30. Ngoại tình bị bắt gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều Prapai xong việc trễ hơn bình thường nên không thể đón Sky đúng giờ được, dặn cậu tự về rồi ăn trước không cần đợi anh. Sky thì chẳng có ý kiến gì cả, cậu không ẻo lả đến mức không có người yêu thì không đi về nhà nổi, tuy nhiên, hôm nay cậu cũng không có ý định về kí túc xá một mình.

Sky hỏi chị Tan lịch làm việc của Prapai thì biết được từ sáng anh đã họp tới ba cuộc họp vì dự án bên Pháp. Cô nàng còn nói thêm tối nay chưa chắc anh sẽ về sớm, cho nên Sky lên kế hoạch bất ngờ đến công ty Prapai để tăng ca với anh.

Sáng nay ngài chủ tịch, tức bố Prapai đã đến công ty để tham gia cuộc họp, cho thấy tính chất quan trọng của việc lần này. Sky chẳng hiểu gì cả, cậu chỉ biết lúc cậu tới công ty, người đầu tiên cậu gặp không phải Prapai hay thư ký Tan, mà là "bố chồng" cậu.

Ông ngồi ghế tiếp khách ngoài sảnh chờ, có vẻ như vừa mới bàn bạc xong chuyện gì đó, đang từ tốn uống nốt ly trà còn dang dở. Đôi mắt của Prapai là bản sao hoàn hảo của ông, dù nhìn đâu đó đã có thêm nhiều nếp nhăn, nhưng vẻ tinh anh ẩn sâu trong đó vẫn chưa hề phai mờ theo năm tháng, có chăng chỉ càng ngày càng đậm nét mà thôi.

Bố Prapai một tay cầm điện thoại, một tay uống trà, tư thái ung dung nhàn nhã, nếu không phải trên người ông đang mặc vest, Sky còn tưởng ngài đang thưởng trà trong một buổi tiệc trà nào đó.

Sky, với dáng vẻ kinh điển của một cậu sinh viên mọt sách nghèo nàn, mang balo trên vai, nhanh chân bước đến trước mặt ông. Tuy cậu tự ý xông vào công ty nhưng chẳng có ai cản Sky lại cả, tất cả mọi nhân viên đều quen thuộc với cậu rồi. Cậu sinh viên nở nụ cười thật tươi, cúi đầu chắp tay với người cha trung niên của Prapai, "Dạ con chào... ngài chủ tịch."

Bình thường ở nhà đều gọi là ba mẹ đến quen miệng, nhưng khi lên công ty, bố Prapai yêu cầu tất cả con cái đều phải gọi mình là chủ tịch, Sky cũng không ngoại lệ. Vì nếu xưng hô quá thân thiết rất thiếu chuyên nghiệp, tạo cảm giác ỷ lại và sẽ gây nên ác cảm cho đối tác cũng như cấp dưới.

Bấy giờ ông mới rời mắt khỏi điện thoại, ngước lên nhìn cậu, "Sky đến tìm Pai à con, không sao, hết giờ làm việc rồi không cần gọi như vậy. Con vào văn phòng đi, nó đang bàn việc ở trong đó."

Sky sợ ông sẽ cho rằng mình quấy rầy Prapai, cậu lễ phép ngồi xuống ghế đối diện ông, "Dạ con ngồi ngoài đây đợi cũng được."

Bố Prapai chẳng nghĩ nhiều đến vậy, ông xua tay với Sky, "Ba sắp về rồi, con ngồi ngoài đây một mình chán lắm, cứ vào văn phòng thằng Pai đi." Đang nói thì điện thoại trên tay rung lên, ông cúi xuống nhìn một chút rồi lại ngẩng lên bất đắc dĩ hỏi Sky, "Tối nay hai đứa có về không? Mẹ nhớ Sky lắm đó."

