Chương 24: Cửa hàng đồ thủ công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi được Mikey kéo đến một gian trong khu chợ Giáng sinh, ở đó bày đủ thứ đồ độc lạ, từ những thứ quen thuộc như tượng ông già tuyết, ông già noel, các món đồ trang trí trên cây thông đến cả rượu được đun ấm, nhớ đến chuyện gì đó cậu lại nhìn nó lâu hơn một chút.

"Cậu vẫn chưa đủ tuổi đâu, đừng đụng đến nó." Thấy Takemichi cứ nhìn chằm chằm vào phần rượu đó, Mikey cứ nghĩ do cậu tò mò muốn thử nên mới lên tiếng nhắc nhở.

Cậu không trả lời ngay chỉ nghiêng đầu sang nhìn Mikey, hơi mỉm cười, chợt nhích đến gần hắn hơn, nhỏ giọng đáp: "Yên tâm tớ sẽ không bao giờ động vào thứ này. Tuyệt đối không bao giờ." Câu cuối Takemichi nói thật sự rất nhỏ, nhỏ đến mức Mikey ở ngay bên cạnh cũng không nghe rõ cậu nói cái gì.

Nhưng chủ đề này nhanh chóng được cậu dời đi, Takemichi nhìn đến một loại nến handmade, nến thơm mang màu lam nhạt được đặt trong một chiếc lọ thủy tinh tinh xảo thật không khó để tưởng tượng khi đốt lên nó sẽ lung linh như thế nào.

Những thứ thú vị ở khu chợ Giáng sinh này nhanh chóng thu hút sự chú ý của Takemichi, cậu bắt đầu kéo ngược lại Mikey đi khắp nơi, gặp cái gì đều cảm thấy hứng thú mà hỏi một chút. Nhưng thật sự mua thì không nhiều, Mikey ở bên cạnh lại âm thầm ghi nhớ hết tất cả các món đồ mà cậu từng chạm vào.

Takemichi nháy mắt phát hiện một cửa hàng treo đầy găng tay bên ngoài liền nắm tay Mikey đến đó, tay của hai người từ lúc đó vẫn nắm chặt lấy nhau, không phải là không phát hiện chỉ là không ai muốn buông ra.

Cửa hàng cũng không quá đông, chỉ có hai nhân viên và bên đó là khoảng bốn người khác, hai nam hai nữ nhìn có vẻ là hai cặp đôi đi cùng nhau. Hai cô gái vẫn đang chọn găng tay và khăn quàng cổ cho bạn trai. Hai người vừa vào thì một nhân viên nữ đã tiến lên: "Xin chào quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho hai vị."

Takemichi cũng không quen được đối xử quá trịnh trọng liền nhanh chóng nói: "Chào chị, chúng tôi đến là muốn mua găng tay."

Bề ngoài của Takemichi thật sự rất dễ lấy thiện cảm của người khác nhất phái nữ, gương mặt nhỏ nhắn, trắng mịn hồng hào đáng yêu, đôi môi nhỏ mang theo màu hồng nhạt tự nhiên giống như cánh hoa đào vào mùa xuân, có cảm giác vừa tươi mát vừa ngọt ngào. Hơn nữa giọng nói còn rất trong trẻo, giọng điệu khi nói chuyện đều nhẹ nhàng, từ tốn không mang thái độ khinh thường người khác cũng không tự hạ thấp bản thân.

Gương mặt cậu khi thả lỏng, khóe miệng vẫn hơi giương lên mang theo một phần ý cười, chính vì vậy mà Takemichi luôn đêm lại cảm giác là một thiếu niên rực rỡ tràn đầy sức sống, dường như bản thân cậu luôn tỏa ra một luồng năng lượng tích cực hấp dẫn người khác.

Nhân viên nữ kia cũng bị cậu thu hút, nghe một tiếng "chị" đó, độ hào cảm đối với Takemichi liền thẳng một đường đi lên, thái độ vì vậy mà tự nhiên, vui vẻ hơn không ít, "Vậy để chị đưa hai em đi xem thử nhé?" Ánh mắt vẫn không rời khỏi người của Takemichi.

