Chương 18: Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trận ồn ào vào sáng sớm đánh thức cậu bé vẫn đang cuộn người trong đống chăn mền dày thức dậy.

Cậu bé nheo mắt, dùng bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn dụi dụi đôi mắt đang có dấu hiệu sẽ dính vào nhau.

Nhẹ nhàng đi đến cách cửa, cậu bé kéo ra một khoảng đủ để tầm mắt cậu nhìn được tình hình đại khái bên ngoài.

Phía bên kia cánh cửa, một người đàn ông tóc đen tầm hơn 30 tuổi vẫn đang cãi vã với một người phụ nữ tầm độ tuổi ấy.

Do góc độ nên cậu không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của người đàn ông kia, chỉ nghe thấy giọng nói đầy phẫn nộ và không kiên nhẫn của gã.

Cậu nhìn sang người phụ nữ ngồi bên cạnh, đó là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc màu vàng kim xoăn dài, đôi mắt xanh lam đẹp tuyệt vời đáng lẽ phải tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Nhưng bây giờ nó tràn ngập đau khổ và nước mắt, mái tóc vàng dài rối đến không ra hình dáng. Nhìn người đàn ông giơ tay định tát vào người phụ nữ kia, cậu bé hoảng hốt lao đến không chút chần chờ, cú tát trời dáng đó liền rơi vào mặt của cậu.

Khuôn mặt trắng mịn nháy mắt ửng đỏ, đau rát, nhưng cậu bé không khóc ngược lại tức giận lên tiếng: "Ông không được đánh mẹ tôi!"

Gã đàn ông thoáng giật mình, nhíu mày, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu, nhìn lâu một chút còn có cả sự chán ghét, vừa muốn nói gì đó thì người phụ nữ đã từ phía sau ôm cậu bé vào lòng, trợn mắt quát lớn: "Ông không được đụng đến con tôi!"

Cậu bé và người phụ đó ở cạnh nhau, mái tóc vàng như lẫn vào nhau, cả hai đôi mắt xanh giống y như đúc nhìn chầm chầm vào người đàn ông.

Hàm ý rất rõ ràng, ông mau cút đi!

Gã nhìn rồi lại nhìn cũng không biết là do chột dạ hay là không muốn quan tâm cuối cùng xoay người đi mất.

Thấy gã đi rồi, cậu bé đứng dậy khỏi lòng mẹ, đưa hai bàn tay nhỏ bé ôm khuôn mặt của người phụ nữ kia, nhỏ giọng lo lắng hỏi: "Mẹ à, mẹ không sao chứ, ông ta có đánh mẹ không?"

Người phụ nữ ấy không trả lời chỉ dịu dàng ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé, khẽ chạm vào vết thương đang bầm tím lên của cậu, tự trách nói: "Là mẹ không tốt để con bị thương rồi, mẹ xin lỗi, Takemichi à..."

"Mẹ à, không sao nhiêu đây thì nhằm nhò gì chứ!" Nói xong cậu còn cười một cái.

Nhìn cậu cười đến rạng rỡ, trái tim lại nhứt nhói, người phụ nữ ấy lại ôm cậu, hít vài hơi thật sâu, hỏi: "Con thấy cha như thế nào?"

Takemichi không hiểu tại sao mẹ cậu lại đột nhiên hỏi như vậy nhưng cũng ngoan ngoãn trả lời: "Ông ta đánh mẹ, ông ta là người xấu, con ghét ông ta!"

Sau khi nghe câu trả lời của Takemichi, mẹ cậu cúi đầu, nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, lần nữa mở mắt ra có một thứ gì đó rất khác, không còn hoang mang chỉ còn sự kiên định, "Takemichi à, nếu không có ông ta chúng ta vẫn sẽ sống tốt chứ?"

