo của Se-ew, "Sao mày lại quen biết thằng nhóc đó?" Rõ ràng Sky chỉ mới mang Se-ew lên kí túc được hai ngày, nhóc con này quen người từ lúc nào được chứ?

Nhưng câu hỏi của Prapai bị lơ đẹp, Se-ew còn không buồn sủa tiếng nào để hưởng ứng anh.

Hai hôm nay Prapai bị Sky bơ nên cậu chẳng nói gì cho anh cả. Nhưng bây giờ tâm trạng Sky đã tốt hơn rồi, anh sẽ hỏi cậu rốt cuộc là chuyện gì, tại sao nhóc quỷ này lại mê mẩn tên Pin như thế.

Cậu sinh viên đáng yêu của anh vẫn đang ngồi trên ghế học bài, trông có vẻ rất chăm chú, chẳng có gì khác so với lúc nãy cả. Prapai không làm phiền Sky, anh thả Se-ew về ổ rồi tạt qua bếp đổ đồ ăn vặt ra đĩa, đem lại bàn học cho cậu.

Sau đó, nhanh chóng ngồi xuống vị trí cũ bên cạnh Sky, ngắm góc nghiêng của cậu. Anh ngắm Sky một lúc lại bắt đầu ngứa ngáy, tay giơ lên muốn chạm lên gò má trắng mịn ngay trước mắt mình, thì lập tức bị cậu nhìn qua, anh đành phải chuyển mục tiêu, lấy ít đồ ăn đưa vào miệng Sky.

Prapai chớp mắt, "Sky học xong chưa?"

Cậu sinh viên không hề từ chối đồ ăn anh đưa qua, miệng nhai nhưng mắt vẫn rất tập trung nhìn xuống việc mình đang làm trong tay, "Em đang vẽ, anh xem em vẽ gì này.. A ... P'Pai!"

Anh thừa cơ Sky không để ý đưa luôn ngón tay vào miệng cậu, Sky đang nhai đồ ăn ngon trớn thì vướng phải ngón tay anh, may mà cậu thắng lại kịp, nếu không đã cắn trúng anh rồi. Cậu phản xạ giơ tay đập ngón tay táy máy của anh xuống.

Prapai bị Sky đánh ra cũng không giận, trở ngược tay nắm tay cậu, vờ như không có gì mà nhìn xuống thứ cậu đang vẽ, "Nhìn không ra, em vẽ gì vậy?" Sky chỉ mới phác hoạ mấy nét nguệch ngoạc, hoàn toàn chưa nhìn ra được là gì.

Cậu sinh viên ngồi gỡ gỡ tay anh, nhưng gỡ mãi vẫn không được, như thể nó đã dính chặt vào tay cậu rồi vậy. Sky thật sự hết cách với anh, "Anh buông em ra trước đã."

Prapai đã bật chế độ bám dính rồi, nhất quyết không buông người ra, anh nhắm mắt áp tay Sky kê lên má, nằm xuống bàn, "Sky vẽ bằng tay phải đi, cho anh nắm một tí mà."

Ngón tay Sky cọ cọ mặt anh, "... Ngài khổng lồ đen, em dùng hai tay mới vẽ được."

Prapai thơm nhẹ tay Sky, ngẩng đầu hỏi, "Em vẽ gì vậy? Quan trọng lắm hả?"

Sky mở điện thoại lên cho anh nhìn hình mẫu, là tấm ảnh của mẹ Prapai trong trang phục truyền thống Thái Lan đứng trước chùa. Anh đang suy nghĩ xem Sky lục được tấm hình này ở đâu thì đã nghe cậu nói, "Em vẽ tranh chân dung của mẹ, sắp tới sinh nhật mẹ rồi, em vẽ xong đóng khung mang về làm quà."

Prapai nghe tới đây thì thả lỏng người, hạ mình xuống ôm eo Sky, đầu chui vào áo Sky hôn sau gáy cậu, "Sinh nhật mẹ còn một tháng nữa lận, không vội, em dẹp vào chơi với anh trước đi."

