5. Sức hút của tay đua số 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Prapai thật sự rất muốn thô lỗ gỡ tay cậu nhóc này ra, nhưng dòng máu quý ông thấm tận trong xương tuỷ không cho phép anh làm điều đó. Anh hạ thấp giọng, kiên nhẫn lặp lại lần nữa, "Cậu buông tôi ra trước đã."

Nhưng mà cậu nhóc đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình không hề nghe thấy, cậu la đến lạc cả giọng, "Anh nhìn set đồ em mặc này, em đã tìm mua giống P'Pai đó!! P'Paiii!!! Em thích anh lắm!!! Mẹ nó anh đua xe ngầu chết mẹ luôn!" Tay trái cậu ta vẫn nắm chặt lấy anh, tay phải rút điện thoại ra muốn gấp gáp chụp ảnh.

Sky lùi về phía sau hai bước, đứng khoanh tay dựa vào tường nhìn cậu nhóc kia lắc lấy lắc để tay người yêu mình. Cậu bĩu môi, cái người này ăn rồi đi gieo rắc thương nhớ khắp nơi, không bao giờ biết tiết chế con người mình lại. Người ta nói anh ta quyến rũ, anh ta sẽ càng đắc ý mà tạo nét để toả ra sức hút hơn nữa.

Cậu liếc nhìn góc nghiêng của Prapai, hừ nhẹ, fan tìm tới tận cửa rồi, sướng ghê chưa. Cậu không xen vào, chỉ lẳng lặng đứng nhìn như đang xem kịch.

Âm thanh hét tên Prapai vang vọng trong căn phòng nhỏ, đến Off cũng phải giật mình. Anh biết cậu nhóc này là fan của Prapai, nhưng không ngờ người ta lại cuồng nhiệt như vậy. Đừng nói anh, đến hai đứa bạn hư hỏng của Dean cũng không ngờ "đại ca" của tụi nó lại là một fanboy.

Prapai cuối cùng cũng không khách sáo nữa, anh mạnh bạo gỡ tay cậu nhóc ra khỏi người mình, nhanh như chớp lùi về sau. Dean đang chụp dở bức ảnh nên phản ứng không kịp, màn hình điện thoại chớp mắt chỉ còn hình ảnh của cậu.

Off thấy tình hình phát triển hơi kì lạ đành phải xen vô giữa hai người, "Này nhóc, lễ phép một chút, đừng có quá khích."

Thằng nhóc này tuy mới mười tám tuổi, nhưng thân hình cũng cao ráo tươm tất, cao hơn Sky một chút, so với thằng bạn gầy nhom xăm trổ của mình thì sáng láng hơn hẳn. Nếu như không phải nghe nói nó có danh tiếng xấu, thì thoạt nhìn chắc chẳng ai nghĩ thằng nhóc điển trai này lại là tên nhóc ăn chơi trác táng.

Dean không hề phát giác mình bị thần tượng ghét bỏ, chưa từ bỏ ý định chụp hình với Prapai, "P'Pai, anh chụp với em một tấm hình được không? Em muốn đổi hình nền điện thoại." Cậu giơ điện thoại lên, hình nền hiện tại của cậu là ảnh Prapai vừa đua xe xong, bên trong chiếc áo khoác trắng là lớp áo sơ mi đen chỉ cài hai ba nút áo, cơ ngực đều hiện rõ ra, anh đang vuốt tóc, miệng thì nở nụ cười chết người quen thuộc.

Sky nhìn thấy liền mím nhẹ môi, cậu còn chưa có tấm hình ấy đâu...

P'Pai trong miệng cậu ta hiện tại không có tâm trạng nào mà thiết lập quan hệ xã giao với fan hâm mộ, anh quay lại muốn nắm tay Sky, nhưng cậu sinh viên đã khoanh tay đứng bất động như tượng, khều cỡ nào cũng không nhúc nhích.

