Chương 10: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ nghe những điều như thế này. Takemichi khẽ mở to mắt, những tia nắng cuối ngày chiếu đến, đâm vào mắt cậu mạnh đến mức phát đau, làm trước mắt cậu dâng lên một tầng hơi nước, cuối cùng nó hóa lỏng thành từng giọt từng giọt rời khỏi hốc mắt.

Không đợi Mikey kịp phản ứng, khoảng cách giữa hai người rất gần nên Takemichi chỉ tiến về phía trước một chút đã có thể ôm chặt lấy Mikey.

Bất ngờ như vậy, Mikey tay chân hơi luống cuống không biết nên đặt ở đâu. Cảm giác trước ngực đã ướt một mảnh, cậu có chút không tin được nhìn xuống cục lông xù màu vàng vẫn không ngừng dụi dụi vào ngực mình: "Cậu... đang khóc đấy hả...?"

Bờ vai của người kia khựng lại sau đó khẽ run rẩy, giống như đang kiềm chế thứ gì đó lại giống như muốn gào khóc trút hết tất cả ra ngoài.

Một Takemichi yếu ớt, vô lực như vậy là lần đầu Mikey nhìn thấy, trong ấn tượng của cậu, Takemichi luôn lạc quan tỏa ra một loại sức sống thần kỳ kéo theo những người xung quanh cũng sẽ vui vẻ, thoải mái cùng cậu ấy.

Nhưng nhìn thấy Takemichi bây giờ không phải làm cậu thất vọng mà là đau lòng, trái tim như bị nhéo một cái, cảm giác đau đớn xa lạ làm cậu khẽ nhíu mày, trong lòng len lỏi một cảm giác vừa khó chịu vừa chua xót. Mikey đặt một tay lên eo của đối phương một tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu, dịu giọng nói: "Không sao, muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi ở đây với cậu."

Tựa như được cổ vũ, đôi tay Takemichi siết chặt hơn, bờ môi run run cuối cùng nức nở thành tiếng, không phải gào thét lên chỉ là phát ra vài đơn âm nhỏ vụng nhưng nước mắt không ngừng được mà càng ngày càng nhiều hơn giống như khóc cho cả mấy năm cộng dồn lại vậy.

Hai đứa trẻ đó cứ ôm chặt lấy nhau, một người không ngừng vuốt ve an ủi, một người khóc đến quên trời quên đất. Đến khi một cơn sóng lớn ập đến làm cả hai ướt sũng, Takemichi mới buông Mikey ra ngồi bệt xuống cát.

Cậu hít thở sâu vài hơi, ngẩng đầu nhìn trời, nhìn mấy tảng mây vẫn đang trôi lơ lửng, cả bầu trời bao phủ trong một gam màu ấm áp làm nhịp tim cậu dần bình ổn trở lại, cảm xúc đau buồn, nghẹn khuất cũng vì mới dồn hết ra một trận mà đã biến mất tâm, trong lòng chỉ còn lại một mảnh tươi sáng cùng ấm nóng.

Lấy tay lau sạch đi nước mắt trên mặt, cậu mới quay sang nhìn người vẫn còn đứng ớ đó, cười nhẹ nói: "Cảm ơn cậu, Mikey."

Mikey không nói gì, vẫn đứng lặng người nhìn Takemichi, cậu rất muốn hỏi nhưng cái gì cũng không nói, cậu vẫn đang đợi, đợi đến lúc Takemichi thật sự mở lòng, nói ra hết tất cả.

Một lúc sau cậu mới đến ngồi xuống bên cạnh Takemichi, đưa mắt nhìn ra biển đáp lại: "Cậu với tôi còn cần mấy lời khách sáo như vậy hay sao?"

"Mikey!"

Nghe tiếng gọi Mikey theo thói quen xoay đầu sang nhưng chưa kịp nhìn thấy mặt người gọi tên cậu thì đã cảm nhận trong miệng toàn là vị mặn mặn của nước biển!