"Ưm... Anh buông em..." Sky rùng mình, nhúc nhích người nhưng eo lại bị Prapai dùng lực siết chặt không di chuyển được, chỉ có thể bị động để mặc đầu lưỡi nham nhám của anh lướt đi trên cổ cậu.

Prapai có ngu mới buông.

Anh vốn là có chuyện muốn hỏi Sky, nhưng khi nhìn thấy cần cổ sáng mịn của cậu, não Prapai đã chẳng còn nhớ gì nữa rồi. Cứ dẹp qua một bên trước đi, anh muốn hái đào cái đã.

Động tác của anh rất nhanh, một bên liếm mút cổ Sky, một bên thò tay vào quần cậu, sờ mó nhóc Sky nhỏ còn chưa hiểu chuyện gì. Cả người Sky bất ngờ như bị điện giật, tê rần đổ về sau, nhẹ nhàng rơi vào vòng tay Prapai.

"Đau.." Sky nhăn mày khẽ rít lên, vì tư thế này làm lưng cậu bị cạ vào thành ghế.

Đầu Prapai một tấc không rời cổ Sky, nhưng chân anh lại nhấc lên, chuẩn xác đá ghế cậu sang một bên.

"A!" Cậu sinh viên hoảng hồn hét toáng, tay cậu bám lấy thành bàn, giật thót tưởng chừng mông mình sắp đập xuống đất thì lại cảm giác thấy bản thân được nhấc bổng lên, nhanh chóng an toàn ngồi trên đùi ai đó.

Mặt Sky tái xanh, tim cậu vẫn còn đập dữ dội vì hành động đột ngột của Prapai, thánh thần ơi, lúc nãy anh mà không giữ kịp chắc chắn cậu nát mông rồi.

Sky quay đầu trừng mắt nhìn Prapai, "Anh... Ưm... Ưm...!!!" Còn chưa kịp nói hết câu phàn nàn của mình, môi cậu lại bị cảm giác ẩm ướt khoả lấp. Tay Sky đánh liên tục lên tay Prapai đang vắt qua eo mình nhưng không ăn thua, lực tay của anh thật sự rất mạnh.

Ưm!!! Để em nói hết đi đã!!!!

Bị người yêu bất mãn đánh cũng không làm Prapai chùn bước, anh ngược lại còn hăng hái hơn. Tay anh tiếp tục sờ nắn cậu bé e thẹn trong quần Sky, làm hai chân cậu hơi run run, tốc độ đánh dần chậm đi, sức cũng không lớn như lúc nãy nữa.

Cơn nóng lan rộng từ phía dưới lên khiến hai gò má trắng nõn bắt đầu ửng hồng. Môi cậu bị anh nhấm nháp đến căng mọng mê người, đầu óc Sky thoắt cái trống rỗng, vô thức tựa hẳn người ra sau, vòng một tay ôm lấy cổ anh để nụ hôn cháy bỏng càng sâu hơn.

"Ưm..."

Đôi mắt hổ phách long lanh nước nhìn Prapai, cậu hé miệng, quấn lấy lưỡi anh mút vào dòng chất lỏng ấm nóng ngọt ngào. Bé thỏ ngây thơ lại lần nữa bị cuốn theo anh sói gian ác, bị anh khều trên chọc dưới đến không phân biệt được đông tây nam bắc.

Prapai nhìn phản ứng của người trong lòng, anh cười khẽ, cánh tay đang vòng ở eo Sky xoa lên trên, cách một lớp áo vân vê ngực cậu. Anh cắn môi dưới Sky, đối mắt với cậu, "Cục cưng, cho anh chơi nhé?" Anh tuy hỏi nhưng tay đã tự ý tuột quần Sky xuống.

"...." Tới nữa rồi.

Sky u oán mở mắt, cậu phát hiện cái người này sau khi đi công tác về đáng ghét hơn hẳn. Cậu nghiêng đầu cắn môi anh, bực bội nói, "Em.. ưm.. chưa cho anh chạm vào em.. A... P'Pai!"

Khoái cảm lạ lùng bên dưới ập đến làm cậu sinh viên mất khống chế hét lên một tiếng đánh Prapai. Vì cậu đột nhiên cảm nhận được một vật thể lông mềm mại lướt từ bụng dưới chạy dần xuống, chọc ngoáy đỉnh đầu cậu bé Sky, kích thích cậu sướng muốn điên.