Đáng lẽ Sky đã về thăm ba mẹ Prapai từ sau chuyến du lịch, nhưng vì vài chuyện cá nhân nên đến giờ vẫn chưa đi được. Cậu áy náy gãi đầu, "Nếu P'Pai xong việc sớm thì tụi con sẽ về, còn nếu không thì cuối tuần tụi con về ạ."

Ba Prapai nghe cậu nói xong thì thay cậu quyết định luôn, "Đã vậy thì cuối tuần về luôn đi, mai Sky còn phải đi học phải không? Ba nói với mẹ tụi con cuối tuần Sky về nhé."

Sky không có ý kiến gì với đề nghị này, cậu vui vẻ đồng ý với ông rồi đứng dậy tiễn người ra khỏi cửa.

Xong xuôi, vốn dĩ Sky muốn vào thẳng phòng Prapai luôn, nhưng khi đi ngang qua quầy pha chế, cậu sinh viên tinh nghịch lại nảy ra ý tưởng.

-Cốc cốc cốc-

Cửa văn phòng bị gõ mấy tiếng, Prapai đang ở bên trong bàn chuyện với trưởng phòng kinh doanh rất hăng say, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không ngẩng đầu lên đã kêu người vào luôn.

Người bên ngoài nhanh tay mở cửa bước vào. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng thuần, là trang phục giống hệt đồ của thực tập sinh công ty, đồng thời đeo khẩu trang kín mít, không nhìn thấy rõ mặt mũi. Trên tay cậu bưng một cái khay đựng hai ly nước uống, lúc đi vào cũng là lùi lưng vào trước để tránh va phải khay nước.

Prapai cùng trưởng phòng kinh doanh nhìn thoáng qua bóng lưng của người ta cũng không để ý mấy, tiếp tục vùi vào chuyện của mình. Bởi vì đợt này công ty vừa tuyển vài thực tập sinh hỗ trợ các bộ phận văn phòng, chắc có lẽ thư ký Tan gọi vào để mang nước cho họ.

Quả nhiên nhân lúc hai vị cấp trên không để ý, cậu thực tập sinh tiến tới đặt hai ly nước lên bàn. Cậu cúi thấp đầu, giống như bị cảm mà hạ giọng trầm xuống tám quãng, nhẹ nhàng bảo, "Dạ thư ký Tan bảo tôi mang trà cho hai sếp ạ."

Prapai vốn đang tập trung nghe người đối diện nói, thình lình quay phắt lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cậu thực tập sinh đang cúi xuống kia. Thấy anh nheo mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới, trưởng phòng kinh doanh đang nói hăng say cũng đột ngột dừng lại.

Anh ta nghĩ Prapai bị cắt ngang nên mất hứng, liền xoay người phất tay với cậu thực tập sinh, "Được rồi cậu để đó rồi mau ra đi."

"Dạ." Cậu thực tập sinh đáp khẽ, cúi người, lùi một bước như chuẩn bị đi ra ngoài.

Người nãy giờ vẫn chưa có phản ứng gì lúc này lại bất ngờ vươn tay, kéo tay cậu thực tập sinh, tranh thủ lúc không ai để ý còn dùng ngón cái cà nhẹ lên mu bàn tay cậu. Sau đó nhướn mày, chỉ vào dãy ghế sofa bên cạnh, "Cậu qua đó ngồi đợi tôi chút, lát nữa có chuyện muốn nói với cậu."

Cậu thực tập sinh giống như bị bất ngờ, đôi mắt xoe tròn rụt tay lại, đầu cúi càng thấp hơn, ngại ngùng đáp, "Dạ, nhưng tôi còn phải giúp chị Tan sắp xếp hồ sơ, sếp... có chuyện gì gấp không ạ?"

Thấy cậu rụt tay về Prapai cũng không giận, anh liếc mắt nhìn về phía trưởng phòng, rồi lại nhìn cậu, mỉm cười, "Không sao, sau này cậu cứ làm việc theo tôi là được, không cần nghe theo thư ký Tan, mang laptop qua đó ngồi làm đi." Anh nói, gập máy tính của mình lại đưa cho cậu.

