Chương 11: Cùng phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua một khoảng thời gian hai người họ cũng trở về lại nhà Sano, vì vẫn còn chiếc xe đạp nên Mikey không chở Takemichi trực tiếp trở về nhà. Đang lúc Takemichi dắt chiếc xe đạp ra tạm biệt Mikey, trời "Ầm!" "Ầm!" vài cái sau đó đổ mưa ào ào xuống.

Takemichi vội chạy vào, Shinichirou ở gần đó, anh nhìn trời một lát, nói với Takemichi: "Kiểu này mưa sẽ lâu lắm, cũng trễ rồi hay em cứ ở lại đây đi."

"Vậy có ổn không ạ?" Đối với lời đề nghị đầy thiện ý của Shinichirou, Takemichi có hơi khó xử, mẹ cậu luôn nói với cậu rằng không thể làm phiền người khác quá mức cần thiết nhưng trời vẫn đang mưa rất lớn bây giờ đạp xe trở về thật sự khó khăn.

Cuối cùng cậu ngẩng đầu lên, xoay đến nhìn Mikey, cậu sẽ giao quyền quyết định cho đối phương nếu cậu phát hiện người đó có chút không muốn nào, cho dù mưa lớn như vậy cậu cũng sẽ không ở lại.

"Cậu cảm thấy như thế nào?"

Mikey từ lúc đầu đến giờ vẫn luôn yên lặng, khi Takemichi hỏi đến, cậu có hơi giật nảy một chút giống như vừa tập trung suy nghĩ cái gì bị người khác bất ngờ gọi đến, nhưng ngay lập tức cậu vẫn có thể bình thản trả lời: "Mưa lớn như vậy, cậu vẫn là ở đây đi."

"Rồi rồi, Mikey cũng đã nói như vậy, em cứ ở lại đi." Nói xong Shinichirou còn nhanh tay hơn, mang cất chiếc xe đạp của Takemichi, nói với cả hai một câu: "Hai đứa lên nhà đi, ăn cơm tối rồi còn nghỉ ngơi nữa."

Cả hai nghe vậy đều nhanh chóng làm xong, Takemichi gọi về nhà một chuyến mẹ cậu cũng không quá khó khăn như cậu nghĩ. Cả hai vệ sinh cá nhân, tắm lại một lần nữa mới trở về phòng của Mikey.

Cửa mở ra, ánh sáng trong phòng không được tốt lắm, nguồn sáng duy nhất chính là chiếc đèn ngủ đặt trên một cái tủ thấp cạnh giường.

Mikey chỉ ngồi ở một góc, đầu hơi cúi xuống che đi một nửa gương mặt, không hiểu sao Takemichi có chút chần chừ không muốn bước vào.

Nhưng lý trí rốt cuộc cũng thắng, cậu chậm chạp bước vào, trong bầu không khí có hơi căng thẳng này, cậu đứng trước mặt Mikey có chút không tự nhiên nói: "Ừm... làm phiền cậu rồi..."

Mãi một lúc sau, Mikey mới lên tiếng: "...Không có gì."

"À... vụ quần áo... cái đó..."

"Cái đó cậu không cần lo, đồ ngủ cậu đang mặc tôi chỉ vừa mua vẫn chưa sử dụng"

"Không phải, không phải." Takemichi, cậu cố ý muốn thay đổi bầu không khí một chút nhưng sao mọi thứ càng ngày càng rối như vậy chứ!

"Ý tớ không phải như vậy, chỉ là tớ muốn nói quần áo tớ đã đem đi giặc rồi..."

"Ừm."

"Cậu... không muốn sao?"

"Huh? Cái gì không muốn?" Mikey lúc này mới ngẩng đầu nhìn Takemichi đang đứng ở

trước mắt.

Ánh đèn ngủ vừa vặn bao phủ cả cơ thể của Takemichi, làn da trắng nõn như được mạ thêm một lớp vàng nhạt, làm người ta nảy sinh cảm giác vừa mềm mại vừa ấm áp.

Mí mắt hơi rủ xuống, hai cánh môi nhỏ nhắn vẫn mím chặt vào nhau, bàn tay vì bất an mà vò vò góc áo, nhìn Takemichi như vậy Mikey bỗng nhiên muốn ôm lấy đối phương.

Suy nghĩ vừa mới toát lên trong đâu làm Mikey cảm thấy kinh ngạc, bây giờ cậu mới ý thức được, lúc ở bên cạnh Takemichi cậu luôn vô thức muốn gần gũi người này.

Đột nhiên dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi giọng nói lo lắng xen lẫn chút sợ hãi: "Nếu cậu không thích thì tớ có thể nằm dưới nền này cũng được, hoặc không được thì tớ ngủ cùng với anh Shin---"

"Không cần!" Nghe thấy Takemichi muốn ngủ cùng người khác, cả người đều khó chịu, không kiềm chế được lớn tiếng.

Hiếm khi Mikey nói lớn như vậy, Takemichi hơi giật mình, nhỏ giọng ỉu xìu nói: "Cậu cũng không cần lớn tiếng như vậy..."