Sky thở dốc nhìn lại phía dưới mình, hai chân cậu bị anh tách rộng ra ngồi hẳn lên người Prapai, bộ phận nào đó hưng phấn bừng bừng đang giương lên rất rõ ràng. Nhưng đó không phải điều Sky quan tâm, mà thứ cậu quan tâm là vật Prapai đang cầm lướt đi trên người cậu kia.

Nửa người trên của Sky thoáng cái đỏ bừng vì xấu hổ.

Cây cọ vẽ của Sky.

Anh dám lấy cọ vẽ của cậu để làm chuyện gì thế này?

"Ha... A... P'Pai.. anh... anh lấy cái gì... ưm... A... Buông... A..."

Cậu ngửa đầu dùng đôi mắt giận dỗi nhìn anh, miệng không kiềm được bật lên tiếng kêu ướt át, cơ thể cậu bị hâm đến nóng hầm hập. Thân dưới Sky theo chuyển động của ngòi bút mà uốn éo không ngừng, nhưng người kia vẫn làm như không nghe thấy phàn nàn của Sky, tiếp tục chấm đầu cọ vẽ nhẹ nhàng lướt qua cây gậy của cậu.

Nhột quá....

"Hức... A... Thả em ra... A..."

Cậu cắn môi, âm thanh rên rỉ xen lẫn tiếng nức nở không thành lời vang lên liên tục. Tay phải cậu bắt lấy anh, muốn ngừng động tác của anh, nhưng lại run lẩy bẩy không cách nào chặn được.

Prapai đè đầu cọ xoay vòng cậu nhỏ của Sky, điều khiển cậu di chuyển lắc lư không ngừng trên người anh, âm thanh khóc nấc cũng càng lúc càng vượt khỏi tầm kiểm soát. Anh cúi đầu, đưa lưỡi liếm tai cậu, phả một luồng hơi thở ấm nóng vào, "Bé cưng, em rên lớn quá."

Chất giọng trầm ấm khiêu gợi của Prapai chui vào tai Sky chẳng khác nào xuân dược, năm ngón tay cậu bấu chặt cánh tay Prapai, làm nó in hằn lên dấu vết móng tay cậu.

"Ưm... Ha... sướng... A... P'Pai.. Quá mức rồi... Hưmmmmm... Aa..."

Xấu hổ gì đó đều bị khoái cảm đánh bay, Sky tiếp tục nấc nghẹn. Cậu nhóc của cậu không còn chịu được trêu chọc đùa giỡn như vậy nữa, nó run bần bật liên hồi trong tay Prapai, tiết ra từng giọt tinh trắng xoá.

Sky chẳng còn tâm trí đâu mà lo đến âm thanh của mình, cậu kéo đầu anh qua mơ màng hôn lên. Tay Sky đưa thẳng xuống phá khoá quần Prapai, moi tên khổng lồ chọc mông mình từ nãy đến giờ ra xoa nắn.

Tay cậu bao lấy nhóc mập của Prapai vuốt ve lên xuống, Sky quay đầu, ánh mắt thiết tha nhìn anh.

"P'Pai... A... Ha... Anh ơi... Ưm... Em muốn.. P'Pai... em muốn nó..."

Hô hấp của Prapai nặng đi, nhanh chóng lấy lại quyền chủ động nhấc mông Sky lên, xoay người cậu lại. Anh dạt toàn bộ sách vở của Sky qua một bên, kể cả tờ giấy A4 chỉ vừa mới phác hoạ được vài nét, đặt cậu ngồi trên bàn học.

Cậu sinh viên lúc này chợt tỉnh táo trong chốc lát, trợn mắt nhéo vai anh, "P'Pai! Bàn học của em!"

Prapai vui vẻ ép hai chân Sky lên để cậu ngồi dạng hẳn chân trên bàn, hôn chóc lên môi Sky, "Sau hôm nay em sẽ biết, bàn học không chỉ có công dụng để ngồi học đâu."

".... Ưmmm.."