Off lại cản Dean lần nữa, chuyển chủ đề sang bắt chuyện với cậu trai nhỏ đang khoanh tay đứng đằng kia, "Hi Sky, lần đầu gặp mặt, thằng Pai nó suốt ngày nhắc tới em thôi, vậy mà bảo đem người ra mắt thì cứ diếm mãi."

Sky biết mình không nên tỏ thái độ trước mặt bạn của Prapai, như vậy rất không hay. Vì vậy, cậu thả hai tay xuống, chắp tay với Off, nhẹ giọng nói, "Dạ chào P'Off, không phải do P'Pai đâu ạ, vì lịch học của em khá bận không có thời gian đi tụ tập, nên P'Pai không có rủ em đi."

Thấy cậu ngoan ngoãn dễ nói chuyện, Off cũng thở phào, liền nói tiếp, "Anh nghĩ chắc hôm nay cũng không tiện rồi, hai đứa đi hẹn hò phải không?"

Bàn tay Prapai nắm lấy khuỷu tay Sky hơi siết nhẹ, đầu ngón tay gãi gãi cánh tay cậu, hiện tại anh không biết Sky có đang giận hay không, nên không dám mở miệng trả lời thay. Anh chỉ đành dùng tay ra hiệu với cậu rằng anh không muốn bất cứ gì xen vào buổi hẹn hôm nay của hai người.

Sky thật sự rất muốn cười khi thấy Prapai bối rối như vậy. Nhưng cậu kìm lại rất nhanh.

Nói thật ra, ban đầu cậu đúng là hơi giận, giận Prapai vì cái dáng vẻ trêu ong ghẹo bướm của anh. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu không vì bộ dáng này của Prapai, cậu cũng không yêu anh đến vậy, nên người khác dễ yêu mến anh cũng là rất bình thường. Ai lại có thể không đổ trước một người đàn ông như vậy chứ?

Cậu không phải người ngang ngược không nói lý như vậy, cậu không thể cấm người ta yêu thích bạn trai mình. Nhưng không thể trách cậu khó chịu, chẳng ai thích việc có người thích người yêu mình cả, nếu người yêu là người của công chúng thì không nói, đằng này Prapai chỉ là người bình thường mà thôi. Sao cậu vừa phải đối phó với tình cũ, lại còn phải nhân nhượng luôn cả fan của anh vậy?

Sky không giận Prapai, nhưng cậu không thích cảm giác này, cậu khó chịu, mà nguồn cơn của sự khó chịu này chính là Prapai, nên thành ra cậu giận cá chém thớt lên người Prapai.

Lại nói, Dean bị Off chặn liên tục có hơi bực mình, nhưng cũng nhờ đó mà yên tĩnh lại. Cậu nhóc nhận ra mình có phần hơi mất bình tĩnh khi gặp được Prapai, cậu quá hấp tấp rồi. Prapai là bạn bè của Off, trước sau gì cậu chẳng được lại gần anh. Cậu hít một hơi thật sâu, cố nén hưng phấn vào trong, liếc nhìn người mà cậu cho là lành tính ban nãy.

Dáng vẻ bình thường như vậy, làm cậu không nhận ra đây là người Prapai đăng suốt trên trang cá nhân. Thằng nhóc khịt mũi, không xem là quan trọng. Nhìn chán ngắt như vậy, P'Pai yêu thích ở chỗ nào chứ?

"Cậu còn trai lành tính chán ngắt không có chút sức hút nào" hiện tại đang nắm trong tay tim của Prapai, cậu không thèm nhìn anh, chớp mắt như đang suy nghĩ gì đó rồi kéo dài giọng, "Dạ....." Tim Prapai như bị ai đó kéo khỏi lồng ngực, anh bất chấp luồn tay nắm lấy tay Sky, xen vào giữa câu nói đang bỏ dở của cậu, "Bỏ đi P'Off, hôm nay tụi em thật sự không có thời gian, hẹn anh hôm khác nhé."