Mikey có hơi hối hận, điều chỉnh cảm xúc một chút nói: "Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"

Nghe giọng Mikey đã bình thường lại, Takemichi cũng hơi thả lỏng, khẽ chớp mắt vài cái, nói ra lo lắng trong lòng mình: "Từ khi trở về đến bây giờ cậu cứ im lặng như vậy, cậu có chuyện gì sao hay là..." ngại tớ phiền phức...

Takemichi biết nghĩ như vậy rất không đúng cậu biết Mikey không phải kiểu người như vậy nhưng sự yên lặng của đối phương làm cậu cảm giác có chút bất an, kèm theo sợ hãi.

Mikey quả thật không để ý, cậu cứ mãi nghĩ về chuyện đó, bây giờ cũng không thể nói thẳng ra, cậu suy nghĩ một chút, một thông tin chợt xuất hiện trong đầu, cậu liền bắt lấy nó: "À thật ra tôi đang nghĩ về lễ hội mùa hè sắp tới."

"Lễ hội mùa hè?!" Takemichi rõ ràng bị cái chủ đề này hấp dẫn, cũng không tự hỏi cái gì tin ngay lập tức.

"Ừm." Thấy bản thân chuyển chủ đề thành công, lập tức rèn sắt khi còn nóng nói tiếp:

"Là ngày 3 tháng 8, tại đền Musashi, lễ hội nhỏ thôi không lớn lắm đâu."

Takemichi càng nghe càng thấy tò mò, háo hức chạy đến ngồi bên cạnh Mikey, dò hỏi:

"Cậu nghĩ nhiều về nó như vậy, hôm đó cậu sẽ đi chứ?"

Khi Takemichi ngồi xuống, cơ thể Mikey có hơi cứng đờ nhưng vẫn tiếp tục trả lời: "Có, cậu muốn đi không?"

Giống như chỉ chờ để được hỏi như vậy, Takemichi lập tức đáp: "Có! Đi chứ! Tớ chưa tham gia lễ hội mùa hè bao giờ đâu!"

Thấy đôi mắt lấp lánh gần sát bên mình, Mikey dịch ra phía sau một chút, kiềm chế cảm xúc muốn chạm vào nó, chậm rãi nói: "Vậy được, hôm đó hai chúng ta cùng đi."

Nghe nói vậy, Takemichi muốn nhảy lên vì vui vẻ nhưng cuối cùng chỉ có thể nằm lăn lộn trên giường, cậu cũng không thể làm phiền mọi người đang ngủ ở các phòng khác được.

Lăn mệt rồi, cậu lăn đến phía trong nằm sát vào tường, ôm một cái gối, hai mi mắt cong cong, nhoẻn miệng cười: "Vậy tối nay tớ sẽ đóng đô ở đây! Cậu không ý kiến chứ?"

Bị lây nhiễm sự vui vẻ đó của Takemichi, Mikey cũng cười nói: "Không ý kiến." Cậu thích là được.

Nghe vậy, Takemichi hơi vươn tay kéo Mikey xuống nằm cùng, do từ trước đến giờ Mikey chỉ có sử dụng một cái chăn cũng chưa nghĩ sẽ thay đổi nên nhất thời không thể lôi ra thêm một cái khác, hai người chỉ có thể đắp chung.

"Ngày 3 tháng 8 sao? Còn hai ngày nữa..." Takemichi thì thầm một lát, lại phấn khích hỏi: "Nè Mikey ở lễ hội sẽ có cái gì vậy?"

"...Ừm..." Mikey cũng đâu biết ở đó có cài gì, bình thường cậu sẽ không tham gia mấy cái lễ hội nhỏ này đâu nhưng bây giờ nói không biết thì thật mất mặt, cậu hơi ậm ừ nhớ đến những gì Ema đã kể lúc trước, cuối cùng vẫn nhớ một chút.

"Có các gian hàng bán đồ ăn, hay bày trò chơi gì đó..."

"Đồ ăn sao? Có phải là Takoyaki, kẹo táo hay là đá bào rồi cả kẹo bông gòn nữa phải không???"

"Ừm."

"Vậy còn trò chơi thì sao?" Càng nói Takemichi lại càng háo hức, chỉ muốn có thể bay đến thẳng hai ngày nữa không cần phải chờ.

"Để xem nào... có vớt cá vàng, ném vòng, bắn súng." Mikey hơi xoa xoa cằm nhớ lại.

Giống như nhớ được cái gì thú vị, Mikey a một cái: "Còn có pháo hoa nữa đó."

"Pháo hoa?!" Takemichi tưởng tượng một chút, lại thốt lên: "Tuyệt thật đó!"

Nhìn người kia phấn khởi như vậy, Mikey thấy có chút buồn cười hỏi: "Cậu chưa từng thấy sao?"

Takemichi xoay người lại, đối mặt với Mikey, hơi mở to mắt nói: "Đâu giống nhau, tớ chưa từng thấy nó ở lễ hội mùa hè mà!"

"Mà còn có gì nữa không, Mikey?"

"À để xem nào, còn có..."