Cậu sinh viên bị anh nói đến đỏ mặt, muốn vùng vẫy tránh thoát nhưng lại không chống cự lại ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống cậu của anh, thân thể anh áp sát tới cố định cậu lên bàn. Hôm nay người này đã quyết tâm chơi cậu tại đây rồi.

Sky vẫn còn mặc trên người chiếc áo sơ mi xanh nửa kín nửa hở, nhưng phía dưới cậu đã hoàn toàn bại lộ trước mắt Prapai. Cơ thể trắng nõn mịn màng mở ra, ngồi sẵn ở đó chờ đợi anh tới xơi.

Quyến rũ ghê...

Prapai nuốt nước bọt nhìn con mồi ngoan ngoãn trước mắt mình, liếm môi, thò tay lên đầu kệ sách lấy lọ gel bôi trơn và bao cao su anh đã giấu ra. Với ý đồ không bao giờ để bị mất hứng trước mọi cuộc chơi, Prapai nhét thứ này khắp mọi nơi trong nhà, chỉ là anh không cho Sky biết thôi.

"...." Sky dù chỉ còn chưa tới một nửa thanh tỉnh vẫn ráng liếc anh, uổng công cậu ra tới Phuket mua thêm, rõ ràng mấy chuyện này không phiền cậu lo.

Anh không biết suy nghĩ phỉ báng của Sky, tập trung chống tay bên người cậu, cúi xuống ngậm vú Sky, chầm chậm nhấm nháp, đảo qua đảo lại hạt đậu nhỏ trong miệng mình, thành công đem sự chú ý của cậu dời lại trên lưỡi anh. Sky mím môi đè đầu anh, tự mình xoa nắn bên ngực còn lại.

Chân Sky tách rộng hơn một chút, cậu ưỡn người nâng mông lên để Prapai chọc mấy ngón tay của anh vào mở rộng bên trong cậu. Mấy hôm trước Sky nghe theo Prapai tự mình chơi mình tuy cũng cảm nhận được khoái cảm, nhưng khi ba ngón tay quen thuộc của Prapai đỉnh vào bên trong Sky, cậu mới sâu sắc nhận thấy được sự khác biệt.

"A... Ha..."

Tay của Prapai chai sạn hơn tay cậu, lúc nó khuấy đảo làm càn, lý trí của Sky không còn tồn tại được nữa, nhường đường cho cảm xúc lên ngôi.

"Ưm.... sâu nữa... A..." Ánh mắt Sky dại đi, cậu bám vào vai Prapai tự mình đẩy hông, làm ngón tay của anh trượt thẳng vào trong.

"Ha... Cục cưng... hút giỏi quá..."

Anh vuốt thẳng cậu nhóc của mình, chuẩn bị thần tốc tiến vào. Tuy nhiên trước khi vào việc, Prapai lại liếc mắt nhìn thấy cây cọ bị mình bỏ trên bàn học lúc nãy, vội ghé qua liếm môi cậu, giơ nó lên, "Vợ... Anh nhét cái này vào được không?"

Đôi mắt nhoè nước của chú thỏ con nhìn thứ thon dài trong tay Prapai. Chưa nói đến nó là đồ dùng học tập của cậu, chỉ vừa nhớ lại cảm giác nó mang lại lúc nãy thôi, Sky đã điên cuồng lắc đầu lắc đầu, "Bẩn... Ưm.. Không cho... Anh đừng... A... A... Lớn quá P'Pai... A..."

Nhân lúc cậu không để ý, Prapai bật cười rút tay ra, không chút do dự đâm thẳng cậu nhóc khổng lồ của mình vào, làm cậu sinh viên hốt hoảng la lên, theo phản xạ bám chặt lưng anh.

"Shhhh..... Haa..." Prapai rít lên sung sướng, vùi đầu vào ngực Sky mút lấy mút để, bên dưới anh từ từ rút ra rồi lại đẩy một phát lút cán vào nơi sâu nhất bên trong Sky.

Cả hai cùng rung động mạnh, bật lên tiếng kêu xuân đầy thoả mãn.