Off là người lớn, cộng thêm tính tình hào sảng, anh em bốn bể là nhà, mấy chuyện cỏn con này anh thường không để vào mắt. Nhìn thấy Prapai có vẻ đang gấp gáp, anh phẩy tay với cậu, "Hôm nay anh cũng đuối rồi, hôm nào rảnh anh hú mày, phải nể mặt anh đấy." Anh nhướng mày, "À  nếu tiện thì nhắn Payu dùm anh, xe anh đang cần bảo trì, hôm nào nó ở garage thì báo anh đến." Payu thoắt ẩn thoắt hiện ở garage, nhắn tin cũng hiếm khi hồi âm, nên anh tiện thể nhờ Prapai nhắn lại với Payu.

Prapai đồng ý, "Được, mà dạo này nó cũng bận suốt, nếu gấp quá anh gọi thằng Saifah cũng được đó."

Off cười cười, "Ha, nhắc tới thì thằng nhóc người yêu của thằng Payu cũng mắc cười, tao mới nắm tay khoác chân thằng Payu là nó giật lại không cho nắm. Còn hung hăng với tao cơ."

Prapai gật đầu, anh sâu sắc đồng tình với Off, "Trêu thằng nhóc ấy vui phết, trước em lên Twitter chê thằng Payu cứng nhắc cổ hủ, ngay lập tức nhào vô muốn combat với em luôn." Suốt quá trình nói, tay Prapai không ngừng vuốt ve giữ chặt Sky, sợ cậu sẽ rút tay về.

Cậu nhóc Rain luôn là suối nguồn vui vẻ của mọi người, chủ đề cuộc trò chuyện được Off khéo léo lái sang Rain, không khí cũng bớt u ám hơn chút. Ai cũng biết Payu và Prapai quen hai người bạn thân, dùng Rain để dời sự chú ý của Sky là một cách vô cùng hữu hiệu.

Lúc này Yat mới từ ngoài chạy vào, anh vừa đi làm thủ tục đăng ký cho một nhóm khách, không biết Off dắt người vào đây từ lúc nào. Nhớ đến Prapai không muốn đụng mặt hai người kia, anh áy náy nhìn Prapai, rồi quay sang Off, "P'Off, anh còn đua không? Hay chuẩn bị về?"

Off xua tay, "Không đua nữa, tao tính vào nghỉ một lát, chiều đi nhậu." Nói, xoay người vỗ vai Prapai, ra hiệu cho cậu, "Tụi mày cũng mau giải tán đi, Prapai tới đây tập luyện à?"

Không nói thì thôi, nhắc tới Prapai lại hối hận, anh nên kiên trì với dự định ban đầu của mình mới phải. Anh lắc đầu, "Muộn rồi, em về trước." Anh tháo thẻ tập trên cổ mình cùng Sky ra đưa lại cho Yat, "Tao về trước, hôm sau ghé lại."

Suốt quá trình nói chuyện, Off đều ngăn Dean ở sau lưng, cậu có muốn cố xen vào cũng không được, vì anh sẽ lập tức chặn họng cậu lại. Cho nên đến tận lúc Prapai chào Off, Yat rồi dắt Sky ra ngoài, Dean cũng không có cơ hội được nói chuyện thêm với anh câu nào.

Dean chạy vội hai bước lên phía trước, với theo bóng lưng hai người một cao một thấp đang đi ra khỏi cửa, "Ơ, P'Pai, anh cho em xin Line với đi mà! Off, ông nội anh thả tôi ra coi!"

Thằng nhóc loi choi ban đầu rất ngầu với bạn bè, vừa gặp thần tượng liền lòi ra bản chất trẻ con, cậu ta vung tay vung chân vùng vẫy muốn thoát ra khỏi gọng kiềm của Off. Người đàn ông cao lớn dùng một tay thong thả giữ chặt thằng nhóc, không chút áp lực nào nói tiếp, "Mày còn bướng là anh trả mày lại cho anh hai mày đấy."

Cậu nhóc đang la hét ỏm tỏi bị động trúng dây thanh quản, nhanh chóng câm miệng, tiếng gào rú rốt cuộc cũng biến mất, trả lại môi trường âm thanh trong sạch.