"Cái này không cần đâu, để chúng tôi tự đi là được." Người lên tiếng lần này là Mikey, từ lúc vẫn luôn ở phía sau Takemichi, bây giờ bước lên phía trước một bước, làm như vô tình chắn trước hai người.

Sau câu nói đó, hắn liền kéo Takemichi đến nơi bày bán găng tay, lúc lướt đi qua cũng không biết là cố ý hay vô tình mà liếc nữ nhân viên kia một cái. Lúc đó vô tình cô chạm phải ánh mắt đó của Mikey, đôi đồng tử chỉ có một màu đen kịt nhìn không ra cảm xúc gì, đột nhiên làm sống lưng của cô lạnh toát.

Nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô liếc nhìn về phía hai bàn tay đang nắm chặt của Takemichi và Mikey, cảm giác căng thẳng nháy mắt không còn nữa, trong lòng không ngừng kích động. Chời ạ! Hôm nay sau nguyên ngày bị tống một đống thức ăn cho chó kém chất lượng thì bây giờ cô rốt cuộc cũng có thể nếm thử thức ăn chó hảo hạng rồi!!!

Cô nhân viên đó nhìn lên trên một chút lại âm thầm cảm thán vận may đột nhiên rơi trúng đầu của mình, là hai nhan sắc cực phẩm đó! Nhìn người có mái tóc vàng dài kia kìa, gương mặt anh tuấn, tuy không quá cao nhưng khí chất trên người lại không thể xem thường. Cô nhớ đến ánh mắt ban nãy của Mikey, âm thầm rùng mình.

Nhưng bây giờ cô nhìn lại phía của hai người, cả hai người không nói với nhau quá nhiều nhưng bầu không khí xung quanh họ lại hòa thuận ấm áp lạ thường, nhất người tóc vàng dài kia, ánh mắt khi nhìn người còn lại dịu dàng đến mức sắp hóa thành thực thể luôn rồi.

Cô bị hình ảnh này kích thích đến hít ngược một hơi. Aaaaa!!! Chòi ơi người đó nhất định là toppp! Chắc chắn là topppp! Kinh nghiệm nhiều năm cày manga cùng tiểu thuyết như vậy không phải để chưng đâu! Top còn là kiểu "lạnh lùng với cả thế giới dịu dàng với mỗi mình em" trời đất thánh thần thiên địa ơi!!! Dễ thương chết cô mất!

Tuy mới bị một người nhỏ tuổi hơn liếc mình, nhưng cần cô nghĩ đó là do người nọ ghen thì cô lại phấn khích run người, chời ơi hai đứa nhỏ này thật sự quá là đáng yêu! Một người như tảng băng, người còn lại như ánh mặt trời ấm áp thật sự là một sự kết hợp không thể hoàn hảo hơn!!!

Nhìn cách hai người kia lôi lôi kéo kéo kìa! Cô dám nói rằng, hai người này mà không yêu nhau cô đi bằng lông nách!!!

Bên này Takemichi đã lựa được một đôi găng tay màu tối, cảm giác không sai biệt lắm liền đưa đến trước mặt của Mikey, đôi con ngươi màu xanh nhạt hướng thẳng đến đôi mắt của Mikey, bên trong là một mảnh trong vắt chỉ có duy nhất hình bóng của đối phương, cậu khẽ mỉm cười lên tiếng: "Tuy có chút tùy tiện nhưng thật sự tớ chỉ nghĩ được món quà giáng sinh này cho cậu, đừng chê nhé?"

Chê? Sao có thể chứ? Nhìn dáng vẻ chăm chú vừa rồi khi cậu vẫn đang lựa chọn món quà này cho hắn, dáng vẻ bây giờ khi cậu vui vẻ tặng nó cho hắn, chỉ bằng bao nhiêu đó cũng đủ hắn chân trọng món quà này cả đời.

Mikey đưa tay nhận lấy, tầm mắt hơi hạ xuống giống như sợ cậu nhìn thấy điều gì trong đó, "Không đâu, tôi rất thích nó."

"Vậy thì tốt rồi!" Takemichi nghe xong cũng nhẹ nhõm hẳn, vừa mới tối hôm qua gặp lại nhau thật sự cậu quên mất phải tặng quà cho đối phương.