Hai người trong bóng tối, vẫn nhỏ giọng trao đổi những câu chuyện vụn vặt, chẳng mấy chốc cơn mưa nhỏ dần lại. Màn đêm dần yên tĩnh hẳn, chỉ vang lên tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh.

"Takemicchi?"

"Takemicchi... cậu ngủ rồi sao?"

Nương theo ánh đèn ngủ yếu ớt, Mikey nhìn đến đôi mắt đã nhắm lại kia, quả thật Takemichi đã ngủ mất.

Lúc này, Mikey cũng không che dấu cái gì, trắng trợn mà nhìn chăm chú vào Takemichi, đôi mắt hiện lên một tia tham lam phác họa lại gương mặt của đối phương một lần rồi lại một lần nữa.

Đến khi không nhịn được, hơi chống người lên, cúi đầu thật nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của đối phương. Cậu chỉ nghĩ một cái thôi nhưng khi đã làm rồi lại muốn thêm một cái nữa, cứ thế mà tiếp tục.

Tuy có chút gấp gáp nhưng mỗi một cái hôn đều cực kỳ cẩn thận giống như sợ đánh thức đối phương lại càng giống như đang hôn một thứ vô cùng quý giá.

Takemichi khẽ nhíu mày một cái, Mikey bị dọa cho cứng người, không dám cử động, đợi đến khi người kia ổn định nhịp thở lần nữa, Mikey mới từ từ thả lỏng cơ thể.

Cậu nằm xuống trở lại, đôi mắt vẫn luôn bám sát theo khuôn mặt của Takemichi. Cậu đưa tay chạm vào vị trí bên trái lòng ngực, nơi đó vẫn vang lên tiếng "thình thịch" "thình thịch" mãi không chậm lại.

Mikey đã suy nghĩ rất nhiều, cái cảm giác khi cậu ở bên cạnh Takemichi rất lạ, giống như lúc nãy không ngừng hôn trộm đối phương. Đôi lúc muốn đụng chạm nhiều hơn, cả cái cảm giác khô nóng bây giờ, rất khó hiểu.

Cậu không thể hiểu được, dạo gần đây càng ngày càng nghiêm trọng hơn, rõ ràng mới quen biết chỉ hơn nửa tháng nhưng cậu thật sự không tách ra khỏi người này quá lâu được.

Ban ngày chỉ mới gặp mặt, buổi tối còn nói chuyện với nhau qua điện thoại nhưng đến khi đêm tối kéo đến, cậu lại thấy nhớ người này chỉ mong ngày mai nhanh nhanh đến một chút, nếu Takemichi hôm nào không thể đến được, cậu sẽ bứt rứt khó chịu cả ngày hôm đó.

Những biểu hiện này không bình thường một chút nào, nhưng cậu không dừng lại được. Giống như bây giờ vậy, cậu biết khi Takemichi phát hiện những tâm tư kỳ quái này của cậu sẽ có phản ứng gì nhưng cậu vẫn không kiềm chế nổi muốn ôm ôm, muốn hôn thêm vài cái nữa.

Tựa như cảm giác được suy nghĩ của Mikey, Takemichi hơi nhích đến gần, vòng tay qua ôm lấy cậu.

Cơ thể Mikey hoàn toàn cứng đờ, hốt hoảng đến mức không khép miệng được, đến khi chắc chắn đối phương chỉ là mơ ngủ cậu mới thả lỏng một chút.

Sau đó, nhìn gương mặt sát gần đến mức cậu cúi đầu một chút liền có thể dễ dàng hôn lên cái mũi đáng yêu kia, nhìn vết thương trên sóng mũi, cậu nhớ đến lúc Takemichi bị kẹp trúng, nhớ đến khi người này nói đến hai từ "đồ đôi", mặt Mikey lại đỏ thêm một chút rồi

cũng thuận theo ý mình cúi đầu hôn lên.

Hôn trên sống mũi một cái, hôn lên mí mắt một cái lại lên phía trên, trên trán cũng hôn một cái, cuối cùng hôn lên tóc đối phương.

Tóc của Takemichi vẫn hơi xù lên vì ban nãy vừa mới gội đầu, Mikey cảm thấy thật kỳ lạ rõ ràng hai người bọn họ sử dụng chung một loại dầu gội nhưng mùi hương trên tóc của đối phương làm cậu cứ lưu luyến mãi, không thoát ra được.

Bỗng nhiên Takemichi khẽ siết chặt Mikey hơn một chút, miệng thì thầm: "Lạnh quá..."

Sau đó rúc người vào sâu vào lòng Mikey hơn, tựa như đang tìm kiếm sự đáp trả.

Mikey nằm yên một lát, đợi người kia ngủ say trở lại, mới nhẹ nhàng kéo chăn lên, khẽ vươn tay ôm lấy đối phương.

Cảm nhận ấm áp mà người này mang đến, hôn nhẹ lên trán Takemichi một lần nữa, sau đó dịu giọng nói: "Ngủ ngon."

Những thứ cảm giác kỳ lạ đó hay mấy cảm xúc quái dị kia cậu không muốn quan tâm nữa, cậu chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian hiếm có này. Thời gian còn dài, không vội, sẽ có lúc cậu tìm được câu trả lời mà cậu muốn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net