Anh cậu không phải người có thể giỡn chơi được, cậu nhóc bướng với ai cũng không dám hó hé trước mặt P'Chai.

Prapai kéo Sky ra bãi xe, vội vàng nhìn sắc mặt của cậu, anh giơ thẳng hai tay lắc liên tục, "Sky, lần này anh thật sự không có làm gì hết, em đừng có giận anh mà." Anh cũng không biết mình có lỗi gì, nhưng cứ phân bua trước đã.

Sky khoanh tay dựa vào motor, "Em cũng chưa nói gì mà? Em đâu có nói em giận P'Pai."

Prapai khều khều tay Sky, không dám chắc chắn, "Vậy em không giận anh thật hả?"

Sky liếc mắt nhìn ngón tay của Prapai, cậu làm như không để ý mà nói tiếp, "Này nhé, giả sử nếu có người thích em, P'Pai sẽ cảm thấy thế nào?"

"...." Prapai không nói được cảm xúc của mình, nhưng anh chắc chắn anh sẽ không chỉ ngồi yên nhìn như vậy. Anh không biết mình có giận Sky không, cũng không biết có giận nổi không, anh chỉ biết nếu thật sự có chuyện đó thì người kia sẽ không xong với anh rồi. Prapai chớp mắt, thành thật lắc đầu, "Anh không cho đâu~"

Sky nhìn anh xong lại nói tiếp, "Vậy anh sẽ khó chịu, đúng không?"

Prapai muốn phản bác, lại không tìm được cớ để phản bác, anh đành gật gật đầu chịu trận, "Ừm...."

Sky hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng đem điều lấn cấn trong lòng mình nói thẳng với anh, "Vậy nên em cũng khó chịu. Em khó chịu P'Pai trêu ong ghẹo bướm như vậy đó. Anh nói xem anh suốt ngày ra vẻ ngầu như vậy làm gì? Hết người này đến người khác đến tìm anh." Sky đưa tay nhéo bên má của Prapai, nơi ngày đêm nở ra cái nụ cười chọc người khác đau tim kia, "Anh xem anh cười với họ như vậy, họ có thể không hiểu lầm sao?"

Prapai thật sự rất oan uổng, "Anh không có cố ý mà, anh thề đó." Prapai vốn luôn biết mình sở hữu nụ cười quyến rũ hàng thật giá thật, nên từ lâu vẫn giữ nụ cười đó trên môi. Cười đến nỗi thành thói quen luôn rồi, anh thật sự không cố ý ra vẻ như vậy.

Sky được dịp thì nói luôn, "Không cho anh giả ngầu lúc đua xe nữa." Cậu biết đua xe là sở thích của Prapai, cậu vẫn luôn tôn trọng anh làm việc mình thích, nhưng những lần anh đua xe cậu đều không thấy được, anh ra vẻ ngầu như vậy là để cho ai xem.

".... Anh không có giả ngầu." Prapai tội nghiệp chớp mắt, dáng vẻ anh trời sinh là vậy rồi, cũng không thể bắt anh đột nhiên xấu xí đi được đúng không? Prapai nắm bàn tay Sky đang bẹo má mình, thành khẩn nói, "Nếu không mỗi lần anh đua, em đều đi theo nhé, không để cho người khác nhìn, để cho em nhìn thôi. Anh treo bảng tên trước ngực là của Sky nhé."

Sky suýt đã không giữ được nét mặt của mình, cậu phải mím môi để ngăn tiếng cười bật ra khỏi miệng. Cậu hắng giọng, đánh tay Prapai, "Ai thèm nhìn anh, anh đừng có đụng vào em, em còn chưa nói xong với anh đâu."

Prapai đành phải thành thật bỏ tay xuống.