Takemichi khẽ cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ nhưng dù sao lúc đó cậu cũng chỉ mới bảy tuổi, không hiểu hết được sự rối rắm cùng khó xử của mẹ cậu, chỉ thật sự nói lên suy nghĩ của mình, "Rất tốt, mẹ chỉ con và người càng tốt, không cần phải luôn lo sợ mỗi khi ông ta trở về nữa. Mẹ à, cuộc sống không có ông ta...thật tốt!"

Mẹ cậu nghe nói xong chỉ ôm càng chặt Takemichi, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, chúng ta không cần hắn ta..." Câu nói còn kèm theo cả tiếng nức nở, cũng không biết là đang nói cho cậu nghe hay là nói với chính mình.

. . .

Vài năm sau.

"Mẹ ơi, con về rồi!" Một giọng nói phát ra từ phía cửa chính, là một cậu bé tầm 10 tuổi.

Người phụ nữ vẫn đang nấu ăn trong bếp vội tắt bếp ga, chạy đến phòng khách.

Nhìn cơ thể tràn ngập vết thương của cậu, bà cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, giọng điệu trách móc: "Takemichi à, con lại đi đánh nhau ở đâu nữa!"

Takemichi không cho là đúng, hơi phùng má đáp: "Không phải đánh nhau, con chỉ bảo vệ các bạn khác thôi!"

Sau đó cậu gãi gãi mũi, tự hào nói: "Mẹ không biết chứ, hôm nay bọn nhãi đó bắt nạt một bạn nữ, con đã bảo vệ bạn ấy đấy!"

"Ờ chỉ là "bọn nhãi" mà nhìn xem con thành ra dạng gì rồi." Bà đau lòng xoa xoa vết bầm trên mặt cậu.

"Bảo vệ người yếu hơn là rất tốt nhưng con cũng phải yêu quý thân thể của mình chứ."

"Nhưng mà con nhìn không được, bọn nhãi chỉ biết kéo bè kéo phái đi ức hiếp những người yếu hơn thật đáng khinh! Con mới không sợ bọn nó!"

"Haizzz...mẹ biết rồi con nhanh nhanh rửa mặt đi sau đó ăn cơm, mẹ còn xem vết thương cho con nữa."

Takemichi nghe thấy dạ một tiếng chạy lon ton vào nhà tắm, bà vẫn đứng đó nhìn hướng cậu chạy đi, có chút lo nghĩ, tính cách như thế này lớn lên sẽ chịu thiệt cho xem.

Bữa trưa nhanh chóng dọn lên, hương thơm lan tỏa khắp phòng bếp, làm cái bụng rỗng của Takemichi kêu lên vài tiếng. Cậu cười ngượng ngùng với mẹ cậu một cái rồi cũng ngồi xuống ăn cơm.

Thấy Takemichi đã ăn xong rồi, mẹ cậu mới buông đũa nói: "Takemichi à, bà nội con sức khỏe không được tốt lắm, chúng ta đi thăm bà nhé?"

"Bà nội không khỏe ạ?" Takemichi bắt đầu lo lắng, đứng dậy chạy đến gần mẹ cậu, nắm lấy tay bà, nói: "Vậy chúng ta nhanh thăm bà đi, lâu rồi không gặp con nhớ bà lắm!"

Mặc dù cha cậu đối xử không tốt với mẹ và cậu, nhưng bà nội thì khác, bà rất quý mẹ và cả cậu nữa. Trong ấn tượng của Takemichi bà luôn là một người dịu dàng và yêu thương con cháu.

Nhưng cũng chính vì vậy mà mẹ của Takemichi mới gặp khó khăn khi quyết định ly hôn cùng cha cậu, mẹ cậu luôn lo lắng sức khỏe của bà nên vẫn luôn chần chừ đến tận khi Takemichi mười tuổi.

Giấy thì không gói được lửa, chuyện ông Hanagaki bạo lực gia đình cuối cùng vẫn tới tai bà của Takemichi, bà sau khi biết được chuyện này cãi nhau lớn với cha cậu một trận nghiêm trọng đến mức từ mặt con trai của mình.