Cậu thanh niên đeo khẩu trang nên không ai nhìn thấy biểu cảm của cậu cả, nhưng vẫn không che được ánh mắt hồ ly lấp lánh ý cười. Cậu vâng dạ một tiếng rồi cầm lấy laptop, ngoan ngoãn bước sang ghế sofa ngồi đợi y như lời anh.

Trưởng phòng kinh doanh quan sát hai người đẩy đưa từ đầu tới cuối, không nhịn được bối rối đảo mắt đi chỗ khác. Anh nghe nói cậu Pai đã có người yêu rồi mà, không phải sao? Não anh ta không nhịn được nghĩ ra mấy trăm câu chuyện tình ngược tâm ngược thân lâm li bi đát.

Prapai hắng giọng, đưa sự chú ý của anh ta quay về, "E hèm, anh nói tiếp đi."

Anh trưởng phòng đáng thương đấu tranh gay gắt giữa chính nghĩa và công việc bị gọi một tiếng thì giật mình, rốt cuộc tàn nhẫn lựa chọn công việc. Anh ta trấn định rất nhanh, vờ như không có gì bàn tiếp chuyện với Prapai.

Làm việc cho tư bản, vẫn nên mắt nhắm mắt mở thì hơn.

Hai người bàn bạc rất lâu, cậu thực tập sinh không chen vào được chỉ đành phải ngồi mở máy Prapai ra để làm chuyện của mình. Đợi đến khi Prapai bàn giao xong chuyện với người ta, quay lại thì người nào đó đã vùi đầu vào mớ việc của mình rồi.

Prapai bước hai bước ra khoá cửa văn phòng lại, sau đó sải bước về phía người còn đeo khẩu trang kín bưng kia.

*Cạch*

Vị trưởng phòng vừa mới bước ra ngoài đã nghe thấy tiếng cửa văn phòng bị khoá trái bên trong, không khỏi đổ mồ hôi ròng ròng. Đều là người lớn cả, ai cũng biết hai người đó là kiểu quan hệ gì. Anh ta lấm la lấm lét đi ra ngoài, như thể mang theo bí mật gì đó rất trọng đại, rón rén sợ bị ai bắt gặp.

Thư ký Tan ngồi ở bàn ngoài đang soạn hồ sơ, nhìn thấy nét mặt xanh lè của anh ta thì thắc mắc gọi người lại, "Ể, anh sao vậy? Cảm lạnh à?"

Anh ta đứng sững người lại, cúi đầu nhìn cô, thỏ thẻ, "P'Tan, cái cậu thực tập sinh của chị..."

Tan nghi hoặc nhíu mày, cô là thư ký riêng thì làm gì có thực tập sinh nào?

Nhưng cô nàng còn chưa kịp hỏi thì cái ngưởi kia đã xanh mặt xanh mày lắc tay rời đi, bỏ lại Tan ngơ ngác chớp mắt liên hồi.

Chuyện gì vậy?

Đôi cẩu nam nam vừa làm cho người ta hoang mang tột độ hiện tại đang ở trong văn phòng, không chút xấu hổ ve vãn nhau.

Prapai ngồi xuống cạnh cậu thực tập sinh, không tháo khẩu trang của cậu mà dùng tay xoay mặt cậu lại, cười cười, "Đến thực tập lâu chưa?"

Cậu thực tập sinh lúc nãy còn tương tác đá mắt với anh, bây giờ lại chăm chú trăm phần trăm vào màn hình máy tính, tay cầm bút vẽ chỉnh sửa vài chi tiết trên bài làm của mình. Cậu đẩy Prapai qua, hời hợt đáp, "Anh đợi chút, em làm xong sẽ trả lời anh."

"...." Thực tập sinh mà làm giá đến mức này cơ đấy.