Đúng vậy, Takemichi vừa mới gọi "Mikey!" đã vươn tay kéo đối phương xuống nước làm không chỉ cả cơ thể mà cả khuôn mặt của cậu dính đầy nước biển, tình cờ có thêm một đợt sóng kéo đến, Mikey theo phản xạ nhắm mắt lại còn Takemichi tranh thủ đứng dậy chạy đi mất!

Cậu vừa nhấn nước Mikey đó! Không chạy cậu ấy bật dậy chìm chết cậu mất! Cậu không muốn uống nước biển thay cơm tối đâu!

Mikey cứng đờ người, rõ ràng rất bất ngờ nhưng phản ứng thần tốc, chạy theo sát Takemichi, cao giọng: "Đừng lại, cậu học xấu từ ai vậy hả?!"

Phía trước truyền đến tiếng cười lớn của Takemichi: "Haha, tớ chưa có ngu đâu, bảo đừng lại là tớ phải dừng hả? Còn nữa, tớ học cậu đó, Mikey!"

Takemichi tuy chạy trước nhưng không thể thẳng nổi tên quái vật kia rồi, Mikey rất nhanh đuổi kịp, không nói nhiều liền lập tức kéo Takemichi xuống nước.

Hai người có thể nói là vật lộn trong nước biển, Takemichi hôm nay lớn mật hơn thường ngày, cậu không kiêng dè gì lăn lộn đến mức ép Mikey uống một đống nước biển. Định chạy tiếp thì lại bị Mikey kéo chân, úp mặt xuống cát, xui rủi làm sao trúng ngay một con cua đi ngang, bị kẹp ngay mũi đến chảy máu.

"Ây ây, mũi của tớ!!!" Takemichi tay chân quơ loạn xà ngầu, nhìn còn cua treo lơ lửng trên mũi mà nước mắt ứa ra, thôi xong thôi xong rồi cái mũi đáng yêu của cậu!!!

Nhìn cái tình cảnh này Mikey thật muốn cười lớn một cái nói "Đáng đời cậu lắm!" nhưng thấy Takemichi thật sự đau đến phát khóc lại không nỡ, cậu ngồi xuống tuy muốn giúp nhưng cũng không biết phải làm sao.

Suy nghĩ một lát, thì cậu quyết định kéo nó ra là được! Mikey nắm lấy thân của nó định kéo ra nhưng Takemichi đã hoảng loạn ngăn lại: "Cậu mà kéo là kéo luôn cái mũi của tớ đó!!!"

"Vậy thì phải làm sao?"

Trong lúc không ai để ý này, con cua đó có vẻ chán cái mũi của Takemichi rồi nên muốn chuyển đối tượng, thế là nó ngắm trúng cái tay vẫn dùng lực nắm chặt lấy nó.

Cái tên đáng ghét này dám chạm vào thân thể ngọc ngà của nó? Phải trị!

Mikey không biết cách cầm cua thế nào nên vẫn luôn giơ ngón cái trước mặt nó, nó canh chuẩn thời gian, buông cái mũi của Takemichi ra, kẹp!

"..." Takemichi trợn to mắt nhìn nó quên luôn cái mũi đang đau.

Mikey đang thảo luận với Takemichi về 7749 cách nấu cua: "..."

Phải nói may là cua không hiểu tiếng người nếu không, nó mà không kẹp Mikey 7750 lần thì nó không còn là con cua nữa!

"Mày...!" Mikey giơ ngón tay đang bị kẹp lên cao, lạnh mặt đe dọa: "Mày mà không buông ra tao giã mày ra mang cho chó ăn!"

Nhưng đáng tiếc như đã nói ở trên nó không hiểu tiếng người, cũng không hiểu cái áp suất không khí lạnh gì gì đó mà Mikey đang tạo ra, nó vui vẻ nhìn cái mũi đang ngay tầm càng, kẹp thêm cái nữa.

".........."