Đã gần hai tuần không được cảm nhận lại hương vị được bao bọc này, cậu nhóc của Prapai như được thoát khỏi xiềng xích, bừng bừng sức sống tàn sát bên trong Sky. Toàn thân anh phấn khích tột độ, Prapai mút chặt môi Sky, kịch liệt đâm chọc cậu, "Ha... Cục cưng... anh nhớ em... Đêm nào cũng muốn.... chơi em... Shh....."

Sky chưa kịp thích ứng với kích thước này đã bị anh đưa đẩy liên tục, cậu có chút không chịu nổi cắn vai anh, "Em cũng nhớ.... a.... Chậm chút.... Ưm.. Nhanh quá P'Pai... A....Chậm chút đi mà.... ha.... hức...."

Từ cần cổ trắng nõn của Sky trở xuống hai bên ngực, lưu lại đầy dấu vết của Prapai. Đầu lưỡi anh say mê liếm láp, đánh dấu mọi nơi trên cơ thể cậu.

Bàn học vốn là nơi thiêng liêng nhất trong căn phòng này, chẳng mấy chốc biến thành bệ kê mông của Sky. Chiếc bàn đáng thương chịu lực va chạm mạnh bạo từ Prapai đến mức bốn chân lắc lư kêu lên mấy tiếng kháng nghị đầy yếu ớt. Mấy bức vẽ trang trí Sky dán trên bàn học cũng bị lưng cậu ma sát liên tục rơi lả tả xuống mặt bàn, không tấm nào còn nguyên vẹn.

"Ôm cổ anh đi vợ... Ha..."

"Ưm..."

Anh bế Sky lên rời khỏi bàn học để cậu treo trên người mình. Prapai giữ chặt Sky, vừa đi vừa xốc cậu lên nhấp mông cậu, khiến đôi chân thon dài của Sky không cách nào thôi run rẩy.

Sky gục mặt trên vai anh kêu lên vài tiếng vô nghĩa, "Ưm... A.... A.."

Prapai ôm Sky đến ngồi trên thành ghế sofa, áp lưng cậu dựa vào tường, tay anh bóp chặt mông Sky, từ phía dưới đỉnh lên.

Hai chân Sky run run vòng qua sau, bám trụ eo anh.

Prapai thả chậm từng nhịp đâm vào trong Sky, thoả mãn nghe âm thanh kêu rên của cậu, anh mút tai Sky, luồn lưỡi mình vào trong thấm ướt cậu, mỉm cười, "Cục cưng, anh hỏi P'Joy rồi... Ha... Tường ở đây...shhh... không có cách âm... Ha..."

???

".... Ưm... A.... A..A... Ưmmm... P'Pai..."

Sky trợn mắt, còn chưa kịp phản ứng gì Prapai đã giữ lấy hông cậu, như một cỗ máy liên tục thúc vào khiến cậu không thể không há mồm bật ra tiếng rên lớn. Nhưng ngay sau đó cậu đã đưa tay bịt miệng mình, giấu tiệt âm thanh vào trong cổ họng.

Không gian yên tĩnh tuyệt đối chỉ còn có âm thanh nhóp nhép của sự kết hợp bên dưới vang lên. Sky nghe rõ ràng thứ âm thanh mê người đó, cậu sinh viên xấu hổ đến nóng mặt, oán giận cào anh, "Ưm... Anh... Anh cố ý... A... Đáng ghét..."

Thứ to lớn kia chưa từng ngừng lại một giây nào, vẫn đều đặn đẩy đưa Sky, mặc kệ cậu phản kháng hay thậm chí là đánh anh.

"Rên cho anh nghe đi... Ha..." Prapai xoa bóp hai bắp đùi trơn mịn của Sky, vòng chân cậu siết chặt eo mình, làm cho cự vật của anh càng tiến sâu hơn, Prapai cúi đầu, yêu thương âu yếm cổ cậu, "Shhh... Sướng quá Sky..."

Cơ mông Sky nhấp nhô lên xuống theo từng cú thúc của Prapai, cậu trượt tay xé áo Prapai ôm tấm lưng trần của anh nỉ non, "Ưmm... A... P'Pai.. hôn em.. a..."