Prapai nắm bàn tay đang rảnh rang của cậu, đặt lên nụ hôn, "Anh tưởng cậu vào đây để chơi quy tắc ngầm với anh, muốn được vào làm chính thức mà?"

Ánh mắt sắc lẻm của người ta lập tức liếc qua anh, "Nói chuyện quen miệng ghê, anh quy tắc ngầm với bao nhiêu thực tập sinh rồi?"

Prapai vươn tay tháo khẩu trang của cậu, giương mặt tới cọ cọ gò má trắng mịn, "Với mình cậu thôi mà, cởi đồ ra đi, cho anh kiểm hàng một chút nào." Anh nói, tay đã vói vào cởi nút áo trên cùng của cậu ra rồi.

Cậu thực tập sinh đánh rớt bàn tay ngọ nguậy của anh, tay còn lại vẫn chuyên tâm cầm bút chỉnh sửa trên máy, "Anh không sợ người yêu anh biết hả? Chậc... Anh đợi chút đi mà."

Prapai đành phải thôi không cởi áo nữa, anh sà người xuống ôm cái eo nhỏ xinh xinh, tựa đầu lên vai cậu, "Bé cưng, em còn đẹp hơn người yêu anh nữa."

Cậu thực tập sinh nhướn mày, nâng giọng hỏi ngược lại anh, "Thật không?"

"....." Người đang nhập vai có trớn bị ánh mắt này nhìn cho sởn da gà. Prapai tự nhận anh là người mồm mép, chưa từng bị ai làm cho á khẩu, nhưng hiện tại trước câu hỏi đơn giản thế này lại không khỏi ngập ngừng.

Trả lời sao đây nhỉ?

Anh dụi dụi đầu lảng tránh câu hỏi kia, nhưng cậu thực tập sinh nhìn thái độ của anh lại cảm thấy hứng thú. Cậu tạm đặt bút sang một bên, đưa tay bắt lấy cằm Prapai buộc anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt mình.

Môi cậu hơi cong lên, nghiêng tới cắn nhẹ lên môi dưới anh, ma mị lặp lại câu hỏi, "Em đẹp hơn hay người yêu anh đẹp hơn?"

Hơi thở của Prapai chậm lại, yết hầu lăn lên lăn xuống mấy lần, không rời mắt khỏi hai cánh môi quyến rũ kia. Anh rướn đầu tới, vừa muốn chạm lên thì cậu đã lùi lại, ép anh nói, "Anh trả lời trước đi đã."

Anh bị cản lại thì xụ mặt, cầm tay cậu vuốt ve hai ba cái, thuận theo ý cậu nói, "Em đẹp hơn."

Cậu thực tập sinh kéo caravat của anh, để đầu anh sát lại gần mình, nhỏ giọng dụ dỗ, "Vậy anh bỏ người yêu đi, đến với em này."

Prapai rốt cuộc cũng không nhịn được phì cười, cọ cọ mũi mình lên mũi cậu, "Không bỏ, ai anh cũng muốn hết."

Cậu nghe thấy câu trả lời của anh thì vui vẻ chủ động đưa người tới day cắn môi anh hai cái rồi đẩy mặt anh ra. Sau đó quay lại tiếp tục vùi đầu vào máy tính, "Anh tham lam quá, ai cũng không thèm anh đâu."

Prapai như một chú gấu lớn vùi đầu vào cổ cậu thực tập sinh, nũng na nũng nịu với cậu, "Ưm... Không chịu, nể tình anh hợp tác như vậy, bé cưng hôn anh một cái đi."

Người kia đang nghiêm túc ngồi đối chiếu lý thuyết với thực hành, có vẻ như căng thẳng lắm nên vẫn chưa trả lời anh ngay được. Cậu với tay vỗ đầu anh, "Anh xong việc chưa?"

Prapai lắc đầu, "Chưa xong, một lát nữa còn họp với bên Pháp, chính thức loại công ty kia ra khỏi dự án bên đó."