Và vì vụ đó, bà của Takemichi vốn có bệnh thì bệnh tình chuyển nặng hơn, mẹ cậu biết tin từ lâu và đích thân đến thăm bà chỉ là không mang theo Takemichi, không phải mẹ cậu không muốn đem theo cậu theo nhưng đó là yêu cầu của bà nội Takemichi.

Rốt cuộc đợi đến khi Takemichi nghỉ hè mới quyết định mang cậu đến thăm.

Toàn bộ sự việc này Takemichi hoàn toàn không biết, điều cậu biết chỉ có hai việc, một là cha mẹ cậu đã ly thân với nhau, hai là bà cậu không được khỏe.

Mùa hè năm mười tuổi cậu cùng mẹ lên Tokyo để thăm bà, có lẽ vì quá lâu không thấy cháu nên bà của Takemichi khi gặp cậu rất vui cũng nhanh chóng khỏe lại, không lâu sau đó đã có thể xuất viện.

Cũng là mùa hè năm đó, cậu gặp được Mikey.

Cậu vẫn luôn nhớ rõ ràng khung cảnh lúc ấy, khi Mikey nhảy lên dùng cây nạng đập vỡ đầu tên côn đồ đó. Một bước nhảy như vậy tựa như muốn đạp đổ thế giới nhỏ bé, chật hẹp mà cậu luôn sống trong đó.

Thế giới đó của cậu, có một người cha thích sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề, có những người luôn thích bắt nạt người yếu hơn, họ làm vậy được cái gì? Cậu không biết.

Cậu chỉ biết những người nhỏ bé yếu ớt, ngoài chịu đựng thật sự chẳng thể làm được gì.

Cho nên cậu ghét, thật sự rất ghét những người sử dụng bạo lực. Cậu cũng từng như vậy chỉ có thể đứng nhìn cha mẹ cậu cãi nhau, hai người tức giận cha lại đánh mẹ cậu, mẹ cậu không phản kháng được chỉ có thể chịu đánh, cậu không muốn như vậy nhưng mẹ luôn tìm cách mang cậu đi ra xa bọn họ nếu cậu ngoan cố chạy vào, cậu cũng sẽ bị đánh.

Lúc đó mẹ cậu ôm lấy cậu bảo vệ trong lòng, còn người đàn ông đó vẫn sẽ đánh bà, cậu thật sự rất sợ, nhưng lại chẳng thể làm được gì trong trí óc của cậu luôn vang lên những tiếng kêu cứu.

"Ai đó, làm ơn đi cứu mẹ tôi với!"

"Làm ơn đi! Cứu mẹ tôi đi!"

"Đừng để người đó đánh mẹ nữa..."

Nhưng chẳng ai cả, chỉ có những âm thanh đồ vật va chạm vào da thịt, vang lên rất chói tai. Lúc đó cậu chỉ có thể ôm lấy mẹ hy vọng có thể chịu thay mẹ cậu một chút ít đau đớn.

Cũng từ lúc ấy cậu nhận ra thay vì trông chờ vào người khác còn không bằng trông cậy vào chính mình. Cậu muốn mạnh mẽ hơn nữa, cậu muốn có thể bảo vệ được mẹ của mình. Cậu không trốn sau những cánh cửa nữa, cũng sẽ không lẩn tránh, thật sự rất đáng sợ nhưng cậu có lý do để phản kháng.

Sự phản kháng của Takemichi tuy có chút yếu ớt nhưng cũng đủ để làm cha cậu chán ghét gia đình này của gã hơn, gã càng ngày càng ít trở về, nếu không phải vì không muốn trở mặt với mẹ gã, gã cũng muốn nhanh nhanh kết thúc chuyện này.

Sống trong một gia đình như vậy, Takemichi không muốn trưởng thành sớm một chút cũng không được, chỉ có điều đôi khi cậu vẫn làm một vài việc rất ngốc.