Sky nắm lấy cổ áo của anh, hiện tại dù anh đang mặc áo thun, nhưng cậu vẫn nhớ dáng vẻ mỗi lần anh mặc áo sơ mi, cậu nhíu mày đánh ngực Prapai qua lớp áo mỏng, "Sau này anh mặc quần áo cho cẩn thận, cúc áo cũng phải gài hết lên, lúc nào cũng phanh phui như vậy là muốn dụ ai hả?"

Prapai liếm môi, "Tại nó nóng nên anh mới gỡ vài cúc...." Nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của Sky, Prapai vội im bặt, anh xoa dịu cậu bạn trai nhỏ của mình, "Thôi mà, anh sẽ không mặc như vậy nữa, được không? Sau này sẽ kéo áo lên tới tận cổ luôn, không ai nhìn thấy gì hết. Anh thề đó."

Sky lại nhìn bàn tay đang vuốt lưng mình của Prapai, anh lập tức ngoan ngoãn bỏ xuống, không động đậy nữa. Cậu Naphon cắn môi, đang suy nghĩ thêm gì đó để nói với Prapai. Nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra thêm gì, cậu im lặng xoay người lấy nón bảo hiểm, tự mình ngồi lên phía sau xe.

Prapai nhìn loạt động tác của Sky, biết cậu đã không còn gì để nói, anh nhẹ nhàng tiến tới xoa nắn tay cậu, "Sky hết giận anh chưa?"

"Em không giận P'Pai." Giọng nói của Sky sau lớp nón bảo hiểm vang lên, "Nhưng em khó chịu, nên hôm nay em không nói chuyện với P'Pai nữa."

Prapai ngẩng đầu nhìn Sky, "Còn buổi hẹn hôm nay thì sao?"

Sky nhún vai, "Em nghĩ em nên về nhà và làm cho xong bài tập cá nhân thì hơn."

Prapai buồn bực nhìn trời hãy còn sáng trưng, mới hơn bốn giờ chiều một chút thôi, kế hoạch của anh hôm nay vẫn còn dang dở. Anh lắc lắc tay Sky, "Skyyy"

Không để ý.

"Em yêu~"

Không nhúc nhích.

"Baby~"

Không hề hấng gì.

Prapai áp sát mặt vào kính bảo hiểm, "Vợ ơi~ Vợ ơi~ Vợ~ Em không thương anh hả? Anh đã nhịn suốt cả tuần qua không đến gặp em rồi, em không nhớ anh chút nào sao. Vợ ơi~~~ Ngày mai anh phụ em làm nốt nhé, hôm nay em dành cả ngày cho anh đi mà~ Sky muốn anh làm gì cho em anh cũng làm được hết đó."

Mấy tiếng kêu "vợ" của Prapai thật sự đánh đúng trọng tâm rồi. Ánh mắt Sky qua thông qua kính của nón nhìn thấy hết mọi động tác của Prapai, cũng như vẻ mặt tội nghiệp năn nỉ của anh. Cậu nhướng mày, "Nhưng mà em không nói chuyện với P'Pai đâu đó."

"Dạaa" Prapai dài giọng, anh vỗ vỗ đầu Sky qua lớp nón bảo hiểm, "Được hết, Sky muốn phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng có phạt như hôm trước, anh không chịu đâu."

Sky đảo mắt như nhớ lại chuyện gì đó, cậu cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng. Cậu khẽ đánh vào vai anh, "Anh mau lái xe đi."

"Khạpp."

Prapai tuân lệnh leo lên ghế lái, người phía sau thẳng người, tuyệt nhiên không chịu đặt tay lên hông anh. Anh liếm môi cười khẽ, ngồi sau một tay đua như anh, dù cậu có không muốn cũng phải nhào vào lưng anh. Chút tự tin đó, anh có đầy.

Anh không nhắc Sky mà đột ngột rồ ga phóng đi. Tuy nhiên, cảm giác va chạm anh mong muốn không hề xảy ra, cậu Naphon biết tỏng ý đồ của anh nên đã chuẩn bị sẵn, cậu ngồi vịn tay ở đuôi xe, thà gió tạt cũng nhất quyết chịu trận không ôm anh.