Prapai không hề khách khí, đầu lưỡi anh tiến vào khoang miệng Sky nhẹ nhàng giao thoa, nuốt luôn âm thanh nghẹn lại trong miệng cậu xuống.

Quần áo họ không biết từ lúc nào đã không cánh mà bay.

Tấm lưng trần của Sky cọ xát vào mặt tường lạnh lẽo phía sau, đối lập hoàn toàn với cơ thể nóng ran của cậu. Đầu óc Sky dần dần không xài nổi nữa, ban đầu còn biết kiềm nén âm thanh, nhưng hồi sau bị Prapai dẫn dắt chỉ biết thả trôi cảm xúc theo nhịp điệu của anh.

Một đêm này Prapai không hề mệt mỏi, anh lật Sky lăn qua lăn lại từ bàn học, sofa đến kệ bếp, sàn nhà, không nơi nào không lưu lại dấu vết tình ái của hai người họ. Prapai dùng hành động thực tế của mình để chứng minh cho Sky, anh thật sự rất nhớ cậu.

Hậu quả là sáng hôm sau, cậu sinh viên năm tốt khoa kiến trúc không cách nào ngồi dậy nổi, vinh quang cúp buổi học đầu tiên của năm mới.

Sky không chỉ ngủ mê mệt, mà trong lúc ngủ mơ hồ còn kéo chặt tay người vừa trở mình muốn ngồi dậy, không cho anh rời khỏi cậu. Cậu vẫn nhắm mắt, nhưng lại khàn giọng lẩm bẩm, "Ở nhà..." Tay chân Sky quặp chặt lấy Prapai, không chừa chút khe hở nào.

Anh chàng CEO vừa cựa quậy đã bị người yêu bám lên như gấu koala, không thể không hạ mình nằm lại trên giường. Anh cũng mệt không kém gì cậu, nhưng tinh thần thì phấn chấn hơn cậu nhiều. Chiến thuật chặn miệng cậu lại rồi làm tới của anh đã thành công viên mãn.

Prapai vòng tay ôm Sky, nghiêng đầu thơm má cậu, thoả mãn nhìn ngắm vết tích dày đặc mình để lại trên người Sky. Anh cọ cọ mũi, "Cục cưng, nhớ em quá~~~." Lời này từ hôm qua tới giờ Prapai nói đến ngấy tai rồi, nhưng khi ôm người trong lòng, anh vẫn không nhịn được thủ thỉ.

Ăn cũng ăn rồi, vậy mà còn chưa hết nhớ đâu.

Người kia bị anh hít đến nhăn mày, trong cơn mê sảng đưa tay vỗ vỗ mặt anh, lèm nhèm phàn nàn, "Ưm... Em ngủ.."

Prapai nhìn cậu mè nheo ngọ nguậy trong ngực mình, sung sướng siết chặt cậu.

A~~~~ Chết mất~~~

Sky hoàn toàn chẳng biết Prapai lại đang làm gì, cậu lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ, từ chối giao tiếp với anh.

Anh nằm ôm người yêu một lúc lâu, nhân lúc cậu ngủ lợi dụng táy máy tay chân sờ soạng khắp nơi, sau đó mới cầm điện thoại check vài thông báo quan trọng, đồng thời suy nghĩ đấu tranh giữa đi làm và ở nhà. Nói là đấu tranh, nhưng thật ra tay Prapai vừa chạm đến điện thoại đã nhanh chóng lướt đến số của cô thư ký khó tính Tan, nhờ cô nàng dời toàn bộ lịch trình sang ngày mai.

Ting~

Ting~

Ting~

Điện thoại Sky từ sáng tới giờ vẫn không ngừng báo tin nhắn nhưng Prapai cũng không để ý mấy, anh không đụng tới điện thoại cậu, từ trước đến giờ hai người đều không kiểm tra điện thoại của nhau. Chỉ duy nhất hôm qua anh đưa cho Sky xem là ngoại lệ. Vốn Prapai cũng không xem nhưng vì nó kêu réo liên tục, anh sợ Sky tỉnh giấc nên bèn với tay lấy để tắt chuông đi.

Màn hình điện thoại Sky hiện một loạt thông báo đẩy.

Thông báo từ bạn bè và hội nhóm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net