Người đang làm bài tập nghe tới đây thì không khỏi khựng lại, vấn đề này cậu rất quan tâm à nha. Cậu sinh viên chớp mắt cái thoát vai, im lặng chờ đợi anh kể cho mình.

Prapai nhìn thấy liền biết bé mèo nhà mình đang rất tò mò, anh tựa người vào cậu, chậm rãi nói, "Đầu tiên, anh nâng giá trị của chiếc ghim cài mà em thiết kế lên hai triệu bath."

"?" Sky bị con số này làm cho kinh hãi trợn mắt, hai triệu bath? Chỉ là một ghim cài áo bình thường thôi mà? Ăn cướp cũng không dám kêu giá cao vậy đâu.

Prapai nhân lúc cậu bất ngờ thì nhanh chóng hôn chụt lên môi cậu, thoã mãn kể tiếp, "Từ hôm qua đến giờ anh thu thập bằng chứng về giá trị của nó, bao gồm cả chi phí thiết kế, chất liệu và thời gian hoàn thành. Sky đừng ngạc nhiên, sản phẩm độc quyền giá trị vốn đã mắc hơn bình thường rồi, sản phẩm của công ty chúng ta là sản phẩm có thương hiệu, cho nên anh ra giá như vậy không hề đắt."

"...." Vâng, giới nhà giàu các anh chơi đồ, cậu không thể nào hiểu được.

"Giá trị của nó không quan trọng, quan trọng là anh cần nâng lên để đủ điều kiện kiện cô ta. Anh đem bằng chứng về giá trị của nó cũng như hình ảnh em lấy được trên IG, cùng với trích xuất camera của khách sạn hôm đó, gửi toàn bộ cho bên phía công ty bên Pháp, yêu cầu họ giải thích về việc này, đồng thời muốn họ tự động rút lui khỏi dự án của chúng ta, chịu toàn bộ khoảng phí bồi thường hợp đồng. Nếu họ không giải quyết thoả đáng, anh doạ sẽ nhờ đến pháp luật can thiệp."

"...." Sky không nhịn được nuốt nước bọt, không dám xen vào giữa câu chuyện của anh.

"Gia đình cô ta rất có quyền thế, chút tiền này không là gì cả, có điều cô ta là chủ công ty thiết kế thời trang, nên danh tiếng rất quan trọng, nếu việc ăn cắp bản quyền bị lộ ra sẽ ảnh hưởng nặng nề đến sự nghiệp. Vì vậy bằng mọi giá họ sẽ phải nghe theo yêu cầu của anh, tự động huỷ hợp đồng, trả lại đồ cho anh để anh cho qua chuyện này. Trên danh nghĩa là họ huỷ hợp đồng nên phải bồi thường, nhưng thực tế là anh ép họ phải huỷ."

"....." Người này đúng là chẳng chịu một chút thiệt thòi nào cả, tiền bồi thường lẫn ghim cài anh đều phải vét về cho sạch. Sky sững sờ một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói, ".... Thế... bên đó đã đồng ý chưa?"

Prapai bật cười, "Không chỉ đồng ý, họ còn muốn quăng một khoảng tiền lớn qua để bịt miệng anh, nhưng anh không nhận, tránh sau này bên đó có cớ kiện ngược lại anh nhận hối lộ từ họ, anh không ngu như vậy, anh chỉ thu lại đúng số tiền bồi thường hợp đồng mà thôi."

"..." Bình thường đã quen với bộ dạng cà lơ phất phơ của Prapai, Sky lần đầu tiên biết được thì ra người yêu cậu dữ như vậy. Sky thầm nhủ, tốt nhất cậu đừng xích mích gì với anh, nếu không sẽ bị anh lột đến không còn bộ xương.

Cậu rụt rè hỏi, "Vậy khoảng tiền bồi thường là bao nhiêu?"