"Takemicchi."

"Sao vậy, Mikey?"

Hơi ngập ngừng một chút, Mikey mới nói tiếp: "Đưa tay cậu đây."

Takemichi ngơ ra chẳng hiểu làm sao chỉ nghe lời đối phương xòe bàn tay ra trước mặt, Mikey đem ra một thứ từ túi áo khoác thả vào lòng bàn tay cậu. Sau đó hơi mất tự nhiên mà xoay đầu đi, "Khi nãy thấy ở bên kia nên mua về, tặng cậu."

Cảm nhận cảm giác mềm mại trên tay Takemichi cúi đầu nhìn xuống, là đồ thủ công đan bằng len hình... một con gấu sao?

Cậu cầm lên nhìn kỹ một chút hơi khó hiểu hỏi: "Mikey đây là... một con gấu lông xù?"

"Là Poodle, một con chó Poodle!" Gần sau câu nói đó của Takemichi, Mikey lập tức trả lời.

Takemichi nghe vậy nhìn kỹ hơn nữa nhưng cảm giác ngoài việc đều xù lông, Poodle và thứ cậu cầm trên tay chẳng có bất kỳ mối liên hệ nào, "Cậu làm sao mà nhìn được đây là Poodle vậy, Mikey?"

Trên mặt Mikey nổi lên vài vết đỏ khả nghi, hắn chỉ chỉ lên "con Poodle" được đan bằng len kia giọng nói có chút cố chấp: "Cậu nhìn thử đi rõ ràng là một con Poodle."

Takemichi nhìn đi nhìn lại vẫn vậy, đột nhiên trong đầu cậu nảy ra một ý nghĩ, nhưng cậu không dám tin vào nó, cậu nhìn thẳng vào Mikey hỏi: "Mikey à, đừng nói cái này là cậu tự làm nha...?"

Cơ thể Mikey nháy mắt căng cứng, hắn cố ép bản thân nhìn vào mắt cậu, vết đỏ trên mặt càng nhiều hơn, giọng nói có chút cứng ngắt: "Không, không phải...là tôi mua được."

Nhìn biểu hiện bây giờ của Mikey, Takemichi có thể không nhận ra là hắn đang nói dối sao? Cậu cũng không muốn tin chuyện này đâu, nếu như Mikey thật sự cố tình đan nó cho cậu... chuyện này, chuyện này... quá sức tưởng tượng rồi.

Trong trí nhớ của cậu tuy Mikey giỏi nhiều thứ nhưng chắc chắn làm đồ thủ công sẽ không bao giờ có trong danh sách này! Lúc trước cậu nhớ từng có lần Mikey đã nói với cậu như thế này:

Tại sao người ta lại tốn hàng giờ chỉ để làm mấy thứ nhảm nhí chỉ cần tốn ít tiền là mua được rồi chứ? Thật không hiểu nổi trong não bọn họ chứa cái gì.

Hỏi: Một người không giỏi đồ thủ công thậm chí còn rất ghét nó, đột nhiên một ngày đẹp trời tặng cho bạn một món đồ tự làm là cảm giác gì?

Takemichi chỉ cảm thấy tim cậu bỗng chốc đập mạnh khủng khiếp, một cảm giác vui sướng dâng lên chất đầy lồng ngực, cậu càng cầm nó cẩn thận hơn trên mặt là sự vui vẻ không cách nào che dấu, con người màu lam nhạt kia vẫn không ngừng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giọng nói không che dấu nỗi kích động: "Cảm ơn cậu, Mikey."

Thấy đối phương thật sự rất vui, Mikey cũng bớt đi chút xấu hổ vì thành phẩm đó của hắn, nhìn vào đôi mắt của Takemichi, hắn nở nụ cười, sau đó nét cười nơi khóe miệng cũng nhanh chóng tràn vào đáy mắt, giọng nói trầm thấp vang lên: "Cậu rất thích?"

Không một chút do dự Takemichi trả lời ngay lập tức: "Ừm! Thích lắm!" Ngoài món quà đầu tiên mà mẹ tặng cậu thì đây chính là quà giáng sinh tuyệt nhất mà cậu nhận được.