Những đứa trẻ ở khu cậu ở, vẫn hay thường xuyên tụ tập bắt nạt những đứa trẻ vẫn hay đi một mình khác, nhẹ một chút thì là nói mấy lời khó nghe, nặng một chút thì chính là trấn lột, nếu không đưa đứa trẻ kia nhất định bị đánh.

Mỗi lần như vậy cậu đều cảm giác thấy được cái hình ảnh bản thân cũng từng yếu đuối, bất lực chỉ biết hy vọng một ai đó có thể cứu giúp cậu.

Lúc đó chẳng ai đến giúp cậu cả cho nên nếu có thể cậu muốn giúp họ, nói là cậu nóng đầu lo chuyện bao đồng cũng được, nói cậu chỉ muốn bù đắp cho bản thân cũng được. Tất nhiên là cậu đánh đấm không tốt lúc nào cũng bị đánh cho bầm giập.

Nhưng chả sao, tại thời điểm đó, cậu đã làm tất cả những gì có thể và chắc chắn cậu sẽ không hối hận về quyết định của mình.

Cậu đã từng hỏi một trong những người cậu giúp được rằng: "Cậu chưa từng muốn phản kháng sao?"

Đứa trẻ đó chỉ sợ hãi cúi đầu, ấp úng đáp: "Cho dù có... thì sao? Tớ cũng không thể chống lại bọn họ..."

Takemichi đứng dậy, lau lau vết máu trên mặt: "Tại sao cậu không thử xem?"

Đứa trẻ đó ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt không thể tin được nói: "Cậu nghĩ ai cũng có thể như cậu sao?! Tớ không có thứ cản đảm đó!"

"Không sao đâu!" Takemichi vỗ vỗ vai đứa trẻ kia, vừa cười vừa nói: "Chúng ta có thể làm cùng nhau mà, cùng nhau chúng ta sẽ chống lại bọn chúng!" Đôi mắt của cậu dường như đang tỏa sáng, bên trong chứa đầy hy vọng và sự tự tin, nhưng...

"Không được đâu..." Đứa trẻ kia lấy tay lau đi nước mắt đang chảy trên mặt,

"Tớ không thể nào làm được, tớ sợ lắm..." Nói xong liền cầm theo cặp sách chạy đi.

Cậu vẫn đứng ở đó, không vội trở về chỉ nhìn theo hướng đứa bé kia chạy, nhất thời cảm giác có chút lạc lõng.

Ở trong thế giới nhỏ bé của cậu, dường như kẻ mạnh luôn có thể làm mọi điều bọn họ thích còn kẻ yếu phải ngoan ngoãn phục tùng. Mọi sự chống trả đều bị áp xuống, không phát ra nổi một tí tiếng vang.

Nhưng vào ngày hôm đó, vào một buổi chiều hè nóng bức, tại một góc công viên, Takemichi cảm giác thế giới nhỏ bé đó của cậu như được làm mới lại toàn bộ.

Cái hình dáng nhỏ nhắn kia ấy vậy mà thật sự rất mạnh mẽ, chỉ là vài cú đánh đã quật ngã được cả một đám người.

Cùng là dùng nắm đấm, nhưng so với những người cậu từng gặp Mikey hoàn toàn không giống. Mikey, người đó không những có thể phản kháng lại mà còn có thể đập lũ bắt nạt kia ra bã!

Lúc đó cậu đã nghĩ rằng, thật sự quá ngầu! Tuy mạnh như vậy nhưng Mikey chưa bao giờ dùng nó để ức hiếp những người yếu hơn cả, cậu thật sự rất ngưỡng mộ Mikey.

Takemichi hoàn toàn bị Mikey thu hút, cậu cũng muốn có thể mạnh như vậy, lúc đó biết đâu cậu có thể thay đổi được điều gì đó và bảo vệ được mẹ của cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net