Prapai nghe thấy giọng Sky hơi run, sợ cậu sốc nên không trả lời cụ thể cho cậu, anh chỉ đáp, "Rất nhiều, nhưng không là gì so với nhà cô ta đâu, chỉ hơi khốn đốn một chút thôi."

"Vậy dự án của anh rút đi một nhà đầu tư rồi, có bị ảnh hưởng nhiều không?"

"Dự án còn rất nhiều công ty tham gia, chỉ một bên rút lui không làm lung lay được, tối nay anh sẽ tham dự họp với các đại diện của các công ty khác, tuyên bố công ty kia chính thức rút khỏi dự án này."

"Bên đó sẽ không trả thù anh chứ?"

"Không thể, anh nắm lý lẽ, không chơi được anh."

"....."

Prapai như một ông thầy đang giải đáp từng câu hỏi thắc mắc cho học trò của mình. Thấy cậu gần như hết vốn liếng để hỏi, anh nghiêng đầu cụng trán cậu, "Còn gì muốn hỏi không bé thực tập sinh?"

"Bé thực tập sinh" ngoan ngoãn lạ thường, lắc đầu đáp, "Dạ không."

"Anh giải quyết cô ta như vậy, Sky hài lòng không?"

Cậu sinh viên gật đầu như giã tỏi, cậu quá hài lòng rồi. Chỉ sợ là qua lần này, cô nàng Claire kia sẽ ám ảnh luôn tên của Prapai chứ đừng nói đến dám mon men lại gần anh.

Anh chàng CEO giữ đầu cậu người yêu lại, nháy mắt, "Cục cưng, anh muốn được thưởng."

Sky mơ hồ gật đầu, sau đó khi mặt anh tiến lại gần, cậu lại nhanh chóng giật mình, thoát khỏi mớ bòng bong anh vừa nói, tỉnh táo đẩy anh ra lần thứ n trong ngày, "Khoan đã, em đang làm bài tập, sắp xong rồi, anh đừng phá em." Sky vỗ tay anh, kiếm chuyện cho anh đi khỏi, "Anh vẫn chưa họp đúng không? Mua cho em ít đồ ăn nữa, em đói lắm rồi."

Prapai đành phải buông Sky, lết thân ra khỏi phòng làm việc, để yên cho cậu không gian yên tĩnh làm bài.

Anh lượn khắp một vòng để mua đồ ăn, vậy mà lúc quay lại cậu sinh viên kiêm thực tập sinh vẫn đang cặm cụi viết vẽ. Anh mở đồ ăn, đặt lên bàn, vừa đút người ăn vừa chiêu mộ, "Cục cưng, sau này em thực tập ở công ty anh luôn đi. Đảm bảo đánh dấu cho em tốt nghiệp xuất sắc."

Ý tưởng này vừa nảy ra trong đầu anh sau khi thấy Sky bưng nước vào cho mình lúc nãy. Tưởng tượng nếu cậu thực tập ở đây, ngày ngày anh đều sẽ được đóng vai tổng giám đốc bắt nạt cậu thực tập sinh bé bỏng. Cậu thực tập sinh vì muốn tốt nghiệp không thể không ép mình lên giường với anh......

Sky nhạt nhẽo đáp, "Phòng khi ngài quên mất thì em là sinh viên khoa kiến trúc, không dính dáng gì tới công ty anh cả." Cậu không chút lưu tình tạt thẳng một chậu đá vào cái ý tưởng man rợ của anh.

Nhưng người nào đó vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục hào hứng đề xuất, "Anh mở riêng một công ty xây dựng cho Sky làm kiến trúc sư độc quyền nhé."

"...." Sky suýt thì sặc cơm, câm nín nhìn anh, nhìn đến mức Prapai phải mím môi thu lại lời nói, "Anh đùa thôi."

Cậu buồn cười nhéo má anh, "Diễn vai tổng tài bá đạo tới nghiện rồi phải không?"

Prapai lập tức nắm lấy cơ hội cạ tay cậu, "Không, anh chỉ nghiện Sky thôi."