Thật ra lúc đầu Mikey vẫn là định mua gì đó tặng cậu, nhưng hắn muốn làm cái gì đó đặc biệt một chút nên mới quyết định đan len.

Lúc trước Ema từng học đan len, cô rất thích nó nên lôi kéo cả ba người anh của cô cùng học chung. Tất nhiên là có thể tưởng tượng, Shinichirou luôn viện lý do công việc bận rộn nên trốn đi còn Izana cũng đang làm trong cửa hàng sửa xe của Shinichirou, nên nói là bận học thêm kiến thức gì gì đó sau đó cũng chuồn đi cùng với Shinichirou.

Cuối cùng chỉ còn Mikey, hắn không tìm thấy lý do gì để qua mặt Ema nên chỉ có thể ngồi chịu trận, đến khi Ema đã dần vơi bớt hứng thú với nó thì mới chịu buông tha cho Mikey, nhưng khoảng thời gian đó cũng không ngắn, trí nhớ hắn cũng khá tốt nên vẫn nhớ được những thứ cơ bản.

Mikey dành cả buổi tối và cả buổi sáng hôm nay để làm nó, thật ra thành phẩm không được đẹp lắm, nói là thành phẩm cũng không đúng lắm nhìn kiểu gì chỉ là một "bán thành phẩm", sợi len rối hết cả lên một vài chỗ đường đan không chắc chắn lắm, cũng chả trách tại sao Takemichi nhìn cả buổi vẫn nhìn ra được Mikey đan cái gì.

Nhưng điều đó không làm Takemichi mất hứng một chút nào, cậu đã từng thấy một người khi đan len trông như thế nào, thật sự rất khó nên chỉ cần nghĩ Mikey vì cậu mà tốn nhiều thời gian như vậy, cẩn thận từng chút một khi đan từng mũi từng mũi, chỉ cần nghĩ như vậy cậu có thể vui vẻ nguyên cả ngày.

Còn lý do tại sao Mikey làm như vậy, cậu không muốn nghĩ đến. Cậu sợ bản thân nghĩ sâu hơn một chút lại nuôi thêm hy vọng, càng hy vọng lại càng hạnh phúc đến khi vỡ mộng chính là cảm giác đang lơ lửng trên mây bị đạp thẳng xuống lòng đất.

Hơn nữa đối phương đã có người mình thích rồi cơ mà.

Tâm trạng của Takemichi thay đổi quá rõ ràng, Mikey nhìn một cái là thấy được, hắn lo lắng hỏi: "Takemicchi? Cậu làm sao vậy?"

Takemichi hơi nghiêng đầu nhìn Mikey, che dấu cơn đau nhói dưới đáy mắt, "Không sao đâu chỉ là tớ nghĩ đến việc chưa mua quà giáng sinh cho mẹ nên hơi thất thần thôi." Mọi chuyện cứ như bây giờ đã quá tốt rồi, cậu tuyệt đối không được đòi hỏi thêm.

Mikey nhạy cảm phát hiện cậu đang giấu cái gì đó nhưng giả vờ không biết, thuận theo lời nói của cậu nói tiếp: "Có gì khó đâu bên ngoài có nhiều thứ như vậy, chúng ta sẽ chọn được quà cho bà ấy."

Thật ra cậu đã chuẩn bị quà cho cả mẹ, bà và cô cậu chỉ là khi Mikey hỏi, cậu tìm đại một lý do nhưng cũng nhờ vậy tinh thần cậu được xóc lên không ít, cậu chỉ chỉ ra bên ngoài nói: "Vậy nhanh nhanh tính tiền sau đó đi thôi."

Bây giờ nữ nhân viên đó rất đúng thời điểm đi đến, Takemichi nhanh chóng thanh toán rồi rời đi. Cô nhìn theo hướng hai người rời khỏi, trong lòng có một chút luyến tiếc, hai thiếu niên đã đẹp trai lại còn yêu nhau này ngắm mãi cũng không chán! Nhưng cũng có một chút cảm thán, hy vọng cả hai người này nếu thật sự yêu nhau thì có thể vượt qua định kiến của xã hội ở bên cạnh nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net