Prapai đành phải mở miệng, "Sky ôm anh đi, ngồi như vậy em sẽ té đó."

Sky ngậm miệng giữ chặt đuôi xe, không nói chuyện với anh.

Chỉ mới chạy được một quãng ngắn, rốt cuộc vẫn là anh chịu thua, sợ cậu bị hất văng xuống đường, Prapai giảm tốc độ lại như xe máy bình thường, tốc độ mà từ trước đến giờ "con trai" anh chưa từng phải chịu đựng. "Con trai" anh nó mà biết nói, chắc chắn sẽ gào thét vào mặt anh, chẳng có ai chạy motor với vận tốc 30km/h cả thưa ngài.

Sky im lặng nín cười, tay cậu vẫn giữ thanh an toàn phía sau.

Prapai không biết mình chạy bao lâu, chạy đến khát khô cả họng mới tới được một cửa hàng tiện lợi 24/7. Anh kéo Sky theo mình vào, vốn chỉ định mua chai nước suối, nhưng khi đi qua một hàng bán đồ cá nhân, nụ cười trên khoé môi anh bất giác trở nên ranh mãnh.

Sky khó hiểu nhìn người đang định đi ra quầy tính tiền lại khựng lại ngồi xuống, cậu còn chưa kịp chuẩn bị đã nhìn thấy thứ trên tay Prapai.

Anh tự nhiên cầm lấy hai ba hộp bao cao su nhiều màu trên giá, cố ý nói với Sky bằng giọng rất lớn, "Sky, bao cao su ở nhà hết rồi, em thích mùi nào? Dâu? Bưởi? Hay mua bạc hà nhé? Wow trong suốt nữa này. Á có gai..... Ưm~"

Sky giật nảy mình nhìn xung quanh, cậu cảm nhận rõ rệt ánh mắt của mọi người, bao gồm cả nhân viên đang dồn về phía này, hai tai cậu phực cái đỏ rực, máu nóng dồn hết lên mặt. Cậu nhanh chóng bịt miệng Prapai, không cho anh nói thêm nữa. Cái người này đúng là không biết chữ xấu hổ viết như thế nào mà.

Prapai vô tội nhìn Sky, gỡ từng ngón tay cậu ra, "Ơ hay, Anh nói chuyện một mình Sky cũng không cho sao?"

Sky trừng anh, "Anh đây là nói chuyện một mình sao?" Giọng nói của anh lớn đến nỗi cậu tưởng chừng như anh đang nói bằng loa phóng thanh cơ đấy.

Prapai nhún vai, "Biết sao được, giọng anh vốn lớn như vậy rồi, chắc thanh quản của anh hơi khô đó, nếu Sky còn không ôm anh, giọng anh còn có thể lớn hơn nữa." Câu nói này của Prapai cũng không hề nhỏ, cô gái bên phía đối diện cũng nghe được lời này, Sky thề là nhìn thấy cô gái kia nín cười, cúi đầu nhắn gì đó trên điện thoại.

Ở chỗ đông người cậu không thể làm gì Prapai, chỉ đành nhịn xuống, cậu ép nhỏ giọng mình, "Thưa ngài Prapai, anh giỡn đủ chưa?"

Prapai thật ra vẫn chưa từ bỏ ý định, tay anh nghịch hai hộp condom, "Anh có giỡn đâu, anh thật lòng đó."

Sky giật lấy hai cái hộp từ trong tay Prapai, đặt lại trên kệ, quyết đoán nắm lấy bàn tay kia, "Em nắm tay anh như vầy đã được chưa hả?"

Prapai lập tức trở tay nắm lại bàn tay mềm mại đã lạnh buốt của Sky, anh chớp mắt, "Vậy lát nữa đi xe thì sao?"

Lần này đến lượt Sky phải chịu thua anh, cậu nhỏ giọng nói chỉ hai người nghe thấy, "Em ôm, sẽ ôm, chỉ cần anh im lặng em sẽ ôm anh."