'Phụt' Takemichi không kìm được, ôm bụng cười như được mùa, vừa cười vừa nhại lại Mikey: "Mày... mà không buông...haha mà không buông á hahaha, thì tao mang mày .... mang mày... đ-đem đi cho chó ăn đó!!!" Nói xong cậu ngưng cười lại bày ra vẻ mặt "lạnh lùng" nhìn chầm chầm con cua vẫn đang kẹp cái mũi của Mikey, lập lại: "Cho chó ăn đó!"

Xong xuôi cậu ôm bụng cười tiếp, cười đến té ngửa ra sau, có nước biển bắn vào miệng nhưng Takemichi vẫn không dừng lại được, cười lăn cả một vòng trên cát.

"..." Cực cho tôi lúc nãy còn lo cho tên ngu ngốc nhà cậu!

"..." Bé cua đang âu yếm cả ngón tay cái và mũi của Mikey nhìn con người giãy đành đạch ở chỗ kia mà không biết nên nói gì.

Con người ở đây đều như vậy hay sao?! Đều bệnh thần kinh cả rồi! Không được nó mà ở lại tiếp thì sẽ bị lây bệnh mất! Tưởng tượng cảnh crush của nó nhìn thấy nó nằm lăn lộn như vậy chắc nó khóc mấy ra 9981 dòng sông luôn á! Còn đâu là hình tượng cool ngầu, đập troai nháy mắt một cái là bao nhiêu "nàng" cua xỉu up xỉu down của nó chứ!!! Không được! Yamete Kudasaiii!!!

Nghĩ mà sợ, nó vội buông càng ra nhảy xuống biển, nhanh chóng lẫn vào sóng biển đi mất, rời xa cái nơi không bình thường này!

Mikey bị ăn đau hai phát đâu định tha cho nó dễ như vậy định bắt nó nhưng Takemichi đã ngăn lại, cậu lau lau mấy giọt nước mắt vì cười quá nhiều mà chảy ra nói: "Thôi, tha cho nó đi Mikey."

"Cậu còn nói được à, tôi nghĩ cậu cười nhiều quá nên lệch quai hàm rồi." Mikey "hờn dỗi" nhìn Takemichi.

Không nhắc thì thôi nhắc đến làm Takemichi nhớ lại hình ảnh ban nãy, cậu ngồi thẳng người dậy, bắt chước bộ dạng của Mikey, chỉ vào mặt mình, nói: "Cậu biết mặt cậu hồi nãy như thế nào không? Nó vầy nè, rồi vậy nữa!" Vừa nói Takemichi vừa cố gắng hạ mắt xuống nhíu nhíu mày, sau đó lại không tiếp tục được nữa mà lăn ra cười.

Có cố như thế nào cái mặt của Takemichi cũng nhìn rất ngốc, ngốc đến nỗi Mikey cũng bị chọc cười, cười một cái rồi hoàn toàn cuốn bị vào một trận cười ngu với Takemichi. Hai người cứ cười nghiêng ngả như vậy, xung quanh bãi biển vắng vẻ chỉ vang vọng tiếng cười lớn của hai đứa trẻ đó.

Cười đến mệt, hai người liền nằm xuống nền cát mặc cho sóng đánh ập vào người. Takemichi ngẩn người nhìn bầu trời đã tối đen từ bao giờ, bất giác nghĩ hóa ra họ đã ở đây lâu như vậy.

Xung quanh cảnh vật cũng bị bao phủ trong một lớp màn tối, ánh trăng lờ mờ soi sáng một vài góc của mặt đất. Takemichi sờ sờ sóng mũi, không còn cảm giác đau nữa chỉ cảm thấy cộm cộm có vẻ là hơi sưng, cậu nhìn sang Mikey, tay không tự chủ được vươn tới chạm nhẹ lên mũi của đối phương nơi đó cũng để lại một vết tích nhỏ, cậu cười cười nói: "Nhìn nè Mikey, chúng ta cùng bị kẹp cùng một nơi, cùng một con cua cùng một cái càng nghe hơi buồn cười nhưng giống như đồ đôi ấy!"