Sky sớm đã quen với việc Prapai hở chút là thừa cơ hội "động tay động chân động mồm" với cậu, nên hoàn toàn miễn dịch với mấy câu nói sến rện của anh. Cậu giãy khỏi tay Prapai, nhét muỗng đũa cho anh, "Anh ăn nhanh lên, họp xong sớm về sớm mới có thời gian làm chuyện khác chứ."

Hai mắt Prapai sáng lên, "Chuyện khác là chuyện gì vậy cục cưng?"

Cậu liếc anh, "Là nghỉ ngơi, đi ngủ đó, chứ còn chuyện gì nữa, em nhớ Se-ew rồi, anh xong việc thì chạy về mang Se-ew cho em nữa đó."

Prapai còn định nói thêm đã bị Sky chặn miệng bằng mớ đồ ăn, anh không thể không hạ mắt, cúi đầu ăn nốt phần ăn của mình.

Đến khi cậu sinh viên tập trung cao độ làm xong hết bài tập, bổ sung bài thiếu, soạn luôn bài cho những ngày tiếp theo, thì ngược lại Prapai lại bận. Anh ngồi ở bàn làm việc, nghiêm chỉnh mở máy tham gia cuộc họp mà anh đã nói trước đó. Hai tai Prapai đeo airpod, ánh mắt anh sắc lẻm nhìn vào camera máy tính, lạnh mặt nghe những người bên kia nói chuyện.

Ai đó đã từng nói, dáng vẻ nghiêm túc làm việc của một người đàn ông là dáng vẻ quyến rũ nhất, Sky cảm thấy không sai một chút nào.

Cậu sinh viên vừa xong bài tập đã ngước mắt lên nhìn người đàn ông của mình, sau đó, ngây người một lúc lâu mới phát hiện tim mình đang không biết xấu hổ rung động mạnh, tự đập thình thịch. Từng đường nét góc cạnh sắc nét trên mặt nghiêm nghị của Prapai lúc này trở nên hoàn hảo một cách tuyệt đối trong mắt Sky.

Đẹp trai quá đi...

Cậu liếm môi, đặt tay lên tim vuốt nhẹ để trấn tĩnh mình. Trình độ mê trai của cậu không biết từ lúc nào đã tăng vụt mất kiểm soát nhưng cậu không quan tâm mấy. Sky nhìn anh một chốc, cuối cùng ra quyết định bước về phía anh.

Prapai đang tập trung nghe thì khoé mắt cảm nhận được có người bước tới, anh ngước nhìn cậu sinh viên đứng sau màn hình máy tính, không tiếng động nhấc nhẹ mày, như muốn hỏi cậu có chuyện gì.

Sky nhếch môi, cậu đến bây giờ mới hiểu vì sao Prapai thích phá mình mỗi khi làm bài tập đến vậy.

Vì thú vị chứ sao nữa.

Tay Sky với lấy một tờ giấy A4, dùng bút viết chữ thật to, sau đó đưa lên cho Prapai đọc.

-Thưởng cho anh-

Prapai nheo mắt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cậu sinh viên ngoan ngoãn hiểu chuyện của anh đã hạ người xuống, khéo léo tránh camera mà chui vào khoảng trống dưới gầm bàn anh. Cậu sinh viên nhanh chóng ổn định chỗ bên dưới, quỳ giữa hai chân anh rồi tinh ranh mỉm cười.

Sky hơi ngẩng mặt nhìn anh, sau đó khéo léo tách hai chân Prapai ra.

Cả người anh cứng còng, ánh mắt anh vẫn cố tập trung vào màn hình, nhưng linh hồn đã sớm bị câu đi mất.

"....." Prapai nuốt chặt nước bọt, mồ hôi bắt đầu tuôn xuống từ hai bên thái dương. Anh biết cậu muốn làm gì rồi.

Mẹ ơi, yêu nghiệt muốn đòi mạng mà.

—LA—


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net