Prapai nhận ra trò này rất vui, quả nhiên cách để đối phó một cậu bé mặt mỏng như Sky chính là phương pháp "Mặt dày số hưởng" quen thuộc của anh, lần nào dùng đều rất hiệu nghiệm. Anh rất tự hào cái da mặt này, thật sự xài quá tốt. Tuy nhiên đây là trò chỉ chơi được một lần, chơi nhiều quá cậu bé của anh sẽ thật sự giận anh mất.

Anh vui vẻ nắm chặt tay Sky, ghé sang quầy bán trang phục mua tạm một đôi găng tay giữ ấm màu trắng, cùng một cái khăn quàng cổ, sau đó mới đi ra ngoài. Anh mặc áo khoác của mình cho Sky, đeo găng tay, khăn quàng cho cậu. Hôm nay tiết trời se lạnh rồi, tay Sky hơi buốt, ngồi sau gió tạt sẽ bị cóng mất.

Sky vốn có chút xấu hổ, nhưng lại mau chóng bị sự ân cần này làm cho xiêu lòng, ngoan ngoãn ngồi sau ôm lấy tấm lưng rộng kia.

Lần này Prapai chở Sky đi khá lâu, lâu đến mức cậu gần như sắp ngủ đến nơi mới tới được nơi mà anh muốn dẫn cậu đến. Khi nhìn thấy biển hiệu chỗ này, cậu phút chốc đã tỉnh ngủ.

Yumoto Spa.

Đây không phải là chỗ người ta đến để massage sao? Anh dẫn cậu tới đây làm gì? Sky kì quái nhìn Prapai, anh cũng không giải thích gì mà chỉ gỡ nón bảo hiểm của cậu ra, kéo tay cậu bước vào trong.

Cậu và Prapai còn chưa vào, nhân viên đã nhiệt tình ra đón hai người. Sky không muốn trông mình quá đần khi bước vào nơi sang trọng này, cậu cất cái vẻ mặt tò mò của mình, thay vào đó, cậu giả vờ thản nhiên nhìn xung quanh. Không gian Spa được bày trí theo phong cách Nhật, vừa vào đã nghe âm thanh tiếng suối chảy róc rách hoà cùng tiếng đàn tranh rất trang nhã, mang lại cảm giác thư giãn lạ lùng. Sky hơi khịt mũi, cậu còn ngửi thấy mùi trầm hương thơm dịu nhẹ thoảng qua.

Trong lúc Sky đang bận đánh giá mức độ sang trọng của chỗ này, Prapai đã nhanh chóng làm xong mọi thủ tục đăng ký. Hai người được nhân viên dẫn vào gian phòng riêng ở phía trong cùng.

Đến cả cửa phòng cũng được làm bằng gỗ quý, được thiết kế dạng cửa kéo của Nhật. Là một sinh viên kiến trúc, cậu cực kì ưa thích lối thiết kế này, không gian nhân tạo nhưng lại như đưa người ta về với thiên nhiên, mộc mạc nhưng cũng đầy quý phái.

Bên trong phòng có hai không gian lồng ghép vào nhau, được ngăn cách bởi một tấm kính trong suốt, một bên gồm hai chiếc giường massage cỡ nhỏ, bên còn lại là suối nước nóng nhân tạo ánh lên màu tím của bóng đèn.

Cậu mải mê nhìn kiến trúc ở chỗ này, thậm chí còn rút điện thoại ra chụp một chút, nếu như không phải không tiện, cậu còn muốn mượn lễ tân ít giấy bút để cậu phác hoạ lại cấu trúc nơi này để học hỏi, biết đâu còn giúp ích cho bài tập cuối kì nữa cơ. Cậu sinh viên ngây ngẩn một hồi không hề phát giác, cửa phòng đã đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Prapai và cậu.

Khúc nhạc nhẹ trong căn phòng nhỏ vang lên quyện vào tiếng nước trong vắt, hoà thành một thứ âm thanh ưu nhã tuyệt vời.

———LA———


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net