"Đồ đôi... sao?" Mikey lẩm nhẩm từ này trong lòng, càng nghĩ càng thấy từ này nghe thật thuận tai, cảm giác không tệ lắm, con cua kia cũng không đáng ghét là mấy.

Đầu ngón tay của Takemichi cứ hết đụng lại chạm phần sóng mũi của cậu, đến lúc này cậu mới ý thức được một chuyện. Mikey ngồi bật dậy, nắm lấy tay Takemichi chỉ thấy nó đã bị ngấm nước biển lâu, làn da hơi nhăn lại cả bàn tay đều lạnh ngắt.

Mikey nhíu mày kéo Takemichi đứng dậy, mang đối phương đến lấy quần áo cậu đã chuẩn bị sẵn, rồi đẩy người kia đến phòng tắm công cộng cho khách du lịch đến sau khi tắm biển. Takemichi từ đầu đến cuối cứ ngơ ngác để Mikey kéo cậu đi sang trái rồi lại sang phải, đến khi cầm quần áo trong tay bản thân ở trong phòng tắm công cộng, cậu mới hoàn hồn, nhìn quần áo trên tay hơi hiểu hiểu một chút, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, không chắc chắn hỏi: "Ừm...tớ mặc đồ của cậu không sao thật chứ?"

"Không sao..."

"Ở đây chỉ có hai đứa tụi mình thôi, hay là cứ tắm chung đi, đỡ tốn thời gian."

'Rầm!'

Take nghe thấy tiếng động lạ, lo lắng hỏi ra bên ngoài: "Sao vậy, Mikey?! Cậu bị ngã sao?!"

"Không sao... Chỉ là trượt chân thôi, cậu, cậu cứ tắm trước đi."

"À... Ừm... được rồi." Mikey đã nói như vậy rồi Takemichi cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ thay quần áo.

Còn Mikey ở bên ngoài vẫn đang tìm cách bình ổn lại nhịp tim của mình. Nói thật từ đầu cậu chuẩn bị thêm quần áo chỉ là muốn đề phòng một chút cũng không thật sự nghĩ Takemichi sẽ mặc đồ của cậu.

Ban nãy vì vẫn đang lo Takemichi sẽ bị cảm lạnh nên không quá để ý đến tận khi đối phương hỏi cậu mới ý thức được, chỉ cần nghĩ đến việc Takemichi mặc quần áo của cậu, tim cậu lại bắt đầu đập loạn cả lên.

Không để Mikey kịp ổn định Takemichi đánh thêm một cú "tắm chung" làm cậu hơi hoảng trượt chân, té bịt xuống nền đất. Tưởng tượng đến tình cảnh khi đó, khi làn da trắng mịn của Takemichi hiện lên, Mikey không dám nghĩ sâu hơn vì mặt của cậu đã đỏ bừng, tim càng đập mạnh hơn.

May là ngoài biển thế này thì không thiếu gió, vài cơn gió lạnh lẽo thổi đến, cũng thổi đi cảm giác khô nóng lạ thường trên cơ thể cậu. Đến khi Takemichi bước ra, Mikey đã khôi phục khuôn mặt bình thường không nhìn ra một chút dấu vết khả nghi.

Không muốn tốn thêm thời gian, Mikey cũng nhanh chóng tắm xong, chở Takemichi trở về cả quãng đường hai người đều im lặng không nói gì. Takemichi là vì quá lạnh, tay không tự chủ siết chặt lấy người phía trước, Mikey không chú ý, trong đầu cậu mãi suy nghĩ về những biểu hiện kỳ lạ của cơ thể dạo gần đây.

Thật kỳ lạ... Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Bệnh sao...?

Nhưng dù nghĩ thế nào Mikey vẫn không tìm được một câu trả lời hợp lý. Giống như trước mặt có một bức tường mỏng, rất yếu cậu chỉ cần giơ chân liền có thể dễ dàng đạp đổ nó nhưng cậu lại lo sợ sự thật phía sau bức tường đó nên vẫn mãi luẩn quẩn phía trước nó không cách nào phá được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net